Lưu Nhược Lam hấp tấp, tay lục trong túi xách chùm chìa khóa mở cửa, cô ta đỡ Yến Nhi lại ngồi ghế sofa. Cô ta đóng cửa lại, quăng túi xách trên bàn, đi vào bếp rót một ly được lọc đem ra cho ả. Yến Nhi hai tay run bần bật, hơi thở hỗn loạn, ả cầm lấy ly nước uống một ngụm.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Lưu Nhược Lam vuốt gọn lại tóc cho ả, khuôn mặt Yến Nhi lộ ra xanh xao.
"Tôi giết...giết người rồi!" Ả nói nhỏ vừa đủ cho hai người nghe.
Lưu Nhược Lam kinh ngạc, các cơ mặt cứng đờ. Cô ta cũng sợ hãi không kém Yến Nhi, liền hốt lên:
"Cái gì? Cô giết ai?"
"Tôi không biết! Bọn chúng tính cưỡng bức tôi... Tôi là tự vệ!" Yến Nhi cánh môi run run, ả hoảng loạn nhớ về những chuyện xảy ra lúc nãy, hai tay liên tục vò đầu bứt tóc.
Lưu Nhược Lam nắm lấy hai cánh tay ả, dùng sức ngăn cản hành động của Yến Nhi, cô ta hét lớn:
"Yến Nhi, cô bình tĩnh lại đi!"
"Tôi không bình tĩnh được, tôi sợ lắm."
"Cô mà biết sợ sao? Nếu là Thẩm Tư Linh, cô có sợ hãi như vậy không? Bình tĩnh lại đi!"
"Không giống nhau!" Yến Nhi dần ổn định lại nhịp thở, bình tĩnh hơn.
Lưu Nhược Lam đi vào trong bếp pha nước ấm cùng khăn khô, cô ta bưng để trên bàn, nhúng khăn vắt khô lau sạch vết máu trên mặt Yến Nhi. Lưu Nhược Lam tay vừa lau, miệng vừa hỏi:
"Đừng sợ, chuyện này để tôi giải quyết, nghe tôi hỏi... Cô giết hắn ta bằng gì?"
"Chiếc giày mà tôi mang tối nay."
"Cô giết hắn ở đâu? Có ai thấy cô không?"
"Là con hẻm tối phía sau Win club, có...có đàn em của hắn thấy."
Lưu Nhược Lam trầm ngâm một lúc, cô ta tra hỏi thêm:
"Yến Nhi! Cô có biết hắn ta là ai không? Miêu tả hình dạng cũng được."
Ả vừa miêu tả vừa nhớ lại hình dáng của tên cầm đầu:
"Không! Hắn ta đầu trọc, thân hình to lớn, trước ngực có hình xăm con rồng rất đáng sợ!"
Lưu Nhược Lam hình như nhận ra được điều gì đó, cô ta không chắc chắn hỏi lại Yến Nhi:
"Hình xăm con rồng? Có phải con rồng đó có đôi mắt màu đỏ không?"
"Đúng rồi! Sao cô biết?"
"Vậy là tôi không đoán sai, hắn là Long Bào Lỗ. Cách đây hắn từng ở tù vì tội cố ý gây thương tích, là đánh gãy chân một cô gái bán hoa."
"Một cô gái mà hắn ta dám đánh gãy chân! Lỡ tôi là người tiếp theo thì sao, tôi mà bị tàn phế thì thà bị tra tấn tình dục còn hơn." Cảm giác bất an bao trùm lấy cơ thể ả.
"Đừng nói bậy bạ, cô có chắc hắn chết chưa?"
"Tôi không chắc, lúc đó tôi hoảng loạn quá liền bỏ chạy... Không được, tôi phải nói chuyện này với Đằng Minh, anh ấy sẽ có cách."
Yến Nhi lấy điện thoại định gọi cho Đằng Minh nhưng bị Lưu Nhược Lam giật lấy, cô ta để điện thoại bên cạnh:
"Đừng gọi nữa, Đằng Minh không quan tâm đâu."
"Sao cô biết ảnh không quan tâm, Đằng Minh nhất định sẽ có cách giúp tôi." Yến Nhi vươn tay muốn lấy lại chiếc điện thoại.
Lưu Nhược Lam lấy điện thoại quăng xuống ghế bên cạnh, cô ta nhíu mày:
"Yến Nhi, mạn phép tôi nói thẳng! Đằng Minh anh ta chỉ lợi dụng cô thôi, là lợi dụng đó! Cô yêu mù quáng quá không nhận ra nhưng tôi là người ngoài cuộc tôi thấy hết."
Yến Nhi tức giận, ả xông tới đẩy Lưu Nhược Lam một cái thật mạnh, cô ta không đứng vững ngã ra ghế. Yến Nhi chỉ tay vào mặt Lưu Nhược Lam, quát lớn:
"Cô nói dối! Không phải... Cô có âm mưu gì đúng không? Hay là cô thấy có người yêu tôi nên cô ganh tỵ vì cô chỉ là trò mua vui cho bọn đàn ông."
Chát!
Lưu Nhược Lam không kiên nhẫn, cô ta đứng dậy giáng một bạt tai vào má Yến Nhi. Cả không gian trở nên yên tĩnh, má phải đỏ rát đau nhức Yến Nhi tay ôm má, hai mắt rưng rưng nhìn Lưu Nhược Lam.
"Cô tỉnh táo lên đi, cô xem có bao giờ cô gặp chuyện anh ta cứu cô chưa!? Anh ta năm lần bảy lượt kêu cô vào chỗ nguy hiểm thậm chí là suýt mất mạng... Như vậy gọi là yêu sao? Yến Nhi cô đâu có ngu, cô nhận ra mà đúng không? Chỉ là cô không dám chấp nhận sự thật thôi!"
"Cô im đi, tôi không nghe... Tôi không nghe gì hết." Yến Nhi la hét, hai tay ả bịt hai tai, liên tục lắc đầu gạt bỏ lời nói của Lưu Nhược Lam ra ngoài.
Lưu Nhược Lam cảm thương ôm ả vào lòng, hai mắt cô ta không hiểu sao đọng nước, một giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống cũng là lần đầu tiên Lưu Nhược Lam khóc vì một người.
"Quên anh ta đi, mọi chuyện tôi giúp cô giải quyết."
Qua một tiếng, sau một trận khóc đến sưng hai mắt, Yến Nhi chìm vào giấc ngủ. Lưu Nhược Lam giúp ả lau sạch vết máu, thay đồ rồi đỡ ả vào phòng ngủ.
Trong căn phòng khác, Lưu Nhược Lam cầm trên tay chiếc điện thoại gọi vào một dãy số, đợi bên kia vừa bắt máy, cô ta liền cất giọng:
"Anh Định, em lỡ tay giết một người, nhờ anh giải quyết giúp em."