Mục lục
Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn bị Phù Bình Cư liên tục đánh ra mấy chưởng, nhưng chưa bị thương đến căn bản. Khi mới chạy trốn, khí huyết còn có chút không thông, nhưng chỉ chạy vài bước, tinh lực đã hồi phục, một hồi chạy như điên. Phù Bình Cư cũng truy cản không nổi.
Tiêu Bố Y khi mới đến thế giới này mới đẩu là chạy lên xuống trên núi để luyện tập võ công tuy chưa đến đâu nhưng công phu chạy trốn thật ra cũng không kém. Hôm nay được Cẩu Nhiêm Khách truyền thụ Dịch Cân kinh, bốn năm cần tu khổ luyện, đến bâv giờ bộc phát chạy trốn, trong cơ thể tràn ngập tinh lực bản lãnh chạy trốn có thể nói là cao hơn một tầng, cho dù Trương Tu đã năm đó đến đuổi cũng không dễ dàng bị bắt.
Phù Bình Cư không nhất thiết đã cao minh hơn Trương Tu muốn đuổi kịp hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng Phù Bình Cư mặc dù tạm thời đuổi không kịp Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y muốn thoát khỏi hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy gió mạnh cắt mặt núi đá, cây cối ở hai bên bay ngược trở lại cũng kinh ngạc về thể lực cùa mình, hắn hôm nay đem thể năng phát huy đến đỉnh điểm, rõ ràng cảm giác được Phù Bình Cư đang từ từ kéo gần lại khoảng cách, nhưng muốn nói dùng chưởng đánh hắn thì vẫn còn khoảng cách rất xa. Nhưng một màn này cùng với lúc trước bị Trương Tu đã đuổi giết cũng có chút tương tự? Khác biệt chính là Trương Tu đã là vì triều đình, còn Phù Bình Cư này không biết vì mục đích gì mà muốn giết hắn? Lúc nãv thì có một La Sì Tín... giờ lại thêm hắn...
Khi nghĩ tới đây Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn về nơi xa. nhìn thấv phía trước có một tảng đá lớn bóng loáng bẳng phắng ở trên cũng không có bóng người, phần khởi khí lực vọt tới trước tảng đá lớn mới thờ phào một hơi chậm lại vài bước. Phù Bình Cư đã chạy tới một chưởng đánh về phía lưng hắn.
Tiêu Bố Y sỡm đã có phòng bị lắc mình, sang một bên. cổ tay hơi lắc đã có hai điểm hàn quang bắn ra. Phù Bình Cư như sớm đă có dự liệu, nhìn thấy Tiêu Bố Y cổ tay chớp động, đã biến ảo thân hình, tránh né hàn quang. Nhưng một chưởng đánh lệch, rơi vào trên tảng đá. đá vụn bắn tung tóe.


Tiêu Bố Y thấy vậy âm thầm hàn người. Ám khí của hắn vốn do Lý Tĩnh phát minh ra kình đạo mạnh, tốc độ nhanh có thể so với nỏ cứng, lúc trước cho dù Đỗ Phục Uy, Lý Từ Thông đều không thể tránh né. Phù Bình Cư lại xem như không có gì mấy lần áp sát đều dễ dàng tránh né. Bất quá Tiêu Bố Y cũng rõ ràng mấu chốt trong đó, biết cao thủ cần tu nội ngoại, vô luận động tác cùng cảm giác đều hơn xa người thường, hắn sau khi phóng ra nỏ tiễn mới né thì cũng chưa chắc. Nhưng hắn phóng ra nỏ tiễn lại cần phải nâng cánh tay nắm quyền, động tác rất nhỏ này người thường không thể đề phòng, nhưng rơi vào trong mắt cao thủ lại là điềm báo trước khi phóng ra nỏ tiễn, Phù Bình Cư mấy lần né qua nỏ tiễn của Tiêu Bố Y, cũng không phải tốc độ cùa hắn nhanh hơn nỏ tiễn, mà bất quá là nhanh hơn thời gian Tiêu Bố Y phóng ra mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận đạo lý này. Tiêu Bố Y trong lòng có chút lo lắng, biết Phù Bình Cư này cao minh, hơn mình nhiều, hôm nay đánh một trận, cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng hắn dù sao cũng thân kinh bách chiến, mặc dù lâm vào thế yếu, nhưng nhìn thấy Phù Bình Cư lại đánh chưởng tới, cũng không phóng ra nỏ tiễn nữa, mà hét lớn một tiếng, một chưởng đánh ra.
Phù Bình Cư mừng rỡ. thầm nghĩ tiểu tử này không biết sống chết. Một chưởng này đụng nhau, bảo đảm sẽ làm cho Tiêu Bố Y đứt gân gãy xương. Hắn không sợ Tiêu Bố Y liều mạng, nhưng lại sợ hắn bại trốn, lập tức cánh tay ngưng kinh, muốn một chường này đánh gãy tay Tiêu Bố Y sau đó mới giết!
Chỉ là chưởng này còn chưa đánh trúng, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Bố Y rung cánh tay, Phù Bình Cư giật mình, biết tiểu tử này còn đang có trá thân thể tung bay đã thay đổi phương vị. Nhưng Tiêu Bố Y lần này cũng không có phát ra nỏ tiễn, mà là trên tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm, hàn quang lấp lóe.


Đoản kiếm trên tay Tiêu Bố Y bỗng nhiên xung lên. Phù Bình Cư thu tay lại không kịp đã bị Tiêu Bố Y một kiếm đánh bị thương lòng bản tay. Phù Bình Cư ánh mắt phát lạnh, tay trái đẩy lên trên vách đá đã cách Tiêu Bố Y ngoài ba bước, ngưng thần đứng đợi. Tiêu Bố Y thầm nghĩ đáng tiếc, nhưng lại dậm chân một cái thân thể tung cao lên đã vọt lên trên tảng đá cười lớn nói: "Phù Bình Cư đến đây... chúng ta không cần âm thầm xuống tay... cứ trực tiếp mà đánh một trận".
Hắn đứng ở trên cao trong nháy mắt đã đoạt chiếm địa lợi. Phù Bình Cư quá nửa cũng không ngờ hắn lại có lá gan như thế, lạnh lùng nhìn Tiêu Bố Y nhưng lại không lên tiếng.
Tiêu Bố Y trông có vẻ nhàn nhã. lên tiếng châm chọc nói: "Phù Bình Cư đã lâu không gặp lại biến thành câm điếc sao?"
Phù Bình Cư ánh mắt chợt lóe đột nhiên thân hình cấp bách xoay chuyển hướng về phía núi đá bên trái mà chiếm lấy. Tiêu Bố Y hiện tay cầm bảo kiếm, chiếm ở trên cao cho dù hắn võ công cao cường, nhưng lại cũng không dám trực tiếp mạo muội xông lên. Hắn hiển nhiên tâm trí cực cao nghĩ muốn cướp lấy cao điểm rồi mới giết Tiêu Bố Y, núi đá bên trái hơi bằng phắng, địa thế cũng cao có thể dùng để đối phó Tiêu Bố Y.
Trong khi hắn suy nghĩ đã định ra kế hoạch để đối phó Tiêu Bố Y, nhưng Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn bỗng nhiên lắc mình, như lại nẳm trong dự tính, khẽ quát một tiếng, ở trên tảng đá lớn vọt lên không đánh ra.
Tiêu Bố Y đột nhiên ra tay gió núi gào thét, trên tảng đá lớn lá đỏ bay múa như roi giống như bị sát khí cùa Tiêu Bố Y làm cho động, đang cổ động trợ uy. Một kích này lực đạo so với lúc này kịch chiến với La Sĩ Tín còn muốn dũng mãnh hơn. Phù Bình Cư vốn hướng về bên trái mà vọt quạ nhìn thấy Tiêu Bố Y đoạn hậu lộ, gầm nhẹ một tiếng, dưới chân dùng sức, cũng đã nhảy lên cao. Hai người trong không trung nghênh đón, Tiêu Bố Y tay trái nắm lại ám khí bắn ra, tay phải cầm bảo kiếm liên tục bổ ra mười ba nhát!
Tiêu Bố Y toàn lực ứng phó, nếu như nói mới vừa rồi kịch chiến La Sĩ Tín bất quá dùng mười thành khí lực thì giờ khắc này tiềm lực bộc phát ít nhắt đã xuất ra mười hai phần lực
Hắn giờ khắc này công kích giống như nộ hải cuồng triều, không trung hào quang ngàn vạn bóng kiếm trùng trùng, cho dù Trương Tu đã sống lại. bỗng nhiên bị công kích hung mãnh như thế cũng phải luống cuống tay chân. Phù Bình Cư đồng tử co rút lại không nghĩ tới Tiêu Bố Y liều chết đánh một trận, sát khí ngàn vạn, khí thế cũng không thua kém gì hắn. Mắt thấy Phù Bình Cư đã lâm vào hạ phong không thể trốn tránh, không nghĩ tới hắn bỗng nhiên đưa tay ra từ phía sau rút ra hai thứ gì đó giống như nừa vòng tròn, đưa tay hợp lại chỉ nghe rắc một tiếng, đã hợp thành một cái thuần bài.
Thuần bải mặc dù không tính là lớn nhưng đem các chỗ yếu của hắn đều bảo vệ, chỉ nghe đinh đinh đang đang không ngừng bén tai nỏ tiễn mặc dù sắc nhưng xuyên không qua thuần bài. bảo kiếm mặc dù bén, nhưng cũng không phá được thuần bài nọ.
Hai người trong không trung một công một thủ. Tiêu Bố Y vô công mà về. Phù Bình Cư nhất thời cũng không làm gì được Tiêu Bố Y. Hai người dù sao cũng không phải là chim chóc, cũng phi rơi xuống trên mặt đất. Tiêu Bố Y khi hạ xuống, trong lòng cũng ngưng kết như băng, chìm vào thảm cốc!
Lúc này một đạo hào quang, bỗng nhiên từ sau tảng đá lớn vọt lên mà đâm thẳng đến. Nhưng bảo kiếm muốn đâm là người nào? Tiêu Bố Y vốn đã sắp đặt mọi việc, nhưng thời khắc này trong lòng lại không nắm chắc!
Hắn biết sau tảng đá có người mai phục, nhưng khi nhìn thấv Phù Bình Cư rút ra thuẫn bài đột nhiên nghĩ tới một chuyện!
Tiêu Bố Y vốn càng gặp khó càng mạnh mặc dù thấy Phù Bình Cư võ công cao minh hơn mình nhiều, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giết hắn giờ phút này chính là như năm đó Trương Tu đã đuổi giết. Tiêu Bố Y cũng muốn mượn cơ hội này loại bỏ Phù Bình Cư. Hắn hung hãn một kích đều là dẫn dụ thật ra là để che dấu sát chiêu chính thức.
Hắn tới nơi đây cũng không phải là lẻ loi một mình, mà là mang theo Tôn Thiếu Phương cùng nữ tử Ăn cơm trắng!
Tôn Thiếu Phương hiển nhiên không cần nói tới hắn có ờ đây cũng không có tác dụng gì lớn nhưng nữ tử ăn cơm trắng chính là sát chiêu mà hắn bày ra. Đương nhiên hắn không biết Phù Bình Cư đến đây nhưng từ khi Phù Bình Cư xuất hiện tại Đàn xã tắc, nữ từ áo đen gần đây cũng ít khi rời xa hắn. Tiêu Bố Y đến Thước Sơn chờ Địch Nhượng, nữ từ áo đen cũng cố ý đi theo. Tiêu Bố Y cũng không có phản đối. Hắn khi bị Phù Bình Cư tập kích, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là cùng nữ từ áo đen hội hợp bắt chước chuyện lúc trước lực chiến Phù Bình Cư!
Hắn một đường chạy như điên, chính là đi tới chỗ của nữ tử áo đen hắn biết, nữ tử áo đen khi nhìn thấy hắn gặp nạn khẳng định, sẽ không ngồi yên không để ý đến hơn nữa rất có thể sẽ ở sau tảng đá!
Tiêu Bố Y đối với tín nhiệm nữ tử áo đen là một loại cảm giác rất kì quái, hắn cũng tin tường cảm giác của mình. Từ sau khi Lạc Thủy tập kích, hắn đã quen biết với nữ từ kì quái này nữ tử áo đen chù động tìm đến hắn, một đường đi theo, nói cho hắn Trương Tu đã muốn giết hắn nhưng nàng có thể giúp hắn! Tiêu Bố Y khi lên làm Hữu kiêu vệ Đại tưỡng quân, cũng đã có ý phản, nghe đến đó đương nhiên là thà rẳng có, không thể tin rẳng không. Chuyện phát triển quả nhiên như nữ tử áo đen nói. Trương Tu đã dẫn La Sì Tín tới giết hắn chứng minh lời nữ tử áo đen nói không có sai. Tiêu Bố Y bời vì sớm có chuẩn bị cho nên đã đem tổn thất giảm xuống ít nhất.
Nữ tử áo đen rất cổ quái, đưa ra yêu cầu cũng rất cổ quái, nàng muốn giúp hắn có thể giúp hắn vô số lần, nhưng cuối cùng chỉ là vì để cho hắn giúp nàng một lần.
Yêu cầu này là cái gì nữ từ áo đen cũng không có nói nhưng nàng kiên trì tin tường Tiêu Bố Y nhất định, có thể làm được, tựa như nàng kiên trì tin tường Tiêu Bố Y là Đại tướng quán cùa Vô Thượng Vương vậy.
Nữ từ áo đen rất quái lạ nhưng trong mắt Tiêu Bố Y nàng hình như hiểu biết thật ra cũng không nhiều. Nàng yêu cầu vốn đơn giản, một ngày ăn ba bữa cơm chỉ ăn cơm trắng, ngẫu nhiên có chút thức ăn là tốt rồi. Phụ nữ như vậy, còn có thể cầu gì cao xa? Tiêu Bố Y nghĩ cũng không rõ, nhưng hắn lại lựa chọn tin tưởng.
Tiêu Bố Y mặc dù ít khi đánh cuộc, nhưng hắn không thể không thừa nhận, trong thời gian bốn năm này hắn đã đánh cuộc không ít lần, có thua có thắng, có được có mất, nhưng rốt cuộc là lợi hay hại vậy chỉ có sau khi hắn chết thì mới có thể rõ ràng, có lẽ cho dù chết, cũng không rõ.
Nữ từ áo đen theo hắn từ Hạ Bi chạv trốn, một đường qua Hoải Thủv Hán Thủv. lấv Tương Dương chiếm Đỏng Đô. nữ từ áo đen không có chù động xuất lực. nhưng khi Tiêu Bố
Y mời nàng làm chuyện gì. nàng cho tới bâv giờ cũng chưa từng do dự. Từ Hạ Bi đến Tương Dương, từ Tương Dương đến Đỏng Đô, nữ từ áo đen vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhựng Tiêu Bố Y lại phát hiện nàng đă từ từ chuyển biến, nữ từ áo đen tự hòi càng lúc càng nhiều, khi nàng nhìn hồng Lạc Dương, vẻ mặt cũng không lạnh lùng! Nhưng tâm tư trợ giúp của nữ tử áo đen vẫn không có thay đổi. ít nhất tại Đàn xà tắc. nàng đã liều mạng cứu hắn. điều đó tuyệt đối làm bộ không được, sống chết trước mắt là khảo nghiệm bàn tính một người tốt nhất. Tiêu Bố Y từ khi nàng tới cứu mình, thật ra cũng đã quyét định, khi có thể giúp nàng, thì nhất định, sẽ giúp!
Cho nên hắn tuy vẫn có nghi hoặc, nhưng đối với nữ từ áo đen cũng chua từng biểu đạt.
Hắn đương nhiên trong lòng cũng có nghi ngờ. hơn nữa theo địa bân cùa hắn càng lớn. hắn lại phát hiện càng khó nắm trong tay. Cái này vốn chính là một loại mâu thuần không thể trárib. né, người hắn phii phòng bị càng nhiều, nhưng vẫn phải sử dụng một số. điều này làm cho hắn đột nhiên giãi thích được sự nghi kỵ cùa Dương Quảng, lại càng thêm cảm thấv
Dương Quảng thật ra cũng là một người đáng thương. Dương Quảng cho tới bâv giờ. cũng chỉ tin có Trương Tu Đà. Trần Tuyẻn Hoa cùng Tiêu Hoàng hậu. nhưng Tiêu Hoàng hậu không thể trợ giúp hắn. hai người còn lại cũng đã chết, đối với Dương Quãng mà nói. hắn chính thức là kẻ cô đơn. mỗi lẩn Tiêu Bố Y nhớ tới điều này. trong lòng không biết có tư vị gì. hắn lấy Dương Quảng làm gương, cảnh giác mình không thể dẫm vào vết xe đổ. Hắn tuy có lòng nghi ngờ, nhưng hắn có thể khống chế lòng nghi ngờ này. cũng không để cho lòng nghi ngờ ảnh hưởng đến đại cuộc, nhưng khi nhìn thấv Phù Bình Cư đột nhiên rút ra vật giống hai mặt vòng tròn kia. họp thành một tấm thuần bài. Tiêu Bố Y trong lòng chấn động mãnh liệt, lại nhớ tới mà tập kích tại Lạc Thùv kia!
Khi đó, nữ tử áo đen ám sát Dương Quảng, nhưng lại ngộ sát Trần Tuyên Hoa giả. nàng rút kiếm ra. ánh sáng tỏa khắp Lạc Thủv. ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người nữ từ áo đen. Tiêu Bố Y cũng không ngoại lệ. Nhưng Tiêu Bố Y trước khi ngăn cản nữ từ áo đen. cũng chú V tới đầu lĩnh thích khách.
Người nọ lúc đầu không phii là cũng rút ra một tấm thuần bài giống như vậy, đề ngăn chặn nò tiễn sao?
Loại thuần bài này tạo hình cực kỳ khéo léo. thoạt nhìn rất khó bắt chước, cho dù bắt chước, cũng sẽ không sừ dụng thành thạo đến như vậy. Phù Bình Cư giờ phút này vận dụng thuần thục, hắn có phải là người lúc trước tập kích tại Lạc Thủv không?
Nhưng hắn nếu là người nọ. nữ từ Ăn cơm trắng chẳng phải là cùng một đường với hắn sao?
Nữ từ áo đen nếu cùng một đường với Phù Bình Cư mà nói. vậy nàng hôm nay xuất kiếm, muốn giết sè khôngphải là Phù Bình Cư. mà là Tiêu Bố Y hắn!
Chi một Phù Bình Cư. Tiêu Bố Y có thể còn mạng hay không hv vọng cũng không tính là lớn. giờ lại thêm một nữ từ áo đen, cao thủ kiếm đạo, hắn sao có thể chống cự?
Tất cả phán đoán này bất quá chi là suy nghĩ. Tiêu Bố Y lại một lần nữa cảm thấv lo lắng, nhưng hắn cũng không phải là người bó tay đợi chết, chân vừa chạm đắt đă quát lên một tiếng, thân hình xoay chuyển. đã tới sau lưng Phù Bình Cu. đoản kiếm đâm vào sau lưng Phù Bình Cu.
Lúc này. hào quang đẳng sau tảng đá cũng đã đâm tới trước ngực Phù Bình Cư!
Phù Bình Cư đă hai mặt thụ địch! Tiêu Bố Y thấv thế trong lòng cũng có chút an tâm. Phù Bình Cư lại đưa thuẫn bài ra đỡ. chi nghe đinh đinh hai tiếng vang lớn. trường kiếm đoản kiếm cùa hai người cơ hò đồng thời đâm trúng thuẫn bàỊ Phù Bình Cư dưới chân vận động, đă thối lui đến trước tảng đá. lạnh lùng nhìn hai người.
Hắn có thể lấv một thuẫn, bải đồng thời ngăn trở hai người tiến còng trước sau, chi nói về tốc độ. so với hai người đã cao hơn không ít.
Nữ từ áo đen khẽ nhíu mày. cằm trong tay bảo kiếm, hơi mím môi. nhưng trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiêu Bố Y cùng nàng sóng vai mà đứng. Gió núi vù vù. lá đò tung bay. tựa hồ cũng không chịu nổi sát khí giữa ba người, hiu quạnh mà hạ xuống.
Tiêu Bố Y khi lắc mình tới phía sau Phù Bình Cư tấn còng, là sợ đem sau lưng bán cho nữ từ áo đen. Phù Bình Cư lưng dựa vào tảng đá. hiển nhiên cũng sợ hai mặt thụ địch.
Hai người đều võ công cực cao. tâm trí cũng cao. trong lúc nhất thời cũng lựa chọn địa thế có lợi đối với mình.


Đối với nữ từ áo đen xuất hiện. Phù Bình Cu cũng không có ngoài ý muốn, chi là trong hai mắt hàn quang chóp động, tựa như nghĩ tới cái gì. Hắn là cao thù. chi nhìn nữ từ áo đen ra chiêu, khắng định cũng biết tại Đàn xà tắc ngăn đón hắn chính là nữ tử áo đen này. nhưng giữa hai người rốt cuộc có vấn đề gì hay không. Tiêu Bố Y cũng không thể nghĩ ra được.
Ba người im lặng. Phù Bình Cư lại đột nhiên phát động, hắn bồng nhiên vọt tới. mục tiêu công kích là Tiêu Bố Y. Mặc dù đối mặt với hai đại cao thủ, nhưng hắn tự thị võ còng, hiển nhiên vẫn có ý niệm giết chết Tiêu Bố Y trong đầu.
Tiêu Bố Y lui ra phía sau một bước, co khủv tay dùng bảo kiếm bảo vệ trước người. Phù Bình Cư một chiêu đánh tới. nữ từ áo đen đồng thời cũng động, cấp bách đâm vào sườn cùa Phù Bình Cư. Tiêu Bố Y thấy thế. kiếm quang tăng vọt. đâm về trước ngực Phù Bình Cu. Phù Bình Cư gầm nhẹ một tiếng, thuẫn bài xoay chuyển. ngăn trờ một kiếm cùa Tiêu Bố Y, tay phải chợt lặt. búa đã ờ nơi tay. chi đập một cái, đã chặt gày trường kiếm cùa nữ tử áo đen!
Nữ từ áo đen kinh hăi. lùi nhanh ra phía sau. Phù Bình Cư lại gầm lỡn một tiếng, thân hình tăng vọt. một búa bổ về phía cổ cùa nữ từ áo đen. Một búa này. thế tất trúng! Thì ra hắn đárib. Tiêu Bố Y là giả, giết nữ từ áo đen là thật, một chiêu này nhìn như đơn giản, nhưng đă sớm mưu tính từ lâu. trước trừ nữ tử áo đen. sau mới giết Tiêu Bố Y!
Nữ từ áo đen có nguy hiểm. Tiêu Bố Y tuyệt đối sè không thể rời đi, nghĩ tới đây. Phù Bình Cư đă lộ ra nụ cười lạnh, Tiêu Bố Y mắt như muốn nứt ra, mắt thấv nữ từ áo đen tránh cũng không thể tránh.. Đúng lúc này. trong núi đột nhiên vang lẻn một tiếng băng lớn.
Người nào cũng đều biết, đâv là ảm thanh do dâv cung phát ra! Nhưng thanh âm lại lớn đến như vậy. làm cho người ta không thể tin được đâv là thanh âm do trường cung phát ra!
Phù Bình Cu bất chấp giết nữ từ áo đen nữa. lắc mình, lùi nhanh ra sau- thân hình vọt lên cao. đã nhảv lên trên tảng đá. Hắn không nhìn Tiêu Bố Y, không nhìn nữ từ áo đen. ánh mắt đã hướng lên trên một tảng đá ờ phương xa. Tiêu Bố Y nhìn theo, chỉ thấv một người râu ria đẩv mặt. cẩm trong tay cung lớn. mắt song đồng, không khòi vừa mừng vừa sợ.
Phù Bình Cư lại vừa sợ vừa giận, từng chữ nói ra: "Cầu Nhiêm Khách?"
Cẩu Nhiêm Khách đứng ờ trên tảng đá. giống như thiên thần ờ đó. Nhưng cung ờ trong tay hắn không có tên, mới vừa rồi chi bằng một câv cung không đã làm cho Phù Bình Cư không ai bì được kinh sợ thối lui. Tiêu Bố Y vừa nhìn thắv. không khòi trong lòng đă an tám xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK