Mục lục
Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ dáng tức giận của Thế Dân có vẻ rất bình thường, nhưng mắt Tiêu Bố Y xem ra lại có vẻ cổ quái.


Dù sao so với Lý Thế Dân thì Tiêu Bố Y cũng kinh nghiệm già dặn hơn rất nhiều.


Hắn lăn lộn ở thế giới này đã hơn một năm, có thể coi như là bước ra từ trong đống xác chết, cho nên khi quan sát hành động của bọn cướp này cảm thấy có nhiều điểm nghi vấn.


Mới vừa rồi nhìn thấy Lý Thải Ngọc cùng mấy đạo phỉ đánh nhau, hắn nhìn ra võ công của Lý Thải Ngọc cũng không kém, mà những tên đạo phỉ này cũng không phải là mấy tiểu tặc tầm thường, thế mà lại đánh cướp Lý Thế Dân làm cho người ta nghi hoặc. Võ công Lý Thế Dân cũng không tính là cao minh, hắn cùng Sài Thiệu cũng chỉ xem như tương đương, có hơn thì cũng chỉ là một chút, ngang ngửa với Lục An Hữu. Vậy mà bị sáu người vây đánh, Lý Thế Dân lại không bị tổn thương chút nào, không thể không nói là một kỳ tích.


Đương nhiên kỳ tích đều là do con người tạo ra, Lý Thế Dân cũng là một người có khả năng sáng tạo kỳ.


Lý Thế Dân bị vây thì Lý Thải Ngọc lo lắng vội vàng đi cứu, mà lúc Lý Thải Ngọc bị rớt xuống bẫy, Lý Thế Dân lại không có một chút lo lắng khẩn trương. Hắn cũng không có hỏi thương thế của tỷ tỷ như thế nào. Lại thêm tự nhiên có một cái hố to chỗ này, không hợp với lẽ thường chút nào. Đào một cái hố to như vậy, mà bên trong lại không lắp đặt cạm bẫy gì cả. Chả lẽ bọn đạo phỉ đều là người xuất gia, ăn chay niệm phật, sợ làm thương tổn đến người rớt xuống bẫy sao, thật sự là có tấm lòng thiện lương như Bồ Tát.


Lý Thế Dân nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn trầm mặc lặng im, chăm chú hỏi, “Tiêu đại nhân, hiện giờ Sơn Tây không được bình ổn, đạo phỉ hoàng hành, người tuy võ công cao cường nhưng vẫn phải cẩn thận”.


Lý Thải Ngọc nhíu mày nói: “Thế Dân, ta đi cùng Tiêu đại nhân cả ngày có nhìn thấy đạo phỉ nào đâu. Đám đạo phỉ này quá nửa là kẻ thù của đệ”.


Lý Thế Dân lắc đầu nói: “Tỷ tỷ cứ đùa, đệ có kẻ thù nào đâu” Nhìn thấy Tiêu Bố Y vẫn cứ trầm mặc, Lý Thế Dân cũng không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, nhíu mày nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta cũng nên sớm trở về”.


Tiêu Bố Y lúc này cũng gật đâu đồng ý nói: “Nên là như vậy”.


Lý Thế Dân quan sát xung quanh nói: “Ngựa của ta chạy mất, ngựa của tỷ tỷ lại bị thương, chỉ còn lại mỗi con ngựa của Tiêu đại nhân, mà chúng ta lại có tới ba người, nên làm như thế nào đây?”


Tiêu Bố Y lúc này mới có chút khó xử nói, “Chân Thải Ngọc cô nương bị thương, hay là cô nương cưỡi ngựa của ta, còn ta cùng Thế Dân đi bộ?”


Lý Thải Ngọc cảm thấy đề nghị này không tệ, nhưng vẫn khiêm nhường nói: “Như vậy có tiện không?”


Lý Thế Dân lại quả quyết lắc đầu nói: “Chuyện này không được, cha nói chúng ta phải đối đãi thật tốt với Tiêu đại nhân, không được làm cho người chậm trễ, sao có thể để Tiêu đại nhân đi bộ về thành được, như vậy thật là có tội”.


“Vậy ta cưỡi ngựa trở về, Thế Dân ngươi dìu tỷ tỷ trở về thành?” Tiêu Bố Y lại đưa ra một ý kiến khác.


Ánh mắt Lý Thế Dân nhìn Tiêu Bố Y cơ hồ có thể dùng từ khinh bỉ để hình dung, “Tiêu đại nhân, như vậy chỉ sợ cũng không ổn?”


Tiêu Bố Y miễn cưỡng nói: “Sao cũng không được, chẳng lẽ ba người chúng ta cùng cưỡi một con ngựa trở về?”


Lý Thải Ngọc cố nín cười, lần đầu tiên nàng cảm thấy Tiêu Bố Y cũng là người thực thú vị.


Lý Thế Dân cười nói: “Chuyện đó đương nhiên là không được rồi. Một con ngựa sợ rằng chịu không nổi sức nặng của ba người. Ngồi hai người có lẽ không thành vấn đề?” Thấy Tiêu Bố Y cau mày, Lý Thế Dân cuối cùng cũng đem đề nghị của mình nói ra, “Tỷ tỷ bị thương đương nhiên là cần phải cưỡi ngựa, mà cũng cần có người chiếu cố. Tiêu đại nhân cũng không thể bị chậm trễ, cũng cần phải cưỡi ngựa. Cho nên ta thấy để cho Tiêu đại nhân cùng tỷ tỷ cưỡi ngựa về trước, trên đường ngài có thể chiếu cố cho tỷ tỷ. Còn ta thì không bị thương, cũng không có việc gì, tự nhiên có thể đi bộ mà về”.


Nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói gì, Lý Thế Dân lại hỏi: “Tiêu đại nhân không muốn chiếu cố tỷ tỷ?”


Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Ta chỉ sợ Thải Ngọc cô nương cảm thấy không ổn”.


Lý Thế Dân nhìn về phía tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ thấy vậy có được không?”


Lý Thải Ngọc cũng có chút lúng túng, hồi lâu mới nói: “Vậy làm phiền Tiêu đại nhân rồi”.


Lý Thế Dân kêu tốt rồi cười nói: “Nên là như thế, chỉ cần không thẹn với lòng, thì quan tâm gì đến cái nhìn của người khác”.


Lý Thải Ngọc trừng mắt nhìn Lý Thế Dân, định nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng im lặng không nói gì. Tiêu Bố Y cũng không nói gì, thầm nghĩ vô luận thế nào thì cũng phải đưa Lý Thải Ngọc về, sau khi giúp nàng ta lên ngựa xong thì cũng trở người lên ngựa, ngồi sau lưng Lý Thải Ngọc, nhìn Lý Thế Dân nói: “ThếDân, ngươi cũng phải cẩn thận”.


Lý Thải Ngọc cũng không có lộ vẻ lo lắng, chỉ là mắt liếc nhìn Lý Thế Dân có chút thâm ý, nhẹ thở dài.


Nàng tuy thở dài rất nhẹ, nhưng Tiêu Bố Y vẫn nghe rõ, nghe tiếng thở dài bất đắc dĩ của nàng, trong lòng hắn khẽ rung lên, vậy là Thải Ngọc cũng nhìn ra có vấn đề, chỉ là hắn là người ngoài, cũng không tiện nói nhiều.


Lý Thế Dân cũng không để ý, mặt mày hớn hở nói: “Tiêu đại nhân không cần phải lo lắng, đạo phỉ đã bỏ chạy thì sẽ không quay trở lại đâu”.


Lý Thải Ngọc cảm giác Tiêu Bố Y ngồi ở phía sau, tuy là vẫn giữ lễ nhưng hơi nóng nam nhân ở phía sau truyền đến làm nàng không khỏi mặt đỏ lên, vội cằm lấy dây cương, chủ động nói: “Tiêu đại nhân ngồi vững nhé”.


Nàng chỉ sợ Tiêu Bố Y lại chủ động nắm cương điều khiển ngựa, như vậy thì hai tay hắn sẽ vòng quanh người nàng, như vậy cơ hồ là ôm nàng rồi. Nhưng lại sợ cự tuyệt thì làm cho một ác bá Tiêu Bố Y khó chịu, sinh ra ác niệm trong lòng, vậy không bằng chủ động nắm cương điều khiển ngựa.


Thoáng nghĩ đến lời của Lý Thế Dân, chỉ cần không thẹn với lương tâm, thì người bên ngoài có nói gì cũng có sao, trái tim an tĩnh được một chút, nhưng mà xét lại cũng chỉ là tự lừa dối bản thân mà thôi.


Đi chưa được mấy bước, hai người chợt nghe thấy Lý Thế Dân cất cao giọng hát bài sơn ca, thanh âm khá lớn.


Nhạn về núi, nhạn trở về,


Muội tử cùng Lang nhi hóa thành đôi nhạn bay đi…


Muội tử đối với lang nhi một mảnh tình si.


Lang nhi không gặp được mặt muội tử, mỗi ngày đều muốn thấy mặt muội tử bảy tám trăm lần.


Lý Thải Ngọc nghe giọng ca chuông vỡ của Lý Thế Dân, thiếu chút nữa tức khí mà ngất, Tiêu Bố Y mỉm cười nhìn về phía sau nói: “Thế Dân hát nghe cũng được”.


“Hắn…” Lý Thải Ngọc tức giận cùng xấu hổ, nhưng cũng không nói gì, chỉ ra sức khiển cương ngựa, khiến cho ngựa chạy nhanh hơn. Ngựa chạy nhanh nhưng vẫn rất vững vàng êm ái.


“Tiêu đại nhân, con ngựa này cũng thật là thần tuấn, nghe nói là ở thảo nguyên có được?” Lý Thải Ngọc không muốn nghe tiếng ca của Lý Thế Dân, giục ngựa chạy nhanh, cuối cùng đã hoàn toàn bỏ lại tiếng sơn ca ở sau lưng.


“Đúng vậy, con ngựa này đúng có được từ thảo nguyên. Thật ra tại thảo nguyên ta cũng có một muội tử, ta rất nhớ nàng ấy” Tiêu Bố Y cười nói.


Lý Thải Ngọc không biết ý Tiêu Bố Y muốn nói đến Mông Trần Tuyết, chỉ là cảm thấy Tiêu Bố Y một từ hai nghĩa, lại đỏ mặt, hậm hực nói: “Về nhà cần phải tra hỏi xem Thế Dân làm sao mà học được mấy câu hát tào lao đó”.


Tiêu Bố Y lắc đầu nói: “Ta thấy ca từ này rất chất phác, cũng thể hiện sự chân tình của chàng trai sơn dã. Nếu như không biết nỗi đau tương tư, thì làm sao có thể có được ngôn từ thâm tình đến như vậy?”


Lý Thải Ngọc mím môi, nghe giọng Tiêu Bố Y tràn ngập đau buồn, trong lòng cũng xúc động nhưng là cố gắng kềm chế, không quay đầu lại xem thử vẻ mặt của Tiêu Bố Y như thế nào.


Tiêu Bố Y thật ra cũng không có suy nghĩ gì, chỉ là ngồi phía sau cũng thấy rõ cổ Lý Thải Ngọc đỏ lên, không khỏi cho rằng Lý Thải Ngọc cảm thấy khó chịu. Lý Thế Dân xem như cũng khổ tâm suy nghĩ, bày ra chuyện này để hai người gần gũi nhau nhiều hơn, kể ra thì suy nghĩ cũng thật đơn giản.


Lý Thải Ngọc cũng có ý tưởng như vậy, chỉ mong mau mau về tới thành Thái Nguyên, coi như hết thảy chỉ là một giấc mộng.


Đương nhiêu, không phải là một mộng đẹp, cũng không phải là ác mộng, chính là trên đời có nhiều chuyện khiến cho ta không biết nên khóc hay nên cười.


Trăng lên, ánh trăng như đuổi theo lưng hai người, mặc dù hai người cưỡi ngựa cũng khá nhanh nhưng vẫn không thoát được ánh trăng.


Gió đêm lành lạnh, Lý Thải Ngọc cũng phần nào bình tĩnh lại, nhận ra tóc mình tung bay quất vào mặt Tiêu Bố Y, có chút thất lễ, muốn sửa sang nhưng lại cảm thấy không tiện.


Càng cố không nghĩ đến nó, lại càng thêm khó chịu, cứ như vậy, nàng có cảm giác như ngồi trên bàn chông. Nàng mặc dù cùng Sài Thiệu qua lại đã lâu nhưng đối với chuyện nam nữ vẫn rất chú trọng, cũng chưa từng cùng Sài Thiệu nắm tay bao giờ. Chỉ là Sài Thiệu đối với nàng luôn luôn kính trọng, nàng cảm giác Sái Thiệu là một nam nhân đáng để tin tưởng. Vốn cảm giác được phụ thân cũng thích hắn, nghĩ rằng đời này sớm muộn cũng phải gả cho Sài Thiệu, nào có ngờ đến lại có một ngày, cùng một nam nhân khác thân mật đến như thế?


Gió đêm thổi lên mặt của Lý Thải Ngọc, càng làm cho mặc nàng nóng lên, muốn nói gì, lại càng sợ Tiêu Bố Y hiểu lầm. Suốt cả đoạn đường cứbị dày vò như vậy, thật giống như bị tra tấn. Qua nửa canh giờ nữa là đến thành Thái Nguyên, ngay khi Lý Thải Ngọc vừa nghĩ như vậy thì đột nhiên thấy một người cưỡi ngựa từ phía trước chạy nhanh tới.


Đêm mông lung, lý Thải ngọc mặt có chút đỏ lên, muốn xoay mặt đi, nhưng không ngờ là kỵ sĩ kia đột nhiên dừng ngựa lại, cao giọng nói: “Thải Ngọc, là nàng à?”


Thải Ngọc nghe được thanh âm có chút quen thuộc, quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa ngã từ trên ngựa xuống. Người tới không phải là ai khác, lại chính là người mà nàng vừa nghĩ tới, Sài Thiệu!


***


Gió đêm tuy lạnh nhưng cũng không thổi tắt được ngọn lửa trong mắt Sài Thiệu, ngược lại cả người Sài Thiệu như càng bốc lửa.


Tiêu Bố Y cảm giác được ánh mắt đối phương cứ đảo qua đảo lên trên người mình, giống như bị một thấu kính tập trung sức nóng của ánh mặt trời đốt lên mông của hắn vậy.


Hắn cũng không nghĩ đến chuyện giải thích, có muốn thì cũng không biết giải thích như thế nào, Tiêu Bố Y chỉ đơn giản nhìn Sài Thiệu cười nói: “Sài huynh, lâu rồi không gặp?”


Sài Thiệu cố đè nén ý niệm đem Tiêu Bố Y chém thành mười tám đoạn trong đầu, nhíu mày hỏi, “Thải Ngọc, chuyện này là sao?”


Lý Thải Ngọc rất nhanh bình tĩnh lại, biết lúc này có giải thích cũng không được gì, nhưng mà nhất định phải giải thích.


“Chuyện là thế này, chúng ta trên đường gặp phải đạo phỉ, ngựa của ta bị thương, chân ta lại bị đau, lúc này mới đành phải cùng Tiêu đại nhân cưỡi chung một ngựa mà về”.


Sài Thiệu hít sâu một hơi nói, “Ra là vậy”.


Tiêu Bố Y vẫn bảo trì trầm mặc, thầm nghĩ Lý Thế Dân tâm tư cũng không đơn giản, làm ra một cái liên hoàn kế cũng khá. Đầu tiên làm ngựa của tỷ tỷ bị thương, tiếp đó làm cho chân tỷ tỷ bị thương, rồi lại nói một hồi khiến cho hai người cưỡi chung một con ngựa, thì ra mục đích chính của hắn là nhằm để cho Sài Thiệu chứng kiến tình cảnh mập mờ giữa hai người.


Tiểu tử này, về phương diện tâm kế cũng khá là cao minh, kế sách bày ra quả thật là khá kín kẽ. Tiêu Bố Y có chút bất đắc dĩ nói, “Sài huynh…”


“Tiêu đậi nhân, ta đảm đương không nổi hai tiếng Sài huynh của người”.


Sài Thiệu muốn nhẫn nhịn, nhưng là không nhịn được, người bạn gái thanh mai trúc mãi lại cùng người khác gần gũi như vậy, đổi là ai khác cũng không nhịn được.


Lý Thải Ngọc nhíu mày nói: “Sài Thiệu, huynh không tin lời muội? À, mà sao huynh lại đến thành Thái Nguyên?”


“Ta nếu không đến thành Thái Nguyên, ta nếu không đến thành Thái Nguyên, thì cũng sẽ không…” Sài Thiệu thấy ánh mắt trách cứ của Lý Thải Ngọc, tuy đang nổi giận nhưng cũng không thể làm gì khác hơn là kềm lại, hắn thật sự rất quan tâm đến Lý Thải Ngọc.


Giữa nam nữ, lo lắng là bởi vì yêu, nếu không yêu sao lại lo lắng. Lý Uyên hiện tại tuy cũng có chút quyền thế nhưng cũng không tính là gì, Sài Thiệu thích Lý Thải Ngọc cũng không phải vì mấy cái chuyện quyền thế này.


Mặc dù không thoải mái, Sài Thiệu cuối cùng cũng lựa chọn tín nhiệm Lý Thải Ngọc, có lẽ cũng là vì hắn không có lựa chọn nào khác.


“Thải Ngọc, nàng nói gì vậy, huynh sao lại không tin muội? Huynh đến thành Thái Nguyên là bởi vì Thế Dân nói với huynh bá phụ không được khỏe nên huynh đến thành Thái Nguyên vấn an. Huynh tới cũng được vài ngày, Thế Dân nói muội không có ở Thái Nguyên, rủ huynh dạo chơi trong thành Thái Nguyển, nhưng vẫn không gặp được muội. Mãi đến hôm nay mới gặp bá phụ, người nói là muội cùng Tiêu Đại nhân đi Nhạn Hồi Sơn. Lúc này ta mới…”


Lý Thải Ngọc ngạc nhiên nói: “Thế Dân nói là muội không có ở thành Thái Nguyên?”


Trong giây lát, Lý Thải Ngọc hiểu ra được nhiều chuyện, thầm nghĩ quay về phải tra xét lại một lần, dù sao thì đây cũng là chuyện gia đình, lại sợ Sài Thiệu cùng đệ đệ có khúc mắc, chỉ có thể cười cười nói: “Muội mấy ngày nay đúng là không ở thành Thái Nguyên, khiến huynh phải đợi lâu rồi”.


Lý Thải Ngọc an ủi một câu, làm cho lòng Sài Thiệu ấm hẳn lên, sựủy khuất ban nãy hoàn toàn tan biến. Nhưng khi nhìn lại thấy Tiêu Bố Y vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, không có di chuyển gì thì lửa giận lại nổi lên.


“Thải Ngọc, muội qua đây đi chung với huynh”.


Lý Thải Ngọc đỏ mặt lên, dù cho có ghen cũng không cần phải biểu lộ ra rõ ràng như vậy chứ, sau một lúc mới nói: “Cũng gần đến thành Thái Nguyên rồi, không cần làm mấy chuyện không cần thiết như vậy”.


Lửa giận của Sài Thiệu lại nổi lên, phẫn nộ nhìn Tiêu Bố Y, “Tiêu đại nhân, hay là ngài qua đây cưỡi chung một ngựa với ta?”


Tiêu Bố Y rốt cục cũng mở miệng, “Ta chỉ quen cưỡi ngựa của mình”.


“Thải Ngọc nếu cảm ngồi chung một ngựa với huynh không tiện thì muội qua cưỡi ngựa của huynh, còn huynh đi bộ, được không?”, Sài Thiệu lại đề nghị.


Hai quả đào thì có thể chia cho ba người, nhưng mà hai thớt ngựa làm sao chia cho ba người lại làm khó Sài Thiệu.


Lý Thải Ngọc thở dài một tiếng, chuyển đề tài, “Không cần phải phiền toái như vậy, Sài Thiệu, muội muốn nhờ huynh một chuyện”.


“Chuyện gì?”


“Thế Dân vốn đi cùng chúng ta, nhưng vì đệấy không có ngựa nên chỉ có thể một mình đi bộ về. Ta lo lắng nên vốn muốn nhanh về thành Thái Nguyên tìm người ra đón đệấy, nhưng sẵn huynh đến đây rồi thì huynh ra đưa Thế Dân về có được không?”


Nghe Lý Thải Ngọc nhờ như vậy, Sài Thiệu cũng chỉ có thể gật đầu, “Được, được!”


Hắn nói mấy chữ “được” xong thì liền phóng ngựa đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, chỉ còn truyền lại tiếng vó ngựa thanh thúy cùng với tiếng roi ngựa quất như đánh vào trong lồng ngực người khác.


Tiêu Bố Y cũng có chút xấu hổ, rốt cuộc mở miệng nói: “Thật ra ta…”


“Chuyện này cũng không liên quan đến Tiêu đại nhân” Lý Thải Ngọc thúc ngựa, đi ngược hướng với Sài Thiệu, răng cắn lên làn môi đỏ mọng, trầm mặc không nói gì.


***


Sài Thiệu không ngừng dùng roi quất ngựa, tưởng như hắn đang đánh Tiêu Bố Y vậy.


Nhưng mà mỗi một roi, hắn lại nghĩ đến Lý Thải Ngọc đang cùng Tiêu Bố Y cưỡi chung một ngựa thì mỗi roi giống như đang quất vào lòng hắn.


Trên thực tế Tiêu Bố Y cũng rất giữ quy củ, nhưng mà Sài Thiệu không cho là như vậy, hắn cảm giác được có nguy cơ, nên rất nóng lòng muốn tìm được Lý Thế Dân để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện.


Đêm lạnh lẽo, gió như cắt vào mặt, Sài Thiệu tâm tình xúc động, nóng lòng tìm kiếm, đúng lúc này hắn nghe được tiếng ca từ phía trước truyền đến.


Nhạn về núi, nhạn trở về,


Muội tử cùng Lang nhi hóa thành đôi nhạn bay đi…


Muội tử đối với lang nhi một mảnh tình si.


Nhưng mà nữ tử si tình phụ lòng hán tử…


Sài Thiệu ghìm ngựa, nghe ra là giọng của Thế Dân, truyền thuyết về Nhạn Hồi Sơn hắn cũng nghe qua, nhưng mà lời ca này hắn chưa từng nghe qua. Nghĩ đến câu nữ tử si tình phụ lòng hán tử, Sài Thiệu không khỏi cười khổ, thầm nghĩ cái này đáng lẽ phải đổi là hán tử si tình phụ lòng nữ tử mới đúng.


Nghĩ đến đây, Sài Thiệu không nhịn được rùng mình một cái, lại có chút ăn năn hối hặn, thầm nghĩ chính mình có hơi nóng nảy, không nên lấy lòng tiểu nhân để suy nghĩ. Nhưng mà lại nghĩ đến nụ cười của Tiêu Bố Y, Sài Thiệu không nhịn được lại suy tính thiệt hơn, cảm thấy không thể không có bụng đề phòng người.


Trong bóng đêm, Lý Thế Dân chậm rãi, ung dung đi ra, thấy Sài Thiệu thì ra vẻ kinh nghạc nói: “Sài Thiệu, huynh sao lại đến đây?”


Sài Thiệu trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ, trước kia đều gọi là “Sài đại ca”, sao bây giờ lại biến đổi như vậy.


Sài Thiệu cố không so đo nhiều, gấp giọng hỏi, “Thế Dân, chuyện là thế nào? Đệ không phải nói mấy ngày nay tỷ tỷ đệ không ở thành Thái Nguyên sao, như thế nào lại cùng Tiêu Bố Y ở chung một chỗ?”


Lý Thế Dân lộ ra thần sắc bối rối, “Sài đại ca, huynh biết rồi sao? Là ai nói với huynh?”


Sài Thiệu trấn tĩnh lại nói: “Thế Dân, đệ không cần dấu huynh, thật ra huynh cũng chỉ mới biết đây thôi, mới vừa gặp tỷ tỷ của đệ, nàng cũng có nói với ta rồi”.


Lý Thế Dân ngẩn ra nói: “Tỷ như thế nào lại như vậy…”


“Tỷ tỷ đệ sao cơ?” Sài Thiệu truy hỏi.


Lý Thế Dân thở dài lắc đầu nói: “Sài đại ca, đệ có lỗi với huynh, chỉ là tỷ tỷ đá nói như vậy, thì ta còn thay nàng dấu diếm cái gì nữa?!”


Tim Sài Thiệu trầm xuống, “Thế Dân, đệ nói sàm cái gì vậy, có cái gì mà có lỗi với ta?”


Lý Thế Dân lộ vẻ đâu thương nhìn Sài Thiệu, “Sài đại ca, chẳng lẽ đến bây giờ huynh vẫn muốn tự lừa gạt chính bản thân mình?”


Lòng Sài Thiệu bắt đầu phát lạnh, sau nửa ngày mới nói, “Ta với tôn trọng tỷ tỷ đệ, ta tin tưởng nàng!”


Lý Thế Dân lắc đầu nói: “Thật ra từ sau khi tỷ tỷ tới thành Thái Nguyên, không hiểu sao lại thích cùng Tiêu Bố Y ở cùng một chỗ. Huynh cũng biết, Tiêu Bố Y là Thái Phó Thiếu Khanh, gần đây uy danh hiển hách đã trở thàng Đại Tùy Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân. Tỷ nói… Ài!”


“Tỷ tỷ đệ nói gì?” Sài Thiệu tuy miệng nói là tin tưởng Lý Thải Ngọc, nhưng bản thân hắn cũng không kiên định chắc chắn, nếu không hắn cũng không hỏi tiếp.


“Có một đêm, tỷ tỷ tâm sự một mình dưới trăng, trùng hợp là đệ nghe được” Lý Thế Dân vừa làm bộ vừa nói, “Nàng nói, nguyệt lão à, người nói nhân duyên của ta là Đại tướng quân hay là Thái Phó Thiếu Khanh đây?”


Sài Thiệu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thầm nghĩ nàng không hề nhắc đến hắn, chẳng lẽ Lý Thải Ngọc không cấp chắn hắn nửa điểm cơ hội nào?


Lý Thế Dân nói xong mới có chút cảm giác không đúng, vội sửa lời lại nói: “Không phải, là Đại tướng quân hay là Thiên ngưu bị thân đây. Sài đại ca, đệ nghe đến đây liền đi ra chất vấn tỷ tỷ, đệ nói Sài đại ca một lòng tình si với người, người như thế nào lại yêu một người khác, như vậy không phải là có lỗi với Sài đại ca sao?”


Sài Thiệu cảm động bắt lấy tay Lý Thế Dân, “Thế Dân, đệ thật sự là huynh đệ tốt của ta”.


Lý Thế Dân thở dài một hơi nói, “Đáng tiếc người huynh đệ tốt này không thể giúp gì cho huynh rồi. Tỷ tỷ nghe đệ chất vấn, nửa phần xấu hổ cũng không có, chỉ nói là người hướng chỗ cao mà leo, nước hướng chỗ thấp mà chảy, bảo đệ đừng quản đến chuyện của nàng, tự nàng sẽ cùng huynh nói rõ mọi chuyện. Đệ cảm thấy có chút áy náy với Sài đại ca, tỷ tỷ vẫn ở tại thành Thái Nguyên nhưng sợ gặp nàng huynh lại thương tâm, nên mới lừa nói là tỷ tỷ không có ở đây, thật không ngờ hai người lại gặp nhau”.


Sài Thiệu thống khổ lắc đầu nói: “Thế Dân, ta không tin. Ta không tin tỷ tỷ đệ lại đối xử như vậy đối với ta”.


Hắn tuy nói là không tin, nhưng mà rõ ràng mới vừa rồi nói chuyện cùng Lý Thải Ngọc, thì nàng nói mấy ngày nay không có ở thành Thái Nguyên. Nàng nếu không có gì hổ thẹn trong lòng thì sao lại phải lừa gạt hắn?


Lý Thế Dân cũng lắc đâu nói: “Đệ vốn cũng không tin chuyện này, chỉ là sự thật là như vậy. Hôm nay mọi chuyện đã như vậy rồi, huynh cũng thấy, chúng ta ba người đụng phải đạo phỉ, vốn Tiêu Bố Y bản lĩnh cao cường, không cần tỷ tỷ phải ra tay, nhưng nàng vì Tiêu Bố Y mà lại ra vẻ mạnh mẽ, rồi vô tình rơi vào bẫy rập, làm bị thương chân. Chỉ là chân bị thương như thế nào ta cũng không có rõ ràng lắm, nói không chừng… tỷ tỷ… cái này… Sài đại ca, thật ra rất nhiều chuyện không cần nói rõ. Trái tim phụ nữ thay đổi cũng không phải là chuyện lạ.


Tiêu Bố Y nói muốn đưa tỷ tỷ về, nàng cũng không có cự tuyệt. Đệ thấy hai người bọn họ trước mặt đệ mà nói lời đường mật cũng rất tức giận, vì Sài đại ca mà cùng bọn họầm ĩ vài câu. Bọn họ dĩ nhiên vì vậy mà bỏ đi, không để ý đến đệ, để đệ một mình đi về”.


Sài Thiệu đột nhiên đẩy Lý Thế Dân ra, lớn tiếng nói: “Ta không tin, ta không tin, là đệ lừa gạt ta, Thế Dân, đệ lừa gạt ta đúng không?”


Lý Thế Dân vãn tỉnh táo, “Không có, điều đệ nói hoàn toàn là sự thật, thế mà huynh lại... Được rồi, Sài đại ca, coi như đệ chưa từng nói gì, huynh cứ tiếp tục tự lừa dối mình đi”.


“Ta đi hỏi tỷ tỷ của đệ” Sài Thiệu muốn lên ngựa, nhưng lại bị Lý Thế Dân kéo lại, “Sài đại ca, hiện hai người bọn họở cùng một chỗ, tỷ tỷ có ý với Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y là có bản lĩnh cao cường, một mình người đi, đệ sợ huynh gặp chuyện không hay”.


“Cùng lắm là chết thôi chứ gì?” Sài Thiệu tức giận nói.


Lý Thế Dân thở dài một hơi, “Nữ nhân tâm địa không tốt, Sài đại ca, đệ thấy trên đời này không lo gì thiếu cỏ thơm, tỷ tỷ đệkhông biết trân châu, tất có người biết quý trân châu”.


Sài Thiệu cười nói: “Không có được tỷ tỷ đệ, ta ở trên đời này có có ý nghĩa gì?”


Lý Thế Dân sửng sốt, sau một hồi lâu mới nói, “Sài đại ca, huynh bây giờ đi gặp họ, cũng chỉ làm cho nhau thêm khó xử, khiến cho mâu thuẫn sâu thêm, không được ích lợi gì. Như thế này đi, trước tiên cứ từ từ, để đệ khuyên bảo tỷ tỷ, huynh coi như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, để xem có thể trở lại như trước được hay không?”


Sài Thiệu tâm loạn như ma, chỉ có thể gật đầu nói: “Lý Thế Dân, vậy cảm ơn đệ, đệ chính là huynh đệ tốt của ta”.


***


Thành Thái Nguyên, Ngọc Tiên phường.


“Nguyệt hoa thổ minh diễm, túy khách bất thắng sầu” Sài Thiệu ở trong nhạc phường, ôm mỹ nữ trong lòng, nhưng trái tim lại hướng về Lý Thải Ngọc.


Nam nhân có sầu hầu hết là đi uống rượu, tìm nữ nhân để giải sầu. Sài Thiệu vốn cũng là một công tử phong lưu, nhưng từ sau khi biết Lý Thải Ngọc thì luôn cố giữ bản thân trong sạch, chưa bao giờ tới nhạc phường tìm vui.


Hắn không muốn Lý Thải Ngọc xem thường hắn, lại càng không muốn Lý Thải Ngọc cho rằng hắn hoa tâm.


Chỉ là lần này Lý Thế Dân kéo hắn đến đây tìm vui hắn lại đồng ý bởi vì mỗi khi hắn nghĩ đến lúc này Lý Thải Ngọc đang cùng Tiêu Bố Y ở cùng một chỗ thì tim hắn nhói đau, hắn tự thấy đến đây tìm vui cũng là không thẹn với lương tâm.


Uống hết một chén rượu mạnh nữa, Sài Thiệu rốt cuộc có cảm giác lâng lâng, sảng khoái.


Uống rượu bất kể là vì lý do gì, người uống rượu đều là muốn tìm cảm giác này… một cảm giác hư vô.


Khi say rượu, hết thảy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, kệ là nó chỉ là cảm giác tạm thời, nhưng cũng thực thoải mái, dễ chịu, không phải những lúc vui sướng cũng chỉ là tạm thời thôi sao?


Sài Thiểu phảng phất trở về với những ngày xưa, cuộc sống ngày ngày phong lưu, tùy ý vuốt ve nữ tử ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng. Nữ tử trong lòng hắn thở dốc, nửa là làm trò, nửa là thật. Sài Thiệu cảm thấy hắn ôm một khối bông, cảm giác vân vê thật thoải mái dễ chịu.


“Đại gia, đêm nay muội ở cùng người được không?” Nữ tử nhẹ giọng thì thầm.


“Được, được”.


“Đại gia, vậy còn muội?” Một nữ tử khác bất mãn nói.


Lý Thế Dân không biết đã đi đâu, chỉ còn lại mình Sài Thiệu trong phòng cùng mấy nữ tử và một mảng hỗn độn.


“Đêm nay nàng cũng theo ta, người nào cũng được!” Sài Thiệu đứng lên cười ha hả nói: “Ta, ta…”


Một mùi thơm quen thuộc chợt truyền tới, Sài Thiệu quay đầu nhìn lại thấy một nữ nhân tướng mạo giống như Lý Thải Ngọc, đưa ta ra kéo, cười lớn nói: “Nàng, giống như Thải Ngọc, nàng cũng phải theo ta!”


“Bốp” một tiếng, nữ nhân tát Sài Thiệu một cái, đau lòng nói: “Sài Thiệu, huynh thật sự làm cho muội rất thất vọng!”


Sài Thiệu bị một bạt tai thì thanh tỉnh lại một chút, nhìn kỹ lại, không khỏi thất thanh nói: “Thải Ngọc, nàng sao lại tới đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK