"Không phải". Băng Ngưng vừa lau nước mắt vừa nói: "Người đó là mẹ ruột con". Khi nói những lời này, trên mặt cô bé có một nét dịu dàng thoáng qua.
"Mẹ ruột con? Đó là ai?", Lão phu nhân cảm thấy vô cùng khó tin.
Băng Ngưng liếc nhìn tôi một cái, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Đó chính là... chính là Cúc ma ma". Những lời Băng Ngưng nói, đáng ra Cúc ma ma phải sớm đoán được. Vẻ mặt của bà ta vô cùng ngạc nhiên nghi ngờ.
Lão phu nhân nghe Băng Ngưng nói vậy, càng thêm hồ đồ, hỏi: "Băng Ngưng, con nói mẹ ruột con là ai? Là Cúc ma ma? Nếu con nói người khác thì ta còn tin, chứ nếu Cúc ma ma thì làm sao có thể? Cúc ma ma theo ta mấy chục năm, còn chưa xuất giá sinh con, làm sao có một đứa con gái lớn như con được?".
Băng Ngưng lập tức kể lại những lời cô bé đã nói với tôi đêm hôm qua cho Lão phu nhân nghe. Ấn đường Lão phu nhân thắt lại, rất lâu sau mới trầm giọng hỏi: "Cúc ma ma, có chuyện này không? Ngươi tư thông với một kẻ đưa đồ ăn đến Thẩm gia từ lúc nào, và sinh ra Băng Ngưng lúc nào hả? Sao ta lại không biết? Còn nữa, miếng phỉ thúy của ngươi có thể ghép thành cặp với miếng phỉ thúy của Băng Ngưng, sao ta chưa từng nhìn thấy?".
Nghe xong lời Băng Ngưng và Lão phu nhân nói, trong lòng Cúc ma ma biết chống chế không xong, cuống quýt quỳ xuống: "Xin Lão phu nhân khai ân, xin lão phu nhân khai ân. Là Tử Cúc nhất thời bị ma theo quỷ ám, xin Lão phu nhân hãy niệm tình Tử Cúc theo người nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, tha cho Tử Cúc một lần đi".
Lão phu nhân liếc xéo Cúc ma ma một cái: "Muốn ta tha cho ngươi, cũng được thôi, nhưng tóm lại đã xảy ra chuyện gì, ngươi phải nói cho rõ ràng".
"Vâng". Cúc ma ma phủ phục dưới chân Lão phu nhân, dập đầu côm cốp thưa: "Lão phu nhân, Tử Cúc chưa từng tư thông với ai cả, cũng chưa từng có con gái. Những lời nô tỳ nói với Băng Ngưng thật sự... thật sự chỉ đánh lừa cô ấy thôi".
Băng Ngưng nghe vậy, sắc mặt chuyển thành trắng bệch, toàn thân như mất hồn, chỉ ngơ ngẩn nói: "Cúc ma ma, bà nói dối, rõ ràng bà nói, ta là con gái ruột của bà, còn miếng phỉ thúy kia có thể làm chứng...".
"Cúc ma ma, chuyện miếng phỉ thúy kia thì sao? Chính vì người trăm phương nghìn kế muốn lừa gạt sự tin tưởng của Băng Ngưng mà làm giả ư?", Lão phu nhân chất vấn.
"Bẩm Lão phu nhân, miếng phỉ thúy đó... miếng phỉ thúy đó... thật ra là nô tỳ nhặt được. Một hôm nô tỳ đang đi trên phố thì thấy miếng phỉ thúy này rơi xuống từ trên mình một người", Cúc ma ma ấp a ấp úng nói.
Băng Ngưng nhìn Cúc ma ma, vẻ mặt cực kỳ thù hằn. Cô bé hỏi: "Người làm rơi miếng phỉ thúy đó là ai? Có phải mẹ ruột của ta không?".
"Người đó không phải nữ nhân, mà là một nam nhân. Về phần là ai, nô tỳ thật sự không biết. Có điều nhìn bóng lưng của hắn, có lẽ hắn còn khá trẻ tuổi. Nô tỳ loáng thoáng cảm thấy, hắn và Tiết vương gia có vài phần tương tự". Cúc ma ma hồi tưởng nói.
Tiết vương gia? Trong thiên hạ sao có thể có chuyện trùng hợp đến vậy? Hai miếng phỉ thúy kia, một miếng khắc: “Không bỏ không rời, tuổi thơm hoài mãi”, miếng còn lại khắc: “Chớ mất chớ quên, tuổi tiên khỏe mãi”, thoạt nhìn không giống cha con hoặc mẹ con, ngược lại giống tình nhân hơn. Nếu những lời Cúc ma ma nói là sự thật, chẳng lẽ Tiết vương gia và Băng Ngưng vốn là tình nhân ư? Băng Ngưng mới mười mấy tuổi đầu, là một cô bé mồ côi phiêu bạt tứ phương, Tiết vương gia đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thân phận hiển quý, hai người bọn họ, há lại hợp cùng một nơi.
Lão phu nhân nghe Cúc ma ma nói xong, hiển nhiên cũng không cho là đúng. Bà bảo: "Băng Ngưng, con đứng lên trước đi. Cúc ma ma, ta hỏi ngươi, bản thân người cũng nói đã theo ta mấy chục năm, tất nhiên là hiểu rõ về quy củ của Thẩm gia. Những năm gần đây, ta đối xử với ngươi coi như không bạc, cớ sao ngươi còn năm lần bảy lượt khơi mào đấu đá, làm ra chuyện như vậy hả?".
Cúc ma ma lạy lục nói: "Lão phu nhân, Tử Cúc không cố tính làm thế, chỉ là...chỉ là...". Bà ta nuốt vào nhả ra cả nửa buổi, cũng không nói thêm điều gì.
Lão phu nhân có phần giận dữ bực mình. Cúc ma ma vội nói: "Lão phu nhân, chỉ vì Tử Cúc muốn giúp Nhị thiếu phu nhân mà thôi. Thường ngày Nhị thiếu phu nhân hợp với nô tỳ nhất, nô tỳ chỉ muốn giúp đỡ cô ấy chứ không có ý gì khác".
Lão phu nhân nhướn mày: "Chỉ vì thường ngày Nhị thiếu phu nhân hợp với ngươi, ngươi liền không quản giết người phóng hỏa cho nó? Tử Cúc, ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng. Ta vốn cho ngươi một cơ hội sửa sai, nhưng ngươi vẫn trợn trừng mắt nói những lời vô nghĩa với ta. Tốt nhất ngươi nên bẩm báo cho rõ ràng, rốt cục Nhị thiếu phu nhân cho ngươi bao nhiêu bạc?".
Cúc ma ma đưa mắt nhìn Mai Nhiêu Phi, thưa: "Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân cho nô tỳ hai nghìn lượng bạc, là nô tỳ thấy tiền sáng mắt, là nô tỳ làm sai chuyện, chỉ mong Lão phu nhân có thể niệm tình no tỳ theo người mấy chục năm, tha cho nô tỳ một lần".
Mai Nhiêu Phi cả kinh kêu lên: "Cúc ma ma, bà...".
Lúc này, tôi thấy rõ ràng Cúc ma ma liếc Mai Nhiêu Phi, sau đó nói: "Nhị thiếu phu nhân, sự tình đến nước này, cô vẫn nên ngoan ngoãn nhận sai, xin Lão phu nhân tha thứ đi. Nếu còn nói thêm gì khác, ngược lại cũng vô ích mà thôi". Mai Nhiêu Phi cúi đầu, không nói không rằng.
Lão phu nhân ngẩng đầu thở dài, nói: "Phi Nhi, ta những tưởng ngươi chỉ tùy hứng làm bậy, không biết nói chuyện mà thôi, hôm nay, ta thật không ngờ, ngươi lại mưu kế đa đoan nhường ấy, chuyện giết người phóng hỏa gì cũng có thể làm được. Vì tranh đoạt gia nghiệp của Thẩm gia, vì hơn chục vạn lượng bạc, ngươi lại có thể dốc hết tâm trí, không từ một thủ đoạn nào, nghĩ đến mà khiến ta thấy trong lòng lạnh lẽo không thôi. Chuyện tới bây giờ, Thẩm gia ta có muốn tha cho ngươi cũng không được. Tự ngươi trở về phòng, thu xếp đồ đạc, quay về nhà mẹ đẻ của ngươi đi. Hưu thư của Phúc Nhi, chút nữa ta sẽ bảo A Thanh đưa đến phòng ngươi".
Mai Nhiêu Phi nghe vậy, mặt mày tái nhợt, khóc ròng nói :"Lão phu nhân, Phi Nhi biết lỗi rồi, con xin người, con xin người tha cho con lần này đi. Sau này con không dám tái phạm nữa, con nhất định... nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà giúp chồng dạy con, làm người vợ tốt. Lão phu nhân, con cầu xin người...". Mai Nhiêu Phi vừa kêu gào xin tha, vừa dập đầu hết lần này tới lần khác.
Sắc mặt Lão phu nhân vô cùng nghiêm khắc, không thể thay đổi chỉ vì thế, nói: "Mai Nhiêu Phi, ngươi lập mưu giết người, ta chỉ đưa ngươi về nhà mẹ đẻ chứ không giao cho quan phủ xử lý là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi".
Lúc này, Khánh tẩu ở bên cạnh đứng lên lên tiếng xin giúp: "Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân cũng chỉ nhất thời làm sai chuyện, xin Lão phu nhân tha cho cô ấy một lần này đi. Tuy rằng Nhị thiếu phu nhân làm điều sai trái, nhưng cũng đã cứu mạng cả nhà chúng tôi. Có thể thấy rằng, Nhị thiếu phu nhân thật sự không phải người xấu".
Khánh tẩu vừa mới nói xong, Minh Nguyệt Hân Nhi đã cố chấp nói tranh: "Nhị thiếu phu nhân tốt thế ở đâu ra? Nói không chừng cô ta hạ độc cả nhà tẩu trước, sau đó mới giả bộ làm người tốt đi cứu người ấy chứ".
Tiêu Tiếu cũng nói: "Đúng đấy. Khánh tẩu, tẩu nghĩ kỹ trước đi đã, tại sao cả nhà tẩu lại bỗng nhiên bị bệnh? Mà lại được Nhị thiếu phu nhân bắt gặp, để cô ta làm người tốt. Chuyện trùng hợp như thế mới là lạ chứ?".
Tiêu Tiếu lời vừa thốt ra, bên cạnh Khánh tẩu đã có một cô bé xem chừng là nha hoàn quỳ mọp xuống, dập đầu ầm ầm nói: "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng. Không phải Hưởng Hưởng cố tình làm vậy đâu. Chỉ là muội muội của nô tỳ bị bệnh, trong nhà không có tiền chữa trị, cho nên nô tỳ mới nghe lời Nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia, hạ Nguyễn Cốt Tán xuống giếng. Xin phu nhân tha mạng, Hưởng Hưởng không cố tình đâu! Xin phu nhân đừng đuổi nô tỳ đi!". Hưởng Hưởng vừa nói dứt lời, mọi người đều hiểu ra, tất cả mọi việc vốn chỉ là một cái bẫy của Mai Nhiêu Phi mà thôi. Khánh thúc chắp tay nói: "Lão phu nhân, trước kia Nhị thiếu phu nhân uy hiếp tôi và Trần thúc là có thật, không phải hai người chúng tôi ầm ĩ vì chuyện không đâu, chuyện bé xé ra to".
Bảo Bảo cũng tiến đến, quỳ xuống: "Lão phu nhân, xin người cứu lấy tính mạng ca ca nô tỳ. Nhị thiếu phu nhân sợ Thiếu phu nhân bóc trần chuyện của cô ấy, hôm qua đưa cho nô tỳ một lọ Hạc Đỉnh Hồng, muốn nô tỳ hạ độc để Thiếu phu nhân chết đi. Nhị thiếu phu nhân bắt ca ca nô tỳ để uy hiếp nô tỳ, nếu trước sáng sớm hôm nay mà vẫn chưa thể hạ độc Thiếu phu nhân thì cô ấy nói sẽ lấy mạng ca ca nô tỳ. Lão phu nhân, Thiếu phu nhân đối đãi với nô tỳ tình thâm ý trọng, nô tỳ thật sự không đành lòng làm Thiếu phu nhân tổn thương. Nhưng còn người thân của nô tỳ, nô tỳ cũng không biết hiện giờ huynh ấy còn sống hay đã chết. Xin Lão phu nhân hãy làm chủ, bảo Nhị thiếu phu nhân thả ca ca nô tỳ ra".
