Tôi gật đầu, thưa: "Vâng, Lão phu nhân, chuyện này có liên quan đến Cúc ma ma rất nhiều, vẫn phải phiền Cúc ma ma chờ ở đây chốc lát".
Lão phu nhân nghe tôi nói vậy, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cũng được, Cúc ma ma, nếu Dung Nhi đã nói thế, ngươi đừng ngại chờ ở đây". Cúc ma ma đành phải đáp "Dạ" mà sắc mặt biến thành màu gan lợn.
Bầu không khí trong chính đường nhất thời có phần trang nghiêm. Nhưng suy cho cùng Lão phu nhân vẫn là người đã trải cảnh đời. Bà vẫn nói những câu tán gẫu, không kể rốt cục tôi đã xảy ra chuyện gì, bà cũng không hỏi đến.
Cứ như vậy ăn hết điểm tâm với Lão phu nhân, lại nói chuyện phiếm thêm hồi nữa, phu thê Thẩm Tề, phu thê Thẩm Phúc mới lần lượt vấn an Lão phu nhân. Lão phu nhân nói: "Mấy đứa các con tạm thời chờ chút đã. Dung nhi bảo có chuyện muốn nói", sắc mặt phu thê Thẩm Tề và Mai Nhiêu Phi lập tức trở nên khó coi ngang với Cúc ma ma.
"Lão phu nhân", tôi đứng dậy, đi đến trước mặt Lão phu nhân, đưa sổ sách đã chuẩn bị xong từ trước vào tay bà, nói: "Mọi người xem qua khoản mục trong này một chút". Lão phu nhân nhận lấy, lật xem từng tờ từng tờ một. Giở xem không bao lâu, ánh mắt bà trong thoáng chốc trở nên sắc bén khác thường, bà quát hỏi: "Thế này rốt cục là sao? Phi Nhi, từ khi nào mà phường rượu Thẩm gia có khoản chi này? Sao ta lại không biết?".
Vẻ mặt Mai Nhiêu phi bớt phần phóng túng, nói lại với Lão phu nhân một lần nữa những lời Thẩm Tề đã nói với tôi ngày hôm đó.
Sắc mặt Lão phu nhân vẫn hết sức u ám, bà hỏi: "Vậy là lấy số bạc lớn ấy đi để lo lót cho nương nương, nhưng không biết vị nương nương cần lo lót ấy là ai?".
"Cái đó..." Mai Nhiêu Phi liếc nhìn Thẩm Tề và tôi một cái, nói: "Là Quách Hiền phi do con gái của Tiêu Nhĩ hầu hạ trong cung. Chuyện này, tam đệ và Trần thúc đều biết rõ".
Khánh thúc và Trần thúc cũng bị gọi đến một cách mau chóng. Lão phu nhân để Mai Nhiêu Phi thuật lại sự tình một lần, hỏi: "Trần thúc, Khánh thúc, có chuyện như thế sao?".
Trần thúc và Khánh thúc thoáng nhìn nhau, nét mặt hai người đều cực kỳ do dự. Sau cùng, Khánh thúc nhỏ giọng nói : "Chuyện này, chuyện này... vốn là có chuyện như thế". Khánh thúc nói xong, cúi đầu xuống thật thấp. Tôi thấy vẻ mặt ông như thế, trả lời như thế, biết rằng trong đó có điều khác thường.
Lão phu nhân cũng tràn đầy hoài nghi nhìn Khánh thúc, nói: "Khánh thúc, đây là chuyện liên quan đến mười hai vạn lượng bạc. Mười hai vạn lượng bạc không phải số tiền nhỏ, ông nhất định phải nghĩ rõ ràng rồi hãy nói".
Vẻ mặt Khánh thú đầy hổ thẹn, nhìn nhìn Lão phu nhân, cuối cùng lại cúi đầu, không nói không rằng. Bất kể là ai cũng thấy tình huống này có sự khác thường.
Lão phu nhân nói: "Khánh thúc, ông cũng ở Thẩm gia mấy chục năm rồi phải không? Thẩm gia đối xử với ông thế nào? Còn ta đối xử với ông thế nào?". Vẻ mặt Khánh thúc càng thêm xấu hổ, ông quỳ rạp xuống đất, nói: "Xin Lão phu nhân cứu lấy người nhà của tôi! Xin Lão phu nhân cứu lấy người nhà của tôi. Thẩm gia đối với tôi ân tọng như núi, Lão phu nhân cũng không đối xử tệ bạc với tôi, tôi vốn không nên lừa gạt Lão phu nhân. Nhưng mà...", nói đến đây, Khánh thúc đưa mắt nhìn Thẩm Tề và Mai Nhiêu Phi một cái mới tiếp tục nói: "Nhưng mà người nhà tôi, không biết Nhị thiếu phu nhân và Tam công tử bắt nhốt đâu rồi. Nhị thiếu phu nhân nói với tôi, nếu tôi dám báo chuyện khoản mục này cho Lão phu nhân, vậy thì cả nhà trên dưới già trẻ của tôi sẽ không giữ được mạng".
Lão phu nhân nghe xong những lời Khánh thúc nói, không khỏi nổi cơn lôi đình, hỏi: "Khánh thúc, ông nói thật hay giả?".
Khánh thúc dập đầu bôm bốp: "Lão phu nhân, những gì tôi nói đều là sự thật. Nếu người không tin, có thể hỏi Trần thúc. Nhị thiếu phu nhân cũng từng uy hiếp Trần thúc, nói rằng nếu ông ấy nói chuyện này ra sẽ lấy cái mạng già của ông ấy. Trần thúc bảo ông ấy có một thân một mình, Băng Nhi tiểu thư thì đã mất từ lâu, sống hay chết đều không quan trọng. Nhưng vì ông ấy sợ liên lụy đến người nhà của tôi, nên mới không nói chuyện này ra. Xin Lão phu nhân minh xét chân tơ kẽ tóc, lão nô tuyệt không dám nói dối nửa lời".
Trần thúc vội lên tiếng: "Lão phu nhân, những lời Khánh thúc nói đều là sự thật. Tôi không sợ người khác uy hiếp, một mình tôi sống hay chết có khác gì. Có cái tôi sợ liên lụy đến cả nhà Khánh thúc trên dưới hơn mười người nên mới không nói chuyện này ra. Hiện giờ Lão phu nhân đã biết, xin hãy cứu lấy người nhà Khánh thúc".
Lão phu nhân nói: "Hai người các ông đều là người nhà Thẩm gia từ lâu rồi, không có công lao cũng có khổ lao. Hai người đứng lên trước đi đã". Lão phu nhân lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Nhiêu Phi, hỏi: "Phi Nhi, ta vốn cho rằng tính nết ngươi chỉ nóng nảy, không biết đại cục, không biết nói chuyện mà thôi. Không ngờ ngươi lại có thể làm chuyện hèn hạ đến vậy, có thể dùng người nhà Khánh thúc để uy hiếp ông ấy, ngươi giải thích thế nào?".
Sắc mặt Mai Nhiêu Phi trở nên trắng bệch, hết sức xấu xí, nàng ta quay đầu lại nhìn Thẩm Tề một cái, chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Tề hờ hững, tựa như từ đầu chí cuối, chuyện này chẳng dính dáng gì đến hắn. Mai Nhiêu Phi vội quỳ xuống nói: "Lão phu nhân, xin Lão phu nhân khai ân. Chuyện này vốn không phải như thế, chỉ sợ là Khánh thúc và Trần thúc đã hiểu nhầm ý của con. Con khuyên Trần thúc, bảo ông ấy đừng nói chuyện này với Lão phu nhân, chỉ bởi con thấy sức khỏe Lão phu nhân không tốt, nếu nói ra, sợ Lão phu nhân tiếc bạc lại ảnh hưởng sức khỏe. Về phía Khánh thúc, nào có việc dùng tính mạng người nhà để áp chế ông ấy, tất cả là bịa đặt hết. Quả thực, con có nhờ tam đệ hỗ trợ, đưa toàn bộ người nhà Khánh thúc đến phủ Tế Nam, nhưng đó là vì người nhà Khánh thúc không biết đã ăn phải thứ gì mà ai nấy đều khó chịu vô cùng, tựa như là nhiễm dịch bệnh. Lúc ấy con dẫn theo Mộc Nhan đến nhà Khánh thúc tìm ông ấy, thấy tình hình như thế, đương nhiên là không thể mặc kệ. Con sai Mộc Nhan đi mời Lệnh Hồ đại phu đến, Lệnh Hồ đại phu lại đi chẩn bệnh chưa về. Giữa lúc vạn bất đắc dĩ thì gặp được tam đệ, tam đệ nói đệ ấy biết ở trên tỉnh có một y quán y thuật inh, con bèn phái người đưa cả nhà Khánh thúc lên tỉnh chữa trị. Giờ chắc cũng sắp về rồi. Sau khi chuyện này qua đi, con mới đến tìm Khánh thúc nói chuyện khoản mục, con sợ nói chuyện này ra sẽ làm Khánh thúc cảm thấy nợ con, ảnh hưởng đến phán đoán của ông ấy, thế nên không kể cho ông ấy về chuyện của người nhà, chỉ nói rằng đã đưa người nhà ông ấy lên tỉnh mà thôi. Nhưng không ngờ rằng, con vốn có lòng tốt, chỉ đơn giản là không nói rõ ràng lắm, kết quả ngược lại bị Khánh thúc và Trần thúc hiểu lầm. Lão phu nhân khai ân, chuyện này thật sự do con dâu không tốt, suy nghĩ mọi chuyện thiếu thỏa đáng. Xin lão phu nhân trừng phạt con dâu đi".