Đỗ Diên Sùng hỏi: “Thẩm lão phu nhân, đối những lời nói của nguyên cáo và nhân chứng, bà còn gì để phản bác lại không?”. Lão phu nhân đã bao giờ phải chịu mỉa mai như vậy đâu, vẫn tức giận nói không ra lời. Tôi lên tiếng: “Chuyện này tôi chứng kiến từ đầu tới đuôi, cứ để cho tôi kể lại một lần đi”. Đỗ Diên Sùng gật đầu: “Được”. Thế là, tôi kể lại lần lượt những chuyện đã xảy ra một lần nữa.Người vây xem vốn ầm ĩ không ngừng, chờ đến khi nghe xong lời tôi nói thì lại im ắng hẳn. Tôi nghe có người bình luận: “Nếu Nhị thiếu phu nhân Thẩm gia quả tình làm chuyện như thế, bị đuổi khỏi nhà thì cũng không có gì đáng trách”. Tiếng người bàn tán càng lúc càng lớn, trên công đường lại một trận hỗn loạn.
Đỗ Diên Sùng hỏi: “Tiêu Nhĩ, Cúc ma ma, lời biện giải của các ngươi so với những lời Đại thiếu phu nhân của Thẩm gia nói hoàn toàn khác biệt, thế là ra làm sao? Trong ba người các ngươi, rốt cục là kẻ nào nói dối?”. Tiêu Nhĩ bất an đôi chút nói: “Khởi bẩm đại nhân, tiểu nhân không hề nói dối”. Cúc ma ma cũng ngẩng đầu lên nói: “Lời lão phụ nói đều là sựu thật”. Đỗ Diên Sùng nghe hai người nói thế, nhất thời cũng có chút đắn đo.
Mai Mặc lên tiếng: “Bẩm Tri phủ đại nhân, Lãnh Cửu Dung vốn là người của Thẩm gia, những gì cô ta nói, sao có thể tin được? Nếu người nhà làm chứng mà đều được cho phép thì chẳng phải trên thế gian này có rất nhiều án oan ư?”.
Đỗ Diên Sùng nghe xong những lời Mai Mặc nói, quay sang hỏi Viên Chấn Đông: “Tướng quân, ý ngài thế nào?”. Trong lòng tôi đã biết Đỗ Diên Sùng kiêng dè tôi có quen biết với Viên Chấn Đông, lại quen biết cả Tiểu Lang Tiết vương gia, nên mới có câu hỏi này.
Viên Chấn Đông nghe xong, lập tức nói: “Mặc dù ta là nghĩa tử của Lão phu nhân, lại là hảo hữu của Cửu Dung, nhưng chuyện này đương nhiên phải giải quyết dựa theo luật lệ của Tây Tống, không cần xem chừng mặt mũi của bản tướng quân. Ta còn sợ Đỗ đại nhân vì e ngại sĩ diện của ta nên không thể thẩm án công bằng, do đó ta mới đặc biệt đến đây làm giám sát”. Nghe xong những lời Viên Chấn Đông nói, những người vây xem phía bên ngoài cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Đỗ Diên Sùng nói: “Những lời Mai huyện lệnh nói rất chí lý, nếu người trong nhà làm chứng có thể coi đó làm bằng chứng, thật sự là không hợp lý. Ngoại trừ người của Thẩm gia, Lão phu nhân có thể tìm được nhân chứng nào khác không?”. Tôi nghĩ ngợi, đáp: “Còn có Khánh tẩu, bà ấy không phải là người Thẩm gia chúng tôi, hẳn bà ấy có thể làm chứng cho Lão phu nhân”.
Cúc ma ma bác lại ngay tức khắc: “Tuy rằng Khánh tẩu không phải người Thẩm gia, nhưng trượng phu của bà ấy lại làm quản gia cho Thẩm gia vài chục năm nay, không khác gì người của Thẩm gia cả. Nếu để bà ấy làm chứng, lão phụ là người đầu tiên không thể tin phục”. Đỗ Diên Sùng gật gật đầu, nói tiếp: “Cúc ma ma nói có lý, Lão phu nhân, Đại thiếu phu nhân, ngoại trừ Khánh tẩu, còn ai khác có thể làm chứng cho Lão phu nhân không?”.
Lúc này, sắc mặt Lão phu nhân đã biến ra trắng bệch. Tôi nắm chặt tay bà, tay bà run rẩy không thôi. Tôi biết giờ khắc này, trong lòng bà đang sợ hãi cực độ, nhưng tôi thật sự không thể nào nghĩ ra còn ai có thể gỡ tội cho bà. Đối mặt với câu hỏi của Đỗ Diên Sùng Đỗ đại nhân, tôi chỉ còn nước chậm rãi lắc đầu.
Đỗ Diên Sùng nói: “Một khi đã vậy, thế thì….”. Lão còn chưa dứt lời, Tiêu Tiếu đã tranh nói trước: “Đỗ đại nhân, hôm nay Lão phu nhân sức khỏe không được tốt, ngài cũng chứng kiến đó thôi, vụ án này để đến sáng mai rồi hãy tái thẩm tra”.Tôi biết y dùng kế hoãn binh, chỉ e Đỗ Diên Sùng không đồng ý, bèn nói với Viên Chấn Đông: “Tướng quân, sức khỏe Lão phu nhân của bọn muội vốn không được tốt, hôm nay mang bệnh mà đến đây, nếu xảy ra điều gì sơ xuất mà truyền ra ngoài, đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tướng quân và Tri phủ đại nhân, chi bằng để Lão phu nhân nghỉ tạm một chốc cái đã, sáng mai rồi tái thẩm tra vậy”.
Đỗ Diên Sùng nghe xong, vẫn đưa mắt nhìn Viên Chấn Đông. Viên Chấn Đông lại nhìn tôi, nói: “Cũng được, cứ như vậy đi, hiện giờ kết quả vụ án thế nào còn chưa biết, nếu nghĩa mẫu ta thật sự xảy ra điều gì bất trắc, vậy thì phải làm thế nào cho phải? Đỗ đại nhân, ý ngài thế nào?”.
Đỗ Diên Sùng vội hành lễ đáp: “Tất cả cứ làm theo lời Tướng quân căn dặn”. Sau đó, Đỗ Diên Sùng lại đập kinh đường mộc, tất cả nha dịch ào ào rút khỏi công đường.
Tôi và Tiêu Tiếu đỡ Lão phu nhân đi ra ngoài ngồi kiệu, vừa lúc gặp Cúc ma ma đi tới. Cúc ma ma thấy Lão phu nhân, nói năng đầy quái gở: “ Lão phu nhân, thật sự không ngờ rằng bà cũng có ngày hôm nay. Bà lại có thể rơi vào tình cảnh như thế này. Quả nhiên là thiên lý sáng tỏ, báo ứng xác đáng mà”. Lão phu nhân chỉ vào Cúc ma ma, tức giận đến nỗi hồi lâu không nói nên lời.
Cúc ma ma nói: “Ối chao Lão phu nhân, bà chỉ tay vào người tôi làm gì thế? Bà tưởng tôi vẫn còn là người của Thẩm gia đấy à? Bà tưởng tôi vẫn còn là nha hoàn của bà, để bà tùy ý ức hiếp? Lão phu nhân, bà đừng nằm giấc mộng thanh thu nữa, thôi thì ngoan ngoãn về đi, chuẩn bị vượt qua nửa đời còn lại trong chốn ngục sâu từ thẳm đi. Dù sao bà cũng đã cao tuổi rồi, có lẽ sẽ chết trong đại lao đấy. Nghe nói đại lao vừa tối vừa âm u lại vừa ẩm thấp, mấy thứ gián chuột gì đó thì khỏi phải nói, nhưng những oan hồn kia đòi mạng cũng đủ để Lão phu nhân bà tha hồ tận hưởng, ha ha ha….”. Cúc ma ma càng nói càng đắc ý, càng nói càng suồng sã.
Tôi thấy thế, trong lòng nghĩ để Lão phu nhân chịu đôi lời giáo huấn cũng tốt, Lão phu nhân vốn luôn bảo thủ, làm không biết bao nhiêu chuyện sai lầm, giờ chỉ là chịu đôi câu trách móc của Cúc ma ma, cũng coi như để bà chịu chút phản ứng từ những hành động xưa kia của mình, bởi vậy tôi không nói năng gì. Nhưng Tiêu Tiếu lại lên tiếng: “Chúng ta đi thôi, không cần chấp nhặt với loại người như thế. Thấy bà ta mà trong lòng tôi ghê tởm”. Nói xong, liền đỡ Lão phu nhân lên kiệu.
Cúc ma ma cao giọng kêu lên: “Tiêu Tiếu, không ngờ cậu lại là người đớn hèn tới vậy, thấy tiền thì sáng mắt lên, cậu cũng không nghĩ xem lúc trước lão thái bà nhà họ Thẩm này đối xử với cậu thế nào. Lúc bà ta ném cậu xuống sông Bạch Lăng, có từng nói đến chút xíu tình cảm nào không. Thế mà hiện giờ cậu còn xoay ngược đầu lại làm chó săn cho bà ta, thật sự là đáng buồn biết mấy” nói đoạn nghênh ngang bỏ đi.
Tiêu Tiếu hét to cho bà ta nghe: “Tuy rằng trước đây Lão phu nhân đúng thật là bị các ngươi che mắt, thiếu chút nữa dìm ta chết đuối, nhưng hồi đó nếu không phải Cửu Dung thiếu phu nhân cứu ta một mạng, sao ta còn sống được? Cửu Dung thiếu phu nhân cũng là người của Thẩm gia, ta giúp Thẩm gia cãi kiện vốn không có gì đáng chê trách. Huống hồ, luật lệ đứng về phe chính nghĩa, người nào thật sự có lý, ta sẽ giúp người đó, còn kẻ nào đặc biệt hãm hãi vu oan, đương nhiên sẽ không có được báo ứng tốt”. Giọng nói của Tiêu Tiếu vô cùng to tát, Cúc ma ma bị y vặc lại, nhất thời cũng không thể nói gì hơn.
Sau khi lên kiệu , vẻ mặt của Lão phu nhân một mực ngây ra, hồi lâu sau, bà mới nói: “Cửu Dung, ngày đó là con cứu Tiêu Tiếu và Tương Nhi à?”. Tôi gật gật đầu, trả lời: “Xin Lão phu nhân thứ tội, là Cửu Dung tự mình định đoạt”. Lão phu nhân lắc đầu nói: “Ta tuyệt đối không có ý trách tội con. Đó gọi là làm việc thiện được thiện quả, nếu ngày xưa con không cứu Tiêu Tiếu, hôm nay cậu ta cũng sẽ không giúp ta, giúp Thẩm gia cãi vã vụ kiện này”.
Tôi gật đầu nói: “Lão phu nhân, người cũng đừng nghi nhiều quá về vụ kiện này. Tóm lại, người là người vô tội, đó gọi là vàng thật không sợ lửa. Dẫu có là Tri phủ đại nhân đi chăng nữa, cũng không thể làm gì được người”.
Lão phu nhân có chút bất đắc dĩ mà cười khổ, từ lúc tôi bắt đầu bước chân vào Thẩm gia đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt bà như vậy. Trong nụ cười khổ của bà có pha lẫn cả vẻ tuyệt vọng và
đành chịu, bà mở lời: “Bản thân ta hiểu rất rõ chuyện này nhất. Chuyện này, hơn phân nửa là không thoát được, Cúc ma ma nói rất phải, trước kia ta làm quá nhiều chuyện sai lầm, nên nửa đời sau của ta phải chịu khổ trong chốn lao tù. Cũng là báo ứng của ta. Nói chung, nếu hôm đó ta chịu tha cho Phi Nhi một lần, cũng sẽ không gây ra chuyện thị phi ngày hôm nay”.
Tôi nghe xong lời Lão phu nhân, thật sựu không biết nói gì cho phải, đành im lặng không lên tiếng.
Chỉ chốc lát, chúng tôi đã trở về đại viện của Thẩm gia. Sầm Khê Huyền và Thẩm Tề đã chờ sẵn ở cửa từ sớm, thấy Lão phu nhân, bọn họ vội đon đả đón chào: “lão phu nhân, người không sao chứ?”. Sắc mặt Lão phu nhân hết sức khó coi, bà lắc đầu: “Vào trong rồi hẵng nói”. Thế là cả đoàn người đi vào chính đường Thẩm gia.
Sầm Khê Huyền giành đi lên trước, xun xoe: “Lão phu nhân, sau khi con nghe nói chuyện này, lập tức gọi tướng công từ phường rượu về, nhưng không biết rốt cục sự thể là thế nào?”. Tôi thuật lại đại khái sự việc một lần. Sầm Khê Huyền ngồi bên cạnh, oán hận Cúc ma ma và Tiêu Nhĩ. Thẩm Tề nói: “Lão phu nhân, người đừng lo lắng chuyện này quá, tục ngữ nói rằng, xe đến trước níu ắt có đường, ‘liễu rủ hoa cười lại gặp thôi’. Nhất định luôn có cách”.
[1] Trích câu thơ của Lục Du, ý muốn nói trong hoàn cảnh khốn khó lại tìm được lối thoát.
Tiêu Tiếu nhíu mày: “Mặc dù nói thì nói thế, nhưng cho đến bây giờ tôi thật tình vẫn chưa nghĩ ra được cách nào. Người của Thẩm gia không thể làm chứng, Tiêu Nhĩ và Cúc ma ma lại càng nói một lời, chuyện này quả thật phiền toái vô cùng. Chỉ không biết năm xưa cha tôi cãi kiện có phải khó giải quyết như thế này không?”.
Tôi hỏi: “Tiêu Tiếu, theo ý kiến của huynh, chuyện này thật sự không còn đường vãn hồi nữa hay sao?”.
Lúc này, Đỗ Linh Nhược nãy giờ ngồi bên không nói không rằng chợt lên tiếng: “Mặc dù ta khá ghét bỏ bà, Lão phu nhân, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm gia sụp đổ. Tốt xấu gì ta cũng coi như là một thành viên của Thẩm gia.Nếu không thì tối nay ta sẽ đi gặp cha ta, van xin ông mở lưới phóng sinh vậy”.
Tôi nghe xong những lời Đỗ Linh Nhược nói thì bảo: “Tỷ tỷ, có xin Đỗ đại nhân cũng vô ích thôi, bởi đúng vào vị trí của Độ đại nhân cũng hết sức khó xử. Cho dù ngài ấy có lòng, cũng chỉ e là bất lực”.
Đỗ Linh Nhược lần đầu tiên nghe tôi gọi một tiếng tỷ tỷ, có phần ngạc nhiên, một lúc sau mới nói: “Vậy mọi người nói phải làm sao bây giờ? Đừng nhìn ta, ta cũng không có cách nào đâu, chỉ là không thể giương mắt nhìn Lão phu nhân bị bắt vào đại lao, nhìn Thẩm gia từ từ lụi bại mà thôi.