Lão phu nhân nghe thế, nổi cơn lôi đình, xỉa thẳng vào Mai Nhiêu phi, lạnh lùng nói: "Ta không nghĩ ngươi lại xấu xa như thế! Lúc đầu đúng là ta có mắt như mù mới để Phúc Nhi cưới ngươi vào cửa. Ca ca của Bảo Bảo thế nào rồi! Nếu thật sự hắn đã gặp chuyện, ta cũng sẽ không giúp ngươi nữa, nhất định phải đưa ngươi lên quan phủ điều tra!".
Mai Nhiêu Phi co rúm lại trên mặt đất, nói: "Lão phu nhân, ca ca của Bảo Bảo... hắn không sao hết, con đã phái người đưa hắn về rồi, con chỉ dọa Bảo Bảo một chút mà thôi, con thật sự không làm điều gì bất lợi với hắn".
"Thế còn Dung Nhi thì sao? Dung Nhi biết ngươi biển thủ tiền bạc của phường rượu để tiêu xài, người liền tính dùng Hạc Đỉnh Hồng để hạ độc cho con bé chết, ngươi quả thật là ác độc lắm", Lão phu nhân căm giận nói.
Mai Nhiêu Phi cúi đầu thưa: "Lão phu nhân, con dâu chỉ nhất thời hồ đồ, xin người bỏ qua cho con lần này, sau này con không dám thế nữa".
Lảo phu nhân lạnh lùng nói: "Trước kia ta đối xử với ngươi quá nhân từ nên mới biến ngươi thành con người ngày hôm nay, hiện giờ nếu ta còn dung túng cho ngươi, chẳng hóa ra nuôi hổ rồi rước họa à? Chuyện đến nước này, ngươi không cần phải nói gì nữa. Ngươi quay về thu dọn đồ đạc rồi tự mình về nhà mẹ đẻ đi. Không được mang đi một món đồ đạc nào của Thẩm gia".
Tiêu Tiếu kêu lên: "Lão phu nhân, bà đừng đuổi Nhị thiếu phu nhnâ đi vội như thế. Năm đó tôi thật sự không tư thông với Đại thiếu phu nhân. Trước lúc bị bắt, tôi còn không quen biết gì cô ấy. Chuyện này, đừng nói lại là Đại thiếu phu nhân bị Nhị thiếu phu nhân vu oan nhé. Hiện giờ xem ra, bất kể chuyện gì thì Nhị thiếu phu nhân cũng làm được hết".
Tiêu Tiếu vừa mới sa sả nói xong, sắc mặt Mai Nhiêu Phi vốn tái nhợt thoắt cái biến thành hết xanh rồi lại trắng.
Tôi nghĩ ngợi, nói: "Còn nhớ lúc ta suýt chút nữa bị Cúc ma ma bóp cổ chết trong rừng trúc, lúc ấy ta từng nhìn thấy một người bày biện hương án bài vị trong rừng trúc, còn nói những lời như 'Nếu các ngươi là yêu quái, cũng đừng trách ta...'. Khi đó chỉ cảm thấy tấm lưng kia hét sức gầy yếu, hết sức quen thuộc, giờ nghĩ lại, đó là Nhị thiếu phu nhân rồi. Chỉ không biết trên hương án kia là ai?".
Lão phu nhân nghe vậy, càng thêm kinh hãi, giọng nói và nét mặt đều sắc bén: "Cúc ma ma thật sự lúc trước có chuyện như thế ư? Chẳng lẽ kẻ ngày đó muốn hại chết Dung Nhi lại là ngươi ư? Vì sao ngươi phải làm thế?".
Băng Ngưng lên tiếng: "Là Cúc ma ma. Lúc ấy Cúc ma ma đang nói chuyện với con bên cạnh rừng trúc, khi đó con còn nghĩ bà ta là mẹ ruột của con. Tiếp theo Cửu Dung tẩu tẩu đến đó tản bộ, nhìn thấy Nhị thiếu phu nhân bày biện hương án. Cúc ma ma nói nếu Cửu Dung tẩu tẩu thấy Nhị thiếu phu nhân đêm hôm bày hương án bái tế thì Nhị thiếu phu nhân và Nhị công tử sẽ gặp nguy hiểm. Bà ta còn nói Nhị thiếu phu nhân đã từng cứu mạng bà ta, bà ta cũng chẳng còn cách nào khác. Bà ta xúi giục con mau đến báo cho Nhị thiếu phu nhân dẹp hương án. Sau khi con giúp Nhị thiếu phu nhân xong trở về thì lại phát hiện Cúc ma ma xém chút nữa bóp cổ chết Cửu Dung tẩu tẩu. Con liền cứu Cửu Dung tẩu tẩu. Con nhớ lúc mình giúp Nhị thiếu phu nhân dẹp bỏ hương án, láng máng thấy trên bài vị viết tên Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu".
Băng Ngưng vừa mới dứt câu, Cúc ma ma liền cướp lời: "Việc này không liên quan gì đến Nhị công tử. Nhị công tử hoàn toàn không biết gì. Nô tỳ thừa nhận mình làm việc này. Chỉ mong Lão phu nhân có thể nghĩ đến tình cảm chủ tớ mấy chục năm mà tha cho nô tỳ. Còn nếu Lão phu nhân không chịu, cứ đuổi nô tỳ đi, hoặc giao cho quan phủ cũng sao hết. Nhưng việc này do một tay nô tỳ và Nhị thiếu phu nhân trù tính, không mảy may dính dáng đến Nhị công tử. Cúc ma ma này, tuy cả đời chưa từng làm chuyện gì tốt, nhưng cũng sẽ không vu oan cho người tốt vô tội". Lúc bà ta nói những lời này không hề tỏ ra hoang mang, lại là vẻ mặt thấy chết không sớn. Cúc ma ma nói thế bỗng khiến tôi cảm thấy bà ta có lẽ không xấu xa như những gì tôi tưởng. Mặc dù bà ta là người không tiếc lợi dụng tất thảy, làm mọi chuyện xấu, nhưng dẫu sao đi nữa, bà ta vẫn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Mai Nhiêu Phi và Thẩm Phúc.
Nước mắt Mai Nhiêu Phi dầm dề như mưa, nói: "Lão phu nhân, việc này chỉ do mình con làm. Năm xưa việc Liễu Vũ Tương thông dâm với Tiêu Tiếu cũng do một tay con tính toán bịa đặt. Tất cả những chuyện xấu đều con làm, con làm những điều đó chỉ vì muốn tranh đoạt gia nghiệp của Thẩm gia. Con hận Liễu Vu Tương, hận đại ca, hận người đối xử tốt với bọn họ một cách bất công, chưa hề ngó ngàng đến chúng con. Người có ba người con trai, tam đệ do tiểu thiếp sinh, người không gần gũi thì cũng không nói làm gì. Nhưng tướng công con và Thẩm Hồng đều là cốt nhục của người. Lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, người dựa vào đâu mà chỉ đối xử tử tế với con ma bệnh Thẩm Hồng kia, còn không bao giờ ngó ngàng đến phu thê chúng con?Lòng dạ tướng công con hiền lành, không so đo, cũng không để ý đến chuyện này, nhưng mà con thấy thế thì không thể làm bộ như không thấy được. Con ghen ghét với Liễu Vũ Tương, bèn một tay tính toán việc cô ta thông dâm với Tiêu Tiếu, mượn tay kẻ khác giết chết cô ta. Ha ha ha ha ha ha...". Mai Nhiêu Phi nói đến đây, gần như phát điên. Nhưng tôi cảm thấy biểu cảm của nàng ta như thế chỉ là giả vờ. Những việc khác không cần phải nói, nhưng Mai Nhiêu Phi nói việc Tiêu Tiếu và Liễu Vũ Tương thông dâm do một tay nàng ta sắp xếp thì tôi lại từ đầu đến cuối không thể tin được. Bởi vì tôi nhớ rõ rằng, ban xưa trong quá trình mọi chuyện xảy ra, kẻ hết lần này tới lần khác cầm trịch luôn là Thẩm Tề. Mà Tiêu Tiếu cũng đã từng nói, trước kia y cũng không nhận ra Liễu Vũ Tương hay Mai Nhiêu Phi, chỉ từng đụng chạm đến Thẩm Tề mà thôi. Có thể chuyện này Mai Nhiêu Phi thật sự có tham gia, nhưng nàng ta chưa chắc đã là chủ mưu. Hơn nữa, còn có một khoảng thời gian sau đó, trạng thái tinh thần nàng ta luôn bất ổn, còn lập bài vị bái tế này nọ nữa, chứng tỏ Mai Nhiêu Phi cũng không phải người tội ác tày trời như thế.
Điều chắc chắn là Thẩm Phúc hoàn toàn không biết đến những thị phi này. Mai Nhiêu Phi vơ tất cả mọi việc về mình như vậy, có lẽ cũng vì muốn bênh vực Thẩm Phúc. Tôi nhận ra tình cảm của nàng ta với Thẩm Phúc rất tốt, Thẩm Phúc đối với nàng ta cũng là che chở có thừa.
Tôi nghĩ một chút, đoạn hỏi: "Nhị đệ muội, đã nói thì không thể nói bừa, muội xác nhận lúc trước đích xác là muội hãm hại Vũ Tương tỷ tỷ ư?". Tôi luôn cảm thấy, tuy rằng Mai Nhiêu Phi làm nhiều chuyện như thế, nhưng kẻ thực sự đứng sau lưng toan tính bấy nhiêu chuyện lại là Thẩm Tề thâm tàng bất lộ kia. Có điều, đây chung quy chỉ là trực giác của tôi.
Mai Nhiêu Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, nói: "Là ta làm, đương nhiên ta sẽ nhận. Ta cam lòng mặc cho Lão phu nhân xử trí. Nếu Lão phu nhân muốn ta rời khỏi Thẩm gia, ta sẽ đi ngay. Nếu Lão phu nhân muốn đưa ta lên quan phủ truy xét, tất cả đều để Lão phu nhân xử lý".
Sắc mặt Lão phu nhân lạnh như băng, hồi lâu sau mới phất tay nói: "Cũng được. Tốt xấu gì ngươi cũng từng làm con dâu Thẩm gia một thời gian, nhân khẩu Thẩm gia ta vốn phồn thịnh, tới bây giờ người thì chết đi, người thì mang bệnh, nhà chẳng ra nhà. Hôm nay ta bỏ qua cho ngươi, ngươi mau đi thu dọn đồ đạc về nhà mẹ đẻ đi. Mẫn Nhi và Linh Nhi là người của Thẩm gia, ngươi không được mang đứa nào đi hết".
Mai Nhiêu Phi nghe Lão phu nhân nói vậy, nước mắt trút xuống như mưa. Nàng ta bò lên phía trước mấy bước, tới dưới chân Lão phu nhân thì níu lấy váy của bà, quỳ lạy nói: "Lão phu nhân, con không mang Mẫn Nhi đi, để con bé ở lại Thẩm gia, nhưng Linh Nhi thì không được, con bé còn nhỏ, vẫn còn bú mớm, nếu không có mẹ ruột chăm sóc, con bé đáng thương biết mấy! Lão phu nhân, xin người mở lòng từ bi, để con đưa Linh Nhi đi".
Lão phu nhân chán ghét đá Mai Nhiêu Phi một cái, mặt này lạnh tanh nói: "Ngươi cũng biết con gái của ngươi không có mẹ ruột thì đáng thương biết mấy. Vậy có nghĩ đến lúc ngươi hại chết Tương Nhi, cha của con bé đáng thương cỡ nào không? Nếu ngươi hạ độc chết Dung Nhi, chẳng lẽ cha con bé không đáng thương à? Ngươi cũng là bậc làm cha làm mẹ, vì sao không lo nghĩ cho người khác? Ngươi đừng ở đây lắm lời nữa, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ giao Linh Nhi cho ngươi mang đi đâu. Ả đàn bà như ngươi lòng dạ độc ác, nếu Linh Nhi theo ngươi, không biết sau này sẽ biến thành ngươi như thế nào nữa. Huống chi, sau này Linh Nhi lớn lên, nếu biết mẹ ruột của mình là loại người này, con bé cũng tuyệt đối sẽ không cảm thấy vẻ vang mặt mũi gì đâu. Ta thả ngươi đi, không đưa ngươi lên quan phủ đã là chí tình chí nghĩa lắm rồi. Nếu ngươi còn ở đây tiếp tục quấy rối thì đừng có trách ta không khách khí. Phúc Nhi, còn không mau đi viết hưu thư?".