Mục lục
Cửu Dung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả?” Cả tôi và Lão phu nhân đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thanh hỏi lại: “Tiêu Tiếu?”
Minh Nguyệt Hân Nhi gật đầu, đáp: “Chứ còn gì nữa? Tiêu Tiếu vốn là một trạng sư mà”.
Sau khi Lão phu nhân nghe thấy tên Tiêu Tiếu, khuôn mặt nhất thời lộ ra thần sắc thất vọng, tôi cũng hỏi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, chẳng phải Tiêu Tiếu là một người nuôi ong sao? Tự nhiên lại thành trạng sư?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi trả lời: “Thiếu phu nhân, em sẽ từ từ kể cho cô nghe. Trạng sư Tây Tống chúng ta, có thể truyền lại đời đời đúng không?”.
Tôi gật đầu nói: “Phải”. Điều luật của Tây Tống quy định, nghề trạng sư này có thể con nối nghiệp cha, truyền lại đời đời, thế nên quốc nội Tây Tống xuất hiện rất nhiều trạng sư thế gia nổi tiếng. Nhưng tôi nghĩ hồi lâu mà cũng thật sự không nhớ ra trong Duy huyện có trạng sư thế gia nào họ Tiêu.
Minh Nguyệt Hân Nhi hết sức phấn khởi nói: “Em vốn cho rằng Tiêu Tiếu là một cô nhi không biết cha mẹ mình là ai, kỳ thật không phải thế. Mặc dù huynh ấy là cô nhi, nhưng lại biết tên của cha mình. Cha của huynh ấy được mệnh danh là Tây Tống đệ nhất trạng sư Tiêu Phá Đỉnh. Theo lời huynh ấy kể, Tiêu Phá Đỉnh vốn khắp thiên hạ này không có ai là địch thủ. Nhưng sau này do đắc tội với người khác nên bị phóng hỏa đốt nhà. Tiêu Phá Đỉnh và thê tử của ông ấy đều bị đốt cháy, chỉ có Tiêu Tiếu may mắn được một ông cụ cứu thoát. Lúc đó huynh ấy mới bảy tuổi. Đây là chuyện hai mươi năm về trước. Sau khi Tiêu Tiếu chạy thoát thì được ông lão kai đưa về quê ở Từ Châu, sống tại đó năm sáu năm . Sau này ông lão qua đời, Tiêu Tiếu cảm thấy một mình ở lại quê hương cũng chẳng còn ý nghĩa gì nên mới lưu lạc bốn phương. Ba năm sau khi lang thang, huynh ấy làm người nuôi ong ở Duy huyện”.
Nghe xong lời Minh Nguyệt Hân Nhi kể, Lão phu nhân và tôi đều có phần kinh ngạc và vui mừng. Mặc dù Tiêu Phá Đỉnh qua đời từ trước khi tôi được sinh ra, nhưng tôi đã nghe cha kể rất nhiều về những sự tích của ông ấy. Người này là một trạng sưu chính trực không a dua nịnh hót, lúc hành nghiệp vô cùng am hiểu mưu lược, chưa từng thua bao giờ, thích nhất là ra mặt cho người nghèo, nhưng cũng chính vì thế mà đắc tội với vô số kẻ quyền quý. Sau một trận hỏa hoạn chẳng hiểu vì đâu, cả nhà bọn họ bị chết cháy. Rất nhiều người từng nắm tay thở dài không ngớt vì cái chết của ông, ai ngờ ông vẫn còn hậu nhân sống sót trên đời này, người đó đúng là Tiêu Tiếu nữa chứ. Chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Tôi không phải không có nghi ngờ, hỏi lại Minh Nguyệt Hân Nhi, nếu Tiêu Tiếu là hậu nhân của Tiêu Phá Đỉnh, sao y không kế thừa sự nghiệp của cha, tiếp tục làm một trạng sư, mà lại muốn đi làm một người nuôi ong?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi trả lời: “Chuyện này em cũng từng hỏi Tiêu Tiếu rồi. Nhưng Tiêu Tiếu nói, vì cha huynh ấy làm trạng sư, tính tình ông ghét ác như thù, đắc tội với vô số người. Trước khi mẹ huynh ấy qua đời trong cơn hỏa hoạn đã từng hét lên với huynh ấy rằng, nếu huynh ấy còn có thể sống sót trở ra, bà muốn sau này huynh ấy đừng làm trạng sư nữa, chỉ cần yên ổn sống hết nữa đời sau là được”.
