Thẩm Tề cúi đầu nói: "Hồi bẩm Lão phu nhân, đúng là nhị tẩu có nhờ con phái người đưa người nhà Khánh thúc đến y quán của tỉnh thành chữa trị. Đêm hôm qua, con đã cho người lên tỉnh thành đón rồi. Một lúc nữa chắc sẽ về đến nơi".
Lão phu nhân gật gật đầu nói: "Ừm. Thế thì chờ người nhà Khánh thúc về rồi hỏi một lượt là biết thật giả chuyện này ngay. Phi Nhi, tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa, rốt cục đã xảy ra chuyện gì với mười hai vạn lượng bạc kia, ngươi nên nói rõ ràng cho ta biết. Mười hai vạn lượng bạc này quả thực là mang đi để lo lót Quách Hiền phi sao?".
Mai Nhiêu phi nói: "Mong Lão phu nhân minh giám, đúng là như thế. Sỡ dĩ Phi Nhi làm vậy cũng là vì phường rượu của Thẩm gia ta. Nếu không có bạc thì có thể tiếp tục kiếm, chứ nếu không có danh tiếng thì chẳng có gì hết. Vả lại, Quách Hiền phi thật sự góp lời mấy câu trước mặt Hoàng thượng, nói là vì uống rượu của Thẩm gia chúng ta mà thân thể không thoải mái, rồi Hoàng thượng trách phạt xuống, Thẩm gia ta há có thể đảm đương nổi sao? Tuy thường ngày con dâu hay tùy hứng làm bậy, nói chuyện cũng không để ý đến việc tha cho người ta, nhưng dù gì cũng xuất thân từ gia đình quyền quý, vẫn phân biệt được tính chất nặng nhẹ phải trái của sự việc. Nếu Lão phu nhân có gì nghi ngờ, có thể hỏi tam đệ. Lúc trước con nghe phong thanh từ chổ Tiêu Nhĩ, thương lượng chuyện này với tam đệ, đệ ấy cũng thấy dùng tiền trừ họa là phương pháp duy nhất".
Lão phu nhân lại đưa mắt nhìn về phía Thẩm Tề, Thẩm Tề vội nói: "Bẩm Lão phu nhân, lúc trước nhị tẩu đích xác có từng hỏi con về chuyện này, con cảm thấy tẩu ấy suy nghĩ cho đại cục của Thẩm gia, lúc đó con cũng rất đồng tình với ý kiến của tẩu ấy'.
Lão phu nhân trầm ngâm một chút, hỏi: "Phi Nhi, nếu thật sự đúng như những lời con nói, ngược lại con chẳng những không có tội mà còn có công. Mười hai vạn lượng bạc đúng là không phải số nhỏ, nhưng theo ta so sánh với danh dự của Thẩm gia, thật sự chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể. Con có thể suy nghĩ cho đại cục, quả tình thật hiếm có. Nhưng chuyện này cũng không nên gạt ta. Suy cho cùng, nếu các con xử trí có điều gì sai sót, Thẩm gia vẫn bị liên lụy".
Sắc mặt Mai Nhiêu Phi thoáng dịu đi, vô cùng thành khẩn nói: "Con dâu biết sai rồi, sau này con không dám nữa".
Lão phu nhân gật đầu: "Được rồi, con đứng lên đi. Tuy rằng tự mình làm chủ là không đúng, nhưng lại cứu được thanh danh của Thẩm gia, coi như là lấy công chuộc tội". Lão phu nhân chuyển ánh mắt về phía tôi, hỏi: "Dung Nhi, ta đã nhờ con quản lý khoản mục, đương nhiên không thể không hỏi ý kiến con về chuyện này được, con thấy sao?".
Tôi trầm ngâm không lên tiếng, lại có một giọng nói vang lên: "Lão phu nhân, người không nhắc lại chuyện cũ luôn sao? Đây là mười hai vạn lượng bạc đó. Chẳng lẽ người không phái thân tín điều tra rốt cục có chuyện này hay không ư?". Tôi nhìn về phía giọng nói phát ra thì thấy người nói là Minh Nguyệt Hân Nhi. Không biết con bé vào từ lúc nào, hiện giờ đang ra sức nắm chặt tay, nét mặt hết sức khó chịu.
May mà Lão phu nhân cũng không trách cứ gì con bé, chỉ nói: "Chuyện này không cần điều tra. Con gái Tiêu Nhĩ làm cung nữ trong cung hầu hạ Quách Hiền phi, điều này ta cũng biết. Chúng ta cứ chờ ở đây, chờ người nhà Khánh thúc trở về. Nếu bọn họ quả thật được Phi Nhi cứu, như vậy thì mọi chuyện đều là thật. Một người có tâm địa lương thiện, cho dù làm sai một chút chuyện nhỏ thì cũng sẽ không làm sai chuyện lớn".
"Nhưng mà, Lão phu nhân..." Khánh thúc tựa hồ muốn nói gì đó, lại bị Lão phu nhân ngăn cản. Bà nói: "Khánh thúc, ông đừng nói gì hết. Ta biết ông lo cho người nhà của ông, đó gọi là quan tâm tất loạn, tâm tình của ông, ta có thể hiểu được. Lúc một người quá mức quan tâm đến việc gì đó, luôn rất khó để đưa ra phán đoán chính xác". Những lời này của Lão phu nhân thể hiện rõ rằng vì Khánh thúc quá quan tâm đến người nhà nên Mai Nhiêu Phi phải chịu tiếng oan. Khánh thúc đành phải thở dài, lùi sang một bên.
Lúc này, Đỗ Linh Nhược cũng đã tới, nghe những lời Lão phu nhân nói, cô ta lạnh lùng lên tiếng: "Có một vài người ấy à, rõ ràng là lão hồ đồ rồi còn tự cho rằng mình sáng suốt". Lão phu nhân biến sắc, cố nhịn không lên tiếng.
Cúc ma ma đứng bên cạnh nói: "Thiếu phu nhân, Lão phu nhân không được khỏe, phiền cô nói bớt đi một hai câu. Nếu chọc tức đến sức khỏe Lão phu nhân, cô có gánh nói trách nhiệm không?".
Đỗ Linh Nhược lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Tuy rằng Đỗ Linh Nhược ta không tốt tính, sở trường là chọc tức, nhưng cũng không giống như một số kẻ, vừa đánh trống vừa la làng. Còn nói những câu tựa như chuyện này ta có lý chẳng sợ". Lời Đỗ Linh Nhược nói khiến khuôn mặt già nua của Cúc ma ma từ xanh chuyển sang đỏ một hồi, cúi đầu không hó hé câu nào.
Lão phu nhân nói: "Được rồi. Các người còn hiềm Thẩm gia ít chuyện à? Mỗi người nói bớt đi cho ta nhờ, ngậm cái miệng lại". Ngay tức khắc, cả Đỗ Linh Nhược và Cúc ma ma đều không nói năng thêm nữa.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, có hạ nhân tiến vào gặp Thẩm Tề, nhỏ giọng thì thầm với hắn mấy câu. Thẩm Tề bẩm với Lão phu nhân: "Lão phu nhân, người nhà Khánh thúc đã về rồi, cũng may, bình yên vô sự, nói chung là có sợ nhưng chẳng gặp nguy".
Lão phu nhân gật gật đầu, bảo: "Vậy thì tốt rồi, đưa tất cả bọn họ vào đi". Ngay sau đó, thê tử, nhi tử và cả người hầu của Khánh thúc đều được dẫn vào. Bọn họ vội vàng quỳ lạy Lão phu nhân. Lão phu nhân cho thê tử của Khánh thúc ngồi xuống, hỏi: "Khánh tẩu, Nhị thiếu phu nhân nói lúc đến nhà tẩu tìm Khánh thúc, Khánh thúc không có nhà, vừa vặn gặp cảnh cả nhà các người sinh bệnh, con bé nhờ Tam công tử đưa cả nhà lên tỉnh tìm người chữa trị, có đúng như vậy không?".
Khánh thúc thấy biểu cảm trên mặt thê tử nửa mừng nửa lo. Nghe Lão phu nhân hỏi vậy, ông nói: "Yên Hồng, bà phải nghĩ kỹ rồi hẵng nói, chuyện này thật sự có quan hệ trọng đại".
Khánh tẩu nói: "Tôi biết rồi. Bẩm Lão phu nhân, hôm trước cả nhà chúng tôi chẳng hiểu ăn phải cái gì mà lăn ra ốm hết lượt. May là Nhị thiếu phu nhân bắt gặp, cô ấy vốn muốn mời Lệnh Hồ đại phu cho chúng tôi, không may Lệnh Hồ đại phu đi chẩn bệnh chưa về, rong huyện nhất thời không tìm được đại phu nào giỏi. Nhị thiếu phu nhân liền nhờ Tam công tử đưa chúng tôi lên tỉnh tìm đại phu. Nếu lần này chúng tôi không được sự giúp đỡ của Nhị thiếu nhân, thật sự không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào nữa. Nhị thiếu phu nhân quả là Bô tát sống, là một người tốt. Tôi trở về rồi, nhất định phải cúng một bài vị trường sinh cho cô ấy, phù hộ cô ấy vĩnh viễn bình an".
Lão phu nhân nghe thế, cũng cười ha ha nói: "Không cần phải vậy đâu. Con bé còn ít tuổi, gì mà cúng bài vị trường sinh chứ, chẳng phải là toan giết con bé ư? Tuy rằng con dâu ta thường ngày mồm năm miệng mười một chút, nhưng tâm địa thì không xấu". Lão phu nhân nói với Khánh tẩu xong thì tuyên bố với mọi người: "Chuyện ngày hôm nay dừng lại ở đây, không cần nói gì nữa. Dung Nhi, con quản lý khoản mục, nếu có chỗ nào không đúng, do ai xử lý, con trực tiếp đến hỏi ta là được". Ngụ ý của những lời này là có chút trách móc tôi chuyện bé xé ra to thái quá.
Trên mặt Mai Nhiêu Phi và Sầm Khê Huyền loáng thoáng nét đắc ý. Thẩm Tề vẫn một mực làm ra vẻ không màng thiệt hơn.
Minh Nguyệt Hân Nhi kéo ống tay áo tôi, nhỏ giọng thì thầm: "Thiếu phu nhân, chẳng lẽ cô quên mất câu "tiểu ác bất trừng, đại ác bất giới" sáng nay cô nói với em rồi sao? Nếu cô thế thật, em sẽ rất thất vọng về cô. Cô mà không chịu nói, em sẽ tự nói chuyện này ra . Tuy rằng Minh Nguyệt Hân Nhi em thấp cổ bé họng, nhưng có một vài người, một vài việc, em nhìn không quen mắt".
Trong lòng tôi khẽ than: Minh Nguyệt Hân Nhi nói rất đúng. Lãnh Cửu Dung tôi lạnh nhạt nhất, nhưng đó là lý do để tôi bo bo giữ mình sao? Nếu là thế thật, đừng nói Minh Nguyệt Hân Nhi coi thường tôi, đến cả tôi cũng tự coi thường chính mình.
Tôi thở dài, cùng lắm thì lại bị đuổi ra khỏi Thẩm gia thôi. Dù sao cũng không phải là chưa từng bị đuổi.
Lúc này, Lão phu nhân lại nói: "Chuyện này dừng lại ở đây thôi. Ta cũng mệt rồi, mọi người giải tán hết đi".
"Gượm đã!" Tôi đứng giữa chính đường, cao giọng nói: "Lão phu nhân, con còn việc muốn nói".
Lão phu nhân có phần không vừa ý liếc mắc nhìn tôi: "Dung Nhi, chẳng phải là việc này đã điều tra xong rồi sao? Con còn việc gì nữa? Hôm nay ta quả thực mệt mỏi rồi, nếu con còn việc khác, để sáng mai hẵng nói".
Tôi bước lên phía trước một bước, nói: "Lão phu nhân, việc này không thể để đến ngày mai được, nhất định phải nói trong hôm nay. Bởi nó vốn liên lụy đến mạng người".
"Ồ?". Lão phu nhân có phần không thể tin được hỏi lại: "Lời này dựa vào đâu mà nói thế?".
"Lão phu nhân, việc này vốn rất dài dòng. Xin người hãy để con kể tỉ mỉ lại cho người nghe". Tôi nói xong câu này, Lão phu nhân chưa kịp đáp lời, tôi đã nói tiếp luôn: "Việc này phải nói từ nhị đệ muội và tam thúc. Nhị đệ muội nói rằng mười hai vạn lượng bạc trên sổ sách ghi chép kia đưa cho Quách Hiền phi để lo lót khai thông. Con đặc biết phái Sở Thiên Khoát và Minh Nguyệt Hân Nhi đến Tiết vương phủ ở kinh thành để hỏi thăm Tiết vương gia thì được biết vị Quách Hiền phi Quách nương nương kia vốn không uống rượu. Sao có thể vì nàng uống rượu của Thẩm gia ta mà cảm thấy thân thể không khỏe, muốn cáo trạng với Hoàng thượng chứ? Chẳng phải chuyện này rất kỳ quặc sao?".
Thẩm Tề nói: "Bẩm Lão phu nhân, người thường ngày không uống rượu chợt uống rượu vốn là chuyện rất đỗi bình thường. Vị Quách Hiền phi nương nương kia, dù quả thật trước giờ không uống rượu, nhưng nếu trong lòng nàng rất vui vẻ hoặc rất buồn bã thì cũng có thể uống một hai chén mà. Càng là người ngày thường không uống rượu, không thích ứng được với rượu thì sau khi uống vào mới cảm thấy thân mình không khỏe. Do đó muốn cáo trạng với Hoàng thượng cũng là chuyện vô cùng hợp tình hợp lý".
Lão phu nhân gật đầu đồng ý: "Đúng là như vậy".
Lão phu nhân còn chưa nói gì với tôi, Mai Nhiêu Phi đã lại nói: "Lão phu nhân, đại tẩu kể chuyện này ra, bản thân con cũng có một chuyện, nhưng không biết có nên nói hay không. Nếu muội nói ra, đại tẩu ngàn vạn lần chớ trách tội muội mới được".
Tôi mỉm cười, trong lòng đã biết Mai Nhiêu Phi muốn nói chuyện gì. Quả nhiên nàng ta lên tiếng: "Lão phu nhân, người có còn nhớ phường rượu của chúng ta có một tửu vĩ công tên là Sở Thiên Khoát không? Thật ra gã chẳng phải người Đông Ngụy, cũng chẳng phải ca ca ruột Băng Ngưng muội muội gì hết, mà chính là cái gã Tiêu Tiếu năm xưa đã thông dâm với Liễu Vũ Tương đóng giả. Chuyện này, đại tẩu và mấy con nha đầu Minh Nguyệt Hân Nhi của tẩu ấy vốn đã tính kế từ trước rồi. Hiện đầu đường xó chợ ở ngoài kia cũng đang lan truyền xôn xao huyên náo, nhà họ Thẩm chúng ta giờ đã trở thành trò cười cho người khác rồi. Chuyện này, người duy nhất bị gạt chỉ có mình Lão phu nhân thôi".
Lão phu nhân nghe thế, thân mình chấn động. Trước đó mấy hôm, vừa mới gặp Hoàng Yên Mạch có diện mạo giống hệt Liễu Vũ Tương, trong lòng bà còn chưa nguôi ngoai. Hiện giờ nghe Mai Nhiêu Phi nói vậy, nỗi kinh hoàng nơi nội tâm bà thạt sự là khó có thể tưởng tượng. Sau cùng, Lão phu nhân chậm rãi ngoảnh đầu sang phía tôi, ánh mắt hết sức ác liệt: "Dung Nhi! Quỳ xuống! Có chuyện như vậy không?".
Tôi vội quỳ xuống, thấp giọng thưa: "Bẩm Lão phu nhân, đích xác là có chuyện như vậy".
Sắc mặt Lão phu nhân trở nên vô cùng làm người ta sợ hãi, bà nói: "Dung Nhi, uổng công ta tín nhiệm ngươi, giao hết khoản mục của phường rượu Thẩm gia cho ngươi, ngươi lại có thể gạt ta chuyện lớn như vậy, còn thông đồng với người ngoài gạt ta. Ngươi nói đi, ngươi giải thích chuyện này thế nào?".
Từ lúc Minh Nguyệt Hân Nhi nghĩ kế để Tiêu Tiếu vào phường rượu Thẩm gia làm tửu vĩ công, tôi đã đoán được sẽ có ngày này, chỉ không ngờ rằng nó lại đến sớm như vậy.
Tôic còn chưa kịp nói gì, Minh Nguyệt Hân Nhi đã quỳ mọp xuống, con bé nói: "Lão phu nhân, chuyện này từ đầu đến cuối đều là chủ ý của con. Là con khẩn cầu Thiếu phu nhân giúp con. Người cũng biết, Thiếu phu nhân thương con nhất, con nói gì cô ấy cũng chịu giúp. Hơn nữa, Lão phu nhân, chuyện lúc trước Tiêu Tiếu trước sau đều bị oan. Huynh ấy nói huynh ấy từng cho ong mật đốt Tam công tử, Tam công tử mang thù, vu vạ huynh ấy và Đại thiếu phu nhân thông dâm. Trước đó, ngay cả mặt mũi Đại thiếu nhân thế nào, huynh ấy cũng chưa từng thấy. Người huynh ấy thích là con, dưới gầm trời này ai cũng biết cả".
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt Hân Nhi, nói: "Hay ột con nha đầu giảo quyệt! Minh Nguyệt Hân Nhi, ngươi học đâu ra cái thói khua môi múa mép đó?". Cúc ma ma đứng bên cạnh nói: "Lão phu nhân, nha đầu Minh Nguyệt Hân Nhi kia từ xưa đến nay đều như thế. Theo ý nô tỳ, chi bằng cứ đánh một trận rồi đuổi cổ ra ngoài là được, đỡ phải vô cớ sinh sự trong phủ mỗi ngày, làm cả nhà gà bay chó chạy".
Lão phu nhân chưa quyết định có hay không, tôi đã nói: "Lão phu nhân, tính tình trước kia của Tiêu Tiếu, chúng ta đương nhiên là không rõ, nhưng làm việc chung với y mấy bữa nay tới giờ, con có thể cam đoan, y tuyệt đối không phải người như chúng ta vốn tưởng tượng đâu. Y cũng toàn tâm toàn ý với Minh Nguyệt Hân Nhi, người trên kẻ dưới trong phường rượu cũng đều thích y. Lão phu nhân người cũng biết, lần trước nhị đệ muội nhầm Vương gia thành sơn tặc, Tiêu Tiếu lúc cận kề cái chết vẫn còn nói chuyện nghĩa khí, câm tâm đồng sinh cộng tử với Tiết vương gia. Người vừa mới nói, một người có tâm địa lương thiện, cho dù làm sai một chuyện nhỏ thì cũng sẽ không làm sai chuyện lớn".
Lão phu nhân "hừ" một tiếng, không nói không rằng.
Sầm Khê Huyền lại cất giọng: "Đại tẩu, tẩu nói thế là có ý gì? Chuyện giữa Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu lúc trước có chứng cứ hết sức xác đáng, cả thành đều biết, hiện giờ tẩu lại nói Tiêu Tiếu là người tốt. Chẳng há là Lão phu nhân đã sai ư? Tẩu nói những lời này là muốn nói Lão phu nhân xử oan cho Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu, giết oan mạng người?".
Lời Sầm Khê Huyền đều nhằm chĩa mũi dùi về phía khác, tôi nhất thời không biết nói gì cho phải. Lúc này, Đỗ Linh Nhược cười nhạt nói: "Ta đã nghe chuyện Liễu Vũ Tương và Tiêu Tiếu thông dâm rồi. Liễu Vũ Tương là nữ tử ghê gớm thật, chẳng phải xưa kia Thẩm Hồng không chịu lấy ta cũng vì cô ta sao? Bản thân ta thật sự muốn gặp để xem Tiêu Tiếu này là hạng người gì, có thể khiến Liễu Vũ Tương ruồng rẫy Thẩm Hồng mà thông dâm với gã. Ơ hay, ta nói, ai đó hãy gọi Tiêu Tiếu đến đây cho ta xem nào". Đỗ Linh Nhược vừa mới thốt lên, Lão phu nhân nghĩ ngợi bèn gật gật đầu, lập tức có người dẫn Tiêu Tiếu đến.
Có lẽ Tiêu Tiếu đã biết chuyện thân phận giả của mình bị vỡ lở từ những người dẫn y đến đây, nên cũng chẳng buồn hóa trang, để lộ ra tướng mạo sẵn có. Y hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, diện mạo cũng không đẹp lắm, nhưng cũng không coi là xấu, cơ thể vạm vỡ. Trên đường đi tới lộ ra vẻ tùy tiện cẩu thả. Nhưng y đi lại hơi tập tễnh, có lẽ là do cái chân bị thương còn chưa lành hẳn.
Đỗ Linh Nhược vừa mới thấy Tiêu Tiếu đã bật cười: "Lúc trước người Liễu Vũ Tương hợp ý là đây sao? Nếu quả thật như thế, Liễu Vũ Tương kia quả tình không tinh mắt chút nào". Cô ta vừa nói vừa dùng khăn che miệng, cười có phần cường điệu.
Tiêu Tiếu trừng mắt nhìn Đỗ Linh Nhược: "Không phải tôi mới chỉ nói lần một lần hai, hồi đó rõ ràng là Thẩm Tề vu cáo hãm hại tôi và Đại thiếu phu nhân thôi. Trước đây, tôi còn chưa gặp mặt cô ấy lấy một lần. Hơn nữa, cô ấy tốt hơn Minh Nguyệt Hân Nhi của tôi ở chỗ nào? Lão phu nhân, việc vào phường rượu Thẩm gia là do tôi và Minh Nguyệt Hân Nhi ngàn cậy vạn nhờ Thiếu phu nhân nên cô ấy mới đồng ý. Thiếu phu nhân là người tốt, bà đừng nên nghi oan cho cô ấy. Nếu bà không chịu tin lời tôi nói, cùng lắm thì lại tống tôi vào rọ lợn một lần nữa thôi. Dẫu sao đã chết một lần rồi, cùng lắm thì chết thêm lần nữa".
Lão phu nhân liếc nhìn Tiêu Tiếu một cái, không nói gì. Lúc bà đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên có hạ nhân vào bảo: "Lão phu nhân, bên ngoài có một người đến, nói là xin được gặp người".