Phải giết vô cho bẳng được, vô luận sinh tử, Tẩn Thúc Bảo chợt giữ chặt Sử Đại Nại lại nói:“Chờ một chút”.
“Chờ cái gì?” Sử Đại Nại khàn giọng rống giận, dùng sức tránh khỏi cánh tav cùa Tằn Thúc Bào. “Không quav về là lũ hèn nhát'’.
Tẩn Thúc Bảo trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ quái dị. chi vào phía trước nói: “Đại Nại. ngươi xem!”
Sử Đại Nại ngẩng đầu nhìn qua. cũng ngạc nhiên không hiểu. Địch thủ chen chúc mà đến, chuần bị sung túc, lợi dụng chiến thuật biển người lại phóng khói mê. thủ đoạn đều dùng tới cùng cực. Lão Tứ chi trong chốc lát. đã hôn mê bắt tinh, nếu không phải được Tiêu BÓ Y ném mạnh ra, nói không chừng đã bị băm thành thịt vụn.
Tiêu Bổ Y liên tục cứu ba người, lại đem minh đặt vào trong hiểm, khói mê bay lên cực nhanh, thoáng qua đà đem hắn cùng A Tú cùng một đám người bao vây ỡ trong đó. Lúc này Tiêu Bố Y. A Tú té xỉu thi không có gì là lạ, nhưng lúc nàv hai người Sử ĐạiNại giương mắt nhin qua. lại thầy đám người kia từng người một té ngà xuống.
Vốn đạo phi san sát nhau, hiện giờ lại tứ tán ngà xuống, trong đêm tối, có sự quái dị nói không nên lời.
Những người này ngà xuống đất. tuyệt khôngphải bị Tiêu Bổ Y giết chết, bởi vì Tần. Sử hai người nhìn thấv rò ràng, lắy Tiêu BÓ Y làm trung tâm. kè địch bốn phía tầng tầng ngã xuống. Tiêu Bố Y thậm chí căn bản không có xuất đao. Tinh hinh phi thường quỷ dị, không thể dùng nhân lực để giải thích, trong địch thủ rốt cuộc đà rối loạn.
Những ké địch này chỗ đáng sợ nhất không phải võ công cao cường, mà là tinh thần chịu chết không lùi. Tiêu Bổ Y đơn đao mặc dù lợi hại. giết người như mà. nhưng lại vẫn giật minh trước những người vây công không lùi này. Cho dù Tiêu Bổ Y một lẩn nữa giết trờ lại. mọi người cũng không có lặp tức giải táiL tắt cả địch thủ thoạt nhìn đều là thần kinh làm bẳng sắt. trải qua huần luyện nghiêm khắc.
Nhưng mà bọnhọ hiển nhiên vẫn là người, có sự kinh khủng của con người. Phóng thích khói mê vốn chính là trinh tự mấu chốt bắt Tiêu Bố Y. bọn họ đà sớm ỡ trên mũi bôi thuốc giải, ngà xuống hẳn là kẻ địch, chứ không phải là mình!
Nhưng mà khói mê bay lên. A Tú té xỉu, Tiêu Bổ Y vẫn sừng sững mà đứng, xuất đao như điện, không chút nào chịu khói mê ảnh hưởng. Sự khác biệt là. đồng bọn bên cạnh mình từng người một như trúng độc mà ngà xuống, cái nàv sao không làm cho bọn họ giật minh sợ hài cho được?
Tiêu Bố Y tuy đao như sấm sét, dù sao còn có thể ngăn cản. nhưng mà đồng bạn ngã xuống quv dị. giống như trong bóng tối có u linh lắv mạng, điều nàv làm cho bọn họ rốt cuộc đã kinh hài. Trong lúc đó một thanh âm hô lên. Tiêu Bố Y nắm lấy A Tú ném ra. A Tú giữa không trung hai mắt nhắm nghiền, hòn mê bất tinh, Tẩn Thúc B ảo xem chuẩn thế tới. tiến lên tiếp được.
“Đi” Tẩn Thúc Bảo thấp giọng quát, vươn tay chụp lắv lào Tứ. Hắn mặc dù nhìn như tiểu tụy. nhưng lực đạo thuần chánh. Sử Đại Nại cũng chụp lắy lào Tứ. nhẳm hướng tâv mà chạy trốn đi. bọn họ cùng đã nhìn ra, trước mắt cứu người quan trọng hơn. Lưu lại chi có thể là cho Tiêu Bố Y vướng víu. Với thân thủ của Tiêu Bố Y, những người này tuyệt đối lưu không được hắn!
Sử Đại Nại. Tẩn Thúc Bảo tuy đều mang theo một người, nhưng bước đi như bay. vốn đà ờ bên ngoài, địch thủ đã khó có thể ngăn trờ. Bọn họ chuẩn bị đà làu. muốn đem đám người Tiêu Bố Y một mé lưới bắt gọn. nhưng vẫn đánh giá thấp sức chiến đấu của mấy người. Bị Tẩn. Sử hai người sóng vai xông ra. địch thủ cũng đã rơi ờ sau lưng.
Ánh đao lại lóe lẻn. Tiêu Bố Y đã không còn lo lắng, giống như mãnh hổ xuống núi, vô cùng hung ác. Đối thủ mới vừa vây lên. hắn đột nhiên nhẳm hướng đông xông qua. Sóng người mặt đông bỗng nhiên bổ ra, nhưng xa xa bóng người lờ mờ. mắv tầng vây quanh, đà muốn bức lên.
Tiêu Bố Y đổi với địch thủ ngã xuống cùng không có chút nào kv quái, giờ phút này cảm quan xúc giác của hắn đều đà đền tình trạng trước đó chưa từng có. Mồi lần kịch chiến, thể năng của hắn đều bị kích phát đền đinh cao mới. tuy là trong loạn chiến, nhưng đối với địch thủ mạnh yếu thua thớt như thế nào vẫn như lòng bàn tav. Hắn đà biết địch thủ ba phía cũng đà hội tụ về phía minh, chi là phía Tâv vẫn hơi yếu. địch thủ như ma, nhưng vẫn không có cao thủ gi xuất hiện.
Hắn biết mình lúc trước phán đoán tạm thời vẫn chính xác.
Lý Hiếu Cung ba mặt vây quanh, nhưng lưu lại phía bắc hướng vào núi một lỗ hổng, cái này tuyệt không phải địa thế có hạn, trên thực tế, theo Tiêu Bổ Y thắv, phía bắc càng giống như bẫy rập, chờ Tiêu BÓ Y hắn nhảy vào. những cao thủ nàv có thể mai phục tại phương bắc! Cái đó và công thành, cùng một đạo lý, mỗi lằn Lý Tĩnh đánh thành, đểu cố ý lưu lại một lỗ hổng, cùng không phải là tính toán không đến. mà là lỗ hổng nàv ý nghĩa so với vây công càng muốn sâu xa hơn. Địch thủ như ma, kè địch phái đóng thế lực lại là mạnh nhắt!
Phía đông là phía mà đám người Tiêu Bố Y đến. người gặp nguy nan hết sức. đương nhiên ý niệm đầu tiên trong đầu chính là quay lại sào huvệt. Lý Hiếu Cung đương nhiên cũng rõ ràng điểm ắy. cho nên ké địch mai phục ở hướng nàv là mạnh nhất. Tiêu Bố Y cùng kè địch hướng đòng tiếp chiến vài đao. đã rõ ràng cảm giác được điểm ấy.
Phía bắc có khả năng cũng sẽ có mai phục, phía đông khắng định phải có trận đánh ác liệt, Lý Hiếu Cung đà xé toang da mặt. đương nhiên sẽ không để cho Tiêu BÓ Y chạy trở về; cũng sẽ ờ phía đông tạo nên lực cản thật lớn. Lv Hiếu Cung tuy muốn đem Tiêu Bố Y vây giết, nhưng nơi nàv dù sao vẫn là Ba Tâv. hắn trong lúc nhất thời cùng điều động không được quá nhiều người. Huống chi những người nàv đối phó Tiêu Bố Y. binh sĩ tằm thường bời vì địa thế có hạn. căn bán không có cái tác dụng gì, cho nên trước mắt lồ hồng chính là phía nam cùng phía tây!
Phía nam cùng phía Tây là chồ của Miêu trại, hướng tây là đại bản doanh. Thương Khé của người Miêu, ỡ đãv Tiêu BÓ Y không có tiếp ứng, Lý Hiếu Cung phái nhân thủ hắn là vếu chút.
Biết rò núi có hổ. thi phải hướng về nơi hồ đi. nơi nguv hiểm nhất, ngược lại mới có thể là chồ sống.
Tiêu Bố Y ỡ trong trúc lâu trong nháy mắt đà suy nghĩ cẩn thận đường lui. cho nên đà đi trước dò đưỡng. chi sợ bán thân phán đoán sai. sẽ làm các huvnh đệ bị lòng váo vòng vây. Nhưng mà kết quả xác minh phán đoán của hắn. hắn đánh cuộc một lẩn, lại có thể đơn giản đánh ra khỏi vòng vây. Đánh ra rồi lại vòng trở về, Tiêu Bổ Y cũng không có mất quá nhiều khí lực. nhưng mà vừa xông về hướng đòng, hắn lại nhạy cảm cảm giác được lực cản kịch liệt tăng lớn.
Ánh đao như tuyết, trong bông tuvết. mang theo từng mảng hồng, thương đứt đao gày, những tiểng loảng xoảng vang lên không ngừng, mặc dù đối thủ không kém. nhưng Tiêu Bố
Y đao là đao nhanh, chiêu là chiêu nhanh, chi trong tích tắc lại chém chết gần mười người nữa.
Trong địch thủ, không ai có thể ngăn được một đao của hắn!
Người vây công mặc dù vẫn hung hãn không sợ chết, nhưng trong mắt rốt cuộc cùng lộ ra vè kinh hài. Bọn họ cảm giác đối mặt không phải là người, mà là một con báo hung mành, sư hồ nuốt người, rít gào. cuồng nộ xéxácđối thủ!
Tiêu Bổ Y đã máu nhuộm chinh V, hắn hiểu rõ đà không thể dừng lại, hắn thẩm nghĩ đám người Tằn Thúc Bảo có lè đà đủ thời gian chạy trốn, nhưng áp lực quanh mình tăng lên. khiến cho hắn ý thức được, nểu không ròi đi. có khá năng lật thuyền trong cống rành.
Hắn vẫn có thể binh vẻn vô sự, cùng là bời vì cho dù trong loạn chiến, hắn vẫn bảo trì suy nghĩ tinh táo. Muốn rời đi. hắn lại lẩn nữa nhẳm hướng đông xông ra. Đơn đao mờ ra, đầu người cùng đao gày bav lên. Nhưng chi trong tích tắc. ít nhất có ba trường thương, hai đơn đao. cộng thêm búa trường tiên đánh tới.
Trong loạn chiến, chiêu thức hoàn toàn không có tác dụng, dựa vào chi là phản ứng. tốc độ. lực lượng ma chém giết. Binh khí đánh tới. cơ hồ chặt đứt toàn bộ đường đi cùa Tiêu Bố Y. Tiêu Bổ Y bồng nhiên uốn éo người, người xuất thương chi thấy được một hiện tượng cực kỳ quỷ dị. Tiêu Bố Y giống như bóng ảnh mà bổ nhào qua, hắn rõ ràng chứng kiến trường thương đám đến trên người Tiêu Bố Y. nhưng cảm giác lại nói cho hắn biết, thương này đám vào khoảng không.
Tất cả địch thủ cũng đà chú ý tới. Tiêu Bố Y vặn vẹo không thành nhân dạng, thân hình trong khi vặn vẹo đà tránh thoát một kích này. Nhưng điểu nàv lực con người sao có thể làm được?
Tiêu Bố Y tay trái chụp ra. mau lẹ giống như quỷ mị, đà liên tục đoạt ba thanh trường thương, đơn đao chém ngược lại. đánh bav búa cùng trường tiên. Trong tiếng hừ lạnh, cánh tav chấn động, ba cảv trường thương như điện bắn về hướng tây, đâm thấu lổng ngực ba người, trường thương mang máu. từ phía sau lưng ba người kia xuyên ra, chui vào trong bóng tối.
Một chiêu này uy mãnh không thể đờ. thiên hạ vô song, mọi người nhìn thấy Tiêu Bố Y uy phong lẫm lẫm. cứ như thiên thẩn. Một khắc khi phóng trường mâu ra, sát khí lành lạnh, hai mắt như điện, không khỏi trong lòng đều ớn lạnh.
Vồn thế công như nước thùy triều, nhưng lại thấy Tiêu Bố Y uy mãnh như thế. ké địch công kích hơi chậm lại, Tiêu Bố Y cùng đă bắt lắv cơ hội. mũi chân dùng sức. đã tung người lên. hạ xuống trẽn đầu một địch thủ.
Thán hình không ngừng, Tiêu Bổ Y mũi chân lại điểm, lại giẫm lên đầu địch thủ đi về phía trước. Hắn tiến độ cực nhanh, đối thủ thậm chí không kịp trốn tránh, đà bị hắn lăng không mà qua. Đối thủ đều xuất binh khí hô hoán đánh lên. nhưng làm sao đánh tráng?
Tiêu Bố Y nhưngự phong mà đi, tav trái đà sớmlắv ra một cái ống trúc, tay dùng lực đà bóp nát ngăn ngầm thứ hai.
Người đi về phía trước, không thấy xuất đao. đi ngang qua chồ nào, địch thủ đều té ngã ra trên đất. mọi người nhìn thắv, trong lúc đó lại thêm mấv phẩn lạnh lẽo, không rò chuyện gi xảy ra.
ở đãv vốn chính là chồ của người Miêu, chuyện kỳ quái thường phát sinh, người dưới chân Tiêu BÓ Y cùng người bên cạnh đều mềm nhũn ngà xuống, chẳng lè nói hắn đà học xong cổ độc làm cho người ta sợ hài của người Miêu?
Tiêu Bổ Y khi nhìn thấy địch thủ đều ngã xuống đắt. lực cản đại giảm, cảm ơn nhiều nhất đương nhiên không phái người Miêu, mà là Lý Tình!
Thì ra ống trúc hắn sử dụng đúng là Lý Tình lúc trước đà tặng cho. trong ngăn ngẩm của ống trúc lại là mê dược cực kỳ lợi hại.
Lúc trước khi Tiêu Bố Y xuôi nam, Lý Tình vì hắn chuẩn bị hai thứ để phòng thân, một là nò tiễn, một thứ khác chính mà mê dược hiện đang ờ trên tay hắn. Lý Tình nghiên cứu chế tạo nò tiễn vào lúc ấy phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng, có thể nói mấv lằn giúp Tiêu Bố
Y tìm được đường sống trong chồ chết, đều là nhờ uv lực của nỏ tiễn, nhưng mê dược Lý Tình cho hắn, hắn lại chưa bao giờ sử dụng qua.
Lý Tĩnh lúc trước chi nói qua, mê ước uv lực rắt mạnh, coi như trong khuôn viên mẩy trượng voi ngửi thấv đều là không thể may mắn thoát khỏi. Tiêu Bố Y khi nhìn thấy đối thủ sử dụng mê dược, đột nhiên nghĩ đến mình cũng có mê dược.
Một khắc khi sương mù bav lên. hắn đà sớm phong bế hò hấp, chọn dùng phương pháp thai tức trong Dịch Cân kinh, mặc dù trong sương mù. nhưng nửa phẩn cũng không có hít vào trong cơ thể. lúc này mới có thể binh yên vô sự. Nhưng thấy đối thủ thi triển khói mê, hắn đương nhiên sè không bò qua cơ hội này. đà sớm lấy ra ống trúc, vô thanh vô tức bóp nát một ngăn. Khi nhìn thấy đối thủ đều ngã xuống đắt. Tiêu B ố Y thầm kêu Nhị ca lợi hại.
Lúc này hắn mới có thể từ phía tây thuận lợi chạy ra. Lý Tình mặc dù ỡ xa tại Đông Đô. thực sự có thể nói là không thể bỏ qua cõng lao.
Mọi người đều ngã sắp xuống. Tiêu Bố Y mắt thấy đà muốn giết ra đến chồ ngoài cùng, đột nhiên cảm giác nguv cơ vọt lên. chi cảm thắv trong bóng tối, chỗ tav trái như có lang sói đang chú V tới hắn. Liếc xéo qua, nhìn thắv có một điểm hào quang từ trên tay người nọ phát ra. thế đi cực kv nhanh, phương hướng cùng chính là nhẳm vào hắn.
Đột nhiên dừng bước, một điểm hàn quang cơ hồ xẹt chóp mũi Tiêu Bố Y mà qua. Tiêu Bố Y toát mồ hôi lạnh, ngửi được hàn quang mang theo mùi tanh, nghe thấv buồn nôn. ám khí hiển nhiên là đà hạ độc cực kỳ lợi hại.
Người nọ phát ám khí thòi cơ cực kỳ xào diệu, nếu không có hắn cấp tốc ngừng lại tránh né, lúc này đà trúng chiêu!
Tiêu Bố Y thoáng nhìn người nọ, không nói hai lời, cánh tay vừa nhấc, vài điềm hàn quang đà phóng qua. Người nọ cũng lanh trí, vươn tay kéo qua một người ngăn ở trước ngực. Chi nghe đến phập phập mấy tiếng, người ngăn ở phía trước tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, thì đã bị mất mạng. Tiêu Bố Y cũng đã tung người ra khỏi vòng vây của đối phương, nhằm hướng tây mà chạy đi. Nhưng trên đường chạy trốn, vẫn quay đầu lại nhìn, trông thấy khắp noi bừa bộn, thi thể đầy đất, cũng âm thẳm kinh hãi. Trong lòng một khắc này chỉ nghĩ, người phát ra ám khí nọ là ai, có phải người lúc trước hành thích Tần Thúc Bảo không?
Tiêu Bố Y sắc bén không thể đờ. sau khi giết khỏi vòng vây, kẻ địch cũng khỏng buông bò, trong bóng tối, vài tiếng hô lên. mọi người theo sát không tha. Tiêu Bố Y tốc độ cực kỳ nhanh, thoáng qua đã chui vào trong bóng tối, đã không thấv hành tung. Nhung mọi người hiểu rõ Tiêu Bố Y có hai người thù hạ té xỉu. tốc độ chạy trốn cũng không thể nhanh, thẳm nghĩ cho dù bắt không được Tiêu Bố Y, thì cũng phải bám chặt không tha! TiêuBốY thể lực có hạn, một người làm sao có thể đấu được với trêntĩăm cao thủ?
Bất chợt như một mũi tên lao ra, trong tiếng hét lớn. một người từ trong bóng tối xuyên qua, vung đao chém tới mấy người trước nhất đã xoay người ngà quỵ, đầu thản hai phần, trong đêm tối máu như suối tuôn.
Mọingười kinh hài, tập trung nhìn vào, mới phát hiện xông tới lại là Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y thể như mãnh hồ chém gục mấy người, cũng khỏng chạy trốn, ngược lại một đường giết tới, bọn sát thù sợ hài, đều dừng lại. Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Bố Y lại không trốn mà phản công, Tiêu Bố Y mỗi một bước theo bọn họ thấy, đều khỏng thể tưởng tượng.
Sát thù như nước thủy triều mới vừa ngưng tụ đối địch, Tiêu Bố Y lại như một con diều hâu xoay người, một lần nữa chui vào trong bóng tối.
Hắn nói đến là đến, nói đi là đi, xem mọi người khỏng là gì cả. Mọi người vừa thống hận, vừa kinh sợ, lại xen lẫn vài phần khâm phục. Đến khi rốt cục vượt qua chân núi, chỉ thấy được phía trước đen kịt một mảng, khó thấy được cách mấy trựợng. mấy người Tiêu Bố Y đà sớm không thấy bóng dáng.
Mọi người dừng lại, thờ hồng hộc, hồi tưởng trận chém giết kinh tâm động phách vừa rồi, tuy là kẻ cả ngày đầu đao liếm máu, nhưng cũng một thản mồ hôi lạnh, nhìn thấy Tiêu Bố Y thằn dũng vô địch, đều do dự có tiệp tục truy kích hay không.
Người phóng ra ám khí nọ lạnh lùng nhìn ra xa xa, trong lòng cũng rung động không thôi. Hắn sớm đã biết uy danh của Tiêu Bố Y. nhung lại vô duyên gặp mặt. vốn vẫn cho là Tiêu Bố Y dương darih thiên hạ có phẳn nói quá sự thật, nào đâu nghĩ đến đồn đãi uy mãnh còn xa không bằng chứng kiến hôm nay. Thực lực hảo thù ờ đây hắn trong lòng đều biết rõ, lần này tập kích cũng là tình thế bắt buộc. Nhưng Tiêu Bố Y đột nhiên đến. lại phiẽu nhiên đi, võ công cao thật sự làm người ta nghe mà kinh sợ.
Hắn nhớ lại một khắc vừa rồi, Tiêu Bố Y hai mắt như điện nhìn sang hắn, hiện tại ngầm lại vẫn kinh hãi. Chù ý cũng không biết có nên đuồi theo hay không, ở phương xa đột nhiẽn truyền đến một tiếng tiêu, người nọ cũng không truy kích nữa. nhanh chóng quay lại.
Qua trúc lâu. mãi cho đến chân núi phía bắc. người nọ lúc này mới dừng lại, dưới một gốc đại thụ đang đứng một người, tuấn lãng phiâi dật, phong lưu phóng khoáng, chỉ là người này cũng cau chặt chân mày, hiển nhiên cũng không vui.
Người nọ hướng phía người dưới cây ôm quyền nói: “Quận vương. Quàn Tập vô năng, lưu không được Tiêu Bố Y, kính xin Quận vương thứtội”.
Người dưới cây nọ than nhẹ nói: “Quân Tập, ta và ngươi vẫn đánh giá thắp Tiêu Bố Y. sai lầm tại ta”.
Quân Tập lo lắng nói: “Quận vương, lần này chúng ta đà dùng hết tất cả nhản thủ. thẳm nghĩ thùa dịp bất ngờ mà diệt Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y nếu như trừ. Đông Đô tự sụp đồ. nhung lại không ngờ rằng, người này lợi hại nhưvậy..
“Ta tírih sai” Quận vương thờ dài nói: “Ngày đầu tiên Tiêu Bố Y bước chân vào đất Ba Tây, thật ra đà roi vào trong tai mắt của chúng ta. Bọn họ một mực âm thẳm điều tra chân tướng, tìm cách thay đổi tình thế, ta thì vẫn mưu tính cho một kích hôm nay, cũng không nghĩ đến là, hắn lại lựa chọn một con đường mà ta dự kiến không đến. hắn nhẳm hướng tây. lại là vị trí Miêu trại Thương Khê, Quân Tập, phân phó xuống, phái người tiệp tục truy tung hành tung bọn họ, nếu có tin tức. lập tức hồi báo”.
Quân Tập nghe lệnh lui ra, Quận vương lại chậm rãi ngồi xuống, thì thào lầm bầm: “Lý Hiểu Cung ơi Lý Hiếu Cung, ngươi vẫn quá mức nóng vội, Tiêu Bố Y lần này đào thoát, còn muốn có được loại cơ hội này, cũng là ngàn khó vạn khó”.
Quận vương đương nhiên chírih là Lý Hiếu Cung, lần này hắn tự thản xuát mã. thẳm nghĩ vây giết Tiêu Bố Y. Không ngờ bày mưu đã lâu lại thắt bại trong gang tắc, hoặc là nói, không chi thất bại trong gang tấc, lần này cùng Tiêu Bố Y chính thức đối chọi, đã khiển Lý Hiếu Cung ý thức được đối thù thực lực vượt xa hắn tưởng tượng.
Ngồi ở dưới cây thật lâu, Quân Tập bước nhanh quay lạị nói: “Quận vương, ta đã phân phó xuống, bọn họ một đường nhằm hướng tây đuổi theo, tạm thời không có bất kỳ tin tức gi cùa Tiêu Bố Y”.
Lý Hiếu Cung con mắt nừa mờ nừa khép, thật lâu mới nói: “Không sao. tuy chúng ta không có giết được Tiêu Bố Y. Nhưng mà hẳn là không quan hệ tới đại cuộc Ba Thục. Hiện tại Tiêu Bố Y... cho dù có bản lành thông thiên, cũng đà vô lực hóa giải hoàn cảnh tại Ba Thục! Chi cần Vân Thủy đảp ứng lời cẩu hôn của ta, chúngta được Đại Miêu Vương ùng hộ, Tiêu Bố Y sẽ trắng tay mà về. Ba Thục địa thể hiểm ác, rắt khó hung binh, Tiêu Bố Y văn không thành, võ chẳng phải, muốn lấy Ba Thục khó như lên trời. Ba Thục một khi mất, Giang Nam là vùng bằng phẳng. không hiểm để thủ. Đường vương mưu đồ thiên hạ chỉ là chuyện sớm muộn. Lần này chúng ta tính sai, không có bắt giữ được Tiêu Bố Y, Đường vương tranh đoạt thiên hạ cụng chỉ là trì hoãn vài năm mà thôi”.
Quân Tập nhắc nhở: “Quận vương, nghe nói Tiêu Bố Y này quỷ kế đa đoan, thù đoạn độc ác, chúng ta lần này ám toán hắn không thành, phải đề phòng hắn phản kích”.
Lý Hiếu Cung nở nụ cười, “Ta chỉ sợ hắn không phản kích”.
Quân Tập cau mày nói: “Thứ cho Quân Tập ngu độn. Không rò đạo lý trong chuyện này”.
Lý Hiếu Cung tĩẵm giọng nói: “Theo ta được biết. Đại Miêu Vương đối với chúng ta kết minh còn có thái độ do dự. chuyện năm đó tại Thục, còn khiến cho hắn vẫn nhớ như mới, căm thù đến tận xương tuỷ. Đại Miêu Vương mặc dù già. nhung lại một chút cũng không hồ
đỗ, Vốn tổng cộng có thế lực ba nhà ờ gần Ba Thục, theo thứ tự là Tiết Cừ, chúng ta cùng Tiêu Bố Y. Tiết Cừ tự hủy trường thành, sừ dụng vũ lực, kết quả bị người Miêu phản cảm, Hà Trì đại bại. Đại Miêu Vương chắc hẳn cũng muốn giữa chúng ta cùng Tiêu Bố Y tuyển một người để bảo vệ Ba Thục anbình. Ta cho các ngươi rải lời đồn, lại thu mua Đan Ba Cừu hàm hại Tiêu Vũ, những cái này vẫn còn xa mới đù. Tiêu Bố Y nếu phản kích, chúng ta chỉ cần trợ giúp là được”.
“Tại sao phải trợ giúp?” Quân tập khó hiểu hòi.
Lý Hiếu Cung cười rộ lên, “Người Miêu khát vọng tự do. chúng ta chỉ cần đồn Tiêu Bố
Y là người tàn bạo là được. Hắn không đến thì thôi, nếu dám đến. ta sẽ đem hành vi của hắn công bố khắp thiên hạ”.
“Nhưng mà bọn họ cẩn thận, cũng sẽ không làm người Miêu tức giận, hắn đối phó chúng ta, chỉ sợ sẽ âm thẳm ra tay”.
“Bọn họ sẽ không làm cho tức giận, nhưng chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khiến cho hắn tức giận” Lý Hiếu Cung cười rộ lên. “Tựa như Tiêu Vũ cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới gian díu với vợ của Đan Ba Cừu vậy. nhung mà người nào cũng biết hắn thật có gian tinh, về phẳn âm thẩm ra tay, ta có thể đợi hắn”.
Quân Tập lộ ra nụ cười, “Đường vương có Quận vương tương trợ. nghiệp lớn tất thàrih”.
“Đúng rồi, Đan Ba Cừu hiện tại thế nào rồi?” Lý Hiếu Cung nhẹ giọng hỗi.
“Hắn hướng về phía chúng ta cam đoan, tuyệt đối sẽ không để cho Tiêu Vũ còn sống quay lại!” Quân tập trầm giọng nói: “Nhưng Quận vương, ta còn có một chuyện cảm thấy không ổn”.
“Chuyện gì, cứ nói đừng ngại” Lý Hiếu Cung mặc dù kế hoạch bị bại, nhung không có bất luận uể oải gi, mặc dù bố trí cơ quan trùng trùng, cũng không có nửa phần tự màn. Hắn một mực vẫn như thế, phong độ nhẹ nhàng, nụ cười đầy mặt.
Quân Tập nhìn thấy cũng âm thẳm thờ dài, thẳm nghĩ Lý Hiếu Cung của Lý gia này, thật sự là một đối thù cực kỳ khó choi.
“Theo ta được biết, Vân Thủy không thích người Trung Nguyên, nàng đối với Đại Tùy, Đường vương, đương nhiên còn có Đông Đô, đều không có hảo cảm gì. Vân Thùy này có chút tùy hứng, chỉ bằng một Đan Ba Cừu, cho dù liên lạc được với Lang Đô Sát Sát, chỉ sợ cũng nói phục không được nàng gả cho người. Nhưng Qũậh vương thoạt nhìn tính trước kỹ càng, không biết..
Quân Tập muốn nói lại thôi, Lý Hiếu Cung lại mùn cười, “Cái chuyện này. đến lúc đó tất nhiên hiểu rò, đúng rồi, thời gian gần đây phía Đường vương thể nào?”
Quân Tập gật đầu nói: “Tất cả kế hoạch đều đã hồi bầm cho Đường vương. Đường vương đối với Quận vương rất là hài lòng, nhắn lại nói, gia phong Quận vươngNgân Thanh Quang Lộc Đại Phu. chờ chuyện Ba Thục xong, tuyệt khôngbạc đài”.
Lý Hiếu Cung lại cười cựời. “Công đanh lợi lộc, CÌLÌ là nhất thòỊ Đường vương thật nói đùa”.
“Quận vương không cần cầu công darih lọi lộc, thi cầu cái gi?” Quản Tặp đột nhiên hòi.
Lý Hiếu Cung ngẩng đầu nhìn trời, hồi lâu chi là thờ dài, rốt cuộc vẫn không nói thèm lời nào, Quân Tập thi lại cúi đầu xuống, ánh mắt chớp động, tựa hồ đang trầm tư cái gì đó.
***
Vân Thủy những ngày này, cảm thấy tâm sự trùng trùng. Miêu trại thoạt nhìn gió êm sóng lặng, nàng lại biết, sự tình thoạt nhìn tuyệt không phải đơn giản như biểu hiện.
Đại Miêu Vương thời gian gần đây đến quận Ba Tây. nhung lại vẫn ít có lộ diện, coi như là đứa cháu gái nàng, bất quá cũng chỉ gặp mặt hai lần. Nàng mẫn cảm cảm thấy được Đại Miêu Vương cũng có tâm sự.
Vốn mỗi lần nhìn thấy đứa cháu gái là nàng. Đại Miêu Vương đều có nói có cười, có thể buông hết thảy tâm sự. nhưng lần này nhưng lại có điểm bất thường.
Vân Thủy lại ít nhiều biết chút ít chuyện từ đầu đến cuối, thật ra nàng cũng vẫn một mực đau đầu về vẩn đề này. Đó chính là Đại Miêu Vương đã có tâm tư chuyển giao quyền lợiMiêu trại. nhưng mà hắn có ba người con trai, hắn trong lúc nhất thời không biết làm như thể nào cho phải, cốt Lực Da rất thích tàn nhẫn tranh đấu. Đan Ba Cửu tham lam hảo tài, Lang Đô Sát Sát thì lại quá thành thật vô năng.
Đại Miêu Vương hiển nhiên đối với ba người con cũng khỏng tính là hài lòng, lo lắng đem tương lai Miêu trại giao cho ba con. Vân Thủy hiểu rẳng. gia gia muốn đem Miêu trại giao cho mình, cho nên bắt đầu từ nhò, đã cho nàng tiệp xúc công việc Miêu trại, điều tiết tranh cài trong Miêu trại.
Nếu như muốn đem quyền lợi giao cho Vân Thủy mà nói, thi lại lực cản trùng trùng, ít nhất bá phụ cùng phụ thân đều phản đối, hai bá phụ đà sớm ngấp nghé vị trí Đại Miêu Vương, sao lại chịu đơn giản đem quyền lợi từ trong tay ra, phụ thân sẽ phản đối, là vì hắn không muốn anh em trong nhà tranh cãi, hắn thà rằng nhường vị trí này, cũng không muốn bời vì vị trí Đại Miêu Vương, mà dẫn phát nội loạn trong người Miêu.
Nhưng thoạt nhìn, trận nội loạn này đã không thể tránh, né!
Đại Miêu Vương năm đó. đem mười ba Miêu trại giao cho cốt Lực Da quản lý, lại lo lắng Cốt Lực Da tánh khí nóng nảy, nên mới để cho Lang Đô Sát Sát cùng Vân Thủy hỗ trợ quản lý. Nhưng vì cân đối thế lực, lại đem mỏ muối giao cho Đan Ba Cừu. Ba Thục thiếu muối, trước đây đều là từ vùng Ngô Sở vận chuyển muối tới, giá cả rất cao. Nhưng Ba Thục muốn đào ra được một mò muối, thì cũng cằn một hai chục năm, đây là tài nguyên quý giá cùa người Miêu. Đan Ba Cừu khống chế mỏ muối, có thể nói khống chế hơn nửa tài sản cùa người Miêu. Mới đầu cũng không có vấn đề gì. nhưng Đại Miêu Vương ngày càng già nua, Cốt Lực Da đà muốn khống chế mò muối, Đan Ba Cừu đương nhiên không chịu, cốt Lực Da không thể đoạt ngoài sáng, nhung lại mua được tư thương buỏn muối áp thấp giá muối, tiến tới muốn thu hồi mò muối.
Vốn tư thưong buôn muối bên ngoải làm sao có thể kiêu ngạo như thế. nhung mà có cốt Lực Da âm thẳm sai sù, cho nên mới có thể cùng Đan Ba Cửu khiêu chiến. Vân Thùy nghĩ tới đây, nhẹ nhàng thờ dài, ngày đó nàng điều đình, cũng biết tin tức này, nhưng mà giải quyết như thế nào, thì nùa phần phương phép cũng không có.
Nàng đang lúc phiền não, bỗng nhiên cảm thấy phía trước có người, đột nhiên ngẳng đầu, bàn tay trắng nõn đã vô thanh vô tức sờ soạng xuống dưới đai lưng, thoáng qua đà hạ xuống, người nọ phía trước, nụ cười sáng lạn giống như ánh dương, Vân Thủy cũng mỉm cười nói: “Tiêu Bố Y, tại sao là ngươi?”