Tôi gật đầu: “Thì ra là thế. Nhưng Tiêu Tiếu đã đồng ý với mẹ rằng sẽ không làm trạng sư nữa, giờ chúng ta còn muốn y ra mặt, chẳng phải là đẩyngười ta vào chỗ khó sao?”.
Minh Nguyệt Hân Nhi vỗ ngực nói: “Thiếu phu nhân, chuyện này cứ giao cho em, cô chỉ việc yên tâm là được rồi. Những năm gần đây, mặc dù Tiêu Tiếu vâng lời mẹ dặn, không chen chân vào giới trạng sư, thế nhưng em biết trong lòng huynh ấy vẫn không cam chịu làm một người nuôi ong, vẫn muốn làm một đại trạng sư cương nghị chính trực, dưỡng thiện diệt ác giống như cha huynh ấy . Cho nên mấy năm nay huynh ấy vẫn không ngừng đọc sách về điều lệ pháp luật Tây Tống. Hơn nữa, sự việc lần này trọng đại, liên quan đến Lão phu nhân và Thẩm gia, Tiêu Tiếu mà dám không giúp đỡ, em chém huynh ấy!”. Minh Nguyệt Hân Nhi tùy tiện nói xong, liền chạy ra ngoài tìm Tiêu Tiếu.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Tiếu đã bị Minh Nguyệt Hân Nhi xách tai tôi đến. Minh Nguyệt Hân Nhi nói: “Lão phu nhân, Thiếu phu nhân, em đã mang Tiêu Tiếu đến ọi người rồi đây, huynh ấy cũng đã đồng ý làm trạng sư cho vụ kiện lần này cả Lão phu nhân rồi. Nếu mọi người không tin, có thể đích thân hỏi huynh ấy”.
Tôi hỏi: “Tiêu Tiếu, huynh đồng ý thật sao?”
Tiêu Tiếu liếc nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi một cái, Minh Nguyệt Hân Nhi hai tay chống nạnh, trừng to đôi mắt nhìn lại y. Tiêu Tiếu có phần đăm chiêu ủ dột đáp: “Phải, Thiếu phu nhân, tôi đồng ý”.
Dù là ai đi nữa, thấy dáng vẻ Tiêu Tiếu như vậy cũng biết y không tự cam tâm tình nguyện. Nên Lão phu nhân nói: “Tiêu Tiếu, nếu chuyện này khó xử, lão thân cũng sẽ không làm khó cậu”
Tiêu Tiếu đáp:”Lão phu nhân, tôi cũng không có gì khó xử cho lắm. Vả lại, Minh Nguyệt Hân Nhi ra lệnh, sao tôi dám không toàn tâm toàn ý thực hiện chứ. Lão phu nhân yên tâm, tuy Tiêu Tiếu là người nuôi ong bấy nhiêu năm như thế, nhưng cũng không phải ít khi nghiên cứu các vụ án và luật lệ của Tây Tống. Tốt xấu gì tôi cũng là hậu nhân của Tiêu Phá Đỉnh, nhất định sẽ không để Lão phu nhân và Thiếu phu nhân thất vọng”.
Lão phu nhân nghe vậy gật đầu. Tôi lại nói: “Tiêu Tiếu, nhưng huynh đã từng đồng ý với lời mẹ dặn…”. rồi im bặt không nói nữa.
Tiêu Tiếu cũng nghiêm túc đáp: “Thiếu phu nhân, mặc dù tôi đã hứa với mẹ tôi không đăt chân vào giới trạng sưu này nữa, nhưng tôi nhớ khi cha tôi còn tại thế, ông cũng từng dạy tôi rằng, đại trượng phu lập thân trên đời, nên diệt ác dưỡng thiện, có một phen thành tựu, hi vọng tôi có thể trở thành một trạng sư tốt kế thừa nghiệp gia truyền, đó cũng là tâm nguyện của cha tôi.”
Sau khi nghe những điều này trong lòng tôi đã rõ, biết rằng Tiêu Tiếu sẽ nhất định dốc sức ứng phó. Tôi liền nói: “Tiêu Tiếu sự an nguy của Lão phu nhân và sự tồn vong của Thẩm gia nhờ cả vào huynh đó”. Vẻ mặt Tiêu Tiếu cực kỳ kiên định ra sức gật đầu.
Lúc tôi và Lão phu nhân đi đến huyện nha, Đỗ Diên Sùng đã đợi đến độ mất kiên nhẫn, nhưng thấy chúng tôi lão vẫn cố kìm không nổi giận.
Lão nói: “Thẩm lão phu nhân, nay Mai đại nhân tố cáo bà bức tử con gái ông ấy. Tuy ta là thông gia với bà, nhưng không thể không làm việc theo lẽ công bằng được. Tuy nhiên nghe nói xương cốt sức khỏe bà không được tốt, giờ lại hơi muộn rồi, bà nói xem, hôm nay thăng đường luôn hay là ngày mai?”.
Lão phu nhân còn chưa trả lời tôi đã lên tiếng: “ Đỗ đại nhân, nếu Lão phu nhân đã đến rồi, hi vọng vụ án ngày có thể kết thúc trong ngày hôm nay. Lão phu nhân còn đang chờ hồi phủ dùng bữa tối nữa.”
Lúc tôi nói chuyện vẻ mặt rất thản nhiên điềm tĩnh, Đỗ Diên Sùng liếc mắt nhìn tôi nói: “Một khi đã vậy, vậy chúng ta vẫn cứ thăng đường thẩm án đi”.
Thế là chỉ trong chốc lát chiêng trống nổi lên lại dịch của lục phòng tam ban đều tạp hợp đầy đủ, sắp hành trước nah môn, Đỗ Diên Sùng mặc quan phục dùng sức đạp Kinh đường mộc [1], nha dịch hai bên đồng thời kêu lên “uy vũ”, khí thế trên đại đường vô cùng uy nghiêm.
[1] Miếng gỗ của quan phủ dùng để phán điều gì lúc thăng đường xử án.
Đỗ Diên Sùng kêu lớn: “Người đâu! Dẫn khổ chủ nguyên cáo đến”. Ngay lập tức Mai Mặc được dẫn lên, ông ta vừa toan quỳ xuống hành lễ, Đỗ Diên Sùng đã nói: “Mai đại nhân cũng là người mang phẩm cấp không cần thiết phải câu nệ như thế”. Mai Mặc cúi người nói “Vâng”.
Lúc này tôi đỡ Lão phu nhân đứng sang bên cạnh. Đỗ Diên Sùng nói: “Mặc dù Thẩm lão phu nhân là bị cáo nhưng dù sao cũng là thương gia tiến cống của triều đình, nghe nói Thẩm lão phu nhân lại là nghĩa mẫu của tướng quân, tuổi tác đã cao, người đâu mau đưa ghế lên cho Lão phu nhân ngồi”. Ngay sau đó, liền có nha dịch mang ghế để Lão phu nhân ngồi.
Tôi vốn nghi ngờ Đỗ Diên Sùng là chủ mưu hãm hại Lão phu nhân, bởi thế khi thấy lão khách khí làm vậy tôi thật sự nghĩ mãi không ra, rốt cục lão đang có ý đồ gì, đành thờ ơ lạnh nhạt lằng lặng quan sát.
Đỗ Diên Sùng hỏi: “Mai đại nhân, ông tố cáo ai? Rốt cục là vì sao? Ông hãy nói cho tỉ mỉ”.
Mai Mặc đáp: “Vâng. Khởi bẩm Đỗ đại nhân, hạ quan tố cáo Thẩm lão phu nhân. Con gái của hạ quan vốn là Nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia, nhưng vì làm sai chuyện mà Thẩm lão phu nhân liền thúc ép nó, bức tử nó. Khổ thân cho hạ quan chỉ có một đứa con gái, sau này trăm tuổi, ngay cả một người chăm sóc dưỡng già lo liệu ma chay cũng không có”. Mai Mặc nói xong, dùng tay áo lau nước mắt, vẻ mặt vô cùng đau thương, không giống giả vờ. Tôi bỗng nhiên có ý nghĩ, tôi cũng là con gái duy nhất của cha tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì bất trắc, cha tôi cũng nhất định cũng đau khổ tột cùng. Nếu tôi chết oan chết uổng, tất nhiên cha tôi cũng sẽ báo thù rửa hận cho tôi. Có lẽ, Mai Mặc vốn đã muốn tìm Lão phu nhân báo thù, nhưng trước đây Mai Nhiêu Phi lầm lỡ, Thẩm gia lại tài hùng thế mạnh, ông ta mới không có hành động thiếu suy nghĩ. Hiện giờ đã có người chống lưng, đương nhiên là ông ta cầu còn không được.
Đỗ Diên Sùng nghe Mai Mặc nói xong, xoay người hỏi Lão phu nhân: “Thẩm lão phu nhân, đối với lời cáo trạng của Mai đại nhân, bà có gì để giải thích không?”.
Sắc mặt Lão phu nhân có phần hơi khó coi: “Con dâu thứ hai của tôi thật sự tự sát bỏ mình, chứ nào có phải vì tôi bức tử. Đúng là tôi từng đuổi con bé ra khỏi Thẩm gia, nhưng không hề ép nó tự sát. Bởi vậy cái chết của nó không phải lỗi do tôi”.
Đỗ Diên Sùng chuyển sang nói với Mai Mặc: “Mai đại nhân, Lão phu nhân nói thế, ông có gì để nói không?”.
Mai Mặc nói: “Xin đại nhân làm chủ cho hạ quan. Nếu không phải Thẩm lão phu nhân bức bách con gái hạ quan rời khỏi Thẩm gia, còn nói rất nhiều lời kích động, sao nó có thể nghĩ quẩn rồi tự sát được. Cho nên chuyện này, xét đến cùng vẫn là chuyện tốt do Thẩm lão phu nhân làm”.
Đỗ Diên Sùng lại hỏi: “Mai đại nhân, ông một mực nói rằng chuyện này do Thẩm lão phu nhân làm, ông có nhân chứng vật chứng gì không?”.
Mai Mặc gật đầu: “Đương nhiên là có. Nha dịch của hạ quan là Tiêu Nhĩ, chính là nhân chứng tận mắt chứng kiến chuyện này”.
Đỗ Diên Sùng hô: “Người đâu. Đưa nhân chứng Tiêu Nhĩ lên”. Lập tức có người dẫn Tiêu Nhĩ lên.
Tiêu Nhĩ nơm nớp run rẩy, thấy Lão phu nhân không dám ngẩng đầu lên. Đỗ Diên Sùng nói: “Người là nhân chứng Tiêu Nhĩ? Ngươi hãy nói lại một lần nữa những gì ngươi nhìn thấy nghe thấy ở Thẩm gia, Lão phu nhân bức tử Mai Nhiêu Phi như thế nào đi”.
Đầu Tiêu Nhĩ càng cúi xuống sâu hơn, ông ta đáp: “Bẩm tri phủ đại nhân, chuyện là thế này. Ngày đó Nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia tìm tiểu nhân, nói là trong lòng Thẩm lão phu nhân luôn không ưa cô ấy và Nhị công tử Thẩm gia, vì muốn công khai giao quyền quản lý gia nghiệp cho Thẩm đại công tử, còn đặc biệt làm giả sổ sách để đổ tội oan cho cô ấy, nói là cô ấy biển thủ mười hai vạn lượng bạc của phường rượu. Nhị thiếu phu nhân biết con gái tiểu nhân làm cung nữ trong hoàng cung, liền xin tiểu nhân giúp đỡ, nói khoản bạc đó dùng để biếu Quách Hiền phi Quách nương nương. Tiểu nhân thấy Nhị thiếu phu nhân thật đáng thương, cô ấy lại là con gái độc nhất của Mai đại nhân chúng tiểu nhân, liền đồng ý giúp. Không ngờ sau khi tiểu nhân lên kinh thành gặp con gái mình, con gái của tiểu nhân biết chuyện bèn mắng tiểu nhân, nói tiểu nhân làm thế sẽ hủy hoại thanh danh của Quách Hiền phi Quách nương nương. Sau khi tiểu nhân nghe vậy cũng cảm thấy mình làm thế là sai. Haizzz, lúc đó tiểu nhân cũng không nghĩ đến hậu quả, liền đến Thẩm gia nói cho Nhị thiếu phu nhân biết tiểu nhân không thể giúp cô ấy.Ai ngờ lúc đó Nhị thiếu phu nhân lại đang ở chính đường chỗ Lão phu nhân , hạ nhân liền đưa tiểu nhân đến đó. Lúc ấy tiểu nhân chỉ sợ đắc tội với Hiền phi nương nương, chứ cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền nói chuyện này ra trước mặt mọi người. Nào ngờ sau khi Lão phu nhân biết chuyện Nhị thiếu phu nhân nhờ tiểu nhân giúp đỡ, liền gán cho Nhị thiếu phu nhân thêm rất nhiều tội danh không cần có [2], buộc Nhị thiếu phu nhân phải rời khỏi Thẩm gia. Nhị thiếu phu nhân không nỡ rời bỏ Thẩm nhị công tử và hai con gái, liều mạng cầu xin Lão phu nhân, dập đầu đến vỡ trán sưng vù mà Lão phu nhân vẫn không chịu bằng lòng. Sau đó, ngay cả thiên kim Đỗ tiểu thư Đỗ Linh Nhược của tri phủ đại nhân cũng cầu tình cho Nhị thiếu phu nhân, nhưng Lão phu nhân lại sai người nhốt tiểu thư vào phòng, không có lệnh của bà thì không ai được thả ra”.
