A Tú mới vừa thoát chết, nhìn thấy Tiêu Bố Y gặp nguy hiểm, lại xông tới, che ở trước người Tiêu Bố Y, bị một thương đâm trúng đầu vai, kêu lên một tiếng đau đớn.
Dương Đắc Chí thấy vậy lăn tới, một đao chém trúng chiến mã, chiến mã hí lên một tiếng lộn nhào về phía trước, Dương Đắc Chí ra sức nhảy lên, một đao chém trúng ngay đầu vai của tên Đột Quyết.
Người nọ kêu lên thảm thiết, xoay người lăn xuống, Tiễn Đầu lại bắn ra một phát nỏ, lại giết thêm một người nữa, chỉ là nỏ thì lắp tên lâu hơn cung nhiều, trong giây lát lại một thương đâm tới, Tiễn Đầu bất đắc dĩ phải đưa nỏ lên ngăn cản, lại bị đánh bay nỏ đi.
Tiêu Bố Y trường đao đã mất, lại rút chủy thủ ra, trong lòng đã sầu thảm, biết quân Đột Quyết vẫn còn hơn ba mươi người, mọi người nhiều nhất là giết thêm được hai ba người nữa, là sẽ cùng xuống hoàng tuyền.
Mấy thương đâm đến, mọi người lui cũng không thể lui, đưa tay chụp lấy mũi thương, cùng nhìn nhau như là lời chia tay lần cuối.
Đột nhiên ‘băng’ một thanh âm vang lên, rồi ‘vù’ một tiếng, tất cả mọi người đều ngẩn ra, nghĩ rằng quân Đột Quyết ở bên ngoài bắn tên, nhưng trong giây lát lại thấy một cảnh tượng cả đời khó quên, bốn tên lính Đột Quyết đang cầm thương đâm đến đột nhiên đồng thời lộn cổ xuống ngựa, trên cổ họng đều có một mũi tên xuyên qua!
Tiêu Bố Y vừa mừng vừa lo, nhìn về hướng tên bắn tới, chỉ thấy một người một ngựa đứng cách đó không xa, như là u linh vậy, không biết xuất hiện từ khi nào.
Người nọ dáng người khôi ngô, cũng không phải là u linh, râu quai nón xoăn tít, che khuất cả nửa khuôn mặt.
Râu của hắn rậm rạp, che khuất cả nửa khuôn mặt, làm cho người ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, chỉ có thể dùng từ xấu để hình dung.
Người nọ mũi hướng lên trời, miệng lại rất lớn, quái dị nhất chính là trong ánh mắt rất khó có thể miêu tả được, người nọ cách cũng không xa, Tiêu Bố Y tinh mắt, đột nhiên cả kinh, phát hiện hai mắt người nọ hình như là trọng đồng, trách không được trông phi thường quái dị.
Trọng đồng chính là một mắt có hai đồng tử, phi thường quái dị, trong sử sách thì Hạng Võ cũng có trọng đồng.
Người nọ tay cầm trường cung, nhưng so với cung bình thường thì dài gấp đôi, ánh mắt xẹt qua Tiêu Bố Y, rồi nhìn về phía quân Đột Quyế, khóe miệng nhếch lên, cũng không nói lời nào.
Quân Đột Quyết tuy hung hãn dị thường, cũng bị người này làm cho giật mình, mắt thấy bốn đồng bọn vô thanh vô tức ngã xuất đất mất mạng, chẳng lẽ là đều này một mình người này bắn chết?
Sau khi yên lặng một lát, quân Đột Quyết lại gầm lên một tiếng, nhất tề hướng tới người nọ mà vọt tới.
Người nọ nhếch miệng, nhìn không ra là cười hay khóc, nhưng trong khoảng khắc người và ngựa đã lướt ngang ra một trượng, ngay cả ánh mắt sắc bén, kỹ thuật cưỡi ngựa thiện nghệ như Tiêu Bố Y cũng nhìn không ra hắn làm như thế nào, không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Quân Đột Quyết kỹ thuật bắn tên tinh thuần, tập trung vào một chỗ, cũng chưa bắn tên vào người nọ.
