Buổi trưa, Tô đại tỷ đến chỗ tôi ngồi, tôi liền hỏi đại tỷ Vương gia đã về chưa. Tô đại tỷ nói: “Vương gia đã về một lúc lâu rồi, sắc mặt luôn rất khó coi. Cửu Dung cô nương, lát nữa nói chuyện với Vương gia, phải cẩn thận một chút, đừng để Vương gia tức giận mới được”.
Tôi cười bảo: “Tô đại tỷ, tôi biết rồi, tỷ yên tâm đi”. Mặc dù tôi cười nói như thế, song trong lòng lại rất bất an. Nghe ý của Tô đại tỷ, chỉ e lần này Vương gia cầu tình cho Thẩm gia đã chạm phải đinh rồi. Nếu không, Vương gia đã không trở về nhanh như vậy, mà sau khi trở về thì sắc mặt lại không tốt.
Tôi nghe theo Tô đại tỷ vào Di Trần hiên, Tiết vương gia đang ngồi trên ghế, mày cau lại, mãi đến khi chúng tôi đi vào, y mới phát hiện ra chúng tôi.
Tôi thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của y, cũng hiểu ra kết quả thế nào. Tô đại tỷ cáo từ lui xuống, tôi cúi đầu gọi một tiếng: “Vương gia”.
Tiết Vương gia ảm đạm nói: “Dung nhi, ta hứa với cô nhưng lại không làm được. Hôm nay trong lúc thượng triều, ý của hoàng huynh còn lập lờ nước đôi, nhưng có rất nhiều đại thần không hiểu vì sao lại một mực đòi đưa Thẩm gia vào chỗ chết. Cuối cùng hoàng huynh không thể lay chuyển được các đại thần, vẫn làm theo ý của bọn họ, muốn chém đầu người của Thẩm gia. Cửu Dung, ta nói điều này cũng chỉ là phán đoán mà thôi. Ta cảm thấy người có thâm thù đại hận với Thẩm gia, chỉ e là Tướng quân rồi”.
Tuy rằng lời Tiết vương gia nói không nằm ngoài dự đoán của mình, nhưng tôi vẫn hỏi: “Sao Vương gia lại nói thế?”.
Tiết vương gia cười khổ: “Hôm nay trên triều đình, người đầu tiên phản đối kịch liệt nhất việc xử vô tội, phóng thích người của Thẩm gia chính là Viên Chấn Đông. Viên Chấn Đông còn vạch ra rất nhiều tội trạng của Thẩm gia, trong đó có vài tội thực sự là mới nghe lần đầu, thí dụ như Lão phu nhân đã bức tử nha hoàn như thế nào, vân vân và vân vân. Hắn còn ép Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng không xử người của Thẩm gia theo quốc pháp, Tướng quân hắn sẽ là người đầu tiên bãi quan không làm nữa. Thủ phú[1] Vệ Cần Thiên cũng dẫn đầu vây cánh của lão yêu cầu Hoàng thượng trị tội Thẩm gia. Theo như ta thấy, mặc dù hoàng huynh có ý đặc xá tội của Thẩm gia, nhưng dưới sức ép của quần thần, cũng chẳng còn cách nào”.
[1] Thủ phú: Chỉ người đứng đầu về khối tài sản sở hữu hợp pháp trong một khu vực nhất định (thường là một quốc gia, hay thế giới).
Tôi biết những lời Tiết vương gia nói, câu nào câu nấy đều từ tận đáy lòng. Tất nhiên là ý muốn giúp đỡ tôi, tôi cũng hiểu được một phen tình thâm ý trọng của y. Tôi nói: “Vương gia, thật ra việc này người cũng đã tận lực rồi, tôi và Thẩm gia cảm kích người còn không kịp. Chỉ là … chỉ là tôi thật sự không ngờ, Viên Chấn Đông hôm nay lại biến thành người như vậy”.
Tiết vương gia bỗng nhiên nở nụ cười: “Cửu Dung, cô sẽ không hiểu đâu, nhưng ta thì lại hiểu được suy nghĩ của Viên Chấn Đông. Đó gọi là ‘Người đã bỏ lại ta đi, những ngày xưa cũ níu gì được đâu. Người làm lòng rối dạ nhàu, ngày thêm chở nặng đong sầu phiền ưu’[2]. Theo ta được biết, Viên Chấn Đông và cô là thanh mai trúc mã thuở nhỏ yêu mến lẫn nhau. Sau này hắn tòng quân, cô mới bị cha gả vào Thẩm gia. Một nam nhân đau đớn vì mất đi tình yêu, làm ra những việc khác với tính tình ban sơ vốn cũng là chuyện bình thường thôi. Sở dĩ Viên Chấn Đông gây trở ngại cho Thẩm gia, chỉ e là vì trong lòng còn có tình cảm sâu nặng với cô. Nếu đổi lại là ta, có lẽ ta cũng làm những việc như thế. Vì vậy, Cửu Dung, cô cũng đừng quá oán trách hắn”.
[2] Trích từ bài thơ Tuyên Châu Tạ Diễn lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân của tác giả Lý Bạch.
Tôi lắc đầu nói: “Vương gia, tôi hiểu người là người thế nào. Tôi cũng hiểu Viên Chấn Đông là người thế nào. Mặc dù người là Vương gia cao quý, nhưng lại đa tình đa cảm, phàm việc gì cũng lo nghĩ cho người khác. Song Viên Chấn Đông thì khác, hắn đối đầu với Thẩm gia, dám chắc không phải vì riêng tôi”.
Những lời tôi nói lại nằm ngoài dự đoán của Tiết vương gia, y hỏi: “Cửu Dung, ý cô muốn nói là, Viên Chấn Đông làm nhiều việc như thế không phải vì cô, vậy thì vì đâu?”
Tôi cười khổ, lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ cảm thấy ai nấy đều đang thay đổi. Liễu Vũ Tương hoàn toàn thay đổi, Viên Chấn Đông cũng biến thành một kẻ tôi không quen biết. Có điều Viên Chấn Đông trong ngoài bất nhất thế này, từ nay về sau, Lãnh Cửu Dung tôi và con người ấy không bao giờ quen thân nữa”.
Tiết vương gia thở dài nói: “Cửu Dung, cô tội gì phải thế?”.
Tôi nghe Tiết vương gia nói vậy, nhất thời không biết đáp sao cho phải. Tôi cúi đầu, không dám nhìn y, nên không biết vẻ mặt của y ra sao. Không khí trong phòng vô cùng mất tự nhiên, nhưng nhiều hơn cả lại là sự vi diệu.
Bất chợt, Tiết vương gia hỏi: “Đúng rồi, Cửu Dung, cô có biết một nha đầu tên là Khai Tâm không?”.
Tôi ngạc nhiên đáp: “Khai Tâm là nha đầu của Thẩm gia, nhưng mà sao Vương gia lại biết? Sao Vương gia bỗng nhiên hỏi đến Khai Tâm?”.
Tiết vương gia thở dài, nói: “Nha đầu Khai Tâm này giờ đã không còn trên cõi đời nữa rồi”.
Tôi nhớ lại cái ngày Thẩm gia bị niêm phong, không thấy Khai Tâm đâu, lúc ấy tôi chỉ cho rằng cô đã chạy trốn rồi, cũng không để ý nhiều nữa. Hiện giờ, nghe Vương gia nói thế, hình như còn có ẩn tình khác.
Tiết vương gia chậm rãi nói: “Nha đầu này thật ra trung liệt vô cùng. Không hiểu vì sao chuyện Viên Chấn Đông rắp tâm muốn gây khó dễ cho Thẩm gia lại bị nha đầu này biết được, trong lòng cô ấy cảm thấy hành động của Viên Chấn Đông quả thật không vừa mắt, bèn mai phục trên đường Viên Chấn Đông hồi kinh với ý đồ hành thích Viên Chấn Đông. Đáng tiếc, nha đầu này mặc dù tràn đầy sức lực, nhưng lại không biết võ công nên chẳng mấy chốc đã bị thủ hạ của Viên Chấn Đông tước vũ khí, nhưng cô ấy vẫn không chịu đầu hàng, một mình liều chết ngoan cường chống chọi. Đến phút cuối cùng, cô ấy đứng trên đường núi cầm một tảng đá to ném về phía phu thê Viên Chấn Đông. Tuy Viên Chấn Đông thoát được, nhưng phu nhân của hắn là Hoàng Yên Mạch suýt nữa bị tảng đá ném phải, sợ hãi vô cùng nên hiện giờ vẫn nằm trên giường không dậy nổi. Sau khi bị người của Viên Chấn Đông vây hãm, nha đầu Khai Tâm đó đã cắn lưỡi tự sát rồi”.
Không đợi Tiết vương gia nói hết, mắt tôi đã tràn lệ. Tôi hỏi: “Hiện giờ Khai Tâm… thi thể của Khai Tâm…”.
Tiết vương gia nói: “Chuyện này Viên Chấn Đông nói trên triều đình, nói nha đầu của Thẩm gia phục kích hắn giữa đường, mưu tính đưa hắn vào chỗ chết. Sau khi ta nghe nói thế, đặc biệt phái người đi thăm dò. Nghe nói sau lúc chuyện đó xảy ra, Hoàng Yên Mạch quả thật cực kỳ hung ác, cô ta muốn băm thây Khai Tâm ra. Cũng may Viên Chấn Đông sợ tổn hại đến uy danh, không chịu làm thế, chỉ sai người ném thi thể của Khai Tâm vào bãi tha ma. Ta đã phái người đến bãi tha ma tìm thi thể của cô ấy rồi đem đi chôn cất rồi, cô đừng quá lo lắng”.
Tôi gật gật đầu, nói: “Cảm tạ đại ân của Vương gia”.
Nguồn ebooks: .luv-ebook.com
Tiết vương gia nói: “Cửu Dung, ta đã nói từ trước rồi, giữa chúng ta không cần câu cảm tạ này. Việc Khai Tâm làm cũng khiến ta bội phục vô ngần. Nếu bình thường biết chuyện, ta cũng nhất định sẽ làm thế nữa là đối với người cô quen biết”.
Tôi khẽ gật đầu, nhưng không biết nói gì cho phải. Hồi lâu sau tôi mới mở lời: “Vương gia, có phải người cảm thấy tôi rất ngốc không? Hoặc là, người cảm thấy vì tôi còn chưa dứt tình với Thẩm Hồng nên mới chịu giúp Thẩm gia làm nhiều việc như thế?”
Tôi nói đến đây thì đưa mắt nhìn Tiết vương gia, chỉ thấy y vẫn đang chăm chú lắng nghe, bèn tiếp tục nói: “Tuy rằng gả vào Thẩm gia không phải tôi tình nguyện, song từ sau khi vào làm dâu nhà họ, tôi lại có được rất nhiều thứ trước kia chưa bao giờ có được. Đó là thứ Băng Nhi, Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, thậm chí là Lão phu nhân, Thẩm Hồng mang đến cho tôi. Thế nên, đối với tôi mà nói, Thẩm gia rất quan trọng, rất quan trọng. Bởi vì ở Thẩm gia, tôi nhận được những thứ tôi một mực muốn có nhưng lại sợ không có được, đó chính là tình cảm giữa người với người. Nhất là Băng Nhi, những thứ cô ấy mang đến cho tôi, cả đời này tôi cũng không quên được. Tôi còn nhớ lúc cô ấy qua đời là năm Thành Hóa thứ Bảy, tháng Ba năm đó, trong Duy huyện bỗng nhiên đổ mấy trận tuyết, đông giá phá hoại rất nhiều hoa màu. Băng Nhi làm lụng vất vả mấy năm trời vì Thẩm gia, thế mà sau khi chết, ngay cả khu mộ của Thẩm gia cũng không được vào, lại rơi vào kết cục phải làm bạn với cô hồn dã quỷ ở dốc Nhạn Lưu. Tôi đau lòng vì Băng Nhi, cũng vẫn canh cánh trong lòng hành động như vậy của người họ Thẩm. Thế nhưng tôi biết, điều quan trọng nhất trong lòng Băng Nhi chính là Thẩm gia. Nếu tôi không thể làm những việc mà mình có thể làm cho Thẩm gia, nếu tôi cứ trơ mắt nhìn Thẩm gia sụp đổ, tôi thật sự sợ rằng sau khi tôi đi, sẽ không biết phải nhìn mặt Băng Nhi như thế nào”. Tôi nói đến đây, nước mắt trút như mưa.
Cho dù là lần thứ hai bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, tôi cũng chưa từng thổn thức khóc như vậy, nhưng không biết vì sao, ở trước mặt Tiết vương gia, nghĩ đến Băng Nhi, tôi lại không kiềm chế được, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn tột bậc, chỉ hận không thể cứ khóc như thế, phát tiết toàn bộ những áp lực và căm hờn trong lòng mình ra ngoài như thế.
Tiết vương gia dùng ánh mắt thương xót nhìn tôi, y đi đến trước mặt tôi, khẽ khàng ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Cửu Dung, hiện giờ đừng coi ta là vương gia, cứ coi ta là bằng hữu tốt nhất của nàng. Nếu nàng muốn khóc, cứ khóc một lần cho thỏa đi. Sau khi khóc xong, trong lòng nàng sẽ thoải mái hơn nhiều”.
Nghe những lời Tiết vương gia nói, tôi càng cảm thấy áp lực trong lòng biết bao năm nay chỉ trong nháy mắt đã được giải tỏa. Trong đó, không chỉ có cái chết của Băng Nhi, còn cả sự thay đổi của Thẩm Hồng, sự dối trá của Viên Chấn Đông, sự trách móc của Lão phu nhân… Thậm chí, ngay khi tôi quyết tâm đồng sinh cộng tử với người Thẩm gia, lúc khách điếm ở Thiên Tân săp nổ tung, người Thẩm gia cũng chưa từng bận tâm đến sống chết của tôi. Đến phút cuối, người lao vào khách điếm cứu tôi ra vẫn là Tiết vương gia.
Tôi mặc cho nước mắt tùy ý rơi xuống, thấm ướt áo Tiết vương gia. Tôi đã từng cho rằng mình là một người vô tâm lãnh đạm, thì ra, không phải thế.
Đúng lúc này, đột nhiên có người lớn tiếng nói: “Còn luôn miệng nói với ta là không có tư tình, không có tư tình à? Thế này không gọi là tư tình thì là gì?”.
Tôi lau nước mắt, ngước nhìn lên, đứng trước mặt rõ ràng là Vương phi Lý Thanh Dao của Tiết vương gia. Hai mắt nàng ta trợn lên, lông mày dựng thẳng, xem chừng đang tức giận sục sôi. Giờ tôi mới phát hiện mình vẫn đang dựa vào vai Tiết vương gia, vội đẩy y ra, thân mình cũng lui về phía sau vài bước.
Thanh Dao vương phi lạnh lùng nói: “Đến giờ mới lùi, không kịp đâu! Ta cho ngươi biết, Lãnh Cửu Dung, ta đã nhìn thấy hết rồi. Chẳng phải ngươi là khách của Vương gia sao? Chẳng lẽ khách của Vương gia là ban ngày ban mặt chạy đến chỗ Vương gia, cùng Vương gia ôm ôm ấp ấp à? Ngươi vẫn còn luôn mồm luôn miệng nói với ta ngươi và Vương gia không có gì. Nếu không có gì thì sao các người còn ở trong này ôm ôm ấp ấp? Các người coi ta đã chết rồi hay là coi ta không tồn tại?”.
Tôi nghe hết những lời chỉ trích của Thanh Dao vương phi, nhất thời không phản bác lại được. Tuy rằng giữa tôi và Tiết vương gia quả tình thanh bạch, nhưng giờ này khắc này nói thế, làm sao Thanh Dao vương phi tin được?
Tiết vương gia thì ngược lại, chắc hẳn thấy Thanh Dao vương phi như thế nhiều rồi, y cao giọng nói: “Nàng làm ầm lên thế đủ chưa? Ngày nào không có việc gì cũng khóc lóc om sòm, nàng chỉ sợ nhà cửa yên bình phải không?”.
Thanh Dao vương phi nghe Tiết vương gia chỉ trích, vẻ mặt nhất thời tựa như oan ức vô cùng, nàng ta cũng cao giọng hết lên: “Tiết Hi Kiếm, người có ý gì hả? Người ghét bỏ thiếp phải không? Nếu người ghét bỏ thiếp, sao ngày đó lúc di nương gả thiếp cho người, người không nói với di nương? Bây giờ người gào lên với thiếp, người đang định làm gì hả? Người tưởng là người to tiếng thì thiếp sẽ sợ chắc?”.
Tiết vương gia nhìn Thanh Dao vương phi chằm chằm, gằn từng tiếng: “Ta biết nàng không sợ ta. Cũng bởi trước đây ta không nói rõ với Hoàng thái hậu nên mới biến thành cục diện không thể vãn hồi như ngày hôm nay. Nàng yên tâm đi, ngày mai ta sẽ tiến cung, nói rõ chuyện của chúng ta với Hoàng thái hậu. Xin bà giải trừ hôn ước của chúng ta, cũng xin bà tìm cho nàng một mối lương duyên tốt hơn. Nàng yên tâm đi! Nàng yên tâm đi!”. Tiết vương gia nói liên tiếp hai câu “Nàng yên tâm đi”, hiển nhiên là trong lòng rất tức giận.
Thanh Dao vương phi lại không ngờ Tiết vương gia sẽ nói ra những lời này, nàng ta nhớn nhác nói: “Được lắm Tiết Hi Kiếm! Được! Được! Được! Cuối cùng thiếp đã nhìn rõ rồi, thì ra người và Lãnh Cửu Dung từ lâu đã yêu thương với nhau, chỉ chờ đến lúc thiếp thoái vị nhượng hiền, người nói xem có phải không?”.
Thật không ngờ Tiết vương gia lập tức đáp: “Phải!”.
Thanh Dao vương phi chỉ tay vào Tiết vương gia, gần như tâm thần kích động, nói: “Quả nhiên bị thiếp nói trúng rồi! Quả nhiên là như thế!”.
Tôi sợ Tiết vương gia hành động theo cảm tính, cãi nhau với Thanh Dao vương phi, vội kêu to: “Vương gia! Suy nghĩ kỹ rồi mới làm”. Tôi biết Hoàng thái hậu vẫn có điều kiêng kỵ Tiết vương gia, cho nên mới nhắc nhở, để y nghĩ đến quan hệ giữa Thanh Dao vương phi và Hoàng thái hậu, nói chuyện phải chú ý một chút.
Tiết vương gia lại bật cười ha ha, y nói: “Cửu Dung, nàng biết không? Trước kia cũng bởi ta quá cẩn thận nên mới thành ra cục diện như bây giờ. Chính vì ta băn khoăn cái này, kiêng kỵ cái kia, cho nên mới biến thành tình hình hôm nay!”.
Thanh Dao vương phi bực tức nói: “Tiết Hi Kiếm, người nói những câu đó là có ý gì? Hôm nay người không nói cho rõ ràng, thiếp nhất định không để người được yên!”.
Tiết vương gia mỉm cười nói: “Ta với nàng không còn chuyện gì để nói nữa. Sáng mai chúng ta cùng đến trước mặt Hoàng thái hậu nói rõ ràng là được”.
Tuy rằng Thanh Dao vương phi tức giận nhưng cũng vẫn có phần đắc ý, nàng ta nói: “Được, người dám cùng thiếp đến trước mặt Hoàng thái hậu nói cho rõ ràng thì chẳng còn gì tốt hơn. Để xem Hoàng thái hậu sẽ nghe ai. Tiết Hi Kiếm, nếu bây giờ người giải thích với thiếp, nói không chừng thiếp sẽ xem xét bỏ qua cho người. Nếu người vẫn bảo thủ tranh cãi, sau này người có muốn giải thích với thiếp, thiếp cũng không chấp nhận nữa”.
Thanh Dao vương phi vốn muốn uy hiếp Tiết vương gia, nhưng Tiết vương gia lại chỉ cười nói: “Việc gì ta phải giải thích với nàng? Lý Thanh Dao, mấy năm nay nàng ở trong phủ của ta, ỷ được Hoàng thái hậu sủng ái, đã làm không biết bao nhiêu việc không thể tha thứ được. Cơ thiếp trong phủ ta, bao nhiêu người có thai lại bị nàng làm sẩy? Nha hoàn trong phủ ta, bao nhiêu người bị nàng bức tử? Nàng cho rằng đến trước mặt Hoàng thái hậu, nàng sẽ chiếm được lý sao? Nàng tưởng nàng là cháu gái đằng ngoại của Hoàng thái hậu là có thể muốn làm gì thì làm sao? Nàng cũng đừng quên rằng, ta cũng là cháu trai đằng ngoại của Hoàng thái hậu. Hơn nữa, ta còn gần như là nhi tử của Hoàng thái hậu. Nếu thật sự muốn luận đến thân sơ, nàng nói xem, Hoàng thái hậu sẽ bênh vực ai?”.
Thanh Dao vương phi bị một chập những lời nói của Tiết vương gia ập xuống mà không biết phải trả lời như thế nào. Nàng ta suy nghĩ hồi lâu, gào lên: “Tiết Hi Kiếm, xem như thiếp đã hiểu rồi. Cuối cùng thiếp đã hiểu vì sao người bỗng nhiên muốn vứt bỏ thiếp, thì ra là vì người xem trọng con hồ ly tinh Lãnh Cửu Dung này! Đều tại thiếp quá độ lượng, vẫn cho phép cô ta ở lại trong vương phủ, nếu biết trước cô ta sẽ dụ dỗ trượng phu của người khác, nhất định thiếp đã tìm cách đuổi cô ta rồi!”.
Tiết vương gia đi đến trước mặt Thanh Dao vương phi, giơ tay lên làm tư thế toan đánh người. Tôi hét to: “Vương gia, đừng!”.
Thanh Dao vương phi thấy Tiết vương gia toan đánh mình thì bị dọa chết khiếp. Nhưng Tiết vương gia cũng chỉ giơ cao tay, chứ không hạ xuống. Y bình tĩnh nói: “Tuy rằng Tiết Hi Kiếm ta chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng mà Lý Thanh Dao, cô thật sự khiến người ta muốn đánh vô cùng! Ta cảnh cáo cô, ta và Lãnh Cửu Dung chỉ là bằng hữu tốt mà thôi. Ít nhất bây giờ là thế. Chính xác, ta yêu mến nàng, nhưng ta chưa từng có ý nghĩ muốn giữ nàng cho riêng mình. Bởi vì ta cảm thấy ta không xứng với nàng. Nhà của ta có thê tử hung hãn, lại có ba mươi sáu phòng cơ thiếp, ta không thể nói cho nàng biết là ta thích nàng. Tuy rằng người ngoài nói ta phong lưu tột độ, là một Vương gia trác táng, nhưng cô có biết, ta vốn không phải người như thế. Nếu ta toàn tâm toàn ý thích một người, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu bất kỳ uất ức nào. Nếu ta đã có nàng, sẽ không liếc mắt nhìn nữ tử khác lấy một cái. Nhưng hiện giờ ta không làm được, nên ta chưa từng có ý muốn không an phận với Cửu Dung. Ta chỉ coi nàng là một bằng hữu, là một tri kỷ ăn ý. Nếu hiện giờ cô vu vạ ta như thế, thế thì được rồi. Ta sẽ nhân cơ hội này nói hết một phen tâm ý của ta với Hoàng thái hậu, từ nay về sau một đập vỡ làm đôi với cô, không ai nợ ai!”.
Lời Tiết vương gia nói chắc như đinh đóng cột, đoạn tuyệt khác thường, rất hiếm khi tôi thấy y như vậy. Thanh Dao vương phi nghe Tiết vương gia nói xong, nước mắt lại tuôn lã chã, nàng ta hét lên: “Vì sao? Vì sao? Tiết Hi Kiếm, vì sao người phải đối xử với thiếp như thế? Vì sao? Rốt cục Lãnh Cửu Dung tốt hơn thiếp ở chỗ nào? Cô ta đẹp hơn thiếp sao? Hay cô ta tôn quý hơn thiếp? Chẳng qua cô ta chỉ là một nữ tử thôn dã thôi, còn từng làm tiểu thiếp của người khác! Tiết Hi Kiếm, người nói đi, rốt cục là thiếp thua kém cô ta ở chỗ nào? Rốt cục người thích gì ở cô ta? Người nói đi! Người nói đi”.
Thần sắc Tiết vương gia vẫn như cũ: “Thuở quen biết ban sơ, ta từng bị tài hoa và thái độ đúng mực của nàng thu hút, nhưng sau khi trải qua bao nhiêu ngày thế này, ta cũng hiểu nàng hơn, thay vào đó ta lại thích tính tình của nàng, chỉ thế mà thôi”.
“Tính tình?” Thanh Dao vương phi hỏi ngược lại. Giọng điệu của nàng ta có hơi điên cuồng: “Tính tình là thứ gì? Người thích tính tình cô ta! Vương gia, bởi người thích tính tình cô ta nên mới không để ý đến tình cảm phu thê chúng ta bao nhiêu năm nay sao?”.
Tiết vương gia thở dài nói: “Giữa chúng ta vẫn còn tình cảm sao?”.
Những lời này của Tiết vương gia, mặc dù nói khẽ, nhưng lọt vào tai Lý Thanh Dao lại như tiếng sấm bên tai, bởi tôi nhìn thấy rõ ràng cơ thể nàng ta run lên bần bật, sau đó, cả người ngây ra, ngơ ngác đứng đó không thốt nên lời. Thật ra tôi biết, trong lòng Thanh Dao vương phi quả thật rất yêu Vương gia, nhưng phương thức biểu đạt của nàng ta không phù hợp, hơn nữa còn dễ dàng làm Vương gia thấy phản cảm. Sở dĩ nàng ta đi chỉnh đốn các cơ thiếp khác, diệt trừ con trong bụng người khác cũng bởi vì quá yêu Tiết vương gia, nhưng cách yêu thương này của nàng ta, bất kể là ai thì e cũng khó mà chấp nhận, thật sự là quá mức đáng sợ.
Thanh Dao vương phi nhìn Tiết vương gia hồi lâu, bỗng nhiên nổi giận hỏi: “Vương gia, người khỏi cần phải nói với thiếp mớ lý luận suông đó, nói người thích tính tình Lãnh Cửu Dung này nọ. Nói trắng ra là người yêu thích khuôn mặt cô ta chứ gì? Được, thiếp sẽ rạch mặt cô ta, để xem lúc cô ta biến thành quái dị, người có còn yêu thích cô ta nữa không!”. Thanh Dao vương phi nói xong liền nhào về phía tôi. Lúc sắp đến cạnh tôi, nàng ta rút trong tay áo ra một con dao găm lấp loáng hàn quang, đột nhiên đâm về phía tôi.
Tôi muốn tránh nhưng đã không còn kịp nữa. Đúng lúc này chợt nghe Tiết vương gia kêu to: “Đừng!”. Sau đó, liền có một bóng người vụt qua mặt tôi, chỉ trong chớp mắt, mắt tôi đã hoa lên, không còn thấy gì nữa. Ngay sau đó, chợt nghe Tiết vương gia kêu lên một tiếng. Lòng tôi chùng xuống, biết y đã bị con dao của Thanh Dao vương phi đâm trúng.
“Vương gia, cẩn thận!” Tôi vừa cao giọng kêu vừa đỡ lấy y. Võ công của Tiết vương gia vốn cao cường, có thể sánh ngang với Băng Ngưng, nhưng dù là vậy, y chắn trước mặt tôi, vẫn bị con dao găm của Thanh Dao vương phi đâm trúng cánh tay. Thanh Dao vương phi muốn đến đâm tôi, lại thấy đâm phải Vương gia, nàng ta đứng sững lại, bàng hoàng cả người, con dao trong tay đã rơi xuống đất.
Cũng may vết thương của Tiết vương gia không nghiêm trọng lắm. Y lạnh lùng nhìn Thanh Dao vương phi, nói: “Chuyện tốt cô làm đấy! Nếu không phải vừa rồi ta cản con dao kia, chỉ e giờ Cửu Dung đã nằm trên mặt đất rồi, giết người thì đền mạng, ngay cả đạo lý này mà cô cũng không hiểu sao?”.
Thanh Dao vương phi cũng chỉ nhất thời nóng giận chứ không nghĩ được nhiều thế. Nàng ta thấy cánh tay Vương gia đang chảy máu, thét lên một tiếng rồi quay đầu chạy vội ra ngoài. Tiết vương gia nhìn theo bóng lưng đi xa của nàng ta, không ngừng lắc đầu.
Hồi 16: Hóa ra đều là sai
Tôi vội vàng hỏi: “Vương gia, vết thương trên tay người thế nào rồi?”.
Vương gia mỉm cười nói: “Chỉ sướt da thôi, vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại”.
Tôi nhìn xem, quả thật với Tiết vương gia mà nói, vết thương này cũng không có gì đáng ngại. Có điều sắc mặt y rất khó coi.
Tôi lấy khăn ra, băng bó miệng vết thương cho y, sau đó nhẹ nhàng nói: “Vương gia, người đừng giận Vương phi nữa. Cũng vì Vương phi nương nương yêu người nên mới làm thế”.
Tiết vương gia mỉm cười, nói: “Tình yêu như thế, bản thân ta chẳng thà không cần. Trước kia ta lấy Thanh Dao cũng là để Hoàng thái hậu yên tâm. Giờ vây cánh của Hoàng thượng đã đủ đầy rồi, ta lại không có thực quyền, hẳn là Thái hậu đã an lòng rồi”.
Tôi thấy tâm ý Tiết vương gia đã quyết, nhưng cũng không biết phải khuyên lơn thế nào, đành phải cúi đầu thở dài, không nhắc lại nữa.
Tiết vương gia lại an ủi tôi: “Cửu Dung, chuyện vừa rồi thật sự đã khiến nàng chịu uất ức rồi, nàng chớ để bụng”.
Tôi nhoẻn miệng cười: “Vương gia, người nên giải thích hẳn là tôi mới đúng. Việc này xảy ra là tại tôi. Nếu tôi không ở vương phủ, Vương phi nương nương cũng sẽ không tức giận thế này. Tóm lại, người và Vương phi vẫn nên an lành chung sống đi, ngàn vạn lần đừng vì nhất thời hành động theo cảm tính mà đắc tội Hoàng thái hậu, bằng không chịu thiệt vẫn là bản thân. Người nhất định phải cố gắng bảo trọng thân mình, coi như là vì Băng Nhi”.
Tiết vương gia kinh ngạc, hỏi: “Chẳng phải Băng Nhi tiểu thư đã qua đời rồi sao? Lời nàng nói… có ý gì?”.
Nhất thời tôi cũng căng thẳng, nói chuyện lỡ lời nên giờ Tiết vương gia hỏi, tôi thật không biết phải trả lời thế nào cho phải. Tôi suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Vương gia, đích thật là Băng Nhi đã qua đời, nhưng trước kia Băng Nhi từng có tình cảm với người, chỉ là Vương gia người không biết mà thôi”.
Song từ ánh mắt của Tiết vương gia, tôi biết y tin lời tôi nói. Có lẽ, y cũng hiểu vì sao đã bao nhiêu ngày đến giờ, y làm cho tôi bao nhiêu việc như vậy mà tôi vẫn chưa từng rung động. Một nguyên nhân rất quan trọng, đó là y là nam tử mà Băng Nhi từng yêu thương. Mà trên thế gian này, ngoại trừ cha tôi, Băng Nhi là người tôi quý trọng nhất.
Tôi và Tiết vương gia vẫn nhìn nhau im lặng, nhưng bất giác lại có thêm mấy phần xấu hổ. Tôi nhẹ nhàng nói: “Vương gia, Cửu Dung lui xuống trước đây. Tôi bảo Tô đại tỷ mời đại phu đến băng bó miệng vết thương cho người”. Nói xong, tôi cũng không chờ Tiết vương gia trả lời, xoay người bỏ đi.
Bất tri bất giác, đã đến ngày người của Thẩm gia bị hành hình. Sáng sớm ngày hôm đó, tôi dẫn theo Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đến cổng chợ bán đồ ăn. Mãi đến nửa buổi sáng mới thấy người của Thẩm gia bị bắt đến đây. Từ phía xa tôi thấy Lão phu nhân đi tập tễnh, còn thấy Thẩm Hồng gầy yếu đến mức gần như không ra hình người, trong lòng lại xót xa một hồi. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là phu thê Thẩm Tề cũng đã bị bắt đến đây. Hai người bọn họ ủ rũ chán chường, hoàn toàn không còn thần sắc như thường ngày.
Từ sau khi biết Hoàng thượng không chịu đặc xá cho Thẩm gia, tôi cũng không tới đại lao thăm hỏi họ nữa. Suy cho cùng, cho dù đến đó, tôi cũng không biết nói gì cho phải, chẳng qua chỉ gây thêm không khí thương tâm mà thôi. Ngoài dự kiến của tôi, quan giám trảm không ngờ lại chính là Trấn quan đại tướng quân Viên Chấn Đông. Vẻ đắc ý trên khuôn mặt hắn không thể che giấu. Mà Phó thống lĩnh cấm quân Hải Đông Thanh cũng xuất hiện ở pháp trường. Y còn dẫn theo một số người, chắc hẳn là để duy trì trị an nơi này. Từ giờ đến Chính Ngọ còn mấy canh giờ nữa, lúc này Viên Chấn Đông đã sai binh lính áp giải người của Thẩm gia đến đây, có lẽ trong lòng rất đắc ý, chắc là vì khoe khoang được.
Minh Nguyệt Hân Nhi thấy người của Thẩm gia đi vào đài xử tử, quỳ gối xuống, phía sau mỗi người đều có một tay đao phủ đứng sẵn, sắc mặt của con bé liền thay đổi. Con bé gần như nghẹn lời: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ nói xem giờ chúng ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn họ chết đi như vậy sao? Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ đa mưu túc trí, tỷ mau nghĩ cách cứu họ đi”. Tôi nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi đang lo lắng trước mặt, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng bậy giờ tôi đã vô năng vô lực rồi.
Băng Ngưng siết chặt tay, nghiến răng oán hận nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, bây giờ muội sẽ đi cướp pháp trường. Muội không tin những người này có thể thắng được muội!”. Tôi đưa mắt nhìn Băng Ngưng, lắc lắc đầu, ý bảo cô bé đừng hành động khinh suất. Sáng sớm hôm nay, Tiết vương gia đã chạy vào cung cầu xin Hoàng thượng, có lẽ sự tình có thể xoay chuyển cũng không chừng.
Người của Thẩm gia đều trầm mặc không nói năng gì, chỉ riêng Sầm Khê Huyền là đang chửi Viên Chấn Đông ầm lên. Cô nàng mắng: “Viên Chấn Đông, ngươi đúng là loại chẳng ra gì! Rõ ràng là ngươi giao việc cho chúng ta làm, giờ lại vu oan cho chúng ta. Loại tiểu nhân lật lọng như ngươi sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh chết! Viên Chấn Đông, ta muốn gặp Hoàng thượng, ta muốn cáo trạng với Hoàng thượng. Tên tiểu nhân này, tên lừa đảo này! Viên Chấn Đông…” .Lúc Sầm Khê Huyền bắt đầu mắng, tuy rằng sắc mặt Viên Chấn Đông không dễ nhìn, nhưng hắn cũng không tỏ vẻ gì. Song càng về sau, Sầm Khê Huyền càng nạt nộ khó nghe hơn, hắn bắt đầu cảm thấy không nén được giận, thế nên sai người bịt miệng Sầm Khê Huyền lại. Sầm Khê Huyền chỉ có thể ưm ưm a a không nói ra lời.
Viên Chấn Đông làm thế chứng tỏ hắn có tật giật mình, cuối cùng tôi cũng hiểu được, thì ra bàn tay tội ác phía sau việc này quả nhiên là hắn. Tuy không biết vì sao hắn lại làm như thế, nhưng tôi luôn cảm thấy trong chuyện này có một âm mưu to lớn. Mặc dù Tiết vương gia đã từng cho rằng, Viên Chấn Đông làm những việc này là vì tôi, song trong lòng tôi vẫn luôn thông suốt, tôi biết tuyệt đối không phải, vì Viên Chấn Đông vốn không phải loại người bị tình cảm vướng bận như thế.
Người vây xem càng lúc càng đông, ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, liên tục xì xào bàn tán với nhau. Bỗng nhiên có người lớn tiếng hô lên: “Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra, các người để cho tôi vào!”. Ngay sau đó, một người chen lấn đi vào, tôi ngẩng đầu nhìn lên, người đó không ngờ lại là Cúc ma ma. Bà ta vẫn giữ được dáng vẻ tháo vát già dặn, nhưng biểu cảm trên mặt lại cực kỳ hoảng loạn.
Bà ta len người qua đám người, lao đến trước mặt Thẩm Phúc, hình như muốn dang tay ôm lấy hắn, nhưng đã kịp dừng lại. Tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng đứng cách chỗ người của Thẩm gia không xa, mặc dù bọn họ không nhìn thấy chúng tôi, nhưng tôi lại nghe rành mạch những lời bọn họ nói.
Cúc ma ma suýt chút nữa khóc òa lên: “Nhị công tử!”. Thẩm Phúc nhìn bà ta một cái, ngạc nhiên nói: “Cúc ma ma, sao bà lại đến đây?”.
Cúc ma ma lau nước mắt: “Nhị công tử, từ lúc tôi nghe tin cậu sắp bị chém đầu, tôi đã tức tốc đến rồi. Thằng bé đáng thương, vì sao mạng khổ thế này, vì sao! Đều tại tôi… đều tại tôi gây nhiều nghiệp để cho cậu phải gánh chịu kiếp nạn này! Trời xanh ơi, sao ông không để tôi chết đi? Vì sao? Tôi cam lòng chết thay Nhị công tử, trời xanh ơi, ông không có mắt sao…”. Cúc ma ma càng nói càng kích động, nước mắt giàn giụa.
Lão phu nhân lạnh lùng nói: “Cúc ma ma, chuyện đã đến nước này, ngươi đến xem cảnh tưng bừng của Thẩm gia à? Dù sao cả nhà chúng ta đều phải chết, ngươi hà tất phải giả vờ giả vịt như thế?”. Lão phu nhân nói chuyện rất khó nghe, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng những việc Cúc ma ma đã làm lúc trước.
Cúc ma ma nghe xong những lời Lão phu nhân lại không cãi lại nửa câu. Bà ta chỉ lấy cái giỏ bằng trúc xách theo tay ra, lật mở mảnh vải phủ bên trên, lộ ra ba cái bát. Cúc ma ma nói: “Nhị công tử, đây là những món từ nhỏ tới lớn cậu thích ăn nhất, có cua đồng hấp, có cơm bát bảo, còn có thịt thủ lợn kho, cả màn thầu, nước ấm nữa, tôi đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi. Con à, mau ăn một chút đi, bằng không… có lẽ ăn xong bữa này, không còn bữa sau mà ăn nữa”. Lúc Cúc ma ma nói những câu này, lại nước mắt vắn dài.
Cúc ma ma luôn đối xử tốt với Nhị công tử, hiển nhiên Nhị công tử cũng rất thân thiết với bà ta. Hắn nghe Cúc ma ma nói thế, liền gật đầu. Cúc ma ma lấy đũa ra, gắp một miếng thịt kho to đút vào miệng Thẩm Phúc. Đúng lúc này, Lão phu nhân đột nhiên lớn tiếng hô: “Phúc Nhi, không được ăn đồ của bà ta!”. Thẩm Phúc nghe Lão phu nhân nói thế, như gặp phải bổng hát[1] lập tức ngậm chặt miệng lại, sao đó lắc đầu với Cúc ma ma.
[1] Nghĩa là “Gậy và Quát”, là phương pháp để giáo dục các đệ tử của các vị Tổ sư trong Thiền tông. Khi dạy các đệ tử, để lấp tuyệt tư duy hư vọng, hoặc để khảo nghiệm thì các Tổ sư sẽ dùng gậy hoặc tiếng quát to.
Trên mặt Cúc ma ma bỗng nhiên tràn đầy nỗi thất vọng. Ánh mắt bà ta cơ hồ trống rỗng. Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng ngờ rằng, Cúc ma ma vênh váo đắc ý từ trước đến nay cũng có thể có lúc như thế. Cúc ma ma nhìn Thẩm Phúc, nhưng Thẩm Phúc lại chậm chạp cúi đầu. Tuy Thẩm Phúc đã biết Lão phu nhân không phải mẹ ruột, nhưng đối với Lão phu nhân, y vẫn tràn đầy cảm kích, từ xưa đến nay vẫn là bà nói sao thì y nghe vậy. Bởi thế, y nghe Lão phu nhân nói không cho gần gũi với Cúc ma ma, liền lập tức nghe lời.
Cúc ma ma dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Thẩm Phúc, song Thẩm Phúc lại không ngó đến bà ta nữa. Thế là, bà ta lại dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Lão phu nhân, tuy rằng Lão phu nhân đã mù hai mắt, không nhìn thấy gì nữa, nhưng vẻ mặt lại hết sức kiên định. Cuối cùng, Cúc ma ma cầu xin: “Lão phu nhân, tôi van xin bà, coi như bà làm việc tốt, xin bà để Nhị công tử ăn bữa cơm này của tôi đi. Lão phu nhân, tôi thừa nhận, trước kia tôi làm rất nhiều chuyện có lỗi với bà, nhưng bây giờ tôi đã biết sai rồi. Báo ứng không báo lên người tôi mà lại báo ứng lên… báo ứng lên người khác. Lão phu nhân, xin bà, van xin bà…”. Cúc ma ma không ngừng cầu xin, nhưng Lão phu nhân vẫn không hề cảm động. Bà nói: “Tử Cúc, chính ngươi cũng nói bao nhiêu năm nay ta không bạc đãi ngươi, thế nhưng ngươi lại đối đãi với ta thế nào? Muốn hôm nay ta tha thứ cho ngươi ư? Thôi, đừng có mơ nữa!”. Lão phu nhân nói những lời này chắc như đinh đóng cột, không chừa con đường nào để thương lượng.
Cúc ma ma thấy Lão phu nhân không hề cảm động, quỳ xuống phịch một tiếng, nói: “Lão phu nhân, tôi van xin bà, tôi cầu xin bà, tôi thật sự biết lỗi rồi. Tôi nguyện sau này chết đi sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục để báo đáp ân tình của bà. Lão phu nhân, cầu xin bà chấp thuận cho nguyện vọng của tôi, được không?”. Cúc ma ma khóc lóc kể lể, nhưng Lão phu nhân đã không còn để ý đến bà ta.
Vẻ mặt Cúc ma ma dần ảm đạm, rồi từ từ lại hóa thành bén nhọn, bà ta oán hận nói: “Lão phu nhân, tuy rằng trước kia tôi làm nhiều việc có lỗi với bà, nhưng bà cũng không cần phải tuyệt tình như thế. Nhị công tử sắp chết rồi, chẳng lẽ tôi muốn đút cho cậu ấy ăn một bữa cơm cuối cùng, để cậu ấy làm con ma no cũng không được hay sao?”.
Lão phu nhân cười lạnh nói: “Tử Cúc, ngươi ở trước mặt ta giả quỷ ít thôi. Tuy bà già này mắt mù nhưng tâm không mù. Trước kia ta luôn nghi ngờ vì sao ngươi lại đặc biệt thiên vị Phúc Nhi như thế, mãi cho đến hôm nay, ta mới hiểu được rốt cục là chuyện gì”. Cúc ma ma nghe xong lời Lão phu nhân, sắc mặt gần như trắng bệch, không nói được một lời.
Lão phu nhân nói: “Tử Cúc, thì ra Phúc Nhi lại là con trai ruột của ngươi, ngươi nói xem, ta nói có đúng không?”. Lão phu nhân hỏi mà không cho ai xen vào, hồi lâu sau Cúc ma ma mới thấp giọng đáp: “Đúng”. Lời vừa nói ra, tất cả đều ngây người, nhất là Thẩm Phúc lại càng kinh hãi không nói nên lời.
Cúc ma ma vỗ nhẹ bả vai Thẩm Phúc, nói: “Phúc Nhi, Lão phu nhân nói đúng, thật ra, con không phải con trai ruột của Lão phu nhân, con là cốt nhục của mẹ”.
Sắc mặt Thẩm Phúc trắng bệch, hỏi: “Việc này… việc này… việc này sao có thể? Cúc ma ma, hẳn là bà đã nhầm rồi. Sao tôi lại là con ruột của bà? Cho dù tôi không phải con trai của Lão phu nhân đi chăng nữa thì tôi cũng không phải con trai của bà!”. Lời Thẩm Phúc nói có chút lực bất tòng tâm, thế nhưng rất dễ nhận thấy, y cũng không hy vọng có thể thay đổi được việc mình là nhi tử của Cúc ma ma.
Cúc ma ma ngấn nước mắt nói: “Con à, con đúng là con của mẹ, bao năm nay là mẹ không tốt, một mực không nói cho con biết chuyện này. Năm đó mẹ xin nghỉ một năm trở về quê, thật ra là để sinh con ra”.
Thẩm Phúc vẫn không thể tin được, y nói: “Cúc ma ma, tôi là người của Thẩm gia, sao có thể là con trai bà? Xin bà đừng ở đây nói lời tà mị để mê hoặc người khác nữa”.
Cúc ma ma nói: “Không, Nhị công tử, con đừng nói thế, mẹ nào có nói lời mê hoặc người khác, con thật sự là con trai mẹ. Chẳng qua, con cũng là người của Thẩm gia, con trai của mẹ vốn nên là người của Thẩm gia”.
Ánh mắt Thẩm Phúc nhìn thẳng vào Cúc ma ma. Đối với y mà nói, chuyện này qua sức đột ngột, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vốn không thể tiếp nhận được. Vì bỗng nhiên y lại trở thành nhi tử của Cúc ma ma, mà bỗng nhiên, y là nhi tử của Cúc ma ma, đồng thời cũng là người của Thẩm gia, nói vậy Cúc ma ma… Thẩm Phúc thật sự không dám nghĩ tiếp.
Tuy rằng mắt Lão phu nhân đã mù, nhưng tâm vô cùng sáng suốt, nghe Cúc ma ma nói Thẩm Phúc cũng là người của Thẩm gia, bà chấn động hỏi: “Tử Cúc, ngươi nói gì cơ? Ngươi nói Phúc Nhi là con ngươi, cũng là người của Thẩm gia? Nó là con của ai hả?”.
Lão phu nhân vừa hỏi xong thì bất thình lình có người nói: “Là con của tôi”. Tôi thấy có hai người đi đến, một là Khánh thúc, một là Quế thúc, hẳn phải nói là Thẩm lão gia. Dáng dấp của Thẩm lão gia vẫn như vậy, có điều sức khỏe chắc đã khá hơn. Từ Duy huyện đến kinh thành, cả chặng đường xóc nảy, ông đến được nơi này, coi như cũng không dễ dàng gì.
Lão phu nhân nghe thấy giọng nói của Quế thúc, thân mình run lên, run giọng hỏi: “Làm sao ông… làm sao ông lại đến đây?”. Lời Lão phu nhân nói thoáng mang ý trách cứ. Tôi đột nhiên nhận ra rằng, thì ra Lão phu nhân vẫn một mực thương yêu Thẩm lão gia, chỉ là giữa hai người họ tồn tại rất nhiều hiểu lầm, không thể không dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Bằng không, Thẩm phu nhân nghe thấy Thẩm Phúc là con của ông, phản ứng đầu tiên không phải là hỏi vì sao ông cũng đến đây chịu chết mà là trách móc ông mới đúng.
Thẩm lão gia sững sờ, nói: “Mắt bà làm sao thế? Sao tôi có thể không đến đây? Nếu mọi người chết hết, một mình tôi sống cũng không còn ý nghĩa gì”.
Cúc ma ma hình như cũng choáng váng, nhìn thấy Thẩm lão gia, bà ta cúi đầu kêu lên: “Lão gia, ông… ông hóa ra không chết”.
Thẩm lão gia gật đầu nói: “Tôi còn sống. Tử Cúc, bao năm này thật sự đã làm khó cho bà rồi”.
Cúc ma ma không biết nói gì cho phải, vẻ mặt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bật khóc. Bà ta nhìn Thẩm lão gia, trên mặt toát ra tình ý không nói nên lời, tựa như một đứa bé bị ấm ức trong bao nhiêu năm. Tôi bỗng nhiên hiểu ra, vì sao Cúc ma ma lại nói Thẩm Phúc là nhi tử của Thẩm gia, thì ra bà ta và Thẩm lão gia cũng từng có một thời gian tình cảm.
Lão phu nhân tức giận không vui, bà nói: “Lão gia, ông nói thế là có ý gì?”.
Thẩm lão gia thở dài đáp: “Lệ Nhi, chuyện đến nước này, chúng ta đã là những người sắp xuống suối vàng rồi, tôi sẽ không giấu bà nữa. Năm xưa bà đến Thẩm gia, trời sinh tính hiếu thắng cố chấp, nói một là một nói hai là hai, tôi cảm thấy không thể chịu nổi bà, trong lòng không có cảm giác gì. Tử Cúc đối xử với tôi rất tốt, tôi và bà ấy… đã từng có một thời gian tình cảm. Sau đó, bà ấy mang thai, sức khỏe lại không tốt, sợ bà phát hiện nên mới cố ý nói là về quê dưỡng bệnh. Hơn một năm sau, bà ấy mới mang theo Phúc Nhi trở về. Trước đó, lúc Tử Cúc còn bế ẵm Phúc Nhi, thân thể luôn không được tốt, không ngờ rằng, Phúc Nhi cũng cường tráng thế này”.
“Thì ra… thì ra ông và Tử Cúc…” Lão phu nhân dường như tức giận không thốt nên lời. Thẩm lão gia đã biết bà không thấy gì nữa, nhưng vẫn bất giác gật đầu. Ông nói: “Phu nhân, không phải tôi không có tình cảm với bà, nhưng vì bà thật sự quá mạnh mẽ. Tôi thấy bà mà trong lòng đã sợ hãi. Tôi biết bà một lòng vì Thẩm gia, nhưng bà lại không có một chút dịu dàng nào mà nữ nhân nên có. Mà Tử Cúc và Thúy Lan, bọn họ khác bà. Ở trước mặt hai người họ, tôi cảm thấy mình thật sự là một nam nhân, tôi được trông mong. Còn ở trước mặt bà, tôi cảm thấy mình cái gì cũng tệ, trong tâm tưởng liền cảm thấy hổ thẹn”.
Thẩm lão gia cuối cùng cũng nói ra những lời ông đã cất giấu trong lòng bao nhiêu năm qua. Tôi vốn cho rằng Lão phu nhân sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng không ngờ bà lại ngã ngồi xuống đất thì thào nói: “Thì ra, bởi vì tôi một lòng với Thẩm gia nên ông mới không đối tốt với tôi? Chẳng lẽ, bao việc tôi làm như thế đều là sai ư?”.
Thẩm lão gia đi đến phía trước, nắm tay Lão phu nhân: “Phu nhân, bất kể là ai sai ai đúng, hiện giờ đã không còn quan trọng nữa rồi. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chết ở chỗ này, tất cả ân oán thị phi, cứ để một bút gạch trơn đi, được chứ? Bao nhiêu năm nay, tôi trốn trong khu mộ của Thẩm gia, coi như là chịu tội với phu nhân, trả lại công bằng cho phu nhân. Bây giờ chúng ta đều sắp là người cõi khác rồi, không cần phải chấp nhất thế nữa, được không?”.
Nghe xong lời Thẩm lão gia, môi Thẩm lão phu nhân mấp máy, cuối cùng bà cũng lên tiếng, nhưng chỉ nói ra một tiếng: “Được”.
Thẩm lão gia và Lão phu nhân rốt cục cũng đã xóa tan hiềm khích trước kia, cũng không trách lỗi xưa Cúc ma ma, đây cũng coi như là một chuyện an ủi.
Sắc mặt Cúc ma ma vẫn tái nhợt đến dọa người. Bà ta bỗng nhiên quỳ xuống, nói với Lão phu nhân: “Tiểu thư, tôi có lỗi với bà”. “Tiểu thư”, có lẽ là cách Cúc ma ma xưng hô với Lão phu nhân khi bà chưa xuất giá.
“Tử Cúc, mọi chuyện đều đã qua rồi, ta và lão gia cũng sắp là người chết, chuyện đã qua đi thì đừng nhắc lại nữa. Ta không trách bà nữa là được. Ban đầu thân mình bà ốm yếu như vậy mà lại sinh ra được Phúc Nhi, sau khi lớn lên nó cũng vẫn khỏe mạnh thế này. Còn ta lúc ấy sức khỏe tốt mà Hồng Nhi bệnh tật không ra dạng người, có lẽ, đây là hình phạt ông trời dành cho ta”. Lão phu nhân chậm rãi nói.
Nhưng Cúc ma ma vẫn tiếp tục quỳ, bà ta nói: “Lão phu nhân, Tử Cúc tâm địa không tốt, Tử Cúc đã làm điều sai trái. Có một chuyện tôi phải nói cho bà. Ngày xưa lúc vú em chăm sóc Đại công tử và Phúc Nhi, vì tôi muốn Phúc Nhi được sống tốt hơn nên mới lén tráo đổi Đại công tử và Phúc Nhi. Tuy rằng cuối cùng, Thúy Lan đã đổi hai thằng bé lại nên may mà chuyện này không tạo ra sai lầm lớn nào. Có điều nhớ tới chuyện này, tôi vẫn luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Nếu không nói ra với bà, tôi vẫn thấy tựa như lấn cấn điều gì đó. Lão phu nhân, hy vọng bà có thể tha thứ cho tôi, thì đến hôm nay, tôi có thể chết mà không có gì đáng tiếc”.
Sắc mặt Lão phu nhân bỗng nhiên biến thành màu xám ngắt. Bà dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Tử Cúc, bà… bà nói cái gì? Bà lặp lại lần nữa”.
Tử Cúc không biết tại sao Lão phu nhân lại trở nên kích động như vậy, nhưng bà ta vẫn nói lại những lời đã nói một lần nữa. Bà ta bảo: “Lúc trước tôi và Thúy Lan cũng không có lòng tốt gì hết. Có lẽ là báo ứng, Thúy Lan muốn trả thù bà nên đánh tráo bọn trẻ, tôi cũng muốn để Phúc Nhi có tiền đồ tốt hơn nên cũng đánh tráo bọn trẻ, nhưng thần xui quỷ khiến thế nào lại có thể trở về giống y sì như lúc trước”.
Môi Lão phu nhân trở nên xanh xanh tím tím, bà nói: “Không, Tử Cúc… các người muốn trả thù ta, các người đã làm được rồi. Chẳng những bà đã trả thù được, mà bà còn trả thù chính con ruột của bà”. Lúc Lão phu nhân nói những lời này, giọng khô khan khác thường, nhưng bà vẫn nói ra hết.
“Lão phu nhân, bà nói gì? Bà nói gì cơ?” Cúc ma ma tựa như đã nghe rõ nhưng cũng tựa như không dám tin.
Một lúc sau, cảm xúc của Lão phu nhân đã ổn định hơn nhiều, bà nói: “Tử Cúc, bà biết không? Thật ra chuyện Thúy Lan đổi bọn trẻ, ta cũng biết. Ta đã phái người theo dõi cô ta từ lâu rồi. Nhưng chuyện bà đánh đổi thì ta lại không biết. Bà đã hiểu ta nói gì chưa? Bà đã hiểu chưa?”
Cúc ma ma cũng ngồi bệt xuống đất, không biết nói gì, làm gì cho tốt. Sau cùng bà ta chậm chạp lên tiếng: “Lão phu nhân, tôi hiểu rồi. Ha ha ha…”. Bà ta đột nhiên cười ha hả, vẻ mặt có chút điên khùng.
Lão phu nhân gật gật đầu, nói: “Bà hiểu là được rồi. Hóa ra bao năm nay, chúng ta đều sai lầm”.
Cúc ma ma có phần thê lương, bà ta nói: “Đúng thế, hóa ra chúng ta đều sai lầm. Rốt cục bao nhiêu năm nay tôi đã làm gì? Hóa ra người tôi luôn trả thù lại là con trai ruột của tôi. Hóa ra Đại công tử mới là con tôi, còn Nhị công tử là con bà. Lão phu nhân…”. Lúc Cúc ma ma nói ra những lời này, tôi thấy nét tuyệt vọng trong mắt bà ta. Có lẽ, những người khác cũng nhìn thấy.
“Phải rồi”. Lão phu nhân nói: “Ta biết Thúy Lan đổi con của ta, nhưng không biết bà cũng đổi. Bà cũng chỉ biết là Thúy Lan đổi bọn trẻ, chứ không biết ta vốn đã biết việc này. Kết quả thần xui quỷ khiến, ta không coi con trai ruột của ta ra gì, bao nhiêu năm nay, để nó phải nhận hết uất ức. Thì ra đây là sự trừng phạt trời xanh dành cho ta, ta vốn không xứng làm mẹ của nó”. Lúc Lão phu nhân nói những lời này, trong đôi mắt đã không còn ánh sáng, không thể đoán ra được điều gì.
“Thôi, Tử Cúc, chuyện đã tới hôm nay, chúng ta đều sắp là người chết rồi, bà cũng không cần như vậy. Nếu kiếp này bọn trẻ không chịu tha thứ cho chúng ta, thì đợi đến kiếp sau vậy.” Giọng điệu Lão phu nhân dần dà bình tĩnh lại. Tôi luôn cảm thấy Lão phu nhân là một nữ nhân rất tài giỏi, sau khi bị trượng phu và nha hoàn phản bội mà bà còn có thể kiên cường như vậy, lèo lái phường rượu Thẩm gia và Thẩm gia bao nhiêu năm nay. Tuy rằng tính cách của bà hung hãn, nhưng người mẹ nào mất đi con của mình, có lẽ cũng đều thế cả.
Chờ mọi sự đến ngày hôm nay, chân tướng rõ ràng, trong lòng bà cảm thấy hai nhi tử đều không thể nào tha thứ cho mình, thay vào đó lại trở nên bình tĩnh trở lại, thản nhiên đối mặt với sự thật.
Cúc ma ma vốn rất kích động, thậm chí có phần điên khùng, tôi hoài nghi đôi chút, liệu bà ta có làm ra chuyện gì không lý trí không. Nhưng sau khi nghe lời Lão phu nhân nói, trái lại bà ta cũng dần dần thong thả bình tĩnh hơn.
Lão phu nhân không nói gì với Thẩm Hồng, Thẩm Phúc, trong lòng đã cho rằng hai nhi tử sẽ không thể nào tha thứ cho mình. Cúc ma ma cũng không nói gì thêm, chỉ đến bên Lão phu nhân quỳ xuống, bà ta đã một lòng muốn chết. Thẩm lão gia không biết phải nói gì cho phải, có điều nhìn vẻ mặt ông thì hiểu, ông muốn đồng sinh cộng tử với người của Thẩm gia.
Thẩm lão gia nói với Khánh thúc: “A Khánh, bao nhiêu năm nay ông đã làm việc cho Thẩm gia, đã đủ lắm rồi, ông đi ra ngoài đi, đừng đứng ở đây nữa”. Giọng nói của Khánh thúc có phần nghẹn ngào: “Lão gia…”. Thẩm lão gia nói: “A Khánh, ông không nhớ đã ưng thuận với ta việc gì trước khi đến đây sao? Ông nói phải giúp người của Thẩm gia nhặt xác, tuyệt đối không để chúng ta phơi thây nơi đồng không mông quạnh. Nếu hiện giờ ông cũng chết chung, thì ai sẽ nhặt xác cho chúng ta?”.
Khánh thúc nghe xong lời Thẩm lão gia, không nói gì, yên lặng lui ra phía sau hòa vào trong đám đông.