Mục lục
Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió núi lành lạnh, thổi tay áo mọi người tung bay, lá đỏ bay múa, giống như tâm tư phức tạp của mọi người.


Cầu Nhiêm Khách sừng sững ở trên núi đá, chỉ là nhìn Phù Bỉnh Cư nói: "Phù đạo chủ, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"


Phù Bỉnh Cư sắc mặt không thay đổi nhưng trong mắt bỗng nhiên ánh sáng tăng vọt, môi động hai cái, nhưng cũng không nói gì?


Tiêu Bố Y cau mày, hắn thấy Cầu Nhiêm Khách chỉ bằng cung không đã lui địch, uy phong lẫm lẫm, hào khí ngút trời, không khỏi an tâm. Nhưng nghe được Cầu Nhiêm Khách nói chuyện, lại nghĩ đến ý đồ đến của Cầu Nhiêm Khách, lại không khỏi nghi hoặc trùng trùng,


Cầu Nhiêm Khách vì sao xuất hiện, hắn đến Đông Đô, hoặc là nói hắn đến Thước Sơn để làm cái gì?


Tiêu Bố Y trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn súc lực chờ phát, vô luận Câu Nhiêm Khách làm như thế nào, hắn vẫn tín nhiệm Cầu Nhiêm Khách cũng như hắn tín nhiệm Lý Tình vậy!


Hắn không nói cũng là có lý do của hắn Tiêu Bố Y lựa chọn tin tưởng


Chỉ là ba người vẫn trầm mặc, gió núi gào thét lại càng lộ ra sát khí trùng trùng, nhưng Tiêu Bố Y cũng không hoảng hốt, vô luận như thế nào, Cầu Nhiêm Khách ở đây, Phủ Bình Cư cũng không dám coi thường vọng động


Ba người đều có suy nghĩ riêng, nữ tử áo đen cũng thấp thỏm không thôi. Nàng bị Phù Bỉnh Cư tập kích, cơ hồ đã chết, lòng bàn tay cũng tràn đầy mồ hôi lạnh Mới vừa rồi búa của Phủ Binh Cu bổ tới, phi thường sắc bén làm cho nàng khó lòng phòng bị, nếu không phải hắn đột nhiên rút lui, nữ tử áo đen tuy không có mất mạng nhưng bị thương là khó tránh khỏi. Điều này làm cho nàng không khói một lần nữa nhận xét lại Tiêu Bố Y, nàng vẫn cảm thấy Tiêu Bố Y xuất đao không chiêu không thế, võ công không có chương pháp, cảm thấy nếu hai người động thủ mà nói, mình chưa chắc đã yếu hơn hắn, nhưng này mới phát hiện chỗ kinh khủng của Phù Bình Cư, không khỏi kinh ngạc sự cứng cỏi cùng tiềm lực của Tiêu Bố Y, so với lúc trước cùng Trương Tu Đà đành một trận, Tiêu Bố Y võ công chỉ có thể Cũng từ đột nhiên tăng mạnh để hình dung, chỉ cần có thời gian, đừng nói là nàng, cho dù Phú Bình Cư cũng chưa chắc đã có thể chiếm được thượng phong


Nhân tài như vậy, võ công như vậy, quyền thể như vậy. Hắn sẽ chịu ngồi vào vị trí Đại tướng quân của Thái Bình đạo sao? Nữ tử áo đen trong lòng hiện lên sự nghi hoặc, mím chặt môi, ánh mắt rốt cuộc rơi vào trên người Cầu Nhiêm Khách, âm thầm thở dài, anh hùng trong thiên hạ. Cầu Nhiêm Khách là tuyệt đỉnh"


Phú Bình Cự dám xuống tay đối với người trong thiên hạ, nhưng khi gặp phải Cầu Nhiêm Khách, cũng phải rút tay lui về.


Bốn người đều có bí mật, đều là cao thủ, nhưng lại cũng đều trầm mặc. Cầu Nhiêm Khách một cuộc phá vỡ yên lặng, nghiêm nghị nói: "Phù đạo chủ thân là người trong Thái Bình tứ đạo, lại là đứng đầu Lâu quan, lúc đầu vì một lời hứa, tiêu thanh biệt tích hơn mười năm, không biết hai lần ra tay, đã quên lời hứa lúc đầu sao?"


Phù Bỉnh Cư không nói gì, chỉ là ngóng nhìn Cầu Nhiêm Khách, ánh mắt phức tạp.


Tiêu Bố Y tràn đầy nghi hoặc, thầm nghĩ người trong Thái Bình tứ đạo là có ý gì? Đúng đầu Lâu quan là có ý gì? Cầu Nhiêm Khách thoạt nhìn cùng với Phù Bỉnh Cư này là người quen cũ, vậy lời hứa hơn mười năm trước là giải thích như thế nào? Cầu Nhiêm Khách nói Phù Bỉnh Cư hai lần ra tay, chẳng lẽ nói chính là hắn hai lần ám sát mình? Cầu Nhiêm Khách từ đâu mà biết được?


Lúc đầu khi hắn gặp Cầu Nhiêm Khách, chỉ tưởng rằng hắn là hào kiệt tiếu ngạo chốn thảo mãng, nhưng thật không ngờ Cầu Nhiêm Khách mỗi lần xuất hiện sau này đều mang theo nghi hoặc mới, hắn cũng Đạo Tin có hứa hẹn gì rồi sao lại cũng Phù Bỉnh Cư quen biết? Cầu Nhiệm Khách nhìn thấy Phù Bỉnh Cư không nói, trên mặt lộ ra vẻ quái dị. "Phù đạo chủ, đã lâu không gặp. Chẳng lẽ nói cũng sẽ không nói lời nào sao?"


Phù Bỉnh Cư rốt cuộc hừ lạnh một tiếng. "Cầu Nhiêm Khách, người tới đây để làm gì?"


Câu Nhiệm Khách về kinh ngạc trong mặt càng đậm "Ngươi nói cái gì? Ngươi."


Hai người đều có mục đích của bản thân mà nói chuyện Tiêu Bố Y trong lòng có sự không hiểu cùng hoang mang lại cảm thấy có chút vấn đề chớp động ở trong đầu, nhưng nghĩ cũng không ra được. Cầu Nhiêm Khách sắc mặt biệt nghiêm nghị, đột nhiên nói: "Lâu đạo chủ Minh nguyệt chiếu Trường An xin hỏi Thiên Nhai Minh Nguyệt ở đâu?"


Phù Binh Cu ngạc nhiên "Ngươi... hừ..."


Hắn lại bỏ ngang không nói gì, Cầu Nhiệm Khách trong hai mắt hàn quang chợt hiện, Ngươi là ai?


Hắn lời vừa nói là Phù Bỉnh Cư trên tay gân xanh nổi lên, trong mắt hàn quang lóe ra, Tiêu Bố Y lại thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh mới vừa rồi nghe Cầu Nhiêm Khách nói, hắn vốn đã cho rằng Phù Bỉnh Cư trước mặt chính là người quen cũ của Cầu Nhiêm Khách,hơn nữa là cái gì người trong Thái Bình tứ đạo, nhưng Cầu Nhiêm Khách thoảng qua lại không nhận, ở trong đó hẳn là có huyền CƠ gì?


Gió núi lại nổi, Cầu Nhiêm Khách đột nhiên huýt lên một tiếng, âm thanh vang động khắp nơi, "Ngươi không phải Phù Bỉnh Cư! Ngươi giả mạo Phù Bỉnh Cư, ngươi là ai?" Hắn lời vừa cất lên, người đã chớp động, đến khi dứt lời, người đã đến trước tảng đá mà Phù Bỉnh Cư đứng,


Tiểu Bố Y đã thấy qua Cầu Nhiêm Khách triển lộ võ công, nhưng lại chưa bao giờ thấy hẳn xuất ra thân pháp nhanh như vậy, trong lòng không khỏi kính ngưỡng, thầm nghĩ Cầu Nhiêm Khách võ công cao tuyệt, thì ra ngày thường thi triển cũng không phải là toàn lực. Lúc đầu hắn lực giết quân Đột Quyết, mình vẫn kính như người trời, nhưng so với thân phụ hôm nay, lại không là gì cả! Võ công của Cầu Nhiêm Khách thật sự sâu không lường được!


Nhưng Phù Bỉnh Cư tựa như đã sớm cảnh giác, khi Cầu Nhiêm Khách huýt lên, thân hình hắn đã động, đợi khi Cầu Nhiêm Khách xông tới trước tảng đá, hắn đã nhảy xuống, nhằm đỉnh núi mà chạy đi.


Cầu Nhiêm Khách mũi chân điểm một cái, đã vọt lên tảng đá, nhìn thấy Phù Bỉnh Cư hai hàng lông mảy dựng thẳng cũng không nói chuyện cùng Tiểu Bộ Y, đã hướng lên đỉnh núi mà đuổi theo.


Hai người chạy đi rất nhanh, thoáng qua bóng người đã thu nhỏ lại nhỏ xíu, Tiêu Bố Y hô thấp: "Theo sau".


Hắn mới cất bước, cảm thấy nữ tử áo đen bất động, liền quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"


Nữ tử Ăn cơm trắng do dự, rồi cũng đi theo. Tiêu Bố Y biết Cầu Nhiêm Khách võ công cao tuyệt, hắn đối kháng với Phù Bỉnh Cư, cũng không nguy hiểm tới tính mạng nhưng dù sao huynh đệ tình thâm, huống chi là cảm thấy nghi hoặc trùng trùng đã không thấy hành tung của bọn họ, nhưng lại theo hướng của bọn họ mà đuổi theo, đợi đến đỉnh núi, thấy mây trắng mờ ảo, Vạn vật hiu hắt, đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy lá đỏ đầy núi, hẻm núi sâu hun hút, Cầu Nhiêm Khách cùng Phù Bỉnh Cư lại đã sớm không thấy bóng dáng


Tiêu Bố Y cau mày, nhưng lại tỉ mỉ quan sát từng cành cây ngọn cỏ xung quanh, nhìn thấy vách đá có cành khô mới gãy, trầm giọng nói: "Bọn họ hẳn là từ nơi này nhảy xuống


Vách núi hiểm trở, người thường muốn đi xuống cũng không dễ dàng nhưng đối với hai người Trương, Phù mà nói, vấn đề cũng không có gì lớn, Tiểu Bộ Y thật không ngờ Phù Bình Cư, phải nói là giả Phù Bỉnh Cư Võ Công mạnh như vậy, lại không dám cùng Cầu Nhiêm Khách đối mặt, trong lúc nhất thời nghi hoặc cùng hâm mộ đều có, trong lòng lại thấp thỏm, không biết như thế nào cho phải? Có nên nhảy xuống hay không?


"Vậy có nhảy xuống không?" Nữ tử áo đen rốt cuộc hỏi.


"Cô nói sao?" Tiêu Bố Y hỏi.


"Ngươi nhảy, ta cùng nhảy" Nữ tử áo đen không chút do dự nói.


Tiêu Bố Y trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm động "Cô... cảm ơn. Nhưng đại ca của ta hắn không sao, không bằng ở chỗ này chờ hắn là được rồi".


"Đại ca ngươi." Nữ từ ảo đem lẩm bẩm nói: "Hắn chính là Cầu Nhiêm Khách sao?"


Tiêu Bố Y gật đầu, nữ từ ảo đem nhẹ giọng nói: "Ta đã sớm nghe người ta nói qua Cầu Nhiêm Khách hiệp cốt ngạo phong hôm nay nhìn thấy, mới phát hiện hắn nên là đứng đầu anh hào trong thiên hạ" Tuy nói văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, nhưng Tiêu Bố Y nghe đến đó, trong lồng ngực lại dâng lên sự tự hào, Võ Công còn chưa tính tới, Trương đại ca là người hiệp chính, đây mới là điểm quan trọng nhất".


Nữ tử áo đen lẩm bẩm nói: "Võ công còn chưa tính? Lấy lực hai người chúng ta liên thủ muốn thắng Phù Bình Cư Có thể nắm chắc mấy thành hai thành? Nhưng Cầu Nhiêm Khách Vừa đến, đã làm cho Phù Bỉnh Cư chạy trốn chet, loại phong cố hiệp khí này, ai có thể so? Loại võ công này, sao có thể nói là chưa tính tới?"


"Sư phụ cô cũng không thể so sao?" Tiêu Bố Y làm bộ không có gì đáng kinh ngạc hỏi.


"Ta không có sư phụ"Nữ tử áo đen lạnh nhạt nói.


Tiêu Bố Y ngạc nhiên "Điều này sao có thể? Có võ công cao minh như thế, sao lại không có sự phụ?"


"Vậy ngươi có sư phụ sao?" Nữ tử áo đen hỏi.


Tiêu Bố Y giật mình ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình cũng không có sư phụ, Uất Trì Cung dạy hắn đao pháp, Cầu Nhiêm Khách dạy hắn nội công, hai người này đều là người không bám vào khuôn mẫu, võ công của hắn được hai người truyền thụ bản tính không bám vào khuôn mẫu, càng bởi vì thân kinh bách chiến, từ trong bể máu mà tập luyện phương pháp giết người, nhưng nghiêm khắc mà nói, hai người này là bằng hữu của hắn, là huynh trưởng của hắn, lại không có danh phận thấy trò.


"Ta... ta đích xác không có sự phụ. ."


"Vậy ngươi chẳng phải cũng có võ công cao minh nhưng lại không có sự phụ sao?" Nữ tử áo đen đột nhiên dùng đoạn kiểm vẽ lên vài cái trên mặt đất, trầm giọng nói: "Mới vừa rồi Phù Bỉnh Cư đi đường vòng, người ở trên tăng đã đánh một kích, sau khi một kích không trùng ta đã xuất thủ. Nếu như người trực tiếp chiếm lấy bên trái hắn, mà không phải vòng ra phía sau hắn, người và ta liên thì chưa chắc đã không thể gây thương tổn được Phù Bỉnh Cư".


Tiêu Bố Y trên mặt chỉ có sự xấu hổ, đã tỏ rằng ý của nữ tử áo đen muốn nói cái gì.


Nghe Cầu Nhiêm Khách nói Phù Bỉnh Cư này hiển nhiên là hàng giả mạo, hắn có phải Phù Bỉnh Cư lần trước hành thích người hay không? Nữ từ áo đen tiếp tục lẩm bẩm nói: "Chúng ta cùng hai người này giao thủ thời gian cũng ngắn nhìn không là cái gì, nhưng ngươi thà rằng hẳn là Phù Bỉnh Cư thứ nhất. Nói cách khác, người hai lần hành thích người đều là Phù Bỉnh Cư giả, cùng với Phù Bình Cư mà Cầu Nhiêm Khách quen là khác nhau".


"Tại sao?" Tiêu Bố Y hỏi.


Nữ tử áo đen hờ hững, nói: "Nếu hai lần này không phải là một người, người sau này chỉ sợ mỗi ngày đều phải lo lắng cho cái đầu của mình".


Tiêu Bố Y cười khổ, đã rõ ràng ý của nữ từ áo đen, một Phù Bỉnh Cư đã đủ làm cho hắn lo không xong rồi lại xuất hiện thêm một người nữa, hơn nữa võ công cũng cao minh như thế, vậy thật sự làm cho hắn ăn ngủ khó yên.


"Ngươi võ công so với lúc đầu chiến Trương Tu Đà, đã cao hơn rất nhiều. Nhưng khi đó người và ta liên thủ, vẫn có thể làm Trương Tu Đà bị thương, nhưng võ công của Trương Tu Đà tuyệt đối không thể thấp hơn Phù Bỉnh Cư, ta dám khẳng định"


Tiêu Bố Y gật đầu, "Cô nói không sai",


Đối với một kích liên thủ của chúng ta lại không có làm cho Phù Bỉnh Cư bị thương, đơn giản là ngươi đột nhiên vòng ra phia sau hắn, làm chậm trễ thời gian. Đối với cao thủ mà nói, chỉ chênh lệch một chút đã quan hệ đến sinh tử, huống chi khi đó không chỉ kém một chút" Nữ tử áo đen ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y, ánh mắt lạnh nhạt nói: "Người võ Công cao minh, vốn thời cơ ra tay cũng nắm chắc cực kỳ chuẩn xác, cho nên ở đó chỉ có một cách giải thích,


"Giải thích gì?" Tiêu Bố Y kiên trì đến cùng hỏi.


"Ngươi không tin ta, đối với ta có cảnh giác, có phải không?" Nữ tử áo đen hai mắt như nước, sáng như sao trờ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK