Tôi sợ Băng Nhi sẽ tranh cãi với mấy ả, vội vàng kéo cô đến thăm Thẩm Hồng. Từ tối hôm qua đến giờ, vẫn luôn là Bảo Bảo chăm sóc Thẩm Hồng. Thấy chúng tôi, cô bé vội chào đón, nói: “Vẫn như vậy thôi”. Tôi nhìn chăn nệm, quả nhiên lại bị xé thành từng mảnh. Nhưng kì lạ nhất là miệng Thẩm Hồng đang ngậm một mảnh gỗ. Tôi hỏi: “Bảo Bảo, có chuyện gì thế này?”.
Bảo Bảo nói: “Đêm hôm qua, em thấy Đại công tử cứ nghiến răng không ngừng, em sợ cậu ấy cắn phải đầu lưỡi của mình, bèn lấy một đoạn gỗ cho cậu ấy cắn”. Tôi và Băng Nhi nghe xong, đều khen Bảo Bảo chu đáo cẩn thận.
Tôi lại hỏi: “Bảo Bảo, thuốc sắc cho Đại công tử hôm qua vẫn là thuốc do Lệnh Hồ đại phu kê đó chứ? Liệu có xảy ra vấn đề gì không?”.
Bảo Bảo trả lời: “Thuốc vẫn do Lệnh Hồ đại phu kê, cò em sắc thuốc, cả quá trình chưa từng bỏ đi đâu, hẳn là không có vấn đề gì”. Tôi biết Bảo Bảo xưa nay là người đáng tin cậy, bèn yên tâm gật đầu.
Băng Nhi hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu cảm thấy thuốc đại ca uống trước kia có vấn đề à? Nhưng trên thực tế, muội từng mang cho đại phu kiểm tra, đại phu cũng nói là không hề gì”.
Tôi gật gật đầu, trầm ngâm một lúc mới lên tiếng: “Băng Nhi, muội có biết một thứ có thể làm người ta nghiện, tên là anh túc cao không?”.
Băng Nhi nghe vậy, sắc mặt biến thành hoảng sợ, hồi lâu mới cất giọng: “Cửu Dung tẩu tẩu, lẽ nào tẩu hoài nghi đại ca ăn phải thứ đó?”. Cô vào Nam ra Bắc, hiển nhiên tri thức uyên bác, hiểu biết về thứ này hẳn cũng sâu sắc hơn tôi.
Tôi do dự gật đầu. Nói lại một lượt tình trạng sau khi ăn ‘anh túc cao’ mà Khánh thúc nói với tôi ngày hôm đó.
Trong lòng Băng Nhi vẫn còn chút nghi ngờ, bảo: “Nếu đám người Thẩm Tề, Sầm Khê Huyền muốn hại đại ca, cho đại ca ăn anh túc cao, ngày một ngày hai còn thực hiện được, chứ lâu dài sao có thể?”.
Tôi cười khổ nói: “Ta đoán rằng, người cho tướng công ăn anh túc cao, e rằng không phải đám người Thẩm Tề, mà là Vũ Tương tỷ tỷ”. Băng Nhi nghe thế, sắc mặt khẽ biến thành hờn giận, nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, tuy rằng từ xưa đến nay muội rất quý tẩu, nhưng tẩu không thể đặt điều cho Vũ Tương tẩu tẩu như vậy được”. Nói xong, cô tự biết mình lỡ lời, lại thêm: “Cửu Dung tẩu tẩu, không phải muội trách tẩu đâu, nhưng mà Vũ Tương tẩu tẩu không phải người như vậy. Tẩu ấy dẫu có chết cũng không hại đại ca”.
Tôi nhẹ giọng nói: “Nếu quả thật là tỷ tỷ cho tướng công ăn anh túc cao, có lẽ thật tình không phải muốn hại chàng, mà là bởi thương chàng”.
Băng Nhi xưa nay sáng suốt, nhưng giờ cũng hóa hồ đồ, cô trợn tròn hai mắt hỏi: “Cửu Dung tẩu tẩu nói vậy là có ý gì?”.
Tôi chậm rãi đáp: “Băng Nhi, muội đã biết anh túc cao, thì cũng biết rằng một khi người ta ăn thứ này vào sẽ thành nghiện, như si như cuồng, khó có thể tự kiềm chế. Ta cho rằng ngay từ khi mới bắt đầu, đã có kẽ tính toán cho tướng công ăn một ít anh túc cao, về sau tướng công khó có thể tự kiềm chế, không từ bỏ nó được. Từ trước đến nay tỷ tỷ là người yêu thương tướng công nhất, đương nhiên cũng không thể mặc cho tướng công bị giày vò, cho nên mới đi tìm mua cho tướng công dùng. Dự định ban đầu của tỷ tỷ mặc dù là tốt, nhưng anh túc cao này lại là một loại độc dược mãn tính. Tướng công ăn càng nhiều, thân thể càng kém đi, lại càng không thể cai được nó. Cứ lặp đi lặp lại tuần hoàn như thế, dẫn đến tình trạng ngày hôm nay. Kẻ trước kia tính kế hại tướng công hiển nhiên đã đạt được mục đích, vì tình cảm tỷ tỷ dành cho tướng công chân thành, vô hình trung thành đồng lõa, trong lòng tỷ ấy, nhất định là hết sức khó chịu”.
Sau khi nghe tôi phân tích, Băng Nhi vẫn còn nghi hoặc: “Cửu Dung tẩu tẩu, tất cả chuyện này, tuy nghe thì có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng chẳng qua cũng chỉ là phỏng đoán của tẩu mà thôi”.
“Phải”, tôi gật đầu đáp: “Nhưng rất có khả năng là như vậy. Từ sau hôm tỷ tỷ gặp chuyện chẳng lành, mỗi lúc tối trời tướng công đều khổ sở muốn chết. Muội xem, chăn nệm bị xé thành bao mảnh nhỏ, có thể tưởng tượng được sự tình thê thảm ra sao. Ngoại trừ nguyên nhân nghiện anh túc cao ra, ta thật không thể nghĩ tới nguyên nhân nào khác. Còn nữa, ta nhớ khi lục soát phòng tỷ tỷ, từng tìm thấy số ngân phiếu hơn một vạn lượng. Ban đầu ta tưởng đám người Thẩm Tề vu oan giá họa, nhưng sau này ngẫm lại, thư từ, hình nhân gỗ đào và mấy tờ giấy viết đã có thể định tội tỷ tỷ, bọn Thẩm Tề không cần phải mất công góp thêm vào hơn một vạn lượng bạc. Dù sao đây cũng không phải số bạc nhỏ. Cho nên, số bạc này rất có thể chính là của tỷ tỷ, là do tỷ tỷ gom góp lại để cung cấp anh túc cao cho tướng công dùng”.
Nói xong, tôi im lặng, Băng Nhi cũng không nói không rằng. Trong phòng im ắng đến mức một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe rõ tiếng. Băng Nhi nhìn Thẩm Hồng đang mơ màng ngủ say, ngẩn người cả nửa buổi mới nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, chuyện đại ca ca, tẩu tính thế nào? Để huynh ấy tiếp tục ăn anh túc cao hay là…?”.
“Chàng nhất định phải bỏ!”, tôi nói như đinh đóng cột: “Nếu chúng ta nhất thời mềm lòng thì sẽ giống như tỷ tỷ vậy, còn cung cấp anh túc cao cho tướng công ăn, sớm muộn gì chàng cũng mất mạng. Nếu hiện tại dừng tay lại, có lẽ tướng công còn cơ hội được cứu. Mặc dù chàng phải chịu đau đớn sống không bằng chết, nhưng cứu chàng. Bắt đầu từ hôm nay, ta, Băng Nhi muội, Bảo Bảo, Minh Nguyệt Hân Nhi, còn cả Băng Ngưng muội muội mà muội đưa về nữa, nhưng người chúng ta đây nhất định phải thay phiên nhau trông chừng tướng công. Đề phòng ban đêm chàng lên cơn nghiện anh túc cao lại xảy ra chuyện”.
Vẻ mặt Băng Nhi nghiêm nghị, gật đầu đồng ý.
Thế là, bắt đầu từ hôm đó, mãi cho đến tận năm mới, năm người chúng tôi thay nhau trông nom Thẩm Hồng. Lúc chàng lên cơn nghiện anh túc cao, nhẹ thì cắn xé lung tung, nặng còn có thể bị sùi bọt mép, cả người run rẩy, tựa như mắc chứng kinh phong. Vì thế mỗi khi trời tối, chúng tôi không thể không lấy dây thừng trói chàng vào, dùng khăn vải chặn miệng chàng lại. Cơn nghiện anh túc cao của chàng ngày càng thường xuyên hơn, có đôi khi một ngày lên cơn mấy lần. Chúng tôi rất lo tiếng kêu của chàng sẽ bị Lão phu nhân phát hiện, nhưng cũng may, Lão phu nhân chỉ phái người đến hỏi thăm dạo mới bắt đầu, sau khi được tôi thuật lại qua loa thì không còn đến nữa.
Không biết vì sao, Mai Nhiêu Phi đột nhiên lâm bệnh nặng. Nghe nói là quỷ nhập vào người, bệnh tình rất nghiêm trọng, ngay cả xuống giường cũng không nổi. Cúc ma ma vì muốn lấy lại sự tín nhiệm của Lão phu nhân, làm việc nói năng rất cẩn thận, rất ít khi ngang ngược giống như trước kia. Đã không còn hai người kia, một Sầm Khê Huyền có gây sức ép cũng chẳng thấm vào đâu.
Năm nay, Thẩm gia quả tình rất trống trải lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào. Tôi và mấy ngày Băng Nhi ngày ngày luân phiên trông nom trước giường Thẩm Hồng, rất ít khi hỏi đến chuyện khác. Chúng tôi trước giờ vẫn đắm chìm trong nỗi bi thương lớn lao mất đi Liễu Vũ Tương, sôi nổi đón tết Âm Lịch là chuyện của người khác, không liên can tới chúng tôi.
Mãi cho đến Mười lăm tháng Giêng, số lần Thẩm Hồng lên cơn nghiện anh túc cao rõ ràng giảm đi đáng kể. Toàn thân chàng cũng không còn mê mang thiêm thiếp như trước kia, tuy nhiên thần trí vẫn hơi lẫn lộn. Chuyện Liễu Vũ Tương, chúng tôi vẫn một mực không dám nói cho chàng biết, chỉ trông mong qua được ngày nào hay ngày đó, bệnh tình của chàng có thể sớm bình phục.
Buổi tối hôm Mười lăm, Băng Nhi nói với tôi: “Có người làm bài từ nói: ‘Gió thổi đêm xuân ngàn hoa nở. Rụng như mưa, sao rực rỡ’ [1]. Tối nay là hội Hoa đăng Tết nguyên tiêu mỗi năm mới có một lần, chúng ta ngại gì mà không đi góp vui. Để Băng Ngưng muội muội mở mang hiểu biết cũng tốt mà”. Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng nghe vậy, vui tới nỗi suýt chút nữa nhảy cẩng lên. Tôi vốn không có lòng nào, nhưng lại không đành làm mấy cô bé ấy cụt hứng, bèn đồng ý. Bảo Bảo xung phong nhận việc ở lại chăm sóc Thẩm Hồng.
[1] Trích hai câu đầu trong bài từ Thanh ngọc án của Tân Khí Tật thời Nam Tống. Bài từ tả cảnh hoa đăng trong đêm Tết Nguyên tiêu. Hai câu này muốn nói Đèn lồng treo cao tựa như ngàn hoa nở rực rỡ trên cành, bay lên trời rồi rụng xuống như sao.