Mục lục
Cha nuôi! Con hận người!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh đừng suy diễn lung tung."



Kiêu Quang thấy thế liền hỏi, hai tay không ngừng vuốt ve bờ vai gầy của hai cô gái bên cạnh, khuôn mặt thích thú:



"Anh đi đâu vậy? Đang vui mà."



"Ở đây ngột ngạt, tôi ra ngoài hít thở một chút." Đằng Minh mở cửa ra ngoài, tiếng nhạc ồn ào ngay lập tức đập vào tai anh ta, vùng da giữa trán nhíu chặt. Anh ta đi về hướng nhà vệ sinh, hai tay đút túi quần, có một hộp thuốc lá để bên túi trái. Trong lúc đi ngang qua sân khấu, vô tình lọt vào mắt anh ta là một người, không lạ mặt mà rất quen là đằng khác.



Lý Lệ Nhã!



Cô ta làm gì ở đây?



Lý Lệ Nhã vắt chéo chân, ngón tay trang nhã cầm ly rượu, bên cạnh là hai người đàn ông. Cô ta từ từ đưa rượu vào miệng, ánh mắt lén nhìn biểu hiện của Đằng Minh, nhìn thấy anh ta ngẩn ra, ánh mắt hướng về phía cô, Lý Lệ Nhã nhếch mép, còn cố tình để bàn tay lên bàn tay một tên đàn em. Cứ tưởng như thế có thể khiêu khích được cơn nóng giận trong con người anh ta. Cô ấy đã lầm rồi, Đằng Minh không những không tức giận, anh ta còn coi như không có gì mà đi về phía trước. Lý Lệ Nhã thờ thẩn nhìn anh ta càng ngày càng xa, cô không hiểu, làm đến bước này mà anh ta vẫn không thừa nhận. Lý Lệ Nhã chịu không nổi, đặt ly rượu xuống bàn mạnh tay, nước văng tung tóe.



Loading...



"Cô Lý... Kế hoạch có vẻ thất bại rồi." Một tên đàn em mạo muội cất tiếng.



Lý Lệ Nhã không nói một câu gì, cúi đầu, mái tóc xõa xuống che hết khuôn măt, thở ra một hơi dài, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn được trải tấm kính mỏng, một lúc sau Lý Lệ Nhã đột nhiên đứng dậy.



"Hai anh ở đây, tôi ra kia một chút."



"Dạ cô Lý."



Lý Lệ Nhã hùng hổ đi về phía nhà vệ sinh, một luồng khí nóng tỏa ra từ người cô ấy khiến xung quanh đột nhiên trở nên căng thẳng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt tức giận trông thật đáng sợ. Lý Lệ Nhã đi qua đâu là những người đó phải dè chừng, rụt người lại, vẻ mặt hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra. Lý Lệ Nhã nhìn thấy Đằng Minh đang hút thuốc ở lan can bên cạnh nhà vệ sinh, cô ấy đứng sau lưng anh ta hít một thật sâu, cố kiềm chế cơn tức, cảm thấy trong người đã dịu xuống. Lý Lệ Nhã từ từ bước tới chỗ Đằng Minh, dáng đi kiều diễm như một quý cô.



Đằng Minh liếc nhìn Lý Lệ Nhã, vẻ mặt bình thản, anh ta tiếp tục hút thuốc, không thèm quan tâm đến cô. Lý Lệ Nhã càng nhìn càng tức giận, không khống chế hành động đá mũi giày vào lan can tạo nên âm thanh chói tai.



Đằng Minh thở dài, ánh mắt nhìn chăm chăm lên bầu trời đã bao trùm một màu đen, hàng vạn vì sao lấp lánh như thay nhau toả sáng, những âm thanh hỗn tạp truyền đến màng nhĩ. Anh ta dập tắt điếu thuốc, bất ngờ lên tiếng:



"Cô còn muốn gì nữa?"



"Anh thật vô tâm!" Lý Lệ Nhã lườm lườm, ánh mắt sắc bén tràn ngập lửa giận tưởng như có thể đốt cháy mọi thứ.



"Vì tôi không để tâm đến cô?" Đằng Minh cười khẽ.



Cô ấy chột dạ, muốn nói nhưng lời không thể nào ra khỏi miệng, Lý Lệ Nhã nhăn nhó da mặt, uất ức trong lòng.



Chẳng lẽ giờ cô phải nói thẳng ra?



Như vậy há chẳng phải cô bỏ hết phẩm giá sao?



"Tôi đi với người đàn ông khác... Anh không cảm giác gì sao?"



"Cô đi với ai đó là chuyện của cô, tôi có quyền gì mà quản."



"Anh không sợ tôi với người đó có gì sao?" Lý Lệ Nhã cố gặng hỏi, cô muốn vớt vát một chút hi vọng nhỏ nhoi, dù một xíu quan tâm hờ hững của anh ta cũng được, trái tim không ngừng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Đằng Minh.



Anh ta quay sang nhìn Lý Lệ Nhã, ánh mắt di chuyển một lần từ trên xuống dưới, hôm nay cô ấy rất đẹp khiến anh ta có một chút xao động. Đằng Minh nhanh chóng che giấu, anh vội liếc sang hướng khác.



"Sẽ không có chuyện gì hết."



"Sao anh dám chắc chắn chứ?"



"Cô đừng tưởng tôi không biết đó là đàn em của Lâm Tạ Phong, tuy hai tên đó là người mới nhưng nhìn bộ đồ họ mặc là tôi đã biết. Tôi không nghĩ cô lại bày ra kế này, cô cũng đa mưu thật."



"Anh... Anh biết hết rồi?" Lý Lệ Nhã kinh ngạc, không ngờ kế hoạch lại bị vạch trần nhanh như vậy, cô còn chưa làm gì hết mà.



"Tôi quen Lâm Tạ Phong còn lâu hơn cả cô, người của anh ta tôi nhìn một cái là biết."



"Chán thật! Tôi chỉ muốn trêu đùa một chút thôi..." Lý Lệ Nhã mặt xịu xuống, ánh mắt thoáng hiện tia buồn bã.



"Tôi không có tình cảm với cô, mãi mãi cũng không! Dù cô có làm gì thì cũng vô ích thôi." Đằng Minh tiếp tục nói như xát muối vào trái tim Lý Lệ Nhã đang rỉ máu, cảm giác đau như hàng vạn cây kim xuyên qua. Lý Lệ Nhã hơi thở có phần gấp gáp, mí mắt giật giật, khoé mắt đỏ hoe bắt đầu đọng nước. Cô ấy nhìn Đằng Minh, một chút quan tâm anh ta cũng không dành cho cô, trái tim Lý Lệ Nhã tổn thương sâu sắc.



Đau quá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK