Yến Nhi thở hổn hển, ả chạy một đoạn đường dài kèm với vết thương nghiêm trọng trên vai.
"Cô ổn chứ?" Lưu Nhược Lam đỡ Yến Nhi chạy từ nãy đến giờ cũng đứt hơi không kém. Cô ả nhìn thấy sắc mặt Yến Nhi đã bắt đầu tái mét, máu chảy ra rất nhiều.
"Không sao! Tôi ổn!" Yến Nhi nhìn xung quanh, nơi đây là con hẻm tối, cảm thấy đã an toàn ả mới thở phào nhẹ nhõm. Ả ngồi bệt xuống đất, tay xé áo ra một miếng vải dài rồi đưa cho Lưu Nhược Lam:
"Cô giúp tôi cầm máu đi!"
Lưu Nhược Lam cầm miếng vải, cô cẩn thận gỡ lớp áo đã bị máu đông dính chặt, sau đó cột lại vài vòng cầm máu tạm thời.
"Yến Nhi, vết thương cô nghiêm trọng quá... Hay là tôi đưa cô đi bệnh viện."
"Cô điên à! Bao nhiêu cái bệnh viện trong thành phố này đa số là của Tần Hạo. Nếu anh ta thấy tôi, nhất định sẽ bắt tôi giao cho Lâm Tạ Phong... Tôi đã ném trải địa ngục trần gian của anh ta rồi, tôi không muốn bị bắt thêm một lần nữa." Yến Nhi tức giận.
"Vậy giờ sao? Cô muốn chết ở đây à?" Lưu Nhược Lam cũng bực bội không kém, đương nhiên, trước giờ chưa ai dám quát lớn vào mặt cô ả cả.
"Cô giúp tôi mua một ít đồ... Tôi sẽ tự xử lý."
"Được rồi, cô chờ ở đây đi. Tôi đi mua."
Lưu Nhược Lam chạy nhanh tới tiệm thuốc gần nhất, cô mua những thứ Yến Nhi yêu cầu, sau đó quay trở lại con hẻm tối thì không thấy ả đâu cả. Lưu Nhược Lam lo lắng, cô nhìn ngó xung quanh không dám gọi lớn tiếng:
"Yến Nhi, cô đâu rồi?"
"Tôi ở đây, Lưu Nhược Lam." Yến Nhi trốn sau thùng xốp, ả không còn sức để đi chỉ biết ngồi tại chỗ.
Lưu Nhược Lam lập tức chạy lại quăng thùng xốp ra khỏi người ả. Cô phủi hết bụi trên người Yến Nhi và xem xét lại vết thương cho ả, nếu để vết thương dính bụi có nguy cơ bị nhiễm trùng mất.
"Sao cô lại ở trong này?" Lưu Nhược Lam hỏi.
"Lúc nãy, khi cô rời đi chưa được bao lâu thì... Thì tôi nghe có tiếng còi xe cảnh sát đang tới gần... Tôi vừa kịp nhìn thấy thùng xốp khá to nên... Nên trốn đỡ vào đó đợi bọn họ đi qua... Vài phút sau thì cô quay lại..." Yến Nhi vừa thở vừa nói, giọng nói khàn khàn yếu ớt, trên trán thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt nhăn nhó chịu đựng đau đớn. Chẳng bao lâu tấm vải băng bó vết thương đã thấm ướt một vùng đầy máu. Lưu Nhược Lam nhìn tình hình càng không ổn, cô cầm tay Yến Nhi vắt ngang vai mình, đỡ ả từ từ đứng dậy:
"Yến Nhi, cô cố lên. Tôi đưa cô về nhà."
Yến Nhi im lặng, nói đúng hơn ả không còn sức để mở miệng. Ả mất máu quá nhiều, cơ thể gần như sụp đổ đi không nổi nhưng ả vẫn cố chịu đựng.
Chỉ còn một chút nữa thôi! Ả sắp về tới nhà rồi!
Hai mắt Yến Nhi đã bắt đầu lim dim, đầu dựa lên vai Lưu Nhược Lam, hai chân cố gắng bước đi.
Hên là nhà Lưu Nhược Lam cách nơi tổ chức buổi lễ không xa, bình thường đi bộ mười lăm phút là tới nhưng hôm nay họ đi gần ba mươi phút mới về tới nơi.
Mở cửa, Lưu Nhược Lam đỡ Yến Nhi ngồi trên ghế sofa, cô vội khoá cửa lại. Rồi lấy ra trong túi những thứ dùng để xử lý vết thương, giúp Yến Nhi nằm xuống ghế, ả giờ đây đã ngất đi hoàn toàn. Lưu Nhược Lam lấy trong phòng bếp ra một con dao và một cây nến được đốt lửa sẵn, cô mạnh bạo lột áo của ả ra, tháo bỏ miếng vải đang băng bó. Cô ả cầm con dao hơ trên ngọn lửa, sau đó dần dần đưa mũi dao đến vết thương của ả. Trước đó Lưu Nhược Lam có nhét vào miệng Yến Nhi một miếng vải trắng để tránh ả cắn trúng lưỡi. Mũi dao vừa cứa vào da, Yến Nhi đã nhăn nhó đau đớn, càng vào sâu ả càng đau đớn toát mồ hôi lạnh, răng cắn chặt miếng vải, tay nắm chặt lấy nệm ghế.
Lưu Nhược Lam cố gắng bình tĩnh, tay mạnh dạn lấy viên đạn ra khỏi vết thương. Năm phút sau, viên đạn đã được lấy ra ngoài, cô lấy kim và chỉ mua ở tiệm thuốc, hơ kim trên ngọn lửa sau đó xỏ chỉ may lại vết thương cho Yến Nhi. Xong xuôi cô lấy miếng vải trong miệng ả ra, lấy khăn lau hết mồ hôi cho ả rồi mặc cho ả quần áo mới.
Lưu Nhược Lam dìu ả vào giường nằm, đắp chăn cho ả rồi đi dọn dẹp lại đống đồ sơ cứu, thủ tiêu viên đạn, miếng vải và cái áo dính máu. Cô ả cũng đi tắm rửa cho sạch sẽ mùi tanh trên người, tối nay coi như cô ả nghĩ một bữa làm, giờ cô không còn sức nữa rồi.