Lý Lệ Nhã nhìn sang hướng khác, tim như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng đang cảm thấy một sự ấm áp bao quanh. Cô ta mỉm cười từ lúc bước ra khỏi quán, cũng không nghĩ Đằng Minh lại chủ động nắm tay như vậy.
"Lần này là anh chủ động đó nha, có phải anh cũng có một chút gì đó với tôi không?"
"Cô đừng nghĩ nhiều! Đây là phép lịch sự thôi."
"Anh đừng lừa tôi."
"Lệ Nhã! Tôi và cô sẽ không có tương lai đâu, cô đừng phí công nữa. Tôi sẽ không bao giờ có tình cảm với cô đâu!" Lời nói của anh ta như một nhát dao cứa vào trái tim của Lý Lệ Nhã, tay cô ấy vô thức ôm lồng ngực.
Đau quá! Tim đang rất đau!
Dù cô biết anh không có tình cảm với cô nhưng cũng không cần phải nói thẳng như vậy chứ!
Lý Lệ Nhã im lặng, cô cố kìm nén, quay mặt sang hướng khác.
Loading...
"Cô định đi đâu?"
Đằng Minh bất ngờ lên tiếng khiến Lý Lệ Nhã chưa kịp phản ứng, phải mấy giây sau mới trả lời:
"A... Hả? Tôi... Tôi định đi mua đồ một chút."
"Vậy cô mua lẹ đi." Đằng Minh vẫn dùng chất giọng lạnh nhạt để nói.
Cô ta xịu mặt, buồn bã:
"Biết rồi! Anh đi chơi mà cứ hối là sao!?"
"Gần năm giờ chiều, tôi còn rất nhiều việc. Cô nhanh lên một chút."
Lý Lệ Nhã nhếch mép, cô ta lườm nguýt Đằng Minh rồi mặc kệ anh ta mà đi thẳng vào một cửa hàng gần đó.
Đúng là người cuồng công việc!
Đằng Minh hừ lạnh, hai tay đút túi quần, lẳng lặng đi theo sau cô ta.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, gần sáu rưỡi tối, Lý Lệ Nhã cũng chịu đi về, cô ấy dường như vui lên được một chút vì mới mua một đống đồ đẹp, và dĩ nhiên Đằng Minh đi phía sau, một tay cầm bốn cái túi đồ, toàn là của Lý Lệ Nhã. Hai người đợi thang máy trong khu trung tâm thương mại, đi xuống dưới tầng hầm giữ xe.
Anh ta lấy chìa khóa trong túi quần, nhấn nút, xe của Lý Lệ Nhã cách chỗ bọn họ ba chiếc, tiếng xe kêu lên, đồng thời đèn cũng nhấp nháy. Đằng Minh đi nhanh tới gần chiếc xe, Lý Lệ Nhã đuổi theo không kịp, vừa thở vừa nói:
"Nè, đợi tôi với. Anh đừng đi nhanh quá."
Đằng Minh dừng lại đột ngột, Lý Lệ Nhã vì thắng không kịp mà va vào lưng anh ta, cú va chạm khá mạnh khiến mũi cô sưng đỏ, đau nhức.
"Cô không sao chứ?" Đằng Minh giật mình, anh ta quay lại thấy Lý Lệ Nhã nhăn nhó đau đớn, cô ta đưa tay xoa mũi. Không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu, không tự chủ được đưa tay xoa nhẹ má cô.
Lý Lệ Nhã sững sờ trước hành động của anh ta, hôm nay Đằng Minh cư xử rất lạ. Đôi lúc lại rất dịu dàng với cô nhưng đôi lúc cũng lạnh nhạt với cô, rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong đầu. Lý Lệ Nhã trước giờ rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác nhưng còn với Đằng Minh cô không hiểu nổi, con người anh ta thật khó hiểu.
Lý Lệ Nhã đứng sững người một lúc, cơ thể cô ta run nhẹ, tay hất tay Đằng Minh ra rồi nói:
"Tôi không sao!"
Đằng Minh im lặng, nhìn Lý Lệ Nhã bước vào trong xe, anh ta thở dài, bản thân ngồi vào vị trí, lái xe ra khỏi hầm.
Trên đường đi, Lý Lệ Nhã mệt mỏi, đầu dựa vào cửa kính xe, mắt nhìn ra cảnh quan bên ngoài, cảnh vật khiến cô ấy dễ chịu hơn hẳn. Đằng Minh đang tập trung lái xe, thỉnh thoảng anh ta có liếc nhìn Lý Lệ Nhã, cuối cùng anh ta mở lời trước:
"Cô có chuyện gì không?"
"Không có gì! Tôi đang suy nghĩ một số chuyện thôi." Lý Lệ Nhã quay sang nhìn Đằng Minh. Anh ta vẫn nhìn về phía trước, tay điều khiển vô lăng, bỗng nhiên cô ta cảm thấy có một chút gì đó chạnh lòng, còn có một chút ghen tỵ
Ghen tỵ với ai chứ? Chẳng lẽ với Yến Nhi!?
Đằng Minh đối tốt với Yến Nhi, một người đã mất nên cô sinh lòng đố kỵ?
Từ khi nào mà Lý Lệ Nhã này lại trở nên xấu tính như vậy!?
Lý Lệ Nhã cười khẩy, cô ta tự chế nhạo bản thân, khóe mắt ẩm ướt, cố gắng không cho bản thân khóc.
"Giờ cô muốn đi đâu?" Đằng Minh không thấy được biểu hiện của Lý Lệ Nhã lúc này, anh lạnh lùng hỏi.
Lý Lệ Nhã hít sâu một hơi, lén lau nước mắt, cố tỏ ra là mình ổn, vừa cười vừa trả lời:
"Về công ty anh đi."
"Được." Vừa dứt lời, anh ta liền tăng tốc độ.
Mười lăm phút sau, xe dừng lại trước công ty của Đằng Minh, anh ta mở cửa xuống xe, Lý Lệ Nhã liền di chuyển sang chỗ ghế lái.
"Cô không vào công ty tôi nữa sao?" Đằng Minh mỉm cười, trêu chọc cô ta.
Lý Lệ Nhã vẫn lạnh lùng, cô ấy lần này không cười, trả lời một cách cộc lốc:
"Không phải anh còn nhiều việc sao? Tôi ở lại chỉ thêm vướng chân."