Người nọ lại đưa tay ra sau, từ túi tên sau lưng rút ra bốn mũi tên, gài vào dây cung mà kéo ra, lại ‘băng’ một tiếng vang lớn, ngay sau đó là một tiếng xé gió sắc nhọn vang lên, như muốn xuyên thấu màng nhĩ.
Bốn mũi tên đồng thời bay ra, trong đám quân Đột Quyết ở đối diện trong giây lát lại rớt xuống bốn người, đều bị tên xuyên qua cổ họng mà mất mạng!
Không khí đột nhiên ngưng tụ lại như đóng băng, quân Đột Quyết đứng ngây ra đó, quân cả việc bắn tên phản kích.
Tiêu Bố Y trong lòng chấn động mãnh liệt, khó có thể tin được. Hắn đi vào thế giới này, chỉ có điểm tự hào duy nhất chính là thuật cỡi ngựa cùng tiễn pháp không tệ.
Tri thức thời hiện đại của hắn khi đi vào thời loạn thế này, cũng không có tác dụng gì mấy.
Vừa rồi mọi người đổ máu khổ chiến, lấy bảy người chống cự hơn năm mươi quân Đột Quyết binh, phí tâm cơ chẳng qua cũng chỉ giết được mười mấy người, mà cả bảy người đã đổ máu, chỉ chút nữa là đã mất mạng hết cả rồi.
Tiêu Bố Y tiễn pháp đích xác không tệ, trong hơn mười người bị bắn trúng kia, hắn ít nhất đã giết được năm sáu người, còn lại là do mấy huynh đệ kia, nhưng bất quả tổng lại chỉ hơn hắn được một hai người mà thôi.
Nhưng người này cử trọng nhược khinh, trong giây lát đã giết tám tên lính Đột Quyết hung hãn dị thường, đây là loại tiễn pháp gì?
Tiêu Bố Y vẫn nghĩ rằng thân thủ của mình mau lẹ, ánh mắt chuẩn, phát tiễn nhanh ít người bằng, nhưng khi thấy cảnh một cung bốn tiễn của người này, lúc này đột nhiên mới phát hiện cả một chân trời mới.
Hắn lúc này mới hiểu được, thì ra cung tên cũng có thể sử dụng như thế.
Nhưng làm cho hắn nghi hoặc chính là, hắn một cung một tiễn muốn bắn chết một tên Đột Quyết, cũng phải phán đoán chính xác, người này một cung bốn tiễn, giết bốn người một cách nhẹ nhàng như vậy thì làm thế nào mà làm được? Lại thấy đại hán trọng đồng kéo cung như mặt trăng, tiễn đi như lưu tinh, quả thực như là thần nhân vậy!
Quân Đột Quyết ngẩn ra một lát, đã tỉnh lại, gào thét lên một tiếng, không để ý tới bảy người Tiêu Bố Y nữa, cả đội xông thẳng tới, phân ra mười mấy người xông tới hò hét, gương cung đánh xa, còn một đội khác thì dùng trường mâu đột nhiên hô lên, vận sức ném tới, vù vù xé gió.
Toàn bộ thế tập kích như vậy đều tập trung lên một người.
Trong phút chốc trời đất như tối lại, phong vân biến sắc.
Tiêu Bố Y bị dọa giật mình, mấy người Đột Quyết này tiến thối tự nhiên, phương pháp công kích phối hợp tuyệt đối không thể khinh thị. Bảy người bọn họ còn có thể còn mạng tới giò, thật sự do có thế để chống cự, nếu thực tại thảo nguyên tác chiến, bảy người đã sớm không tồn tại tới giờ được rồi.
Mắt thấy quân Đột Quyết vọt tới, Tiêu Bố Y lớn tiếng quát bắn tên, muốn trợ giúp đại hán một tay.
Vô luận như thế nào, đại hán cũng là bằng hữu của bọn họ, đã giúp bọn hắn chống đỡ người Đột Quyết, hắn nếu chết đi, bảy người bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Đám người Tiêu Bố Y giương cung bắn xa, nhắm vào sường của đám người Đột Quyết.
Nhưng cho dù bọn họ bắn rụng được mấy người Đột Quyết, cũng ngăn không được trường mâu của quân Đột Quyết đang bay tới người nọ!
Tiêu Bố Y nhịn không được tuyệt vọng, hắn tuyệt đối cho rằng đại hán không thể tránh khỏi đợt tấn công này.
Nhưng hắn đột nhiên trợn tròn mắt, khó có thể tin được mà nhìn cảnh tượng phát sinh trước mắt.
Đại hán thét dài một tiếng, mũi chân điểm một cái, người đã vọt lên lưng ngựa, lại vận sức phóng lên cao!
Tất cả những mũi tên đều lọt qua dưới chân hắn, các thanh trường mâu giao nhau, đã xuyên thấu qua thân ngựa của đại hán trọng đồng.
Chiến mã hí dài, ‘thịch’ một phát ngã xuống đất, bụi mù tung bay, máu tươi bắn đầy trời!
Đại hán cũng không để ý, người còn đang ở trên không trung, thế nhưng lại có thể búng người tới trước, trong một khắc này, tay hắn chợt lật rút ra bốn mũi tên, đột nhiên bắn ra.
Người ở trên không trung, giương cung bắn tên, phiêu dật như một con đại bàn vậy.
Quân Đột Quyết đang vọt tới trong lòng chợt phát lạnh, cũng tránh không khỏi mũi tên nhanh như điện của hắn, kêu thảm thiết một tiếng rồi lộn cổ xuống đất.
Đại hán ở trong không trung ngưng lại một chút, lại có thể bắn tiếp một đợt tên nữa, hạ sát thêm bốn người!
Đám người Tiêu Bố Y Mạc Phong đều quên cả bắn tên cùng tình cảnh hiểm ác, chỉ nhìn người nọ trên bầu trời, như là thần binh vậy, mà trợn mắt há hốc mồm.
Mạc Phong thì thào tự nói, "Mẹ ta ơi, đây là người sao?"
Đại hán hai đợt tám mũi tên, bắn rụng tám người, không trật một phát nào.
Mã đội vừa xông tới, một tên lính Đột Quyết đã đến gần, nhưng đám người chung quanh hắn toàn bộ đã mất mạng. Nhưng hắn vẫn hung hãn quát lên một tiếng chói tai, trường mâu đâm tới phát ra tiếng gió vù vù.
Đại hán đang rơi xuống, bỗng nhiên đưa tay chộp lấy trường mâu, rung lên, tên Đột Quyết kia liền bị đánh bay ra. Đại hán đoạt lấy trường mâu, đã cưỡi lên lưng ngựa, trường mâu hoành ngang quất thẳng vào hai tên lính Đột Quyết đang chạy tới, làm cho chúng kêu thảm thiết một tiếng, bắn tung ra khỏi lưng ngựa mà lăn lộn trên mặt đất.
Đám người còn lại đang xông tới, nhìn thấy đại hán uy mãnh như thế, cũng hô lên một tiếng, chia làm hai hướng mà chạy trốn. Đại hán đánh bay một người, lập tức ghìm ngựa lại, cũng không cần xoay người, tay cầm trường mâu lắp lên trường cung mà ngả người kéo cung, trường cung như trăng tròn, lại ngân lên một tiếng, trường mâu như điện xẹt bắn ra.
Đám người Đột Quyết phóng trường mâu mắt thấy đồng bọn trong khoảnh khắc chết thảm, đang kinh ngạc đến ngây người, cũng không nghĩ đến đại hán lại lấy mâu làm tên mà bắn tới, mà thế tới lại cực kỳ nhanh.
Một người tránh không kịp, bị trường mâu đánh trúng, thấu qua ngực mà bắn ra, đổ sụp xuống mà ngã ra đất.
Trường mâu vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục xuyên thấu một người nữa, đem người nọ bắn rụng xuống ngựa. Trường mâu sau đó cắm xuống đất, cán mâu vẫn còn rung động phát ra tiếng ông ông.
Trong phút chốc, gió thổi cỏ lay, người ngựa không tiếng động, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn đại hán kia, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, hắn không phải là người, hắn là thiên binh!