[2] Tức Mạc tu hữu. Gia thoại kể rằng, Nguyên soái Hàn Thế Trung đã chất vấn Tần Cối: “Xử tội Nhạc Phi, thế bằng chứng đâu?”.Tần Cối trả lời: “Không có, nhưng cũng không cần có”. Ba chữ “không cần có” (mạc tu hữu) từ đó gắn liền với tên Nhạc Phi và được dùng để chỉ những lời buộc tôi ngụy tạo
Vẻ mặt Đỗ Diên Sùng khẽ thay đổi, hỏi: “Thật sự có chuyện như thế à?”. Tiêu Nhĩ đáp: “Những lời tiểu nhân nói hoàn toàn đúng sự thật, nếu có giả dối, thiên lôi giáng xuống, không được chết tử tế”. Lúc này, ở cổng công đường đã có mấy trăm người đứng xem, tuy rằng nha dịch ngăn cản, bọn họ không thể vào, nhưng đều có thể nghe được rành mạch những gì Tiêu Nhĩ nói. Nghe Tiêu Nhĩ nói thế, bọn họ đều ào ào bàn tán, nhao nhao chỉ trích Lão phu nhân làm vậy là không được.
Tiêu Nhĩ lại nói tiếp: “ Lúc ấy chẳng những chỉ Đỗ tiểu thư, kể cả vị Đại thiếu phu nhân của Thẩm gia đang đứng trên công đường này cũng từng cầu tình cho Nhị thiếu phu nhân, ngược lại còn bị Lão phu nhân trách mắng. Còn có một nha đầu tên là Minh Nguyệt Hân Nhi, lén bế hai cô con gái của Nhị thiếu phu nhân đến, hy vọng Lão phu nhân có thể nể mặt trẻ con mà tha cho Nhị thiếu phu nhân một lần. Nhưng Lão phu nhân tuyệt nhiên không vì thế mà thay đổi. Trái lại còn đuổi Nhị thiếu phu nhân đi nhanh hơn. Nhị công tử thấy thật sự không còn cách nào khác, liền nói sẽ đi cùng với Nhị thiếu phu nhân và đưa theo hai còn đi cùng. Lúc đó, Lão phu nhân lại nói, nếu Nhị thiếu phu nhân để Nhị công tử cùng đi với cô ấy, từ nay về sau Nhị công tử và hai con của cô ấy cả đời này sẽ không ngóc đầu lên được, vân vân. Cuối cùng, Nhị thiếu phu nhân thật sự không còn cách nào, bị dồn vào đường cùng, liền đập đầu vào tường tự sát. Sau khi Nhị thiếu phu nhân chết, chẳng những người ngoài chúng tiểu nhân nhìn thấy không đành lòng, mà còn có một bà lão gọi là Cúc ma ma ở Thẩm gia đã theo hầu Lão phu nhân mấy chục năm cũng cảm thấy vô cùng tức giận. Bà ta không thể chịu được, còn cầm bình trà ném Lão phu nhân, tuy rằng chỉ ném vào bả vai, nhưng Cúc ma ma cũng bị đuổi khỏi Thẩm gia bởi vì thế”. Tiêu Nhĩ nói xong, lại cúi đầu như cũ, thân mình co cụm lại. Dân chúng vây xem nghe nói vậy, càng cảm thấy Lão phu nhân giống như một người tội ác tày trời, thậm chí có người còn tháo giày ở dưới chân ra, ném vào trong công đường, rồi thì có người ném cà chua và trứng gà nữa. Bất kể nha dịch xua đuổi thế nào cũng không đuổi được những người này đi, thay vào đó, đám người tụ tập lại ngày một đông hơn. Không biết ai đó hô một câu: “Lật đổ lão ác bà Thẩm gia, bắt mụ chết đi”. Lập tức có rất nhiều người hưởng ứng. Bên ngoài nhất thời ồn ã tiếng người, đại bộ phận nha dịch đành phải đi ra ứng phó.
Đỗ Diên Sùng đập mạnh kinh đường mộc, quát: “Yên lặng! Trên công đường , không được huyên náo! Nếu ai còn tiếp tục ở đây cầm đầu gay rối, bản quan nhất định bắt hắn tống vào đại lao. Huống hồ trước khi chân tướng được làm rõ, xin các vị hương thân bình tĩnh chớ nóng nảy!”. Dân chúng vây xem nghe Đỗ Diên Sùng nói thế mới yên ổn lại đôi phần, nhưng ngay lúc đó, không biết ai lại cao giọng hô lên: “Đừng nghe lời Đỗ tri phủ nói! Đỗ tri phủ và Thẩm gia vốn là thông gia, sao lão có thể không vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật chứ?”. Người vây xem nghe nói vậy, lại bắt đầu nhao nhao lên. Chuyện đến bậc này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi, những dân chúng ở bên ngoài, tất nhiên đã có kẻ an bài xong xuôi từ trước. Cho dù không phải là toàn bộ chỗ này thì ít nhất cũng có một số người cố ý đến đây quấy nhiễu công đường, mục đích chỉ là để Đỗ Diên Sùng trị tội Lão phu nhân mà thôi. Nhưng chẳng lẽ chuyện này thật sự là do Đỗ Diên Sùng chủ mưu? Tôi bắt đầu hoài nghi suy nghĩ của mình. Dù sao Đỗ Diên Sùng và Thẩm gia cũng không có gì là thâm thù đại hận gì, chỉ là vì chuyện riêng của tiểu nhi nữ, lão sẽ không làm đến mức này đâu.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh sang sảng: “Nếu ta đến giám sát vụ án này, các ngươi nghĩ sao?”. Có người bước đến theo giọng nói đó. Tôi quay lại nhìn, người kia sán láng khôi ngô , chẳng phải Viên Chấn Đông thì là ai? Huynh ấy vừa đi vừa nói: “Thẩm lão phu nhân cũng là nghĩa mẫu của bản tướng quân, nhưng bản tướng quân trên không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng, dưới không hổ thẹn với lê dân bách tính, tuyệt đối sẽ không vì tình riêng mà làm trái pháp luật. Hiện giờ để ta giám sát Đỗ tri phủ xử lý vụ án này, nếu ai còn cảm thấy bản tướng quân và Đỗ tri phủ vì tình riêng mà trái phép công, xin cứ nói thẳng ra”.
Đỗ Diên Sùng thấy Viên Chấn Đông, vội vã rời khỏi chỗ ngồ làm lễ: “Hạ quan Đỗ Diên Sùng bái kiến Tướng quân”. Viên Chấn Đông phất tay, cười vang nói: “Đỗ đại nhân không cần đa lễ. Ta nghe nói đến án mạng này, trong phút chốc liền đến đây ngay”. Sau đó huynh ấy chắp tay nói với Lão phu nhân: “Xin chào nghĩa mẫu, Lão nhân gia người hoảng sợ rồi. Hiện giờ trên công đường Chấn Đông không tiện hàn huyên với lão nhân gia người. Chờ vụ án xong xuôi, chúng ta tiếp tục cùng hưởng niềm vui họ hàng máu mủ”. Sắc mặt Lão phu nhân vốn hết sức khó coi, thấy Viên Chấn Đông đến đây mới được an ủi phần nào, giờ nghe Viên Chấn Đông nói vậy, bà vội đồng ý.
Viên Chấn Đông lại cười nói: “Đỗ đại nhân, bản tướng quân tới giám sát ngài thẩm án, nếu vì bản tướng quân mà chậm trễ tiến trình tra án của ngài, thế thì thật không phải. Ngài khỏi cần để ý đến ta, tiếp tục đi, ta đứng bên cạnh nhìn là được rồi”. Ngay tiếp đó, Đỗ Diên Sùng lập tức phái nha dịch mang ghế tựa đàn hương chân cao ra mời Viên Chấn Đông an tọa. Dân chúng vây xem bên ngoài vốn không thể dẹp yên được giờ thấy đường đường là Trấn quan đại tướng quân lại đến đây chờ nghe xử, tất cả liền yên tĩnh trở lại.
Đỗ Diên Sùng đạp kinh mộc đường, tiếp tục hỏi: “Tiêu Nhĩ, những lời ngươi nói còn có nhân chứng nào khác không?”. Tiêu Nhĩ đáp : “Hồi bẩm đại nhân, nhũ mẫu của Thẩm gia, Cúc ma ma có thể làm chứng. Cúc ma ma vốn không quen nhìn hành động của Lão phu nhân, liền cầm bình trà lên ném Lão phu nhân. Vì thế nên bị Lão phu nhân đuổi ra khỏi Thẩm gia. Từ sau lúc Cúc ma ma bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, luôn lang thang ăn mày trên phố, may mà hôm đó tiểu nhân gặp được bà ta, cảm thấy bà ta thật đáng thương nên đã thu nhận và giúp đỡ. Hiện giờ, vừa lúc có thể mời bà ta ra làm chứng”.
Đỗ Diên Sùng gật gật đầu nói: “Truyền Cúc ma ma”. Lập tức, Cúc ma ma đã lâu không xuất hiện bị dẫn lên.
Cúc ma ma thấy Lão phu nhân, ánh mắt lộ vẻ hận thù. Đỗ Diên Sùng hỏi: “Nhân chứng Cúc ma ma. Bây giờ bản quan hỏi ngươi, ngươi nhất định phải thành thực trả lời. Con gái của Huyện lệnh Mai Mặc, Nhị thiếu phu nhân Mai Nhiêu Phi của Thẩm gia có bị Lão phu nhân bức tử không? Tình hình thực tế rốt cục thế nào, hãy nói một lượt những gì ngươi biết”.
Cúc ma ma quỳ trên mặt đất nói “Dạ” Lập tức thuật lại mọi chuyện một lần, không khác biệt lắm so với những lời Tiêu Nhĩ nói.
Chờ Cúc ma ma nói xong, Mai Mặc nói: “Đỗ đại nhân, hiện giờ chân tướng sự viêc đã là như thế. Thẩm lão phu nhân đã bức tử con gái Phi Nhi cảu hạ quan. Xin Đỗ đại nhân hãy trả lại sự công bằng cho hạ quan”. Những người đứng xem bên ngoài lại một lần nữa gào lên: “Trả lại công bằng cho Huyện lệnh đại nhân, xử tử mụ già nhà họ Thẩm”….những lời nói như thế cứ văng vẳng bên tai.
Đỗ đại nhân lại đập mạnh kinh đường mộc thêm một lần nữa, chuyển sang hỏi Lão phu nhân: “Lão phu nhân, lần này bà có gì để biện giải không?”.
Sắc mặt Lão phu nhân lúc này cực lỳ tệ hại, đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi, bà nói: “Tiêu Nhĩ và Cúc ma ma đều đang hãm hại lão thân, coi đây là sự thật, muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Mai Nhiêu Phi phạm phải lỗi lầm lớn trước đó, lão thân đuổi nó ra khỏi Thẩm gia, chính là chấp hành gia quy, vốn không có gì đáng trách. Nếu nói như vậy là lão thân bức tử nó, quả là làm trò cười cho thiên hạ”.
Cúc ma ma nhìn bà một cái, lên tiếng: “Lão phu nhân, bà còn gì mà không làm được nữa? Tôi còn nhớ rõ năm ngoái, bà đuổi Đại thiếu phu nhân về nhà mẹ đẻ. Nếu không phải Đại công tử một mực tranh đấu, liều mạng dù đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với bà cũng phải ở bên cạnh Đại thiếu phu nhân thì giờ Đại thiếu phu nhân cũng không còn là người của Thẩm gia từ lâu rồi nhỉ? Khi đó, Đại thiếu phu nhân đã phạm phải lỗi lầm gì?”.
Cúc ma ma nói vậy làm Lão phu nhân nhất thời nghẹn lại, không nó ra lời. Hồi lâu sau bà mới cất giọng: “Đây vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau”.
Cúc ma ma “hừ” một tiếng nói tiếp: “Có gì khác nhau đâu, Lão phu nhân bà tính tình xưa nay luôn làm theo ý mình, cứ thấy ai không vừa mắt là đuổi người ta ra khỏi nhà. Nếu thấy ai cực kỳ không vừa mắt thì sẽ bức tử người ta. Mấy người thiếp của Thẩm gia, rồi cả Đại thiếu phu nhân Liễu Vũ Tương, bị bà vu oan là thông dâm với Tiêu Tiếu, kết quả bị ném xuống sông Bạch Lăng chết đuối, Nhị thiếu phu nhân Mai Nhiêu Phi của Thẩm gia cũng vì không thể được bà quý mến, đã bị bà bức tử rồi. Còn cả Đại thiếu phu nhân Lãnh Cửu Dung, động một chút cũng bị bà đuổi về nhà mẹ đẻ. Đại thiếu phu nhân Đỗ Linh Nhược chỉ nói vài câu công bằng đã bị bà nhốt lại. bà nói xem, Lão phu nhân, có chuyện gì mà bà không làm được nữa đây?”.
Những người vây xem nghe xong những lời Cúc ma ma nói đều phát ra tiếng “hả” chất chồng, những lời đòi Lão phu nhân chết đi, lại một lần nữa văng vẳng bên tai không dứt.
Sắc mặt Lão phu nhân lập tức trở nên trắng bệch. Bà tức giận vô cùng, muốn nói nhưng chỉ có thể chỉ vào Cúc ma ma, nói không nên lời.
Cúc ma ma liếc nhìn Lão phu nhân đầy khinh thường: “Lão phu nhân, hiện giờ tôi đã không còn là nha hoàn của bà nữa, cũng không còn là người của Thẩm gia nữa rồi. Lẽ nào, bà cũng muốn bức tử tôi giống như bức tử Nhị thiếu phu nhân? Có điều đó là chuyện không thể, Lão phu nhân bà chuyện gì chẳng làm ra được, những oan hồn của nha hoàn bà vú bị bà bức tử trong Thẩm gia thường ngày còn ít ư?”.
Cúc ma ma nói thế làm Lão phu nhân giận run lên. Tiêu Tiếu vội đứng ra nói: “Đỗ đại nhân, thảo dân là trạng sư Tiêu Tiếu của Thẩm lão phu nhân. Thảo dân yêu cầu nhân chứng không được gào thét trên công đường, nói những chủ đề không liên quan đến vụ án, lừa gạt người ngoài”.
Đỗ Diên Sùng có phần kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Tiếu, hỏi: “Ngươi là trạng sư của Thẩm lão phu nhân? Trong hồ sơ trạng sư của Sơn Đông không thấy có tên ngươi. Ngươi là trạng sư ở đâu?”.
Tiêu Tiếu mỉm cười, từ trong lòng lấy ra một thẻ bài bằng đồng lấm tấm gỉ sét, nói: “Đỗ đại nhân, mời ngài xem cái nà. Căn cứ theo luật lệ Tây Tống, trạng sư có thể kế nghiệp. Thảo dân là Tiêu Tiếu. Cha thảo dân tên là Tiêu Phá Đỉnh, vốn là một trạng sư nổi danh của Tây Tống. Hiện giờ thảo dân con nối nghiệp cha, làm một trạng sư, diệt ác dưỡng thiện, hẳn là không có gì sai cả?”.Ngay lập tức có người đón lấy thẻ bài đồng, trình lên trước mặt Đỗ Diên Sùng.
Đỗ Diên Sùng nhìn rồi hỏi: “Ngươi quả thật là nhi tử của Tiêu Phá Đỉnh – ‘thiên hạ đệ nhất trạng sư’?”. Tiêu Tiếu cười nói: “Còn giả được sao?”.
Sắc mặt Đỗ Diên Sùng không khỏi trở nên kính trọng, nói: “Xưa kia Tiêu Phá Đỉnh chính trực không a dua, diệt ác dưỡng thiện, cãi thắng vô số vụ kiện, còn được Tiên hoàng ngự ban bảng hiệu chữ vàng Thiên hạ đệ nhất trạng sư. Nếu ngươi là nhi tử của Tiêu Phá Đỉnh, đương nhiên có thể làm trạng sư, cũng có thể cãi kiện cho Thẩm lão phu nhân. Thật sự không ngờ rằng Tiêu Phá Đỉnh lại còn hậu nhân, thật sự là hiếm có, hiếm có mà”. Trong lúc nói chuyện, Đỗ Diên Sùng có thừa tôn sùng dành cho Tiêu Phá Đỉnh, thật sự không thể tưởng tượng được rằng, lão ta lại là chủ mưu đứng sau vụ án này. Ngay cả tôi cũng cảm thấy hồ đồ đôi chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK