Mục lục
Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tri Thù ‘thịch’ một tiếng bị ném xuống đất, trong lòng cũng mờ mịt.


Thân thể tuy có nhẹ, nhưng bị ném xuống đất cũng lại có chút phân lượng.


Nhưng lúc này hắn trong mắt người khác đã không còn chút phân lượng nào, không có kẻ nào thèm liếc mắt nhìn hắn, thành vương bại khấu (được làm vua thua làm giặc) vĩnh viễn vẫn đúng.


Tất cả như là chớp giật vậy, biến đổi bất ngờ, tiếng cười đắc ý của Lương Tử Huyền còn chưa kịp phát ra thì đã bị đống cứng lại, biểu tình kinh sợ của Bùi Minh Thúy vừa mới lộ ra, đã tràn đầy vẻ khó tin.


Vương Nhân Cung đang lên ngựa cũng kinh ngạc, nhìn thấy cuối cùng thắng cuộc lại là Tiêu Bố Y, khóe miệng mỉm cười, lại liếc nhìn Tiêu Bố Y, nhưng vẫn ra roi quay đi. Lưu Vũ Chu hỉ nộ không hiện sắc, con mắt vừa chuyển, cũng lên ngựa rời đi.


Qua một lát, Bùi Minh Thúy lúc này mới tỉnh táo trở lại, Tiêu Bố Y thắng, Tiêu Bố Y không ngờ đã thắng!


Thấy ngựa của Tiêu Bố Y vừa rồi bị giật mình, Bùi Minh Thúy nghĩ Tiêu Bố Y không thể nghi ngờ tất phải thua rồi, ai có thể nghĩ ngựa của Tri Thù lại dừng lại một cách thần kỳ như vậy, chẳng lẽ là thiên ý sao?


Cao Sĩ Thanh rốt cục lộ ra nụ cười vui mừng, "Tiểu thư, lần này là đua người hay đua ngựa?"


"Đương nhiên là đua ngựa" Bùi Minh Thúy có chút kinh ngạc.


"Một khi là đua ngựa, người nọ đụng vào trụ hoa hồng có tính là dẫn đầu không?" Cao Sĩ Thanh lại hỏi.


Bùi Minh Thúy hiểu ý Cao Sĩ Thanh, sang sảng cười ha hả, "Đương nhiên là không tính".


"Vậy người nào thắng?" Cao Sĩ Thanh biết rõ vẫn cố hỏi.


"Đương nhiên là Bùi Gia thương đội chúng ta thắng," Bùi Minh Thúy nghiêng nghiêng nhìn bộ mặt như là trời đông giá rét của Lương Tử Huyền, trong lòng thống khoái nói không nên lời, "Thật ra cho dù là đua người, thì cũng là Bùi Gia thương đội chúng ta thắng. Ngươi xem tư thế tiếp đất của Tiêu huynh hoàn mỹ không tỳ vết, so với Tri Thù kia mà nói, quả thực chênh lẹch quá nhiều".


"Tiểu thư người chẳng lẽ quên hắn gọi là Tri Thù sao, Tri Thù rơi xuống đất lúc nào có thể đứng thẳng được?" Cao Sĩ Thanh cười rộ lên.


Hai người một xướng một họa, Lương Tử Huyền tức đến tay cũng có chút phát run lên.


"Đúng rồi," Cao Sĩ Thanh đột nhiên vỗ đầu, "Vừa rồi ta thấy trên tay Tri Thù có một đạo hào quang, không biết là pháp bảo tiên gia gì?"


Bùi Minh Thúy xoay chuyển ánh mắt, thấy Tri Thù vẫn bò rạp trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa, cũng không biết là do mệt hay do sợ, nghe được Cao Sĩ Thanh hỏi liền cuống quít rụt cổ tay lại.


Nàng đã sớm thấy trên tay Tri Thù đeo cái gì, cười lạnh nói: "Thì ra Lương công tử lại đem Bột lợi (đồ phát ra ánh sáng) của Ba Tư cho Tri Thù mang trên cổ tay, thứ này chắc hẳn là do Lương công tử nghĩ ra, dùng để làm cho ngựa giật mình quả đúng là một cơ quan tinh xảo".


Bột lợi? Tiêu Bố Y ngẩn ra, cũng nhịn không được nhìn về phía cổ tay của Tri Thù, tuy Tri Thù đã cố gắng che dấu đồ vật trên cổ tay, nhưng Tiêu Bố Y cũng đã thấy rõ, vật đó lại giống như là thủy tinh, chính xác hơn là giống như cái gương vậy.


Điều này làm cho Tiêu Bố Y ngạc nhiên là, hắn vẫn nghĩ rằng thời đại này chỉ dùng kính đồng, hoặc là dùng mặt nước để soi diện mạo, trong phòng của mình tại sơn trại cũng có một cái kính đồng, không ngờ thời đại này cũng có thủy tinh?


Vừa kinh ngạc về kỹ thuật tiên tiến của thời đại này, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy có chút may mắn.


Hắn thắng trận này cũng rất may mắn, những người này tính kế có thể nói là không một kẽ hở, thậm chí còn lợi dụng đến cái gì Bột lợi của Ba Tư kia để phản xạ ánh mặt trời, nếu không phải bản thân vẫn còn để lại tuyệt kỹ khống chế ngựa, vào thời điểm mấu chốt ngẫu nhiên dùng tiếng ngựa hí cùng tiếng huýt hấp dẫn Hồng Diễm kia, không cần nói cũng biết trận này hắn chắc chắn thua.


Nhưng cho dù sử dụng tiếng huýt kia, hắn cũng không mười phần nắm chắc, nhưng đối phương đã dùng kế, hắn cũng không thể không phản kích!


Thấy mọi người bộ dáng đều không rõ chuyện gì xảy ra, Tiêu Bố Y cũng thầm nhủ buồn cười.


Chẳng những Lương Tử Huyền ngậm miệng không nói gì, mà mấy tên thế gia đệ tử bên cạnh hắn cũng nhìn nhau, bọn họ đối với Hồng Diễm vì cái gì mà dừng lại cũng thực hoài nghi, đối với tiếng huýt gọi ngựa kia cũng không chút hiểu biết, bọn họ làm sao biết được Tiêu Bố Y học cái gì không được, chứ học tiếng hí gọi ngựa lại dể như trở bàn tay.


Lương Tử Huyền rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại, không muốn chịu sự châm chọc nữa, vung tay lên nói: "Chúng ta đi".


"Đi? Sao có thể dễ dàng như vậy?" Bùi Minh Thúy liên tục cười lạnh.


Lương Tử Huyền hầm hầm nhìn lại, "Bùi Minh Thúy, Thiên Mậu một khi đã thua, tuyệt không hai lời".


Bùi Minh Thúy lại đưa tay ra, "Đó là tự nhiên, chẳng qua chỉ là hạn chế mấy tháng, nhưng mười hai lượng vàng kia…"


Lương Tử Huyền ngẩn ra, lại có chút xấu hổ. Thì ra hắn nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ thắng, nên cũng không lo lắng gì. Nhưng không ngờ lại thua trận này, mười hai lượng vàng đối với hắn mà nói, cũng không tính là gì, nhưng hắn lại không mang trên người!


"Chẳng lẽ Thiên Mậu lại quẫn bách như thế, mười hai lượng vàng cũng thua không nổi?" Bùi Minh Thúy ha hả cười to, không cần nói cũng đã hả giận, đưa tay lấy ra một thỏi vàng, tung lên, "Lương Tử Huyền, có cần ta cho mượn không?"


Lương Tử Huyền khuôn mặt đã đổi thành màu tím, nhìn về phía sĩ tộc đệ tử bên cạnh, một người đã cao giọng: "Bùi Minh Thúy, ngươi không cần đắc ý, ái ui!"


Hắn lời còn chưa dứt, Lương Tử Huyền đã cho hắn một cái tát thật mạnh, mắng lớn: "Đánh cuộc đã thua, người như ngươi thật sự làm cho ta mất mặt".


Lương Tử Huyền mượn cái bạt tai phát tiết sự tức giận trong lòng, lúc này mới quay đầu, hầm hầm nhìn Bùi Minh Thúy, lãnh đạm nói: "Tốt lắm, mười hai lượng vàng này cho dù Lương Tử Huyền mượn cô, Bùi Minh Thúy, cũng sẽ có một ngày, ta nhất định sẽ trả lại gấp bội!"


Hắn một lời hai nghĩa, oán độc liếc nhìn Tiêu Bố Y, rồi lên ngựa phóng nhanh đi.


Mấy người còn lại cũng ngượng ngừng rời đi, Bùi Minh Thúy thở ra một hơi, đánh mạnh Tiêu Bố Y một quyền, "Tiêu huynh, cũng nhờ người, đêm nay thiết yến, Thiên Hương Phường, mừng công cho huynh, không say không về".


Tiêu Bố Y thiếu chút nữa ngất đi, "Cô nói cái gì, Thiên Hương Phường?"


"Không sai, Tiêu huynh cũng biết Thiên Hương Phường?" Bùi Minh Thúy khóe miệng như cười như không.


Tiêu Bố Y đương nhiên biết Thiên Hương Phường, tại Mã ấp không có nam nhân nào mà không biết Thiên Hương Phường, đó là nơi nam nhân tiêu tiền!


Nơi đây nữ nhân là nữ nhân tốt nhất, rượu là rượu ngon nhất, giá cả cũng là hạng nhất, nếu dùng từ ngữ hiện đại có thể nói là khu đèn đỏ, dùng ngôn ngữ của thời đại này thì đó là nhạc phường.


Đi Thiên Hương Phường cũng không có gì, nhưng Tiêu Bố Y thế nào cũng không hiểu, Bùi Minh Thúy vì sao lại nói đến Thiên Hương Phường như thể là khách quen vậy.


Hắn thực hoài nghi Bùi Minh Thúy có đúng là nữ nhân hay không nữa!


Nam nhân đi Thiên Hương Phường đương nhiên là tìm nữ nhân tìm vui thú, nhưng nữ nhân đi Thiên Hương Phường thì tìm cái gì, cái này Tiêu Bố Y cũng nghĩ không ra.


Cho nên đến khi hắn đi vào Thiên Hương Phường, hắn vẫn mang nghi hoặc này.


Bùi Minh Thúy giống như là công việc cực kỳ bề bộn, đua ngựa vừa xong, đã trở về thành xử lý công việc.


Tiêu Bố Y vẫn độc lai độc vãng, cho đến tối mới sực nhớ tới cuộc hẹn này.


Thiên Hương Phường rất dể tìm, ở trên đường tùy tiện tìm người nào đó hỏi, nam nhân thì nhìn với ánh mắt ngầm hiểu, nữ nhân, đương nhiên là sử dụng loại ánh mắt chán ghét rồi.


Chẳng qua nữ nhân nơi này khi ra ngoài quá nửa đều mang mạng che mặt, che khuất bộ mặt, làm cho người ta không thấy rõ được khuôn mặt chân thật, không khỏi có chút tiếc nuối.


Tiêu Bố Y khi đi tới trước Thiên Hương Phường, thì vẫn mặc áo vải, hắn vẫn không có gì thay đổi.


Nơi này rất chú ý đến trang phục, mấy tin tức này Tiêu Bố Y phải đụng đến mới thực sự hiểu được.


Nhung phục ngũ phẩm đứng đầu là màu tím, dưới đó mới là xanh đỏ, Vương Nhân Cung thân tử bào, y phục đó ít nhất cũng phải là đại quan ngũ phẩm mới có thể mặc.


Sai vặt thì mặc đồ màu xanh, sĩ tốt màu vàng, buôn bán màu đen, đều có quy tắc.


Hắn là bình dân, cho nên mặc áo vải như là áo tang vậy.


Đi đến đầu đường, đã thấy thân phận rất là rõ ràng, cũng may người mặc áo vải cũng nhiều, cho nên Tiêu Bố Y ở trong đám người hỗn loạn cũng không tính là khác biệt, nhưng khi đi đến trước Thiên Hương Phường, thì bị người khác xem thường cũng không có gì là lạ.


Thiên Hương Phường trên dưới hai tầng, xây bằng gỗ, mái hiên chĩa xéo ra rất có khí thế. Khi Tiêu Bố Y đến nơi thì đã là hoàn hôn, bóng đêm bắt đầu phủ xuống.


Tiêu Bố Y đứng trước lầu, nhớ tới tiền nhân hậu quả, cũng có chút dở khóc dở cười, trước cửa người đến kẻ đi nườm nượp không thôi, ánh mắt nhìn thấy Tiêu Bố Y đều có vẻ cổ quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK