"Ta vốn chỉ muốn rót cho huynh uống, nhưng ta cũng muốn uống rượu, ta chi sợ nếu ta không uống rượu, thì sẽ không dám nói ra tâm sự của mình. Nhưng ta không muốn uống nhiều, bởi vì ta muốn cho huynh biết, ta đang tỉnh táo" Mông Trần Tuyết mặt đỏ ừng, không biết là do rượu hay là do ngượng ngùng. Nhưng bàn tay của nàng vân năm chặt lấy tay của Tiêu Bố Y không buông.
"Tuyết Nhi" Tiêu Bố Y giọng hát có chút khàn khàn.
"Tiêu đại ca, người rốt cuộc là dạng người gì?" Mông Trần Tuyết trong măt tầng tầng sương mù, đôi mắt ngước lên nhìn hãn, có chút chờ mong.
Tiêu Bố Y rốt cuộc cũng không thế duv trì, đưa tay ra ôm lấy, Mông Trần Tuyết khẽ ‘ứ‘ một tiếng, đã ngã vào trong lòng hãn. Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy noãn ngọc ôn hương trong lòng, nhất thời như quên hết tất cả.
"Tiêu đại ca, huynh là dạng người gì ta hiện tại cũng không muốn biết, ta chi biết, đời này ta rốt cuộc không thế quên được huynh" Mông Trần Tuyết khẽ khép măt lại, gương mặt ửng hồng, ngay cả cái cố trắng như bạch ngọc cũng đỏ ừng lên, hô hấp dồn dập, đầu hơi ngâng lên, đôi môi đò mọng hơi thở như lan.
Tiêu Bố Y nghe được lời thì thầm của tâm tư nừ nhân, rốt cuộc nhẫn nại không được nừa mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Mông Trần Tuyết.
Mông Trần Tuyết thấp giọng nói, vẫn nắm lấy tay của Tiêu Bố Y không buông, nhưng khi Tiêu Bố Y hôn lên đôi môi của nàng, thân mình lập tức như mềm nhũn ra, cả người nóng rực mà như đang lâng lâng, không biết thân ở tại nơi nào.
Nàng thích nam nhân này, cũng biết sau khi rời xa thì không biết năm nào tháng nào mới có thế gặp mặt. Nàng đã suy nghĩ rất lâu, mới gom hết can đảm nói ra tâm sự với Tiêu Bố Y, nhưng nàng hay thẹn thùng nên phải uống rượu vào, nàng chi sợ khi mình tinh táo, sẽ không dám nói ra nhừng lời này. Khi Tiêu Bố Y hôn lên đôi môi của nàng, nàng cơ hồ không thế hô hấp, trái tim của nàng hưng phấn cơ hồ muốn nố tung lên.
Mem mại vô lực tựa vào trong lòng Tiêu Bố Y. Mông Trần Tuyết khân trương đến không thế hô hấp, một lát sau thì lại hít thở dồn dập, bàn tay ôn nhu của Tiêu Bố Y đã nhịn không được mà đã vuốt ve lên băp đùi tròn trĩnh răn chắc của nàng, ôn nhu mà lại có lực.
Hắn không phải Liều Hạ Huệ, hắn chỉ là một nam nhân rất bình thường, cũng biết sự sunh sướng của chuyện nam hoan nừ ái, thủ pháp của hãn đối với nừ nhân hiện đại có thế xem như là thô lô một chút. Nhưng đối với nừ nhân cỏ đại, đã xem như là một điều khó gặp của các nàng. Nừ nhân thời đài này luôn không được nghịch ý, làm sao mà gặp được một người như Tiêu Bố Y. Mông Trần Tuyết lần đầu tiên nếu cảm giác tình ái, nằm trong vòng tay âu yếm của Tiêu Bố
đã sớm quên mất bàn thân, bàn tay của Tiêu Bố Y chạm đến thân thế mềm mại thì nàng đã bủn rủn không chịu nối, nhẹ cúi đầu lại khẽ kêu một tiếng, như là tiếng nước chảy vậy.
Tiêu Bố Y nhìn Mông Trần Tuyết dưới ngọn đèn, người đẹp như hoa, cũng quên mất bản thân, thấp giọng nói, "Tuyết Nhi..
"Ưm " Mông Trần Tuyết vốn cúi đầu, nghe vậy ngẩng đầu lên, khuôn mặt đò hồng.
Tiêu Bố Y cúi đầu, nàng lại ngẩng đầu, đôi môi lại chạm nhau, họp tại một chồ. Mông Trần Tuyết không biết là do men rượu, hay là chân tình bộc lộ, rốt cuộc đã buông bò sự rụt rè, tay ôm lấy Tiêu Bố Y, nhu tình như võng, tâm ý miên man, "Tiêu đại ca..
Một câu đại ca nàng gọi cũng là thật tình chân ý, đối với Tiêu Bố Y tôn kính như đại ca, lại như tình nhân, uyến uyến chuyến chuyến, Tiêu Bố Y rốt cuộc nhân nại không được, đã từ trên hai má của nàng mà hôn xuống.
Mông Trần Tuyết ừm một tiếng, đã không còn biết thân ở tại nơi nào, chỉ thấy dưới ánh đèn hai cái bóng đang chồng lên nhau, trong lòng xấu hố, "Tiêu đại ca, tắt đèn được không?"
Tiêu Bố Y khẽ cười liền phây tay ta đèn, đôi tay đã luồn vào trong áo lót của Mông Trần Tuyết, nơi đấy mềm mại cực kỳ co dàn, chí cần nam nhân động đến là cảm thấy mềm mại đến tận đáy lòng, không thế nào mà buông ra được.
Trong trướng đèn đã tắt, Mông Trần Tuyết cũng đã buông bỏ sự căng thăng, chủ động hôn lại. Cảm tình của nàng đối với Tiêu Bố Y vốn là từ cảm kích mà biến thành ỷ lại, y lại hóa thành yêu say đăm, khác xa với cảm tình, nhưng chỉ là ở trong lòng, cũng chi có bàn thân mới có thế biết được.
Tiêu Bố Y tắt đèn, đã băt đầu cời thăt lưng của Mông Trần Tuyết, đột nhiên động tác ngừng lại một chút.
Mông Trần Tuyết ờ phía dưới hãn, mới thì thầm ba chừ Tiêu đại ca, thì thấy Tiêu Bố Y dừng động tác lại, có chút khó hiêu mở to măt, lộ vẻ nghi hoặc.
Tiêu Bố Y cũng chậm rãi áp lên trên người Mông Trần Tuyết, thấp giọng thì thầm bên tai Mông Trần Tuyết nói một câu. Mông Trần Tuyết có chút kinh ngạc, tấm thân mềm mại đột nhiên trờ nên cứng nhăc, như là đă tỉnh khòi cơn say mấy phần, chỉ là trong miệng lại lớn tiếng rên rỉ hơn nừa.
Tiêu Bố Y trong một khắc này ánh măt cực kỳ bình tĩnh, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy đơn đao đế ở một bên, trong miệng lại băt đầu phát ra nhừng tiếng hít thờ nặng nề.
Hai người tuy ở cùng một chồ, chẳng qua cũng không phải môi kề môi, chi là tiếng hít thờ rên rỉ của hai người vô luận là ai nghe thấy, đều cảm thấy đã đến cảnh giới cao nhất.
Loại cảnh giới này bỉnh thường mệt chết đi được, cũng làm cho người ta buông lòng, càng làm cho người ta cảm thấy Tiêu Bố Y không còn chút cảnh giác nào. Màn trướng chợt giờ lên, theo một cơn gió nhẹ một bóng đen đã xông vào, cố tay chấn động hàn quang đã lóe lên, đâm
vào phía sau lưng của Tiêu Bố Y.
Người nọ xông vào, Tiêu Bố Y đã sớm ôm lấy Mông Trần Tuyết, dùng sức đây nàng vào trong góc, cố tay cấp bách xoay chuyến, một tiếng ‘cảng’ vang lên, vỏ đao đã đờ lấy thanh kiếm vào người nọ đang đâm tới.
Mông Trần Tuyết tuy uống hai bát rượu, nhưng dù sao cũng chưa tính là quá say, nàng quyết tâm đem tấm thân giao cho Tiêu Bố Y, cũng không muốn vào lúc không còn tri giác mà giao cho Tiêu Bố Y. Nàng muốn nhớ kỹ giờ khăc này, nàng muốn cho Tiêu Bố Y biết, nàng biết rõ mình đang làm cái gì.
Khi đang triền miên âu vếm cùng nam nhân đó, một khăc khi dục hòa của nàng dâng cao, thần trí vân phi thường tỉnh táo. Chi là không nghĩ đến Tiêu Bố Y đột nhiên ở bên tai nàng nói một câu, có người muốn giết ta, nàng cứ diên trò kêu to giống như lúc trước vậy.
Mông Trần Tuyết khi nghe được năm chừ có người muốn giết ta, thì đã tinh rượu quá nửa, phối họp mà kêu lên, trong lòng kinh sợ. Đợi khi Tiêu Bố Y đây nàng ra xa, Mông Trần Tuyết đã hoàn toàn tỉnh lại.
Người tới lấy khăn đen che mặt, dáng người gầy yếu, nhưng động tác dũng mãnh, kiếm pháp sắc bén.
Tiêu Bố Y huy vỏ đao đờ lấy, người nọ rõ ràng là ngân ra. Hãn đã lựa chọn đâm lén từ phía sau, rõ ràng là đã chờ đợi Tiêu Bố Y say rượu, cùng nừ nhân chàng chàng thiếp thiếp, phong lưu khoái hoạt. Lúc này thì làm sao mà lưu ý đến động tĩnh ở phía sau được?
Tiêu Bố Y vò đao đờ lấy trường kiếm của đối phương, thuận tay rút đơn đao ra, không cần đứng dậy, thì đã đem trường đao phạt ngang hai chân của người nọ.
Sự cảnh giác đột nhiên đến lại cứu hăn một mạng, tuy hãn cũng dục hòa dâng cao, không nghĩ lại khống chế dục vọng trong lòng, bởi vì hăn cùng Mông Trần Tuyết dù sao cũng là tình nguyện.
Nhưng ngay khi dục hòa dâng trào thì linh đài chợt động, cảm giác được có người đang vô thanh vô tức tiếp cận lều trại.
Loại cảm giác này hết sức vi diệu khó mà nói rõ ra được, nhưng sau khi hãn luyện tập Dịch Cân kinh thì càng mân tuệ hơn, lúc này mới có thế phát hiện có người đang áp sát. Tiêu Bố Y đề đao ngăn cản, không chút do dự ra tay tàn nhân, người này muốn tính mạng của hăn, Tiêu Bố Y tự nhiên sẽ không khách khí.
Người nọ lãng không nhảy lên, đã né qua đơn đao của Tiêu Bố Y, phàn kiếm đâm về phía sau lưng của Tiêu Bố Y, chiêu pháp xảo diệu, cũng là một cao thủ. Tiêu Bố Y người lãn tới trước, cảm thấy phía sau tiếng gió cấp bách, không đợi xoay người đã đưa đao ra sau lưng.
‘Đinh’ một tiếng vang lên, hoa lửa băn ra bốn phía. Thích khách có chút ngạc nhiên, không thế tưởng được Tiêu Bố Y không cần xoay người lại, đã có thế đờ đươc một kiếm tất sát của
hãn, đây là vận khí hay là võ công cao cường?
Tiêu Bố Y ngăn trờ một kiếm, hét lớn một tiếng, xoay người chém một đao, người nọ bị khí thế của hăn áp bức phải lui ra phía sau một bước, cố găng đâm thăng một kiếm vào giữa thân đao của Tiêu Bố Y.
Một kiếm này của thích khách đâm ra cực kỳ xảo diệu, một đao của Tiêu Bố Y uy không thế kháng cự thế nhưng bị hãn mượn lực né sang một bên. Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, cánh tay đột nhiên gập lại, rồi lại đột nhiên chém ra, chiêu thức hết sức cố quái.
Người thường xuất đao, nhất định phải sử dụng cả cánh tay đẽ phát lực, nhưng một đao này của Tiêu Bố Y hoàn toàn thoát khỏi thường quy, cánh tay như răn quấn lấy trường đao, mềm mại mà chém tới.
Thích khách bị dọa nhảy dựng, bất ngờ không kịp đề phòng, không kịp đờ, chi có thế thót ngực lại mà bước ngang né qua.
Đao kia cắt qua vạt áo của hãn, đột nhiên thu hồi, lại bô vào đầu hăn.
Thích khách trong lòng hoảng sợ, không thế hiếu được Tiêu Bố Y làm thế nào mà sử ra được đao pháp cô quái như thế, không huy kiếm giảm bớt lực nữa mà dùng bộ pháp tránh né. Đao pháp của Tiêu Bố Y thật ra cũng không quái dị, kỳ lạ là ờ cánh tay của hăn, cánh tay của hăn hiện giờ mềm mại như không xương, nên mới có thế chém ra đao pháp kỳ lạ như thế.
Thích khách không thế hiếu được, Tiêu Bố Y tinh thần phấn chấn, hãn tuy chưa được như Cầu Nhiêm Khách, có thế đem thân mình tùy ý xoay chuyến, nhưng mấy ngày nay các tư thế cũng đã làm cho gân cốt của hăn hết sức mềm dẻo. Trước đây hãn cúi người tay chi có thế miên cường chạm đất, nhưng sau khi cầu Nhiêm Khách dạy dịch cân, thân thế của hãn đã mềm dẻo lên rất nhiều, mấy quái chiêu hiện tại xem ra có vẻ cố quái, chăng qua Tiêu Bố Y chi đem nhừng tư thế thường xuyên luyện tập hóa thành đao pháp mà thôi.
Thích khách bị đao pháp quái dị của Tiêu Bố Y bách cho né đông tránh tây, đột nhiên hét lớn một tiếng, không đế ý tới Tiêu Bố Y mà hướng Mông Trần Tuyết huy kiếm đâm tới, giống như muốn đâm xuyên qua người nàng vậy. Tiêu Bố Y giật mình, đã không kịp đuỏi theo, lập tức gầm lớn một tiếng, đơn đao rời tay phóng thăng vào hậu tâm của thích khách.
Thích khách không sợ ngược lại còn vui, thân hỉnh xoay chuyến né qua đơn đao, đã như thiếm điện lộn trờ lại, trường kiếm đâm thăng vào ngực của Tiêu Bố Y.
Chiêu giương đông kích tây này của hăn hiệu quả không tệ, đao pháp của Tiêu Bố Y làm cho hăn kinh sợ, nhưng Tiêu Bố Y một khi đã không còn trường đao, chăng qua chi là lão hô mất răng, hăn tới nơi này chính là đế giết Tiêu Bố Y, ám sát Mông Trần Tuyết chăng qua chi đế Tiêu Bố Y loạn tâm mà thôi.
Thích khách một kiếm như điện xẹt tới, Tiêu Bố Y tay không liên tục thụt lùi, thích khách một kiếm đâm vào khoảng không, trong tích tắc đã đâm liền ba kiếm, muốn làm cho người của Tiêu Bố Y thủng mấy lô. Đột nhiên trước măt ánh sáng chợt lóe, ‘xoẹt’ rồi ‘cảng’ một tiếng, thích khách tay chợt nhẹ hâng, phát hiện trường kiếm trong tay chỉ còn lại có nửa thanh, không khòi ngạc nhiên. Trong tay Tiêu Bố Y không biết từ khi nào đã có thêm một thanh đoản kiếm lấp lánh!
Tiêu Bố Y đoàn kiếm nơi tay, khi chặt gãy trường kiếm của thích khách cũng rất ngạc nhiên. Thanh đoàn kiếm này là do Khả Đôn ban cho hăn, hăn thấy đoàn kiếm tinh xảo, cho nên nhét vào dưới ống chân, giờ phút này bất đăc dĩ rút ra kháng địch, không nghĩ đến lại có thế dế dàng chặt gãy kiếm của thích khách như thế. Xem ra kiếm trong tay thích khách không nên gọi là kiếm, mà gọi là miếng sắt vụn mới đúng. Tiêu Bố Y thấy có thế chặt gãy trường kiếm của đối phương, tinh thần đại chấn liền liên tục chém tới, đoản kiếm lại hoàn toàn dùng chiêu thức của đơn đao, thích khách ứng phó không kịp, thanh kiếm gãy sau khi va chạm với đoản kiếm hai lần nừa, đã bị chặt đến còn ngăn hơn cả thanh đoản kiếm.
Đột nhiên một luồng gió từ sau lưng truyền đến, thích khách cảm thấy không ốn, liền xoay người lăn xuống vừa kịp tránh được một đao sau lưng. Thì ra Mông Trần Tuyết đã lấy hết dũng khí nhặt lấy trường đao của Tiêu Bố Y, nhìn thấy Tiêu Bố Y gặp nguy hiếm, nên đã vác đao chém tới. Chi là vì nàng không có võ công, cho nên một đao tuy cũng có lực nhưng hoàn toàn không có chương pháp, do đó thích khách có thế dê dàng né tránh.
Tiêu Bố Y lăc mình che ở trước người Mông Trần Tuyết, thích khách sau khi lãn hai vòng, liền lập tức xoay người vọt ra khòi trướng. Tiêu Bố Y hơi ngân ra, không nghĩ đến hăn lại bò trốn, chi là ai đã độc hại mình rồi lại phái sát thủ đến giết thì hoàn toàn không rõ.
Chậm rãi tới trước màn trướng, Tiêu Bố Y thật ra cũng không dám đột nhiên xông ra ngoài.
Hăn không biết sát thủ có mấy người, có phục kích ở ngoài cửa hay không, sau khi tập trung lăng nghe, bên ngoài thực không có động tĩnh gì mới đưa tay chậm rãi xốc màn trướng lên, Tiêu Bố Y chỉ liếc măt qua thì mặt đã đôi sắc.
Bên ngoài không có phục kích, chỉ có một người đang đứng, cũng không phải là thích khách mới vừa rồi kia. Tên thích khách kia đã nằm ở trên mặt đất.
Tiêu Bố Y nhìn thấy người đang đứng nọ mặc áo xanh cũng ngân ra, khi phát hiện thích khách nằm ở đó lại kinh ngạc. Bất quá kinh ngạc chi trong giây lát, Tiêu Bố Y đã mim cười nói: "Huynh đài còn chưa đi ngủ sao?"
Hãn trong khi nói nhừng lời này, ánh măt không khòi hướng tới thích khách đang nằm ở dưới đất kia, thầm hoảng sợ võ công của người áo xanh này. Có thế đánh gục thích khách một cách vô thanh vô tức như thế.
"Tiêu Bố Y, đi theo ta" Người áo xanh sau khi nói một câu, xoay người xách thích khách che mặt kia mà bước đi.
Tiêu Bố Y quay đầu lại nhìn Mông Trần Tuyết, ý bào nàng không cần đi ra, rồi cất đoản kiếm đi theo phía sau người áo xanh.
Người áo xanh rẽ đông rẽ tây, binh lính tuần tra nhìn thấy đều né sang một bên, hành lễ rất cung kính. Người áo xanh bộ dáng vân lạnh nhạt, đi thăng tới trước một căn đại trướng thì mới dừng lại.
Đại trước nhìn như bỉnh thường, lại có trọng binh trấn thủ, cho dù là người áo xanh đến cũng phải xuất rayêu bài, xem xét không sai thì mới cho phép vào.
Tiêu Bố Y tiến vào đại trướng, còn chưa có thời gian xem xét đại trướng thì đã bị bên trong làm cho giật mình. Trong đại trướng rõ ràng có Khả Đôn không có một chút vẻ mặt vui sướng khi hả con đang ngồi.
Ngoại trừ Khả Đôn ra, Dương Thỏ Truân, Đáp Ma Chi, Ca Đặc cũng ở đó, đêm hiện tại đã là canh ba, nhưng mọi người xem cũng không phải là mới thức dậy.
Người áo xanh đem thích khách tiện tay vứt trên mặt đất, người nọ hô hấp vẫn như thường, nhưng không thế nhúc nhích, hãn tuy có khăn đen che mặt, nhưng trong măt đã lấp lóe vè sợ
"Khả Đôn, người này hành thích Tiêu Bố Y không thành, khi chạy ra khòi trướng của Tiêu Bố Y đã bị ta băt mang tới đây" Người áo xanh nói đơn giản mà rõ ràng.
"Hăn là ai vậy?" Dương Thô Truân kinh ngạc hòi.
Người áo xanh đưa tay rút kiếm, trường kiếm vung lên đã đem khăn che mặt của thích khách chém thành hai nửa.
Tiêu Bố Y cũng giật mình vì kiếm pháp của người này. Khăn lụa vốn là vật mềm mại không có lực, một kiếm của hăn lại có thế chém thành hai nửa, vô luận là lực tay, hay nhãn lực cùng kiếm pháp đều cao minh.
Khăn đen chia làm hai nửa, lộ ra một khuôn mặt vàng vọt, trong măt tràn đầy sự sợ hãi, trong trướng bông nhiên đều tĩnh lặng, Tác Kha Đột thất thanh nói: "Người này không phải là thủ hạ của Ca Lặc sao?"
Ca Đặc căn chặt hàm răng, năm chặt năm tay, cũng không nói được một lời. Ca Lặc là đệ đệ của hãn, thủ hạ của đệ đệ hăn lại đi ám sát Tiêu Bố Y, điều này có thế nói rõ được điều gì?
Anh mắt của mọi người đều hướng sang Khả Đôn, đều có vẻ sợ hãi, không dám nhiều lời. Khả Đôn chăm chú nhìn thích khách, trầm giọng nói: "Là ai sai khiến ngươi đi giết Tiêu Bố Y?" Nhìn thấy thích khách do dự không nói, Khả Đôn lại chậm rãi nói: "Ngươi nếu nói thật, ta có thế tha cho ngươi không chết".
Thích khách đối với Khả Đôn cực kỳ sợ hãi, nghe được có thế không chết, trong măt vẻ vui sướng chợt lóe lên, không chút do dự nói: "Là Ca Lặc".
Ca Đặc nhảy dựng lên, năm lấy cố áo của thích khách, lạnh lùng nói: "Ngươi nói dối!"
Thích khách bị hăn hăn thiếu chút nừa thở không ra hơi, cố găng la lớn: "Khả Đôn, tiếu nhân nói là sự thật, nếu nói dối sẽ bị trời tru đất diệt!"
"Hăn vì sao bảo ngươi đi giết Tiêu Bố Y?" Khả Đôn hòi.
"Tiều nhân không biết" Thích khách lăc đẩu nói.
Khả Đôn không hòi nhiều nừa, ánh măt chuyến hướng sang Tác Kha Đột cùng người áo xanh nói: "Các ngươi đi đưa Ca Lặc tới đây, đừng đẽ cho người khác biết".
Tiêu Bố Y sắc mặt vần như thường, trong lòng cũng đã hiếu đại khái, chi là ý niệm này trong đầu thật sự có chút bi ai, nhìn thấy Ca Đặc săc mặt tái xanh, cũng có chút đồng tình với hăn.
Tác Kha Đột cùng người áo xanh đi ra ngoài không bao lâu, đã đem Ca Lặc trở lại, Tiêu Bố
lúc đầu khó hiếu, trong giây lát nghĩ lại thì giật mình, Khả Đôn một khi đã có thế phái người áo xanh giám thị thích khách, tự nhiên đã sớm hoài nghi đến Ca Lặc, nừ nhân này bất động thanh săc, đã âm thầm điều tra tất cả, cũng là một nhân vật lợi hại.
Khi Ca Lặc đi vào đại trướng còn có vẻ say sưa, chỉ là khi nhìn thấy thích khách cùng Tiêu Bố Y, thì săc mặt đột nhiên biến thành có chút tái nhợt.
"Ca Lặc, ngươi có biết người này không?" Khả Đôn mở miệng là đã đi thăng vào vấn đề, thanh âm trầm thấp.
Ca Lặc nhìn người nọ hồi lâu, rồi gật đầu nói: "Khả Đôn, hãn là Ba Đồ Khố thủ hạ của ta, không biết có chô nào đăc tội với Khả Đôn, xin người cứ đem hãn giao cho ta trừng phạt".
Khả Đôn nói là tiếng Trung Nguyên, Ca Lặc trả lời cũng vậy. Tiêu Bố Y thầm cười lạnh đã đoán được tiền nhân hậu quả, thì ra Ca Lặc đột nhiên tìm hãn uống rượu, đều không phải là rảnh rôi mà đánh răm. cố ý dùng tiếng Đột Quyết nói với hăn, cũng là muốn che dấu tâm ý.
"Hăn nói phụng mệnh của ngươi đến ám sát Tiêu Bố Y" Khả Đôn chậm rãi nói: "Không biết có việc này không?"
"Hắn nói dối" Ca Lặc giận không thế át, ôm quyền thi lễ nói: "Khả Đôn, ta cùng Tiêu Bố Y tuy từng có xung đột, chăng qua đã sớm hòa giải, tối nay mấy canh giờ trước ta còn tìm hăn uống rượu kết giao bằng hừu, sao lại cho thủ hạ ám sát hắn?"
Thích khách săc mặt trắng bệch, giọng run run nói: "Khả Đôn, tiếu nhân không dám nói dối".
Ca Lặc hai hàng lông mày cau lại, đột nhiên rút đao, một đao hướng tới thích khách mà chém tới, gấp giọng quát lên: "Ngươi vì cái gì mà muốn hàm hại ta?"
Hăn lời chưa đến mà đao đã đến, thích khách không thế động đậy, măt thấy đã bị một đạo của hăn chém bay đầu, thì một kiếm đã hoành ngang, hào quang chóp động, ‘cảng’ một tiếng loan đao của Ca Lặc đã rơi trên mặt đất, một tay ôm lấy cố tay máu tươi ròng ròng, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ cùng phân nộ, "Ngươi muốn làm cái gì?"
Người áo xanh điềm nhiên nói: "Khả Đôn tại thượng, ngươi còn dám giết người diệt khâu sao?"
"Ta giết người diệt khâu, ta vì cái gì mà phải giết người diệt khâu?" Ca Lặc trong măt hiện lên vẻ bối rối, tức giận quát: "Chăng lẽ ta có thế đế cho người khác tùy ý hàm hại sao?"
"Ca Lặc, ngươi hiện tại thừa nhận, ta sẽ tha cho ngươi một mạng" Khả Đôn rốt cuộc đã nói chuyện, ngừ khí lành lạnh.
"Thừa nhận, thừa nhận cái gì?" Ca Lặc bình tĩnh lại, "Khả Đôn, ta thật không hiếu Ba Đồ Khố vì cái gì mà muốn giết Tiêu Bố Y, hăn tuy là thủ hạ của ta, nhưng Khả Đôn nếu xử phạt, ta tuyệt không hai lời".
Khả Đôn khẽ thờ dài, "Ca Lặc, chẳng lẽ ngươi cho đến bây giờ vẫn chấp mê bất ngộ? Ngươi hôm nay tìm Tiêu Bố Y so rượu, chính là vì muốn chuốc say hăn, đế cho Ba Đồ Khố đi hành thứ thuận tiện hơn, ngươi vốn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nhưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y lại không say".
Ca Lặc liếc nhìn Tiêu Bố Y, lộ ra nụ cười, "Khả Đôn, ta nghĩ người đã lầm, ta vì cái gì mà muốn giết Tiêu Bố Y?"
"Bởi vì ngươi hận hăn phá hòng chuyện tốt của ngươi" Khả Đôn thản nhiên nói.
Ca Lặc săc mặt khẽ biến, "Thứ Ca Lặc ngu độn, không rõ ý của Khả Đôn".
Khả Đôn chậm rãi nói: "Ca Lặc, chẳng lẽ ngươi cho đến bây giờ còn nghĩ sẽ may mãn nừa hay sao? Người độc hại Ca Đặc, có phải chính là ngươi không?"
Trong đại trướng đều tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của Ca Lặc, như là tiếng dã thú vậy. Ca Đặc cũng nghiến chặt răng, trên mặt mặt đầy vẻ buồn giận thương tâm, khó hiếu hoang mang, khó mà phân biệt được.
"Ngươi vần luôn hận Ca Đặc chiếm lấy danh tiếng của ngươi," Khả Đôn chậm rãi nói: "Ngươi cũng thích Khắc Lệ Ti, hoặc là có thế nói thích quyền lợi mà Khăc Lệ Ti có thế mang đến cho ngươi, lúc này mới kiệt lực ngăn cản hôn lê lần này. Mà phương pháp ngươi ngăn cản hôn lê lần này chính là hạ độc ca ca ruột của mình".
Lời vừa nói ra, săc mặt Ca Lặc chợt trắng bệch ra, không còn chút máu, hăn xem ra còn muốn cười cười, chỉ là so với khóc còn mấy khó coi hơn.
"Vốn quỷ kế của ngươi đã có thế thành công, nhưng không nghĩ đến lại xuất hiện một Tiêu Bố Y, hiến thuốc phá hòng chuyện tốt của ngươi, khi Ca Đặc chết giả, ngươi vì quá vui mừng lại làm bộ như bi thống đi giết Dương Thỏ Truân, thầm muốn che dấu dụng tâm hạ độc của mình" Khả Đôn tiếp tục nói: "Sau đó lại biết Ca Đặc không chết, lúc này mới ghi hận Tiêu Bố Y, tối nay ngươi đặc ý muốn chuốc say hăn, thầm nghĩ thần không biết quỷ không hay mà giết hăn cho hả cơn giận".
Ca Lặc mặt lạnh lùng nói: "Khả Đôn, mấy cái này chi là lời từ một phía mà thôi, ta..
"Ngươi nếu thừa nhận, ta còn nế mặt Niết Đồ, sẽ đem ngươi giao cho Phó cốt xử lý," Khả Đôn lạnh giọng nói: "Ngươi nếu không thừa nhận, ngươi tin ta sẽ đem ngươi trực tiếp xử tại doanh trại đẽ thị chúng hay không?"
Ca Lặc sửng sờ tại chồ, khâu khí của Khả Đôn cũng không kịch liệt, nhưng không ai hoài nghi quyết tâm trong đó. Khả Đôn uy vọng lan xa, lấy đức thu phục người, nhưng thủ đoạn của nàng tàn nhân cũng khó ai so được. Câu nói của nàng nhìn như bình thản, nhưng trong lòng Ca Lặc lại tạo thành áp lực khó bì.
"Không sai, là ta hạ độc thì sao" Ca Lặc săc mặt vốn tái nhợt, đột nhiên biến thành vô cùng hồng nhuận, lên tiếng cười ha hả, hăn đưa tay chỉ vào Ca Đặc điên cuồng nói: "Ta hận không thế lập tức làm cho hăn đi tìm chết, từ khi mới sinh ra, hăn đã đạp lên đầu của ta, năng lực của hãn không có gì hơn ra, nhưng tất cả nhừng gì ưu đãi đều bị hãn chiếm lấy, trong măt người khác, ta biếu hiện có xuất sắc cũng là vô dụng, hăn có là rác rưởi người khác cũng cảm thấy hăn tốt. Khả Đôn, ngươi tự xưng là xử sự công chính, nhưng đã từng công chính hay chưa? Ngươi ngoại trừ vì ích lợi của bàn thân, thì ngươi có thực là coi trọng lo lăng cho con dân hay không?”
"Ngươi câm mồm" Tháp Khăc nhịn không được quát lớn một tiếng, "Ca Lặc, ngươi cũng không phải chết đâu. Ngươi là đệ đệ ta, ta sẽ không trách ngươi!"
"Vâng, ta sẽ không phải chết" Ca Lặc lại cười rộ lên, "Đối với ngươi cả đời sống ở trong ánh hào quang thì biết cái gì. Ngươi thật dối trá đến không thế dối trá hơn được. Bây giờ còn giả dối cầu tình cho ta, đế thế hiện huynh đệ tình thâm của ngươi, hay là hướng tới Khả Đôn thuyết minh sự trạch tâm nhân hậu của ngươi?"
Tháp Khăc ngân ra, sau hồi lâu mới nói: "Ca Lặc, ngươi thật sự là hết thuốc chừa rồi".
Tiêu Bố Y trầm ngâm không nói, không nghĩ đến hai huynh đệ tình thâm ý trọng lại có kết cuộc như vậy, không khòi đối với sự tranh chấp quyền lực sinh lòng chán ghét, hăn là khách đứng xem, nhưng hăn ờ trong này lại có vai diên cực kỳ quan trọng. Nhưng hăn còn có nghi hoặc Ca Lặc bất mãn Tháp Khăc dùng địa vị áp chế, càng đối với Khả Đôn bất mãn hơn, nhưng hăn vì cái gì mà độc hại mình, làm cho mọi chuyện đều bại lộ ra?
"Ca Lặc, ngươi độc hại Tháp Khăc cũng không tính, nhưng ngươi vì cái gì mà độc hại Tiêu Bố Y, làm cho Mã Cách Ba Tư trúng độc?" Khả Đôn trầm giọng hòi sự nghi hoặc trong lòng Tiêu Bố Y.
"Ta hạ độc với Tiêu Bố Y?" Ca Lặc rõ ràng ngân ra, rồi lại cười rộ lên: "Ta biết hăn là người hay là quỷ, là heo hay là chó, ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hăn, vì cái gì phải hạ độc hại hắn?"
Ca Lặc sắc mặt đỏ rực, dưới ánh đèn chiếu rọi, như là muốn nhò máu ra vậy. Trong đại trướng chi tràn ngập tiếng cười điên cuồng của hăn, "Chăng qua cái này cũng không sao cả, chuyện cho tới bây giờ, cho dù mọi chuyện đều tính lên đầu ta thỉ đã sao đâu?"
Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, thầm nghĩ chăng lẽ người hạ độc mình không phải là Ca Lặc, mà là có người khác nừa, nhưng lại là ai?
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, Khả Đôn lại trầm giọng nói: "Loại độc dược này cực kỳ cố quái, tuyệt không phải của thảo nguyên, người cho ngươi độc dược là ai?"
Ca Lặc cười nói, "Thì ra Khả Đôn cũng không biết chuyện..
Hăn còn đang nói, lại muốn cười, chỉ là mới cười một tiếng, đột nhiên ôm ngực, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thống khố, hai măt trợn lên, yết hầu ọc ạch, như là dã thú vậy.
Người áo xanh vội lăc người che ở trước mặt Khả Đôn, chi sợ Ca Lặc gây bất lợi cho Khả Đôn. Ca Lặc trong yết hầu ọc ạch một hồi, trong giây lát đã đầu đầy mồ hôi, cố mà nói không nên lời, trong lúc nhất thời trong đại trướng tràn đầy không khí sợ hãi.
"Ca Lặc ngươi sao vậy?" Khả Đôn nghi hoặc.
Ca Lặc đột nhiên tiến lên hai bước, đưa tay chi Khả Đôn, người áo xanh chi khoát tay Ca Lặc đã lảo đảo lui về phía sau, hăn đột nhiên nối giận gầm lên một tiếng, ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, người ngã lãn ra trên mặt đất, hai mắt trợn lên, tay chân co quăp. Toàn thân hăn trong khoảng khắc đã cứng ngăc, ngón tay khẽ di động, khóe miệng không ngừng chảy ra máu tươi, phi thường khủng bố.
Người áo xanh ánh măt ngưng trong, bước nhanh tới lấy tay dò xét trong ngực Ca Lặc. Ca Lặc lại kêu to một tiếng, đưa tay muốn băt lấy cánh tay của người áo xanh, người áo xanh chi rung tay lên đã tránh sang một bên. Ca Đặc lăn một vòng, toàn thân run rây hai cái rồi không có động tĩnh gì nừa.
Người áo xanh lúc này trở lại, chậm rãi tiến lên đưa ngón trò thăm dò hơi thở của Ca Lặc, ánh mắt kinh ngạc, quay đầu lại nói: "Khả Đôn, hăn đã chết, trúng một loại độc dược cực kỳ quái dị mà chết, ta không thề tra ra".
Moj việc chỉ phát sinh trong khoảnh khăc, mọi người còn không kịp phàn ứng thì Ca Lặc đã chết, Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, đã biết sự tình đã không còn đơn giản là Ca Lặc hạ độc nừa, quá nửa còn có người âm thầm thao túng, Ca Lặc có lẽ chăng qua chi là một quân cờ thế tội mà thôi.
"Ca Lặc trong khoảng thời gian này đã từng gặp gờ thân mật với nhừng ai?" Khả Đôn vẫn bình tĩnh, chậm rãi hòi. Ca Lặc đến chết tuy khủng bố, nhưng trong măt nàng ta chi như là một con cừu con dê chết mà thôi.
"Hăn cùng Lưu tiên sinh từng có gặp gờ" Tác Kha Đột tiến lên một bước nói: "Khả Đôn, Lưu Văn Tĩnh này lai lịch bất minh, mong rằng Khả Đôn minh xét".
Khả Đôn trầm ngâm thật lâu sau mới nói: "Thanh Sam, đi đưa Lưu Vãn Tĩnh tới đây".
Người áo xanh thi lề thụt lùi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nừa, Tiêu Bố
lúc này mới biết tên của người áo xanh, thì ra là Thanh Sam (áo xanh), so với cái tên Bố Y của mình đúng là có thế có giao tình.
Trong đại trướng tĩnh lặng, sớm có thuộc hạ tới thu thập thi thế của Ca Lặc, quét dọn vết máu, Tiêu Bố Y thấy Ca Đặc đứng ở xa xa, trong măt nghi hoặc bất định, trong lòng thở dài, đệ đệ ruột của hăn chết, người này mới vừa rồi còn ra vẻ đau thương, hiện tại lại không một chút đau đớn, cũng thực là người có tâm cơ, hai người tích oán đã lâu, cũng đã đến mức không thế điều hòa được nừa.
"Tiêu Bố Y, hiện tại đã làm rõ, ngươi đích thực là trung tâm, không có quan hệ với việc hạ độc" Khả Đôn đột nhiên nhìn Tiêu Bố Y nói: "Ngươi mới tới thảo nguyên, công lao hiến hách, chi phong ngươi danh hiệu đệ nhất dũng sĩ thì không khòi thiếu sót..
Nàng ta thoáng trầm ngâm, Dương Thỏ Truân lập tức nhảy ra, chiếm trước Tác Kha Đột, mặc kệ thi thế của Ca Lặc còn chưa kịp lạnh, "Ta cũng cảm thấy Tiêu Bố Y cực kỳ thích họp với chức Thiên Phu Trưởng, xin Khả Đôn trọng dụng công thần".
"Tiêu Bố Y, ý ngươi thế nào?" Khả Đôn ôn nhu hòi.
Tiêu Bố Y đầu muốn phình to ra, thầm nghĩ loại tranh đấu của các ngươi lào từ nhìn thấy đã phiền, làm sao mà còn muốn gia nhập vào vũng bùn này được, "Khả Đôn. Bố Y vốn không có chí lớn, không giòi cầm binh xuất mưu, chi muốn buôn bán ngựa chứ không dám cầu địa vị cao xa, đa tạ ý tốt của Khả Đôn. Mong Khả Đôn hiếu người mà mời người cao minh hơn".
Dương Thố Truân ngân ra, Tác Kha Đột cũng ngạc nhiên, hai người cả đời vì quyền lợi mà lăn lộn, chi nghĩ rằng Tiêu Bố Y sẽ cảm ân đái đức mà tạ ơn. Không nghĩ đến hãn lại cự tuyệt!
"Ngươi một người một ngựa lực cầm Mạc cố Đức, đã là có dũng có mưu, lại thăng Tháp Khăc, cho dù Ca Lặc ám toán ngươi cũng không được" Khả Đôn trầm giọng nói: "Tiêu Bố Y, ngươi nhìn như chất phác, cũng bày mưu tính kế thật sự là một nhân tài rất hiếm có. Ta thu ngươi dưới trướng, chí mong ngươi vì Đại Tùy mà dốc sức, cũng không muốn ngươi trở thành phản tặc. Hiện tại thiên hạ khói lửa nối lên tứ phía, tin tứcc ấp bách, ngươi nếu không cầu làm quan, một lòng buôn bán ngựa không lẽ là tâm tồn ý định phàn nghịch?"
Nàng ta trầm giọng hòi, trong trướng đều im lặng không nói.
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Khả Đôn, tại hạ chỉ là do tính cách vốn vậy, không muốn làm quan mà thôi, Bố Y an phận thủ thường, làm sao lại có ý niệm phàn loạn, thinh Khả Đôn minh xét".
Khả Đôn cười lạnh nói: "Nghịch tặc làm sao lại nói mình phản nghịch, Tiêu Bố Y ngươi khôn khéo có thừa, chi cần buôn bán ngựa thành công, tất sẽ nôi tiếng trong thiên hạ. Ta thấy rất nhiều phản tặc có tâm gây bất lợi cho Tùy thất, nếu ngươi buôn bán ngựa thành công, bọn họ làm thế nào mà không mượn sức ngươi, đến lúc đó đao kiếm tại thân, ngươi còn có thế không theo? Không thế ta dùng, thì là địch của ta, Tiêu Bố Y, ta chi hỏi ngươi một câu, chức Thiên Phu Trưởng, ngươi làm hay không làm".
Tiêu Bố Y cười khố, thầm nghĩ bức người làm giặc thì đã gặp qua, bức người đi đánh cuộc cũng đã gặp qua, nhưng bức người làm quan cũng là lần đầu tiên gặp, người khác thay hãn lo lãng, hăn trong lòng cũng không bối rối, "Khả Đôn đối đãi với người rộng rãi, chi là lời vừa rồi nói cũng không thòa đáng".
Tất cả mọi người đều lo lăng cho cái đầu của Tiêu Bố Y, cũng không như trước kia gấp giọng la mãng, biết tiếu tử này luôn nói có đạo lý. Khả Đôn quả nhiên hòi: "Có gì không thỏa đáng?"
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Giang sơn chi thủ, tại đức bất tại hiếm, tại khoan bất tại nghiêm, hà chánh mãnh vu hổ, đức chánh như xuân phong (Năm giừ giang sơn là nhờ đức chứ không phải nhờ sự hiếm ác, nhờ sự khoan hồng chứ không phải nhờ sự nghiêm khăc, hà khăc thỉ như mãnh hố mà đức thì lại như gió xuân). Khả Đôn, Bố Y mạo muội hòi một câu, thử hòi dân chúng trong thiên hạ nếu đều có thế an cư lạc nghiệp, thử hòi có ai lại có ý nghĩ phàn loạn trong đầu?"
Mấy đại thần nhìn nhau, thầm nghĩ tiếu tử này không biết trời cao đất rộng, đại nghịch bất đạo.
Khả Đôn lại trầm ngâm thật lâu sau, "Vậy ý của ngươi là?"
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Khả Đôn chỉ sợ thiên hạ mưu nghịch đối với Đại Tùy bất lợi mà đối với Tiêu Bố Y lo lãng, lại không biết nếu Thánh Thượng có thế làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình, cho dù có muốn phản nghịch, ta nghĩ không đợi Thánh Thượng xuất binh, dân đã tự dẹp. Tại hạ buôn bán ngựa, chính là vì sinh kế, cho dù vì triều đình buôn bán ngựa thì sao, Khả Đôn cố tình cảm thấy tại hạ muốn phản loạn, thật sự rất không ôn. Thời Thuấn Vũ, thì có ai muốn phản loạn? Nhưng Kiệt Trụ cho dù hùng binh trăm vạn thì sao, còn không phải lâm vào kết cục thất bại?"
"Lớn mật," Dương Thô Truân rốt cuộc lên tiếng mãng, "Tiêu Bố Y, ngươi chăng lẽ dám đem Thánh Thượng so với Kiệt Trụ?"
Khả Đôn không nói, Tiêu Bố Y cũng chậm rãi nói, "Dương đại nhân lời ấy sai roi, tại hạ không dám so sánh, tại hạ chi muốn nói, lựa chọn minh quân hay hôn quân là do Thánh Thượng, chứ không phải ai khác. So sánh minh quân hôn quân là ở dân chúng, chứ không phải ở Bố Y, Khả Đôn khoan hậu anh minh, làm sao không biết đạo lý phòng dân chi khâu, thậm vu phòng xuyên (phòng miệng lười của dân chúng thì phải phòng thường xuyên)?"
Tiêu Bố Y cuối cùng trích dẫn vài câu danh ngôn, cũng rõ ràng họp lý. Vào thời đại hắn, đều được học nhừng câu nói được truyền lưu ngàn đời, ý tứ tinh túy trong đó không cần phải nói, mấy người nghe hăn nói, ánh măt nhìn hăn đã không còn giống như trước, cũng cảm thấy người này vãn võ song toàn, là một nhân tài.
Dương Thố Truân bị hăn bác bỏ, mặt hơi đỏ lên, chi là Tiêu Bố Y cực kỳ linh hoạt, đem Khả Đôn kéo vào làm cho hăn khôngthế phản bác mà nuốt vào bụng, nếu ngu ngốc mà phản bác, chính là nói Khả Đôn không đủ khoan hậu anh minh, hậu quả cũng không cần phải nói.
Trong đại trướng tĩnh lặng, Khả Đôn thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, nhiều ít cũng có chút hứng thú rã rời, xua xua tay nói: "Tiêu Bố Y, ngươi hãy đi đi".
Tiêu Bố Y kinh ngạc, lại cũng cung kính nói: "Tạ ơn Khả Đôn".
Hăn còn chưa lui ra, Thanh Sam đã trờ lại trướng, cử chỉ phiêu dật, thần sắc lại có vẻ bất an, "Khải bâm Khả Đôn, Lưu Văn Tĩnh chăng biết tung tích, có binh lính nói hãn đã cười ngựa chạy về hướng Đông Nam, có cần Thanh Sam dân binh đi băt về hay không?"
Dương Thố Truân gấp giọng nói: "Khả Đôn, Lưu Văn Tĩnh không từ mà biệt, quá nửa là tâm hoài quỷ thai, chuyện hạ độc Ca Lặc nói không chừng có liên quan đến hăn. Khả Đôn tín nhiệm hãn, mà hãn lại tâm tồn phản nghịch, thần xin mang một đội tinh binh đi băt hãn về".
Tác Kha Đột cũng tiến lên nói: "Thần cũng nguyện ý đi".
Khả Đôn chỉ ngồi tại chồ, bất động, làm cho người ta không biết tâm tư, thật lâu sau mới nói: "Đế hăn đi đi, các ngươi lui ra hết đi".
Tiêu Bố Y sớm đã ra khòi đại trướng, cân nhăc quan hệ giừa Khả Đôn cùng Lưu Văn Tĩnh, thầm lăc đầu, sau khi trờ lại trong trướng của mình, chi nghe một tiếng hô khẽ, một người đã bô nhào vào trong lòng hắn, run giọng: "Tiêu đại ca, huynh không sao chứ?"
On hương noãn ngọc trong lòng, Tiêu Bố Y không nghĩ đến Mông Trần Tuyết còn ở lại, mùi rượu hôn loạn cùng mùi hương xử nừ xộc lên mũi, Tiêu Bố Y khẽ ôm lấy Mông Trần Tuyết, hòi một câu, "Nàng sao còn ở lại đây?"
"Ta ở lại chờ huynh" Mông Trần Tuyết ngâng đầu lên, nước măt lãn trên gò má, trên mặt mang theo sự quan tâm, trong măt tràn đầy nhu tình nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y trong lòng rugn động, nhìn gương mặt kinh hoảng, tràn đầy nước măt kia, không khòi đưa tay ôm chặt Mông Trần Tuyết vào trong lòng.
Mới vừa rồi sinh tử một đường, cùng Khả Đôn nói chuyện, tinh thần của hãn đã căng thăng, chi sai một chút là lâm vào vạn kiếp bất phục, lần này thoát được tính mạng, trừ đi ân hoạn, trong lúc nhất thời đã buông lòng tất cả. Nay lại có người ngọc tân tâm chờ đợi, hăn thầm nghĩ tận tình phóng túng một phen.
Hai tay dùng sức, Tiêu Bố Y không nói nhiều, đã nóng bòng mà hôn xuống.
Mông Trần Tuyết măt khẽ khép lại, miệng lâm bâm, lại không biết nói cái gì, hai tay ôm chặt lấy Tiêu Bố Y như sợ lại mất đi.
Tiêu Bố Y đã không còn suy nghĩ gì, chi kịch liệt hôn lên cái cố thon dài của Mông Trần Tuyết, êm ái hôn lên nhừng giọt nước măt đọng lên trên má của nàng, giờ khăc này, tình yêu cùng sự quan tâm vô hạn, đã dung nhập vào trong nhừng nụ hôn nóng bỏng.
Mông Trần Tuyết hoàn toàn tan chảy vào trong nhiệt tình của hăn, trong miệng phát ra nhưng tiếng rên khẽ yêu kiều làm cho kẻ khác tiêu hồn, thân thế mềm mại áp sát vào người Tiêu Bố Y, không ngừng nhẹ nhàng nhích động.
Rốt cuộc, nàng đã không khống chế tình cảm của bản thân nừa, cánh tay ngọc quấn lấy mà cuồng nhiệt hồi đáp.
Lúc này hai người đã thần hồn điên đảo, hồn nhiên quên đi tất cả, dung nhập vào con nhừng con triền miên nóng bòng, dưới sự vuốt ve của Tiêu Bố Y, Mông Trần Tuyết đã khởi lên ngọn lửa tình dục.
Tiêu Bố Y không chồ là không hôn đến, không chồ nào là không vuốt ve, càng kích thích máu nàng cấp tốc chảy, hai má đò rực, măt khẽ nhăm lại.
Mông Trần Tuyết chỉ cảm giác có một đôi tay luồn vào trong y phục của nàng mà dò xét, tham lam xâm lấn vào nơi cấm địa nưh chốn không người, Mông Trần Tuyết khẽ ứ một tiếng, ngâu nhiên theo bản năng mà khẽ né qua, chỉ là trong sự vô thức mà thôi.
Từng món đồ được cời xuống, y phục trên người Mông Trần Tuyết đã hoàn toàn ờ trên mặt đất, dưới ánh đèn lờ mờ, thân thế xinh đẹp như ngọc tạc của nàng đã xuất hiện hoàn toàn trong mắt Tiêu Bố Y.
Mông Trần Tuyết giờ phút này xấu hố đến cả người nóng bòng, gương mặt vùi vào trong ngực của Tiêu Bố Y, quên cả rên rỉ.
Tiêu Bố Y ra sức hôn lên ngọc thế, đồng thời đem nàng ôm lên trên đệm.
Mông Trần Tuyết dưới ánh đèn nằm nghiêng, hai chân khẽ co lại, đôi măt nhăm nghiền, mái tóc tóc đen dài xòa xuống vai, càng tôn lên da thịt mượt mà như phấn, đẹp đến kinh người. Trước ngực căng tròn nối lên, khẽ run rây.
Tiêu Bố Y giờ phút này cũng đã cởi bỏ quần áo trên người, thân thế không ngần ngại mà tiếp xúc, từng cơn lửa nóng trong khoảnh khăc bùng lên trong lòng hai người.
Thân thế mềm mại của Mông Trần Tuyết run lên, bối rối mở măt ra, thấy Tiêu Bố Y đang mim cười nhìn mình, ánh măt chạm nhau liền vội vàng né tránh, chi là sự né tránh này càng gia tăng sự hấp dân đối với nam nhân. Tiêu Bố Y trong yết hầu phát ra một tiếng trầm thấp mà áp mạnh tới.
Trong một khăc thủy hòa giao dung, đôi mi thanh tú của Mông Trần Tuyết cau lại rên khẽ, thân thế chợt theo tứ chi mà cuốn chặt lấy thân thế của Tiêu Bố Y, thì thào tự nói, tựa hồ kiên định với bản thân, lại như là nói cho Tiêu Bố Y nghe, "Tiêu đại ca, thiếp vĩnh viên sẽ không bao giờ quên chàng".