Mục lục
Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Binh lính từng lục soát qua trên người Tiêu Bố Y, biết trong ống quần của Tiêu Bố Y có giấu chủy thủ nay lại nhìn thấy Tiêu Bố Y cúi người rờ xuống ống quần, lại nghĩ Tiêu Bố Y muốn ám sát Thổ Truân, nên gấp giọng quát bảo ngưng lại. Dương Thổ Truân lại phất tay bảo bọn họ lui ra, nhíu mày hỏi: "Tiêu Bố Y, ngươi muốn làm cái gì?"


Tiêu Bố Y kéo ống quần lên, lộ ra bắp chân, rồi chỉ lên một vết thương ở trên bắp chân nói: "Đại nhân người xem, vết thương này vốn là do rắn độc cắn, tiểu nhân lúc trước bị rắn độc cắn một nhát, cơ hồ muốn mất mạng" Trên người hắn cũng không có gì khác với người bình thường, nhưng nếu nói về vết sẹo, thì hơn người thường rất nhiều, tùy ý chỉ vào một vết thương, thật ra cũng không có gì lạ lùng.


Dương Thổ Truân lười biếng liếc mắt nhìn vào vết thương, "Thì sao?"


"Lúc trước cắn ta chính là rắn kỳ độc, hình dạng tuy nhỏ, nhưng độc tính lại mãnh liệt" Tiêu Bố Y làm ra vẻ sợ hãi nói: "Đại nhân đương nhiên cũng biết, rắn càng nhỏ càng cổ quái, độc tính đôi khi lại càng mạnh".


Hắn đem lời hoang đường kể lại, chỉ vì muốn làm cho Thổ Truân tin mà thôi, Dương Thổ Truân gật gật đầu, nói vậy cũng hiểu ra đạo lý, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, "Vậy ngươi làm sao mà chữa khỏi được?"


Tiêu Bố Y trong lòng buồn cười, thầm nghĩ ngươi rốt cuộc cũng đã hỏi đến chính đề, "Tại hạ lúc đó hôn mê bất tỉnh nhân sự. Cũng may mạng của ta cũng chưa tuyệt, có một vị thần y đi ngang qua, gia phụ cũng mừng rỡ cầu cứu nhưng thần y đang có chuyện quan trọng nên không thể tự mình đến chữa trị".


Hắn dông dài không ngừng, Dương Thổ Truân vẫn nhẫn nại hỏi một câu, "Vậy sau đó thì sao?"


"Sau đó thần y cho cha ta ba viên thuốc, ta chỉ dùng một viên, ngày hôm sau độc tính cũng đã bị diệt hết, tỉnh trở lại" Tiêu Bố Y làm ra vẻ may mắn, "Cha ta nói đó là thần y, nói ta có phúc khí, còn nói…"


Không chờ hắn nói xong, Dương Thổ Truân rốt cuộc đã nhẫn nại không được, mặc kệ cha hắn mà gấp giọng hỏi: "Vậy ngươi còn viên thuốc nào không?"


"Vẫn còn một viên" Tiêu Bố Y cuống quít lấy ra cái bình sứ, hai tay dâng lên, "Tại hạ tuy không biết Mã Cách Ba Tư trúng độc gì, nhưng dù sao cũng có chút liên quan đến tại hạ, cho nên dâng lên viên thuốc này, chỉ hy vọng có thể cứu được Mã Cách Ba Tư một mạng. Chỉ là rốt cuộc có thành hay không, tại hạ cũng không nắm chắc".


Dương Thổ Truân ngẩn ra, đưa tay tiếp nhận cái bình sứ, thoáng mở ra xem một chút, hơi thất vọng hỏi: "Chỉ có một viên thôi sao?"


Tiêu Bố Y trong lòng cười thầm, hắn đương nhiên biết Thổ Truân đang thất vọng cái gì. Hắn trước khi cầu kiến Thổ Truân, đã sớm lấy một viên ra, chỉ dâng lên một viên, một mặt là sợ trùng hợp khiến cho Dương Thổ Truân nghi ngờ, mặt khác nếu chữa khỏi Mã Cách Ba Tư, lại có chỗ dựa để lên giá. Nhưng Dương Thổ Truân chỉ có một viên thuốc cho nên rất khó nghĩ, Tháp Khắc Phó Cốt thân phận tôn quý. Cho dù là đang hấp hối nhưng hắn tuy là thủ hạ của Khả Đôn, cũng không dám mạo nhiên lấy viên thuốc lai lịch không rõ này mà trị cho Tháp Khắc.


Cầu Nhiêm Khách nói không sai, Tháp Khắc chết, Tiêu Bố Y không có vấn đề gì quá lớn, nhưng nếu Tháp Khắc uống thuốc của hắn mà chết, hắn chỉ có thể chôn cùng! Loại lựa chọn này xem ra thì dễ dàng, nhưng lại lấy sinh mạng để đánh cuộc, Tiêu Bố Y to gan lớn mật, hơn nữa đối với Cầu Nhiêm Khách có chút tín nhiệm, đối với Mã Cách Ba Tư cũng có chút thương xót nên cũng liều thử một phen.


Có lẽ trong mắt người khác hắn có chút ngu ngốc, hắn lại không quan tâm, bằng không lúc trước cũng sẽ không thân hãm trùng vây, cũng không chút do dự quay ngựa lại cứu đám người Mạc Phong. Có một số việc hắn không làm, nhưng có một số việc, hắn nhất định phải làm.


"Lúc trước ngươi ở tại đại trướng của Khả Đôn, vì sao không nói ra việc này?" Dương Thổ Truân trên mặt hồ nghi.


Tiêu Bố Y đã sớm tính toán trước, giả ra vẻ kinh sợ nói: "Lúc trước tại hạ thật ra cũng muốn dâng thuốc lên, chỉ là sợ Khả Đôn hiểu lầm mà gặp phải phiền toái không đáng có, cho nên mới không dám nói ra. Chỉ là sau một đêm, lương tâm cắn rứt, không thể an lòng nên mới cả gan nói ra, cũng không dám cam đoan là viên thuốc này hữu hiệu, mong đại nhân minh xét".


Dương Thổ Truân nhìn hắn một lúc thật lâu mới nói: "Được rồi, ta tạm thời tin ngươi, Tiêu Bố Y, ngươi cứ về trước chờ tin tức của ta".


Tiêu Bố Y khi về lại trong trướng, trong lòng không khỏi phập phồng, cũng không biết thuốc của Cầu Nhiêm Khách rốt cuộc có hữu hiệu hay không, cũng chỉ lấy tay làm đao luyện mấy chiêu, nhiều ít cũng có chút tâm phiền ý loạn. Chuyện phát sinh mấy ngày nay thật sự không thể tưởng tượng được, làm cho người ta khó có thể nắm bắt, cho dù có trị được cho Mã Cách Ba Tư, nhưng hung thủ là ai vẫn không thể biết được.


Hắn nói với Dương Thổ Truân chỉ có bốn chữ không thể an tâm là đúng, còn lại đều là nói bậy, thể xác tinh thần đều đã mệt mỏi, nên cũng ngả người nằm xuống, thầm nghĩ lão tử có thoát được hay không thì cứ ngủ một giấc rồi hãy nói.


Hắn tâm tư phóng khoáng, ngủ đi cực nhanh, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập vang lên, hơn mười người cầm mâu mang đao xông vào, quát lớn: "Tiêu Bố Y, ngươi hại chết Mã Cách Ba Tư, còn chưa chịu chết".


Hơn mười thanh trường mâu đột nhiên đâm đến, Tiêu Bố Y hét lớn một tiếng, liền muốn rút đao, đột nhiên ngồi dậy nhìn ra xung quanh, lúc này mới phát hiện là ác mộng, cũng đã toát mồ hôi lạnh đầy người.


Đang bình tĩnh lại, chợt nghe bên ngoài trướng có tiếng bước chân dồn dập, thật giống như cơn ác mộng khi nãy. Tiêu Bố Y trong lòng phát lạnh, đưa tay cầm lấy trường đao bên người, vô luận là thế nào, hắn cũng không cam tâm bó tay chịu trói, tuy biết nếu đanh ở trong này, nếu muốn còn sống mà thoát khỏi doanh trại của Khả Đôn thì còn khó hơn là lên trời!


Màn trướng giở lên, Tiêu Bố Y nhìn thấy người đi tới thì đã buông trường đao ra. Đến có bốn người, nhưng đều không mang theo binh khí, vừa nhìn thấy Tiêu Bố Y một người đã gấp giọng nói: "Tiêu Bố Y, theo ta đi gặp Thổ Truân".


Tiêu Bố Y theo vẻ mặt của hắn cũng nhìn không ra cái gì, chỉ phải đứng lên đi theo. Bốn người hai trước hai sau, vô hình chung quây quanh Tiêu Bố Y, ra khỏi trướng liền cấp bách bước đi.


Tiêu Bố Y sắc mặt trầm tĩnh, trong lòng lại khẩn trương, cảm giác tiếng bước chân giống như là đang giẫm lên lồng ngực của mình, cơ hồ muốn bị sự khẩn trương làm cho hộc máu, đợi cho đến trước một căn trướng, Dương Thổ Truân đã ra khỏi trướng đứng ở phía trước. Vốn tưởng rằng Dương Thổ Truân hoan nghênh mình, không nghĩ đến phía sau còn có người đội Thông thiên quan, sắc mặt ngưng trọng.


Dương Thổ Truân sắc mặt cũng lạnh lẽo, Tiêu Bố Y vừa thấy trong lòng đã lạnh đi, thầm nghĩ nếu viên thuốc hữu hiệu, Mã Cách Ba Tư khỏi bệnh thì Dương Thổ Truân này sẽ không có loại sắc mặt như vậy, chẳng lẽ thuốc mà Cầu Nhiêm Khách đưa cho mình lại không có hiệu quả, hoặc là Mã Cách Ba Tư uống vào đã chết?


Trong lòng khẩn trương, Tiêu Bố Y vẫn không có chút ý trách cứ Cầu Nhiêm Khách nào, bởi vì người ta đã nói trước rất rõ ràng, không bảo đảm sẽ chữa khỏi, chỉ có năm phần nắm chắc, hiện tại nên làm là tìm cách biện giải cho mình mới đúng.


"Tiêu Bố Y, theo ta đi gặp Khả Đôn" Người đội Thông thiên quan nói một câu. Dương Thổ Truân sắc mặt lại càng khó coi.


Tiêu Bố Y cũng không hiểu chuyện gì, nhìn về phía Dương Thổ Truân, "Dương đại nhân…"


Dương Thổ Truân trầm trọng nói: "Tác đại nhân, Khả Đôn có lệnh. Tiêu Bố Y là do ta chiêu đãi, ngươi muốn dẫn hắn đi gặp Khả Đôn, vậy có thủ dụ của Khả Đôn không?"


Tác đại nhân ngẩn ra, hừ lạnh một tiếng, "Dương đại nhân, Khả Đôn cho ngươi chiêu đãi Tiêu Bố Y. Nhưng không bảo ngươi đem thần dược chữa bệnh không cứu Tháp Khắc, mà lại không biết nặng nhẹ đem đi cứu Mã Cách Ba Tư!"


Tiêu Bố Y nghe đến đó, thầm thở ra một hơi, thầm nghĩ một khi đã được gọi là thần dược, chẳng lẽ nói thuốc của Cầu Nhiêm Khách đã hữu hiệu, nhưng nếu hữu hiệu, Dương Thổ Truân này lại bày ra bộ mặt khó coi đó ra làm gì? Mình đưa cho Dương Thổ Truân viên thuốc này, chỉ có hai người biết. Tác đại nhân này làm sao mà biết được?


Dương Thổ Truân sắc mặt khẽ biến, âm trầm bất định, chắp tay nói: "Tác đại nhân, trong chốc lát ta tự nhiên sẽ dẫn Tiêu Bố Y đi gặp Khả Đôn. Nhưng nếu có ai muốn nhân cơ hội mà muốn đoạt công lao của ta thì đừng nên nghĩ tới”.


Tác đại nhân giận dữ nói: "Dương đại nhân, ngươi có ý gì? Tác mỗ trung tâm với Khả Đôn có thiên địa chứng giám. Ta chỉ sợ có người muốn Tháp Khắc chết, nên mới lãng phí thần dược, giấu diếm không báo với Khả Đôn. Tác Kha Đột ta tuy không phải là Thổ Truân, nhưng cũng có trách nhiệm bẩm báo với Khả Đôn về việc này, một khi Dương Thổ Truân đã không cho ta dẫn Tiêu Bố Y đi gặp Khả Đôn, xem ra ta chỉ có thể tự mình bẩm báo rõ với Khả Đôn về việc này, thỉnh Khả Đôn định đoạt".


Tiêu Bố Y nhìn thấy sự cổ quái của người nọ, há hốc mồm, không phải là sợ hãi, vẻ mặt chỉ có thể dùng từ mừng rỡ để hình dung, hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, sau hai lần gặp thoáng qua đại hán trọng đồng, thì hôm nay lại đến ngay trước cửa!


Hắn lời vừa nói xong, không để ý tới Tiêu Bố Y, phất tay áo rời đi, Dương Thổ Truân ngưng trọng nhìn theo dóng dáng của hắn, sắc mặt âm trầm. Tiêu Bố Y mơ hồ đã nghe ra ngọn nguồn, trong lòng buồn cười, thì ra cái gì Dương đại nhân Tác đại nhân này cũng không thoát khỏi mấy trò quan trường này, biết có thuốc cứu mạng, đều nghĩ đến Tháp Khắc, đều muốn chiếm lấy phần lợi trước, Dương Thổ Truân này dài mặt ra, đương nhiên là bởi vì nghe mình nói, thuốc chỉ còn một viên.


Quả không ngoài dự đoán, Dương Thổ Truân nhìn thấy Tác đại nhân đã đi xa, liền bất chấp thân phận lập tức kéo Tiêu Bố Y vào trong trướng, trầm giọng hỏi: "Tiêu Bố Y, ngươi hãy nói thật với ta, thuốc mà ngươi cho ta có còn hay không?"


Tiêu Bố Y lại hỏi lại: "Đại nhân, Mã Cách Ba Tư hiện tại thế nào rồi? Thuốc rốt cuộc có hữu hiệu hay không?"


Dương Thổ Truân trên mặt vẻ tức giận chợt lóe lên, trong giây lát lại đổi thành vẻ cười, "Thuốc của ngươi rất hữu hiệu, Mã Cách Ba Tư sau khi uống vào, một canh giờ sau đã tỉnh lại, thần trí tỉnh táo, xem ra mạng sống không còn vấn đề nữa".


Tiêu Bố Y thở ra một hơi, ra vẻ không biết sự tình Tháp Khắc, "Như thế thì thực cảm ơn trời đất, thuốc tuy thần kỳ quý giá, nhưng cuối cùng cũng đã cứu được một mạng người".


"Tiêu Bố Y, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta" Dương Thổ Truân khẩu khí bất mãn, tâm tư xoay chuyển, hồi tưởng lại lúc trước Tiêu Bố Y nói thần y cho ba viên thuốc, một viên trị độc của bản thân, một viên cho Mã Cách Ba Tư dùng, nói như vậy là còn một viên nữa?


Hắn trong lòng thấp thỏm bất an, thậm chí so với Tiêu Bố Y còn muốn nôn nóng hơn. Tiêu Bố Y sau khi cho hắn một viên thuốc, hắn còn bán tín bán nghi. Hắn đương nhiên là không dám đem thuốc trực tiếp cho Khả Đôn uống, vạn nhất xảy ra vấn đề, Tiêu Bố Y dĩ nhiên là phải chết, nhưng hắn cũng khó tránh khỏi quan hệ. Nhưng nếu thuốc này vạn nhất linh nghiệm, hắn lại không thể không dùng.


Các quan lại bên cạnh Khả Đôn cũng không khác gì so với Trung Nguyên, đều là minh tranh ám đấu, hy vọng được sủng ái, Tác Kha Đột kia chính là cái đinh trong mắt mình. Hắn cầm viên thuốc suy nghĩ thật lâu, lúc này mới quyết định cho Mã Cách Ba Tư uống trước, nếu vô dụng thì tự nhiên cũng không ảnh hưởng, nhưng nếu hữu dụng, thì cứ xuống tay với Tiêu Bố Y, tìm được thuốc cũng tốt, thỉnh thần y cũng thế, như vậy Tháp Khắc vô luận chết sống thì mình đều có công lao.


Hắn dùng phương pháp ổn thỏa, vốn là cầu công lao, nhưng không nghĩ đến thuốc của Tiêu Bố Y lại thần kỳ như thế, Mã Cách Ba Tư lại tỉnh lại nhanh như thế, đáng bực mình chính là, không biết Tác Kha Đột thế nào lại nhận được tin tức này, biết Mã Cách Ba Tư tỉnh lại, càng biết là thuốc của Tiêu Bố Y, nếu trên tay của Tiêu Bố Y không còn thuốc, Khả Đôn mà trách tội xuống thì mình cũng khó mà chống đỡ.


"Đại nhân hỏi cái gì?" Tiêu Bố Y biết mà còn cố hỏi.


Dương Thổ Truân kiệt lực làm cho thanh âm của mình nghe có vẻ hòa ái một chút, "Ngươi nói năm đó thần y cho ngươi ba viên thuốc, một viên cứu bản thân, một viên cứu Mã Cách Ba Tư, vậy còn một viên hiện tại ở nơi nào?"


Khi hắn hỏi đến đây, thanh âm có chút phát run, biểu hiện nội tâm đang khẩn trương. Tiêu Bố Y thấy vậy trong lòng thầm cười, ra vẻ do dự nói: "Viên thuốc kia, viên thuốc kia đã sử dụng rồi".


Dương Thổ Truân làm quan cũng đã nhiều năm, bản lĩnh nghe lời nói xem sắc mặt cũng đã lô hỏa thuần thanh, thấy vẻ do dự trên mặt của Tiêu Bố Y, tâm tư chợt động, trầm giọng quát: "Tiêu Bố Y, ngươi có biết khi thượng là tội gì không?"


Tiêu Bố Y có chút ủy khuất nói: "Thổ Truân đại nhân, tại hạ chẳng qua chỉ là một dân áo vải, không hiểu lễ tiết, cũng không biết cái gì khi thượng là tội gì".


Hắn thần sắc như thật, thái độ chân thành, Dương Thổ Truân cũng bị hắn qua mặt, nghĩ đến người này không rõ chân tướng, loại thái độ này cũng là hợp tình hợp lý. Hắn làm sao biết mọi chuyện đều nằm trong dự tính của Tiêu Bố Y, bằng không quá nửa là đã trực tiếp bóp chết Tiêu Bố Y rồi. Nghĩ đến mình là thủ hạ của Khả Đôn, tiểu tử này là thương nhân Trung Nguyên, mình quản hắn nhiều ít cũng có chút miễn cưỡng, chuyện này trong chốc lát Khả Đôn cũng sẽ biết, như thế mình cũng không thể dùng sức mạnh với hắn được, chỉ có thể mượn sức.


Sách lược một khi đã định, Dương Thổ Truân sắc mặt biến đổi cứ như là trời tháng sáu vậy, mỉm cười đưa tay vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Thuốc này thần kỳ như thế, ngươi làm sao có thể dể dàng sử dụng. Ta nghĩ ngươi quá nửa là lưu tại bên người, để phòng bất trắc có phải không?"


Tiêu Bố Y kinh ngạc thất sắc nói: "Đại nhân làm sao biết được?"


Hắn lời nói ra, có chút kinh hoảng thất sắc, mà trả lời như thế không thể nghi ngờ là đã thừa nhận thuốc còn ở trên người, Dương Thổ Truân vừa nghe thấy, trong lòng mừng rỡ, thầm nghĩ tiểu tử ngươi chính là phúc tinh của ta, thuốc còn thì cứ việc bình tĩnh như Định Hải Thần Châm, mặc cho Tác Kha Đột có gây sức ép như thế nào ta cũng không sợ.


"Vậy ngươi đem viên thuốc kia lấy ra cho ta xem".


Tiêu Bố Y có chút không tình nguyện, mà lại không dám kháng lệnh, lúc này mới lấy ra viên thuốc cuối cùng, Dương Thổ Truân đưa tay cầm lấy, nhịn không được cười nói: "Tốt, tốt lắm, Tiêu Bố Y ngươi quả nhiên rất giỏi".


Tiêu Bố Y rụt rè nói: "Đại nhân, thuốc này ta không bán, một khi Mã Cách Ba Tư bệnh đã khỏi, ta cũng muốn giữ thuốc này bên người".


Hắn có chút cảm khái thuốc này thật thần kỳ, đích xác cũng muốn lưu lại bên người để phòng bất trắc, chẳng qua lúc này cũng không thể làm cho Dương Thổ Truân mất hứng, nếu không lộng xảo thành chân cũng không có gì tốt đẹp.


Dương Thổ Truân cũng đã đem viên thuốc bỏ lại vào trong bình sứ, nắm không buông tay, sắc mặt trầm xuống nói: "Hôm nay Khả Đôn cần thuốc này, ngươi dám không hiến sao?"


"Khả Đôn không có bệnh, không cần thuốc này. Hơn nữa Khả Đôn xét việc rất rõ, xử sự công chính, nói vậy sẽ không muốn chiếm lấy thần dược của ta" Tiêu Bố Y cố cãi lý.


Dương Thổ Truân ngẩn ra, hắn vốn muốn chiếm lấy viên thuốc, đã muốn một cước đá văng Tiêu Bố Y đi, độc chiếm công lao, nhưng lại nghĩ đến Khả Đôn đích xác xét việc rất rõ, ý niệm trong đầu vừa chuyển, ha hả cười lớn nói: "Tiểu tử ngươi quả nhiên rất có ý tứ, nhưng cũng chưa biết sự đời, ta nói cho ngươi, chỉ cần ngươi đem viên thuốc này đưa cho Khả Đôn, bảo đảm ngươi vinh hoa phú quý hưởng vô cùng".


"Thật hay giả đây?" Tiêu Bố Y hỏi lại một câu.


Dương Thổ Truân đúng là đối với Tiêu Bố Y cho tới nay vẫn không có cảm giác gì, cũng không rõ Khả Đôn vì cái gì mà bắt mình tiếp đãi hắn. Hiện tại nhìn thấy hắn quần áo dơ bẩn, trên mặt cũng không sạch sẽ, chẳng khác gì một tên nhà quê, mặc dù khi ở đại trướng Khả Đôn nói mấy câu ý nghĩa cũng rõ ràng, chẳng qua cũng chỉ là chết đến nơi mới nhanh trí, hiện tại mới đúng là bản tính chân thật, liền phất tay bảo tỳ nữ lấy một bộ quần áo, đem một chậu nước trong tới, trước tiên cho Tiêu Bố Y tắm rửa một chút. Dù sao lần trước có thể bị chặ đầu nên cũng không cần quan tâm đến y phục, lần này là đi hiến thuốc, đương nhiên là phải chuẩn bị một chút, để tránh Khả Đôn nhìn thấy chán ghét.


Đợi sau khi Tiêu Bố Y tắm rửa xong, quần áo tuy có chút tùy tiện, nhưng cả người thật ra cũng đã thần thanh khí sảng, Dương Thổ Truân nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới nói: "Tiêu Bố Y, ngươi trước kia làm cái gì?"


"Làm ruộng" Tiêu Bố Y nói xạo một cách thành thật.


Chương 96: Công lãnh đạo lấy, tội thủ hạ chịu (1)


Người dịch: huntercd


Khi Thổ Truân dẫn theo Tiêu Bố Y đến đại trướng của Khả Đôn, Tác Kha Đột đã sớm ở đó, quy mô khí thế của trướng vẫn như thế, nhưng tâm cảnh của Tiêu Bố Y là rất là bất đồng. Hắn dùng phương pháp xảo diệu dâng thuốc lên, chẳng những có thể đem bản thân trí thân sự ngoại (đặt mình ở ngoài việc), còn có thể tìm được chút ưu đãi, hiện tại vấn đề chỉ là được bao nhiêu ưu đãi mà thôi.


Khả Đôn nhìn thấy hai người bái kiến, trực tiếp hỏi: "Dương Thổ Truân, Đáp Ma Chi nói là thật chứ?"


Tiêu Bố Y không biết Đáp Ma Chi là cái gì, nhưng vẫn biết là chỉ Tác Kha Đột kia, phỏng chừng Đáp Ma Chi này cũng là một chức quan như là Thổ Truân vậy.


Dương Thổ Truân thầm nghĩ, ai biết hắn nói cái gì, liền thi lễ cung kính nói: "Khả Đôn, vi thần không biết Đáp Ma Chi nói cái gì. Chỉ là Khả Đôn đã vất vả, vi thần không dám làm nhọc Khả Đôn, cho nên mới tự tiện làm chủ. Trên người Tiêu Bố Y có hai viên thần dược, nói có thể giải bách độc, vi thần vì muốn ổn thỏa, nên trước cấp cho Mã Cách Ba Tư dùng một viên, đợi hắn sau khi tỉnh lại, lúc này mới cầu kiến Khả Đôn. Tất cả vi thần đều lấy Khả Đôn làm trọng, thỉnh Khả Đôn minh xét".


Khi Tác Kha Đột nghe có hai viên thần dược, sắc mặt khẽ biến, Khả Đôn cũng đã nhìn lại, "Đáp Ma Chi, ngươi nói Thổ Truân tư tâm bất lương, đem thần dược cứu Mã Cách Ba Tư mà không cứu Tháp Khắc, hiện tại xem ra, nhiều ít đã có chút sai lệch".


Tác Kha Đột chắp tay nói: "Khả Đôn, vi thần nhất thời hiểu sai, nếu Dương đại nhân thực còn thần dược cứu Tháp Khắc, vi thần nguyện ý thỉnh tội, thỉnh Khả Đôn trách phạt".


Dương Thổ Truân tâm niệm cũng như điện, thầm nghĩ mình cùng Tiêu Bố Y tiếp xúc, sau đó cứu sống Mã Cách Ba Tư, người xung quanh đều là người một nhà, chẳng lẽ trong đó đã có thân tín của Tác Kha Đột lẫn vào? Một khi đã như vậy, cũng không thể không phòng.


Chẳng qua loại sự tình bỏ đá xuống giếng, thêu hoa lên gấm này, hai người thật ra cũng thường xuyên không có việc gì làm cho nên đấu cũng có mùi vị mới, Dương Thổ Truân biết bằng mấy câu nói của Tác Kha Đột cũng không tính là tội lớn gì, cho nên làm ra vẻ hào phóng nói: "Tác đại nhân, chúng ta đều là dốc sức vì Khả Đôn mà làm việc, một ít hiểu lầm cũng không tính là gì".


Khả Đôn chậm rãi gật đầu, "Dương Thổ Truân nói rất đúng, các ngươi đồng tâm hỗ trợ lẫn nhau là tốt nhất. Tiêu Bố Y, thuốc của ngươi làm sao mà có. Vì cái gì mà ngày hôm qua không đưa ra?"


Tiêu Bố Y nghe Khả Đôn hỏi, lại đem những lời hoang đường đã nói với Dương Thổ Truân nói ra lần nữa, chi tiết không dám sơ sẩy.


Khả Đôn chậm rãi gật đầu, đột nhiên nói: "Dương Thổ Truân, vẫn nói một người sau khi bị rắn độc cắn, miệng vết thương sẽ có dấu răng, không biết ngươi có kiểm tra không?"


Tiêu Bố Y sắc mặt không thay đổi, nhưng toàn thân đã sợ mà đổ mồ hôi lạnh. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến Khả Đôn lại cẩn thận như thế, bản thân mình vết thương đầy cả người, nhưng chưa bao giờ bị rắn độc cắn qua, cũng sẽ không có dấu vết rắn độc cắn. Lúc trước khi chỉ vết thương cho Dương Thổ Truân, cũng không nghĩ tới điểm ấy. Nếu thực có người kiểm tra thương thế. Thì lời nói dối chân thật của mình đã tỉ mỉ soạn ra chẳng phải là sẽ bị lộ sao?


Nếu nói dối bị lộ, thiện ý của mình quá nửa sẽ bị xem là ác ý, nói không chừng chuyện hạ độc được Tháp Khắc cũng tính lên đầu của hắn!


Một câu của Khả Đôn làm cho Tiêu Bố Y trong lòng không yên, Dương Thổ Truân lại trịnh trọng chắp tay, "Bẩm cáo Khả Đôn, lúc ấy Tiêu Bố Y từng xắn ống quần cho ta xem qua, rắn cắn hắn cực kỳ nhỏ, hơn nữa đã qua năm tháng dấu răng cũng đã hầu như không thấy, hạ thần thật sự đã xem qua, còn có thể nhìn ra chút manh mối. Vi thần vì cầu ổn thỏa, biết Tiêu Bố Y có hai viên thần dược, lúc này mới trước cứu Mã Cách Ba Tư. Từ đó mới thấy Khả Đôn khoản đãi người dưới, đối xử như nhau".


Khả Đôn chậm rãi gật đầu, "Dương Thổ Truân, ngươi làm rất tốt".


Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được, thì ra người nói dối không chỉ mình hắn, Dương Thổ Truân này cũng là gạt người không thường mạng. Dương Thổ Truân cũng chưa từng xem kỹ vết thương, càng không biết mình có hai viên thuốc, như kể từ đó hắn lại cung cung tận tụy bảo hộ mình như là Gia Cát Lượng vậy, chẳng qua cũng tốt, ít nhất hắn hiện tại cùng Dương Thổ Truân đều cùng trên một chiếc thuyền, thuyền mà lật thì ai cũng không yên ổn gì.


"Khả Đôn, vi thần có một chuyện không rõ" Tác Kha Đột bỗng nhiên thi lễ nói.


"Đáp Ma Chi, ngươi có chuyện gì không rõ?" Khả Đôn nhẹ giọng nói. Thanh âm của nàng tuy nhẹ, nhưng lơ đãng biểu lộ sự uy nghiêm, ai cũng không dám không nghe.


"Thần tuy không hiểu y thuật, nhưng cũng biết đạo lý thuốc phải đúng chứng, thực không tin trên đời này có thần dược gì có thể giải bách độc" Tác Kha Đột sắc mặt ngưng trọng, "Mã Cách Ba Tư tuy bệnh tình đã chuyển tốt, không có nghĩa thuốc này áp dụng được cho Tháp Khắc. Càng huống chi Tháp Khắc thân thể thiên kim, há có thể so sánh được với Mã Cách Ba Tư, hơn nữa Tiêu Bố Y chỉ nói là thần y, nhưng thần y này là ai, chúng ta cũng không biết. Ta chỉ sợ mạo hiểm dùng thuốc, Tháp Khắc mà có vấn đề gì, bộ lạc Phó Cốt sẽ có đem oán hận, ngược lại cũng không tốt đẹp gì".


Tác Kha Đột nói đến Mã Cách Ba Tư, làm cho Tiêu Bố Y nghe được chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại hắn mới phát hiện Cầu Nhiêm Khách làm việc cực kỳ chu đáo, Tác Kha Đột tuy có ý niệm làm khó dễ Dương Thổ Truân trong đầu, nhưng hắn nói cũng có đạo lý, nhưng Cầu Nhiêm Khách không tiếc bôn ba xem mạch của Tháp Khắc, sau đó mới cho hắn hai viên thuốc, thật ra đã là đúng thuốc đúng chứng, nhưng mấy cái này đương nhiên không thể nói với Khả Đôn được.


Dương Thổ Truân biết Tác Kha Đột mở miệng ra là không có gì tốt đẹp, thấy hắn muốn ngăn chặn đường mình, trong lòng tức giận, "Khả Đôn, Tháp Khắc cùng Mã Cách Ba Tư chứng trạng như nhau, ngự y đã sớm có kết luận, Tháp Khắc càng ngày càng suy yếu, chỉ sợ kéo dài không được bao lâu".


Khả Đôn nhiều ít có chút do dự, ánh mắt chuyển sang Tiêu Bố Y, "Tiêu Bố Y, ngươi chỉ nói phụ thân của ngươi gặp được thần y, vậy ngươi có biết tên tuổi của thần y không?"


Tiêu Bố Y làm sao biết được là thần y gì, thần y kiêm chức thần côn kia của sơn trại cũng không thể lẩy ra được, Tiết Dần Giai cũng khá tốt chẳng qua đó lại là thú y, vốn định hàm hồ nói không biết, đột nhiên trong lòng chợt động, nhớ tới cái chữ ở dưới đáy bình.


"Khả Đôn, tại hạ thực chưa từng gặp qua thần y, chẳng qua gia phụ nói người đó họ Tôn".


"Họ Tôn?" Tác Kha Đột thần sắc có chút khinh miệt, "Ta cũng không biết họ Tôn có danh y gì".


Tiêu Bố Y trộm nhìn về phía Khả Đôn, chỉ nghe thấy tiếng châu ngọc va chạm vang lên, Dương Thổ Truân cũng ngưng tư khổ tưởng, thầm nghĩ tìm ra một thần y họ Tôn để phản bác Tác Kha Đột. Khả Đôn rốt cuộc hỏi: "Tiêu Bố Y, ngươi có biết thần y họ Tôn kia bộ dáng ra sao không?"


Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát rồi nói: "Người đó nhìn qua tiên phong đạo cốt, không giống thần y, ngược lại giống đạo nhân hơn" Vì muốn gia tăng thêm lòng tin cho Khả Đôn, hắn thật ra đã vận dụng hết khả năng tượng tượng, thần y cùng tiên phong đạo cốt bình thường đều có nét tương đồng, "Người nọ làm cho người ta nhìn không ra tuổi tác chân thật, nói nhỏ cũng có người tin, mà nói lớn cũng không ai nghi ngờ".


Dương Thổ Truân thầm kêu khổ, thầm nghĩ ngươi một khi chưa từng gặp qua thì làm sao mà biết tướng mạo của hắn. chuyến này lão tử đã bị ngươi hại chết rồi.


Tác Kha Đột quả nhiên liền cười lạnh hỏi: "Tiêu Bố Y, ngươi chưa từng gặp mặt người nọ, làm sao mà biết tướng mạo của thần y?"


Tiêu Bố Y thật ra cũng không hoảng không vội, thầm nghĩ lão tử sớm đã biết ngươi muốn làm khó dễ, đặc ý lưu lại lỗ hổng cho ngươi hỏi, "Đơn giản là gia phụ cảm ân đức của thần y, lúc này mới thỉnh họa sĩ họa lại tướng mạo của thần y, rồi treo lại cao đường, để tại hạ mỗi ngày chiêm ngưỡng cầu phúc. Cho nên ta tuy chưa từng gặp qua thần y, nhưng lại biết tướng mạo của thần y".


Hắn nói lưu loát, trải qua giải thích mấy phen đã làm tăng thêm sự tin tưởng hắn đã gặp thần y trong đầu người khác lên mấy phần, Tác Kha Đột hừ lạnh một tiếng, không nghĩ tới Tiêu Bố Y giải thích lại có đạo lý như vậy, "Thần y họ Tôn ta chưa từng nghe qua, không biết Dương đại nhân người có nghe qua hay chưa?"


Dương Thổ Truân ánh mắt chợt lóe, giọng điệu hưng phấn, không để ý tới Tác Kha Đột, chỉ nhìn Khả Đôn nói: "Khả Đôn, nghe Tiêu Bố Y hình dung, ta đã nhớ tới một người. Thật ra Khả Đôn cũng đã từng gặp qua người này".


Khả Đôn khẩu khí rốt cuộc cũng đã có chút kích động, "Ngươi nói chính là Dược vương Tôn Tư Mạc?"


Dương Thổ Truân gật đầu, cũng có chút hưng phấn nói: "Khả Đôn nói không sai, năm đó Văn Đế tại vị, người này y danh cũng đã vang xa, chẳng qua người này không màng danh lợi, cho nên cũng không có mấy người biết tới danh tiếng".


Dương Thổ Truân chỉ dâu mắng hòe, Tác Kha Đột cũng không có gì để nói lại được, Tôn Tư Mạc không qua lại tại miếu đường, đa phần là ẩn cư du lịch dân gian, hắn nhất thời cũng không nhớ tới nhân vật này, nhưng hắn cũng không thể không công nhận, Dược vương Tôn Tư Mạc tuyệt đối là thần y, hơn nữa còn là thần trong thần y.


"Tiên đế từng được người này chữa bệnh, bệnh nặng mấy cũng trị được. Tôn Tư Mạc người này diệu thủ hồi xuân, oanh động cả kinh thành. Tiên đế từng muốn phong tặng danh hiệu cho người này, nhưng người này lại không nhận, lại đem tiền thưởng của Tiên đế mà phát cho dân chúng, cho dù Tiên đế cũng khen ngợi người này có trái tim nhân hậu. Người này giỏi dùng dược vật, chỉ biết đến dược vật mà không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, cho nên dân gian xưng người này là Dược vương" Dương Thổ Truân thấy bộ dáng khó coi của Tác Kha Đột, rốt cuộc đã hả giận, trong lòng thư thái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK