Minh Nguyệt Hân Nhi và Tiêu Tiếu nói: "Tiểu cô nương này đáng thương quá, chúng ta cũng uội ấy ít bạc đi". Tiêu Tiếu lần sờ trong ngực áo cả nữa ngày, bất đắc dĩ rút tay ra bảo: "Lần này xuất hành vội vàng như vậy, ta không mang bạc". Tôi tìm thử trên người mình, có hơn hai lượng, một lượng trong đó là để lúc về bốc thuốc cho tướng công. Thấy bé gái kia cũng thật tội nghiệp, tôi liền lấy tất cả ra, nhét vào tay bé gái. Bé gái ngàn vạn lần cảm tạ, nhận lấy.
Lúc này, nữ tử ăn vận thoát tục hơn người kia cũng đã đi tới. Thấy tình hình như vậy, nàng dịu dàng lên tiếng: "Nếu tiểu muội này đáng thương như thế, ta cũng không cần miếng ngọc bọi đó nữa, thôi tặng uội ấy đi". Miếng ngọc bội kia ít nhất cũng trên trăm lượng bạc, bé gái kia nhận lấy, lại rối rít cảm ơn rồi xuống núi.
Giờ mấy người chúng tôi mới nhìn rõ, thì ra nữ nhân tựa như phi tử thần tiên này chẳng ai khác, chính là Phu nhân tướng quân Hoàng Yên Mạch giống hệt Liễu Vu Tương mà chúng tôi gặp hôm nọ.
Chúng tôi thấy nàng, nhất thời có chút xấu hổ, không biết là nên nhận thân, hay là làm bộ như chẳng hay. Đương lúc do dự, lại nghe có người lên tiếng: "Yên Mạch, chẳng phải nói chờ ở bên cạnh tảng đá ư? Sao thoắt cái nàng đã xuống rồi?".
Chúng tôi ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi toàn thân vận đồ tím, dáng người đĩnh đạc đi từ trên xuống. Tôi tỉ mỉ nhìn kỹ, con người cao lớn khôi ngô này, khuôn mặt từa tựa Hình Phong ca của tôi ngày xưa, đó chẳng phải Trấn quan đại tướng quân thì là ai? Bước chân Tướng quân vô cùng gấp gáp, chắc hẳn là do lo cho an nguy của thê tử.
Hoàng Yên Mạch khẽ nở nụ cười, mềm giọng kể lại với trượng phu một lượt chuyện xảy ra khi nãy. Tướng quân nghe xong, nói: "Đa tạ nữ hiệp cứu nội tử, cảm kích khôn cùng".
Băng Ngưng chắp hai tay thành quyền, nói: "Không cần đâu, đây vốn là việc nên làm".
Đoàn người cũng hàn huyên đôi câu, mấy cô bé Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi lộ vẻ mặt rất tự nhiên, tôi khẽ cười rằng: "Trời không còn sớm nữa, Minh Nguyệt Hân Nhi, muội muội, chúng ta phải về thôi. Nếu về muộn, e là tướng công sẽ lo lắng". Lúc tôi nói những lời này, đột nhiên thấy trên khuôn mặt phu thê tướng quân đồng thời có gì đó không được tự nhiên. Tuy rằng chỉ là việc xảy ra trong chớp mắt, nhưng chung quy vẫn để tôi nhìn thấy.
Trong lòng tôi có chút xao động: "Chẳng lẽ...?".
Lúc này, Tướng quân đột nhiên nói: "Thật ra vị thiếu phu nhân này nhìn rất giống một cố nhân thưở nhỏ của ta".
Tôi mỉm cười, làm ra vẻ mặt vững vàng, lạnh nhạt nói: "Chắc hẳn các hạ đã nhận lầm người rồi. Tôi thật sự không nhớ mình từng có một vị cố nhân như các hạ từ bao giờ".
Tướng quân kia đáp: "Có lẽ là ta nhận nhầm. Dù gì cũng xa nhiều năm như thế, tất cả đều không còn rõ ràng nữa rồi. Có điều năm xưa khi ở Lục Lý phường, người bạn cũ kia của ta và ta thật sự vô cùng hoà hợp".
Nghe xong lời Tướng quân, Minh Nguyệt Hân Nhi nhảy dựng lên trước tiên, bảo: "Thiếu phu nhân, chẳng phải nhà của cô ở Lục Lý phường đó sao? Nhưng mà thôn của cô, từ khi nào lại sinh ra một đại tướng quân như thế?".
Tôi kéo keo Minh Nguyệt Hân Nhi một phen, nói: "Lục Lý phường cũng có tới vài trăm người, sao tôi có thể là cố nhân của Tướng quân được? Tướng quân họ Viên, tôi chưa bao giờ quen biết bằng hữu nào họ Viên cả. Trời cũng không còn sớm, chúng tôi cũng nên trở về rồi, mong tướng quân và phu nhân thứ lỗi". Giờ này khắc này, trong lòng tôi đã hoàn toàn sáng tỏ, người trước mặt chẳng phải Hình Phong ca của tôi ngày xưa thì là ai? Đã từng vô số lần đêm khuya mộng cũ tràn về, đã từng bao nhiêu phen đắm chìm trong giấc khuê phòng. Hình Phong ca mà lòng tôi thương tưởng hiện giờ đang xuất hiện ngay trước mắt. Nhưng giờ phút này, "sứ quân đã có vợ, La Phu đã theo chồng (1)", gặp gỡ chi hoài công? Chỉ để có thêm một lần ngẩn ngơ mà thôi. Nếu như vậy, chẳng thà không thừa nhận, chẳng thà để tấm lòng thanh tịnh. Lãnh Cửu Dung tôi từ đầu chí cuối vẫn là loại người lạnh nhạt như thế.
(1) Trích câu thơ trong tác phẩm Mạch thượng tang khuyết danh tác giả. La Phu là tên cô gái hái dâu trong bài thơ.
Tôi nói xong, kéo Minh Nguyệt Hân Nhi bỏ đi liền. Tướng quân ở phía sau lại nói: "Vị cố nhân kia của ta, vốn mang họ Lãnh, tên là Cửu Dung. Chỉ xin mạo muội hỏi một câu, tên họ thiếu phu nhân là gì?".
Tôi nghe thế, thân thể bất giác run lên. Tuy rằng tôi sớm đoán được huynh ấy là ai, nhưng thật sự khi chính miệng huynh ấy nói ra, lại hoàn toàn khác biệt. Loại cảm giác này khiến tôi cảm thấy trời đất quay cuồng trong nháy mắt, không thốt nên lời. "Đêm nay là cái đêm nào", vốn đã dự tính cuộc đời này không gặp lại, nhưng sao vẫn cứ đụng phải nhau dưới tình huống thế này?
Giờ khắc này, tôi không thể miễn cưỡng bước thêm được nữa, bởi vì Minh Nguyệt Hân Nhi đã reo lên: "Thiếu phu nhân, đây chẳng phải là khuê danh của cô ư?".
Tôi đành quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Tôi quả tình tên là Lãnh Cửu Dung. Song tôi lại không nhớ mình có một bằng hữu họ Viên".
Dáng tươi cười trên khuôn mặt tướng quân cũng nhàn nhạt, huynh ấy nói: "Ta vốn nào phải họ Viên. Tên ta vốn là Hình Phong. Nhưng sau này làm nghĩa tử của đại nhân Viên Thiên Xương, mới theo họ Viên của ông. Sau này Viên đại nhân qua đời, ta thống lĩnh thủ hạ cũ của ông, Viên đại nhân lại không có con cái cận kề, ta cũng không đổi lại họ nữa. Hiện giờ tên ta là Viên Chấn Đông".
Nụ cười của tôi lại càng thêm nhạt, phai nhạt đến mức có phần mờ mịt hư vô, tôi cất lời: "Tên Viên Chấn Đông này do đích thân Đương kim Thánh thượng ban cho, ý là tướng quân uy chấn Đông Liêu. Muội thường xuyên nghe cha và tướng công nhắc tới đại danh của Viên đại tướng quân, thì ra lại là Hình Phong ca ca. Mấy năm nay không gặp, ca ca thẳng bước đường mây, muội muội cũng lấy làm mừng cho huynh trưởng".
"Ha ha", Viên Chấn Đông cười bảo: "Muội muội vẫn còn nhớ đến vi huynh, vi huynh những tưởng rằng muội muội đã quên mất rồi?".
Tôi loáng thoáng cảm thấy, lời huynh ấy nói luôn có ý trách cứ tôi đã quên đi hẹn ước ngày xưa, nhưng hiện giờ huynh ấy thì sao, chẳng phải cũng đã lấy con gái quan lớn làm thê tử đó ư? Huống hồ, những ngày "chàng cưỡi ngựa tre đến, mơ xanh ném quanh giường (2)", trước sau đều một đi không trở lại. Có một vài chuyện qua đi rồi, sẽ vĩnh viễn không thể quay lại được nữa, có một vài người vuột mất rồi, sẽ vĩnh viễn không thể trở về được nữa.
(2) Trích hai câu thơ trong tác phẩm Trường Canh Hành của nhà thơ Lý Bạch đời Đường.
Tôi cũng cười đáp: "Còn nhớ lúc muội còn bé, huynh trưởng giúp đỡ rất nhiều, muội muội há có thể nào quên mất? Tiếc thay giờ huynh trưởng thân là quan lớn hiển hách, bằng không, muội muội nhất định sẽ mời huynh trưởng đến nhà ngồi chơi một lúc. Tướng công gặp huynh trưởng, có lẽ cũng sẽ rất vui".
Tôi vốn chỉ nói một câu thoái thác, ai ngờ Viên Chấn Đông lại độp ngay tức thì: "Nếu muội muội đã thịnh tình mời mọc, bậc huynh trưởng há nào lại không đi? Phụ mẫu ta mất sớm, nếu năm đó không nhờ muội muội và Lãnh bá bá chăm sóc ta, sao có Trấn quan đại tướng quân ngày hôm nay? Ta vốn nghĩ muội muội sẽ chờ ta về, há đâu biết rằng muội muội đã xuất giá sớm như thế?".
Ngay trước mặt thê tử như hoa như ngọc, không biết Viên Chấn Đông nhất thời cầm lòng không đặng hay còn nguyên nhân nào khác mà lại có thể mở miệng nói như vậy. Hoàng Yên Mạch kia cũng nhắm mắt làm ngơ, tựa như không nghe thấy gì, vẫn cứ tươi cười niềm nở. Tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ khó lòng diễn tả đối với đôi phu thê này. Loại cảm giác này không thể nói cho rõ được là vì sao, chỉ cảm thấy lúc thì sắc nét, lúc thì mờ ảo. Có một ý nghĩ sinh ra từ tận đáy lòng tôi, nhưng tôi laị không cách nào nói cho tách bạch, cũng không cách nào nghĩ thông suốt được.
Tôi hờ hững cười: "Muội và huynh trưởng tình như máu mủ ruột rà, vốn là nên chờ huynh trưởng trở về mới xuất giá. Nhưng gái lớn không thể giữ huynh trưởng vừa đi, bặt vô âm tín, thật tình không đợi nổi nữa. Xin huynh trưởng thứ lỗi. Chén rượu cưới còn nợ huynh trưởng, chờ khi nào muội muội mang thai, sinh hạ tiểu nhi cho Thẩm gia, sẽ đền bù lại cho huynh trưởng". Tôi nói những lời này, thật sự là một câu hai nghĩa. Thứ nhất là cứu vớt những lời Viên Chấn Đông mới nói khi nãy, thứ nhì là cũng từ chối khéo nếu trong lòng Viên Chấn Đông còn tồn tại ý nghĩ nào đó với tôi.
Quả nhiên, sắc mặt Viên Chấn Đông nhất thời có phần tái xám. Nhưng chỉ trong tích tắc, huynh ấy lại bồi thêm: "Mấy hôm trước ta trở về nhà cũ ngày xưa nhìn một chốc, lại phát hiện trong nhà có một thứ, thứ ấy, hẳn muội muội cũng sẽ thấy hứng thú".
Tôi cười bảo: "Huynh trưởng nói thế, dĩ nhiên là muội thấy hứng thú rồi. Nhưng bây giờ trời đã tối, muội e tướng công ở nhà chưa thấy bọn muội về đâm ra lo lắng. Chi bằng khi khác muội sẽ ôn lại chuyện cùng huynh trưởng và tẩu tẩu vậy".
Hoàng Yên Mạch cười nói: "Nếu Cửu Dung muội muội vội vã trở về, chúng ta không ngại cùng nhau xuống núi chứ. Như thế vừa có thể ôn chuyện với muội muội, lại càng không chậm trễ thời gian của muội muội. Tướng công, Cửu Dung muội muội, hai người cảm thấy thiếp nói vậy được không?". Viên Chấn Đông gật đầu đồng ý ngay lắp tự.
Tôi cũng buộc lòng phải chấp thuận. Tuy nhiên lúc Hoàng Yên Mạch kia gọi tôi, trong lòng tôi lại hốt hoảng một phen, chỉ cảm thấy Liễu Vũ Tương đã trở lại.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện. Viên Chấn Đông hỏi: "Muội muội có biết thứ trong nhà ta là gì không?".
Tôi hời hợt đáp: "Mời huynh trưởng nói".
Viên Chấn Đông nói: "Là một bài ca từ. Ta cảm thấy muội muội có nghiên cứu về thi từ, mới muốn nói muội muội nghe một chút. Bài ca từ kia, là bài Ngu mỹ nhân, viết rằng:
"Tiết trời thưở cũ người thưở cũ
Đong mắt đượm cảnh thu
Cánh hồng sớm khuất thời lòng rối
Mong chờ thư gấm gởi chinh phu
Tìm xa mù.
Bèo nát trăng tan nát phai hương
Nhạn xa mộng hoang đường
Tấc lòng chất hận ba sông thẳm
Sầu khoá lệ chở đầy thuyền dương
Đến Tiêu Tương".
Bài từ này khắc trên vách tường, giờ đã qua vài năm, mặc dù vữa tường đã tróc cả ra, nhưng ta tìm vài người cẩn thận phân tích, vẫn cứ nhận ra được".