Mục lục
Cửu Dung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương lúc giằng co, Minh Nguyệt Hân Nhi lại trở về. Dù con bé có lúc ngốc nghếch, nhưng nhiều khi lại cực kỳ thông minh. Một tay con bé dắt Mẫn Nhi, một tay bế Linh Nhi. Bé con Mẫn Nhi giờ có thể chạy khắp sân, dáng vẻ vô cùng đáng yêu nhanh nhẹn, rất được người khác yêu thích. Linh Nhi còn nhỏ, vẫn quấn trong tã, nhưng cũng đã bi bô tập nói.
Tôi khẽ gật đầu với Minh Nguyệt Hân Nhi một cái, đưa đến một ánh mắt tán thưởng. Mẫn Nhi đã chạy đến trước mặt Lão phu nhân. Mẫn Nhi kéo tay Lão phu nhân nói: “ Bà nội, bà nội, Minh Nguyệt Hân Nhi tỷ tỷ nói cho con biết, mẹ con làm sai chuyện, khiến bà nội tức giận. Mẹ con không phải trẻ ngoan, làm sai thì phải đánh đòn. Bà nội, bà đừng tức giận nữa”.
Mặc dù Lão phu nhân có ba người con trai, nhưng mới chỉ có hai đứa cháu là Mẫn Nhi và Linh Nhi. Thấy Mẫn Nhi lanh lợi động lòng người, cơn giận của bà cũng vơi đi nhiều, bà hạ giọng nói: “Bé con ngoan, chỗ này không có việc của con, con ngoan ngoan nghe lời, để Minh Nguyệt Hân Nhi bế con về chơi nhé”. Lão phu nhân nói xong, lạnh lùng nói với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, xem chuyện tốt ngươi làm kìa ! Mau đưa hai vị tiểu tiểu thư về phòng đi!”.
Mẫn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, vẻ mặt ngây thơ dễ thương vô cùng, líu lo ngọng nghịu nói: “Bà nội, bà đừng mắng Minh Nguyệt Hân Nhi tỷ tỷ mà. Bà nội, bà đừng đuổi mẹ con đi được không? Nếu bà nội đuổi mẹ con đi, con sẽ trở thành đứa bé không có mẹ, đáng thương như chó con mèo con lang thang trên đường vậy. Bà nội, con xin bà nội, được không?”.
Lão phu nhân nhìn Mẫn Nhi, lại nhìn sang Linh Nhi vẫn đang quấn tã, nhất thời trên mặt lộ vẻ không đành lòng. Thế nhưng khi đảo mắt sang phía Thẩm Phúc và Mai Nhiêu Phi thì ánh mắt lại lập tức sắc lẹm, quát: “Minh Nguyệt Hân Nhi, ngươi muốn ta đánh gãy chân ngươi phải không? Nếu không thì ngươi mau đưa hai vị tiểu tiểu thư về phòng đi!”.
Minh Nguyệt Hân Nhi lớn tiếng kêu: “Lão phu nhân, Mẫn Nhi tiểu tiểu thư đã cầu xin người như vậy mà người vẫn còn không chịu buông tha ẹ của bé, chẳng lẽ tâm địa người sắt đá đến thứ ư? Minh Nguyệt Hân Nhi con bị đánh quen rồi, từ trước đến nay con không sợ bị đánh gãy chân, nếu người muốn đánh thì cứ đánh đi. Hừ!”.
Lão phu nhân trầm giọng quát: “Minh Nguyệt Hân Nhi!”, tức đến nỗi cả người run lên.
Minh Nguyệt Hân Nhi cũng ra vẻ không sợ chết: “Làm gì chứ?”.
Tôi sợ Minh Nguyệt Hân Nhi còn ít tuổi, không hiểu chuyện, người đừng so đo với con bé. Nhưng nhị đệ muội cũng thật sự đã hối cải sửa sai, xin Lão phu nhân tha thứ uội ấy một lần này đi”.
Thẩm Tề cũng bước lại gần, nói: “Lão phu nhân, nhị tẩu cũng chỉ nhất thời hồ đồ, xin người tha cho tẩu ấy. Con dám lấy tính mạng mình ra đảm bảo, sau này tẩu ấy sẽ không tái phạm sai lầm nữa”. Sầm Khê Huyền cũng đi lên cầu tình giúp Mai Nhiêu Phi. Tuy tôi không biết phu thê Thẩm Tề cầu xin giúp là vì đồng tình với phu thê Thẩm Phúc là thật hay, hay là e ngại Mai Nhiều Phi vạch tội bọn họ, có điều bất kể ra sao thì cũng lại có thêm hai người nữa cầu tình cho Mai Nhiêu Phi.
Phu thê Thẩm Tề cầu xin, Khánh thúc và Trần thúc đúng cạnh cũng nói: “Mặc dù Nhị thiếu phu nhân mắc lỗi lớn, nhưng hiện giờ đã biết sai, mong Lão phu nhân tha thứ cho cô ấy lần này đi”.
Ngay sau đó, đám người Khánh tẩu, Tiêu Nhĩ cũng tới tấp cầu tình cho Mai Nhiêu Phi. Ngay cả những nha hoàn, nô bộc bên cạnh cũng cùng nhau lên tiếng.
Cúc ma ma lệ rỏ vơi đầy, than thổ kể lể: “Lão phu nhân, Nhị thiếu phu nhân làm việc này cũng là do nô tỳ dạy hư, vốn không mảy may liên quan đến cô ấy. Xin người mở lòng từ bi, trùng phạt mụ già này, tha cho Nhị thiếu phu nhân đi”. Cúc ma ma vừa khóc vừa van lạy không ngừng.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn Cúc ma ma, nói: “Ngươi vốn nên bị trừng phạt, không liên quan gì đến việc tha cho Mai Nhiêu Phi. Được rồi, chuyện hôm nay đã giằng co nửa ngày rồi. Các ngươi không cần cầu xin nữa, ai còn muốn tiếp tục thì cùng theo Mai Nhiêu Phi ra khỏi Thẩm gia luôn đi, sau này không liên quan gì tới Thẩm gia nữa!”.
Mặc dù Mẫn Nhi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được ý của Lão phu nhân muốn đuổi mẹ mình đi. Lúc này con bé hơi ngẩng khuôn mặt nhỏ, chu miệng khóc òa lên. Linh Nhi thấy tỷ tỷ khóc cũng khóc theo. Minh Nguyệt Hân Nhi vừa phải dỗ Mẫn Nhi, vừa phải dỗ Linh Nhi, nhất thời cuống quýt tay chân. Hai bé con lại không chịu, Mai Nhiêu Phi thấy thế vội bế lấy Linh Nhi, ôm Mẫn Nhi vào lòng. Hai bé con thấy mẹ ruột thì nín bặt.
Tôi thấy thế, vội nói: “Lão phu nhân, người xem, Linh Nhi và Mẫn Nhi đều còn nhỏ, vốn không thể cách xa mẹ được. Nếu sờ sờ trước mặt mà tách bọn họ ra, đối với bọn họ, chẳng phải là quá tàn nhẫn ư?”. Lão phu nhân vốn đã bảo thủ, hiện giờ đang cơn thịnh nộ, tuyệt nhiên không nghe lọt tai ý kiến của người khác. Bà giận đùng đùng: “Lãnh Cửu Dung, ngươi nói cái gì? Ngươi nói ta tàn nhẫn? Có phải lần trước bị đuổi ra khỏi Thẩm gia ngươi thấy còn chưa hài lòng nên lần này cũng muốn bị đuổi ra cùng với Mai Nhiêu Phi luôn không hả?”.
Lão phu nhân giận dữ như thế, tôi biết nói nhiều cũng vô ích, đành phải thở dài, không thêm lời nữa. Nhưng mắt thấy một nhà bốn người Mai Nhiêu Phi như vậy, trong lòng luôn có cảm giác mang tội.
Thẩm Phúc đứng lên, vẻ mặt hết sức kiên nghị, y nói: “Lão phu nhân, nếu người vẫn cứ một mực đuổi Phi Phi ra khỏi Thẩm gia, con cũng sẽ đi theo nàng. Ngày đó đại ca có thể rời khỏi Thẩm gia vì Cửu Dung, Thẩm Phúc con hôm nay cũng có thể rời khỏi Thẩm gia vì nương tử Phi Nhi”.
Nói xong, y kéo Mai Nhiêu Phi, ôm Linh Nhi vào lòng: “Nếu phải rời khỏi Thẩm gia, chúng ta sẽ không mang theo bất cứ món đồ nào của Thẩm gia cả. Không cần phải thu xếp gì hết. Nương tử, chúng ta đi thôi”, nói đoạn, xoay người đi ra ngoài.
Không biết từ khi nào Mộc Nhan thấy thế đã đi đến bên cạnh hai người: “Nhị thiếu phu nhân, Tiểu thư, em theo cô từ nhà mẹ đẻ đến, mấy năm nay cô đối xử với em tựa như tỷ muội ruột thịt. Trong mắt người khác, cô là nhị thiếu phu nhân của Thẩm gia, nhưng trong lòng em, cô mãi mãi là Tiểu thư hái hoa bắt bướm với em năm đó. Hôm nay cô và cô gia rời đi, em cũng phải theo hai người”.
Mai Nhiêu Phi liếc nhìn Mộc Nhan, rơi nước mắt nói: “Mộc Nhan em ở lại Thẩm gia đi, sau này ta và tướng công không thể cho em thứ gì được nữa”. Mộc Nhan quỳ xuống, than khóc: “Tiểu thư, xin cô dẫn em đi. Em không cần gì hết, chỉ cần có thể hầu hạ Tiểu thư, đó là phúc phận lớn nhất đời em rồi”.
Mai Nhiêu Phi rưng rưng đỡ Mộc Nhan dậy, gật gật đầu, đưa theo Mộc Nhan cùng ra ngoài.
Lão phu nhân hét lên sau lưng Thẩm Phúc: “Phúc Nhi, ngươi phải nghĩ cho kỹ. Nếu ngươi theo chân nữ nhân này, từ giờ trở đi, ngươi cũng không còn gì nữa. Hơn nữa, hành động của cô ta cũng bị người đời phỉ nhổ thóa mạ, ngươi ở bên cô ta, cũng sẽ bị xem thường. Ngươi đường đường là Nhị thiếu gia nhà họ Thẩm, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, ngươi sẽ không còn là gì nữa. Từ nay về sau, không chỉ phu thê các ngươi không ngóc đầu lên được, mà Mẫn Nhi, Linh Nhi cả đời này cũng không ngóc đầu lên được theo các ngươi. Nếu các ngươi cảm thấy vẫn muốn đi, vậy ta sẽ tác thành cho các ngươi”.
Lời Lão phu nhân nói lọt vào tai Thẩm Phúc, y có thể không cảm thấy gì. Nhưng Mai Nhiêu Phi thì khác. Tôi thấy rõ ràng, sắc mặt Mai Nhiêu Phi trong nháy mắt trở nên xám ngoét, ánh mắt cũng lập tức mất đi thần thái ngày xưa. Nàng ta đứng đó, ngơ ngẩn hồi lâu. Thẩm Phúc giục nàng ta đi, nàng ta cũng chỉ đứng yên không nói gì. Mẫn Nhi gọi nàng ta vài câu, nàng ta cũng không đáp, toàn thân như phát ngốc.
Thẩm Phúc giục thêm vào lần nữa, Mai Nhiêu Phi mới dường như giật mình tỉnh lại. Nàng ta bình tĩnh, nhìn Thẩm Phúc vài lần, lại thâm tình vuốt ve Mẫn Nhi và Linh Nhi, nói: “Tướng công, thiếp không thể để chàng đi cùng được. Lão phu nhân nói đúng, thiếp bị đuổi ra khỏi Thẩm gia thì không sao, nhưng nếu chàng đi cũng thiếp, thì từ nay về sau chàng không còn gì cả. Cha thiếp thân là huyện lệnh, dĩ nhiên sẽ không đón nhận đứa con gái như thiếp. Từ nay về sau, chàng không những phải chịu đựng những ngày tháng gian khổ với thiếp mà còn bị người khác nhạo báng. Thiếp không muốn chàng sống cuộc sống như thế, tướng công!”.
Thẩm Phúc nắm chặt tay Mai Nhiêu Phi: “Phi Nhi, ta không sợ cuộc sống như thế, chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng đã là may mắn lớn nhất của ta rồi”.
Mai Nhiêu Phi lắc đầu, nói: “Một mình thiếp phạm phải sai lầm, hãy để một mình thiếp gánh vác đi. Tướng công, chàng không sợ kẻ khác nói này nói nọ, nghi luận lung tung. Nhưng Lão phu nhân nói phải, Mẫn Nhi của chúng ta thì sao? Linh Nhi của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ hai con cũng phải cả đời không ngóc đầu lên được như chúng ta ư? Thiếp không muốn tình cảnh đó xuất hiện. Sở dĩ thiếp liều mạng mà tranh, bỏ mạng mà đoạt, cũng là hy vọng tướng công chàng cùng con gái chúng ta có thể sống những ngày lành. Thiếp không muốn mọi người đi theo thiếp”.
Thẩm Phúc nói: “Phi Nhi! Nàng đang nói gì thế! Chúng ta là phu thê, đương nhiên chuyện gì cũng phải cùng nhau gánh vác. Phi Nhi, chúng ta sẽ đến một nơi không ai biết chúng ta, ami danh ẩn tính, bắt đầu lại từ đầu, nơi đó vốn không có ai biết chuyện này hết”.
Mai Nhiêu Phi vừa hất tay Thẩm Phúc ra, vừa lùi về phía sau mấy bước, trong mắt nàng ta tràn đầy tuyệt vọng, nước mắt ào ào rơi xuống, thấm ướt cả cổ áo và y phục: “Tướng công, thiếp biết chàng tốt với thiếp, nhưng bản thân thiếp làm sai, không nên để chàng gánh chịu. Với chàng mà nói, như thế không công bằng. Tướng công, chàng nghe lời thiếp, cố gắng chăm sóc ình, cố gắng tiếp tục sống, nhất định phải nuôi nấng dạy dỗ con gái của chúng ta thật tốt, thật tốt, nói cho hai con biết chúng có một người mẹ làm những chuyện không thể tha thứ ra sao, để các con lấy đó làm gương, ngàn vạn lần không giẫm vào vết xe đổ của thiếp. Tướng công, sau khi thiếp không còn nữa, chàng nhất định phải tái giá cùng một nương tử khác, phải đối xử tốt với cô ấy giống như đối xử tốt với thiếp vậy, bảo cô ấy đối đãi với con gái chúng ta thật tử tế. Tướng công, thiếp đi đây, nếu có duyên, kiếp sau chúng ta lại tiếp tục kết làm phu thê!”Mai Nhiêu Phi nói xong, quay sang hướng khác lao vào tường.
Thân thủ của Băng Ngưng nhanh nhẹn nhất, thấy thế vội nhào lên ngăn cản song đã không còn kịp nữa. Đầu Mai Nhiêu Phi nặng nề đập vào tường, sau đó toàn thân từ từ đổ xuống đất.
“Nương tử! Phi Nhi!” Thẩm Phúc kêu to, nhào về phía Mai Nhiêu Phi. Một tay y ôm Linh Nhi, tay kia nâng Mai Nhiêu Phi dậy, kêu gào: “Nương tử! Nương Tử! Nương Tử…”
“Cuộc đời vốn có tình si, hận này đâu phải bởi vì gió trăng [1]”
Nam nhân có lệ khó tuân, chỉ bởi vì chưa tới chỗ buồn lòng thôi.
Máu đỏ tươi chảy dọc theo tóc của Mai Nhiêu Phi nhỏ xuống. Chảy vào xiêm áo nàng ta, chảy xuống mặt đất, từng vũng máu lớn màu đỏ thẫm, đập thẳng vào mắt, nhuộm đỏ đôi mắt mỗi người.
“Phi Nhi!” Thẩm Phúc khóc nức lên, nước mắt tràn ra.Linh Nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nhưng thấy cha khóc cũng khóc theo. Mẫn Nhi tận mắt thấy Mai Nhiêu Phi đập đầu vào tường, nhưng không biết Mai Nhiêu Phi đã chết, chỉ nghĩ là mẹ đang đùa với mình, liền tiến bước lên, kéo tay Thẩm Phúc nói: “Cha, cha đừng khóc nữa, mẹ chỉ đang ngủ thôi, nếu cha khóc thì sẽ đánh thức mẹ đấy…”.
“Mẫn Nhi!” Thẩm Phúc ôm Mẫn Nhi vào lòng, khóc òa lên: “Con gái của cha, đứa con gái đáng thương không có mẹ của cha. Phi Nhi, sao nàng nỡ nhẫn tâm bỏ lại ta và hai con mà đi…”
Tôi nhẹ nhàng bước đến, đón lấy Linh Nhi. Thẩm Phúc thấy tôi, chần chừ một chút rồi giao Linh Nhi vào tay tôi. Tôi dắt nốt Mẫn Nhi sang, nói với Minh Nguyệt Hân Nhi: “Minh Nguyệt Hân Nhi, em và Mộc Nhan đưa Linh Nhi và Mẫn Nhi ra ngoài. Nếu sau này hai bé lớn lên, nhớ lại tình huống lúc mẹ chết đi, đối với hai bé mà nói thì là chuyện tàn nhẫn biết mấy”. Mộc Nhan đang khóc thút tha thút thít, Minh Nguyệt Hân Nhi cũng đang không ngừng lấy tay áo lau nước mắt, nghe tôi nói vậy, hai người một bế Linh Nhi, một bế Mẫn Nhi đi ra khỏi chính đường.
Lúc Mẫn Nhi ra khỏi chính đường còn ngoái đầu lại nói với Thẩm Phúc: “Cha ơi cha đừng khóc nữa. Mẹ mệt rồi, chỉ muốn ngủ ngon một giấc thôi”.
Thẩm Phúc ôm xác Mai Nhiêu Phi, khóc đến u ám đất trời, hóa cuồng hóa loạn. Sắc mặt những người trên chính đường đều tái nhợt, hết sức đau thương. Nhất là Cúc ma ma, khóc dữ dội tựa như người chết là con gái ruột của bà ta. Bà ta vừa tát mình, kêu gào: “Thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, tôi có lỗi với cô. Nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không chết. Nhị thiếu phu nhân, tôi có lỗi với cô…”
Sắc mặt Lão phu nhân cũng trắng bệch. Bà ngơ ngác ngồi trên ghế cao, không thốt ra nổi một lời, biểu cảm trên mặt cũng không hề thay đổi, toàn thân tựa như một tượng đất.
Thẩm Phúc khóc hồi lâu, mấy lần khóc ngất đi, rồi lại tỉnh lại. Tôi nghĩ, giờ này khắc này, trong lòng Thẩm Phúc nhất định là ruột mềm trăm mối, chỉ hận không thể đi theo Mai Nhiêu Phi. “Tình là gì hỡi thế gian, mà lời sinh tử riêng mang đôi mình [2]” trong lòng tôi bỗng nhiên có cảm giác mình chưa từng thực sự yêu Thẩm Hồng. Tôi vốn cho rằng tình cảm tôi dành cho chàng là tình yêu. Nhưng khi tận mắt thấy Thẩm Phúc như đứt ruột gan vì cái chết của thê tử, tôi mới nhận ra rằng, tôi và Thẩm Hồng chẳng thấm vào đâu. Chỉ là hai người ở chung lâu, rồi trở thành thói quen của nhau. Cho dù trong đó có tồn tại vài phần tình yêu, nhưng đó cùng chẳng phải tình yêu thuần túy. Nếu không, vì sao chàng vừa gặp Hoàng Vân Mạch giống hệt Liễu Vũ Tương, đã lập tức quẳng lên tận chín tầng mây? Như Thẩm Phúc vậy, chân thành dành tình cảm cho Mai Nhiêu Phi, dù Mai Nhiêu Phi là kẻ sát nhân, là người xấu xa tận xương tủy, làm sai nhiều chuyện như thế, y vẫn thủy chung không rời không bỏ, chỉ hận không thể chịu tội thay nàng ta. Bất kể xuất hiện nữ tử như thế nào, chỉ sợ cũng không đoạt nổi tình cảm y dành cho Mai Nhiêu Phi. Trong lòng Thẩm Hồng, người đáng cho chàng yêu bậc ấy, e chỉ có mình Liễu Vũ Tương, chứ không phải Lãnh Cửu Dung.
Thấy Thẩm Phúc khóc lả đi, người cũng mệt rũ ra, Thẩm Tề tiến đến nắm tay y nói: “Nhị ca, huynh đừng như thế. Nếu Nhị tẩu trên trời có linh, biết huynh vì tẩu ấy mà thế này, ắt hẳn sẽ rất khó chịu. Nghe lời đệ, huynh nhất định phải cố gắng sống tiếp, giống như nhị tẩu nói vậy, nhất định phải cố gắng. Huynh còn có hai đứa con gái cần phải chăm sóc nữa”.
Thẩm Phúc nghe thấy hai chữ “con gái”, trên mặt mới chịu có cảm xúc, gắng gượng gật đầu. Y vốn ôm chặt Mai Nhiêu Phi, hiện giờ bế xốc nàng ta lên, ôm vào trong lòng. Y lạnh lùng liếc nhìn Lão phu nhân một cái, Lão phu nhân vốn ngồi như tượng, thấy ánh mắt Thẩm Phúc thì cả người run lẩy bẩy, sau đó có chút kinh hãi nhìn lại.
Nhưng Thẩm Phúc đã không còn nhìn bà nữa. Thẩm Phúc bế Mai Nhiêu Phi, chậm rãi xoay người sang hướng khác, đi ra ngoài. Mỗi lần y bước đi, tôi đều cảm thấy y đang dùng hết sức lực của mình, bởi mỗi bước của y đều vô cùng gian nan. Tôi thật sự sợ rằng y sẽ ngã xuống, nhưng sau cùng y vẫn bế được Mai Nhiêu Phi ra khỏi chính đường.
Sắc mặt Lão phu nhân bỗng trở nên có phần kỳ lạ và khiếp đảm. Dường như bà vừa chịu đựng nỗi kinh sợ lớn nhất đời mình thân thể hơi co lại, chỉ vào bóng Thẩm Phúc đang đi xa nói: “Nó đang trách ta. Vừa rồi nó nói với ta thế, các ngươi có nhìn thấy không? Nó nói, bà hại chết thê tử tôi, tôi nhất định sẽ tìm bà báo thù. Tôi khiến bà không được chết tử tế, ha ha ha ha… Nó thật sự nói thế, các ngươi có nhìn thấy không? Các ngươi có nhìn thấy không hả?”. Tình trạng của Lão phu nhân gần như khùng điên.
[1] Trích câu thơ trong bài Ngọc Xuân Lâu của tác giả Âu Dương Tu
[2] Trích câu thơ trong bài Mô ngư nhi – Nhạn khâu của tác giả Nguyên Hiểu Vấn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK