Màn đêm bao trùm căn phòng, bóng tối sâu thẳm, không khí nóng dần vì sự mãnh liệt của hai người, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng thở gấp của hai người, tiếng cơ thể va chạm.
"Lệ Nhã!"
Ôm chặt cơ thể đầm đìa mồ hôi của cô vào lòng, Đằng Minh vang lên tiếng gầm như mãnh thú, đem hết bao quý giá trao hết cho Lý Lệ Nhã. Cô ấy đón nhận chúng, mệt mỏi mà thở dốc nhưng Đằng Minh nào để Lý Lệ Nhã nghỉ ngơi, anh ta vẫn còn rất nhiều sức lực, vài phút sau, Đằng Minh lại mạnh mẽ di chuyển thân dưới, Lý Lệ Nhã đã phần nào đoán được anh ta muốn gì, khuôn mặt hoang mang, lắc đầu:
Loading...
"Dừng lại, em không còn sức đâu."
"Em cứ nằm im, mọi chuyện để anh lo." Đằng Minh thì thầm vào tai Lý Lệ Nhã những lời ám muội, ánh mắt hiện rõ sự biến thái.
"Không được, em mệt rồi. Chúng ta ngừng được không?"
"Quá muộn rồi! Em nên nhớ là do em quyến rũ anh trước!" Lý Lệ Nhã sợ hãi, cô không nghĩ anh lại tinh lực dồi dào như vậy.
Cô đã nghĩ quá đơn giản rồi! Lại chọc phải một ác ma!
Đêm đó Lý Lệ Nhã bị Đằng Minh hành hạ thể xác, hai người làm phải hơn bốn hiệp tới sáng, Lý Lệ Nhã vì quá mệt mà thiếp đi hồi nào không hay. Đằng Minh nằm bên cạnh, cánh tay gối đầu, anh nhìn lên trần nhà, lại trầm tư suy nghĩ. Đằng Minh suy nghĩ về tương lai sau này của anh và cô, rồi quay sang nhìn Lý Lệ Nhã. Anh xoay người về phía cô, ngắm nhìn khuôn mặt cô đang ngủ, bình thường cô nhìn rất chững chạc nhưng khi ngủ trông không khác gì một đứa con nít, hai cái má cứ phập phồng muốn búng ra sữa.
"Nhìn ghét ghê!" Anh đưa tay búng nhẹ vào mũi Lý Lệ Nhã, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
- -------
Sáng nay Hắc Tiệp mặc âu phục chỉnh chu, tóc vuốt keo gọn gàng, anh ta đã đậu xe trước Tào Gia từ rất sớm. Hắc Tiệp hiên ngang giữa sân đứng dựa vào cửa xe, một tay đút túi quần, một tay châm điếu thuốc. Tào Khê từ trong bước ra, hôm nay cô ấy mặc quần dài áo thun trông lịch sự, xỏ được đôi giày, vừa nhìn thấy Hắc Tiệp hút thuốc Tào Khê đã nhăn mày, gió thổi tung bay mái tóc màu nâu sẫm, mùi thuốc lá cứ thế sộc thẳng vào mũi cô khiến Tào Khê ho sặc sụa. Nghe tiếng ho, Hắc Tiệp nhìn về phía Tào Khê rồi nhìn điếu thuốc trên tay, giật mình lập tức dập tắt điếu thuốc. Tào Khê bước tới gần, mở to mắt lườm lườm anh ta.
"Anh hút thuốc!?"
"Không có!"
"Đừng chối, em thấy rồi." Tào Khê nhướn mày, đưa ánh mắt nhìn xuống chiếc giày da. Hắc Tiệp cũng nhìn theo, một chút tàn thuốc dính trên mũi giày. Hắc Tiệp nuốt xuống ngụm nước bọt, không còn cách che giấu đành thừa nhận:
"Anh chỉ... Một chút."
"Lần này thôi, lần sau em cấm anh hút thuốc, không tốt cho sức khỏe mà em cũng ghét mùi thuốc lá."
"Biết... Biết mà." Hắc Tiệp nắm chặt tay cô, nghe lời một cách ngoan ngoãn.
Tào Khê mím môi, bàn tay nhỏ nhắn áp lên má Hắc Tiệp, ngón tay xoa nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn anh say đắm, cô ấy hạ giọng:
"Em muốn tốt cho anh thôi, biết cai thuốc rất khó nhưng anh có thể từ từ mà không cần vội."
Hắc Tiệp ánh mắt ôn nhu, theo phản xạ nắm bàn tay cô đang đặt lên má.
"Từ khi yêu em anh đã cai rồi, chỉ thỉnh thoảng có tâm sự anh mới hút thôi."
"Được rồi, chúng ta đi đi. Em trễ thi bây giờ."
"Không trễ đâu, anh đoán giờ hết rồi."
Hắc Tiệp mở cửa xe cho Tào Khê, đợi cô ấy bước lên, anh giúp cô thắt dây an toàn. Hắc Tiệp lợi dụng Tào Khê không để ý hôn nhẹ lên môi cô, cảm nhận cánh môi mềm mềm cô ấy không kịp phản ứng, mặc anh ta chiếm tiện nghi. Hắc Tiệp buông tha đôi môi đỏ mọng, anh nhìn cô cười một cách ngây thơ:
"Thi tốt nhé, xong đợt này anh và em sắp về chung một nhà rồi."
Tào Khê ngượng nghịu, hai má cô bỗng chốc đỏ như trái cà chua, cúi mặt:
"Anh nói gì vậy hả? Nhanh lên, em sắp trễ rồi."
"Được rồi, vợ yêu." Hắc Tiếp dùng lực đóng cửa xe.
Anh ta đột nhiên đề cập đến vấn đề đó, Tào Khê rất xấu hổ, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, nhất thời không biết phải làm sao.