Lão Tứ cũng bắt chước hành động của Tiêu Bố Y, rất nhanh cũng lấy ra khối lệnh bài, thay quần áo.
Tiêu Bố Y đưa tay nắm ba đạo phỉ quẳng vào trong đình viện, tránh cho xảy ra phiền toái ngoài ý muốn, chỉ nghe mấy tiếng thịch thịch vang lên, lão Tứ âm thầm lạnh người thầm nghĩ cũng may mình không phải là kẻ địch của Tiêu Bố Y, nếu không sẽ chết vô cùng thê thảm.
Hai người đổi thành trang phục đạo phỉ, ra khỏi ngõ nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng thanh la càng cấp bách, cảng cảng đập vào trong lồng ngực. Hiện giờ đêm đã khuya, trong thành vốn vắng lặng, nhưng hiện tại cùng với tiếng thanh la, vô số người từ trong bóng tối chạy ra, tay đều cầm binh khí, vội vàng hướng về phía thành đông mà chạy qua.
Tiêu Bố Y cùng lão Tứ cũng ở trong dòng chảy đó, thật ra cũng không sợ bị mất phương hướng. Đợi khi tới thành đông, mới phát hiện nơi này người đã tấp nập, đông đúc như kiến vậy.
Dòng người cũng không ngừng nghỉ, vẫn không ngừng tiếng về hướng đông, cũng không chút lộn xộn.
Tiêu Bố Y nhìn thấy tất cả mọi người đều trầm mặc không tiếng động, cũng có chút bội phục Lâm Sĩ Hoằng hiệu lệnh nghiêm minh, quản thúc không kém.
Trên người có người chạy đi, dưới Tu hà cũng có đội thuyền nhanh chóng tiến tới, Trên mặt sông đều là thuyền nhỏ, che vải dầu, làm cho Tiêu Bố Y nhận không ra đám người Biển Bức ở nơi nào, nhưng dưới loại không khí khu đuổi mọi người như vậy, làm cho người ta trong lòng hưng phấn, không nhịn được muốn chạy qua xem đến tột cùng là cái gì.
Mọi người một hơi chạy đi, qua chừng một nén hương thì rốt cuộc đã tới bên Bà Dương hồ.
Bà Dương hồ sóng xanh vạn đạo, mênh mông rộng lớn, Tiêu Bố Y sau khi nhìn thấy, cũng không có thời gian cảm khái Bà Dương hồ rộng lớn, lại chỉ kinh ngạc nơi này thuyền cực kỳ đông đảo, chỉ thấy một dãy thuyền lớn thuyền nhỏ tựa vào bên bờ, liếc mắt nhìn qua cũng không thấy điểm cuối!
Vô số thuyền nhỏ đã xuất phát trước, thoáng qua đã lẩn vào trong bóng tối, lại có rất nhiều thuyền lớn đang tựa vào bên bờ, chờ đợi đạo phỉ lên thuyền.
Trên boong thuyền lớn có người kiểm tra lệnh bài, các đạo phỉ đưa lệnh bài ra, ngay ngắn trật tự đi lên thuyền. Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, nhìn lướt qua phát hiện có chiếc thuyền lớn trên mạn thuyền có vẽ một tiêu chí, mơ hồ phảng phất giống như là lệnh bài mà hắn đoạt được, liền dẫn theo lão Tứ tiến lên.
Đạo phỉ trên thuyền chỉ đưa mắt nhìn qua, liền cho hai người lên thuyền, lão Tứ âm thầm bội phục, thầm nghĩ nếu nói vềứng biến mau lẹ, Tiêu Bố Y thật sự là hơn xa mình.
Mỗi chiếc thuyền lớn chia làm ba tầng, dung nạp được hơn trăm người, trên mặt sông thuyền lớn như thế cũng có hơn mười chiếc. Như vậy không tính người trên thuyền nhỏ, Lâm Sĩ Hoằng lần này xuất động cũng có tới mấy ngàn người.
Hai người sau khi lên thuyền lớn, được người phát cho cung tên, rồi ở trong khoang thuyền. Kèn được thổi lên, các thuyền đã nhổ neo, tiếp tục hướng về phía đông mà xuất phát.
Tác chiến trên nước cùng lục địa rất khác biệt, nếu đánh giáp chiến, đương nhiên là dùng đao kiếm. Nhưng tình hình chung là đều có chút khoảng cách, nên cung tên mới là vũ khí chính.
Tất cả đều chỉ là suy nghĩ trong tích tắc. Tiêu Bố Y do dò hỏi quân tình mà trực tiếp tham dự tác chiến của Lâm Sĩ Hoằng. Bất quá trong suy nghx cũng không hối hận, thầm nghĩ nếu như Lâm Sĩ Hoằng chiến thắng Lưu Tử Dực. Thừa có lúc chưa chuẩn bị mà ám sát hắn, tặc phỉ quần long vô thủ, Thao Sư Khất Lâm Sĩ Hoằng đều chết, Dự Chương sẽ lấy dễ như trở bàn tay.
Có đôi khi lấy thành, cũng không nhất định là phải đánh cho ngươi chết ta sống! Có đôi khi tác chiến, chỉ cần tùy cơ ứng biến.
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y đột nhiên có loại suy nghĩ cổ quái trong đầun, thầm nghĩ mình tại sao lại nghĩ Lâm Sĩ Hoằng sẽ tất thắng? Chẳng lẽ trong lòng đã nhận định Lâm Sĩ Hoằng tất thắng sao? Cái này có bao nhiêu phần là trùng hợp.
Lưu Tử Dực thân là Đại tướng Tùy triều, kinh nghiệm phong phú, Lâm Sĩ Hoằng bất quá chỉ là mới quật khởi, có cơ hội gì mà chiến thắng Lưu Tử Dực?
Đột nhiên một câu nói lại lơ lửng ở bên tai, đó là lời của Vệ Tuyển nói, Lâm Sĩ Hoằng lần này có cao nhân tương trợ. Lưu Tử Dực này chiến tất bại! Vẻ mặt kinh hoàng của Vệ Tuyển lại hiện lên trước mắt Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y lẩm bẩm, cao nhân, Lâm Sĩ Hoằng, hòa thượng?
Nếu như Vệ Tuyển nói là thật, vậy mình có cần phải đi giết Lâm Sĩ Hoằng hay không?
Nhiều hơn một bằng hữu là thêm một con đường, nhiều hơn một kẻ địch là thêm một bức tường, nếu như Lâm Sĩ Hoằng thật sự muốn đầu nhập vào hắn, mình có nên tiếp thu hay không?
Từ cuộc nói chuyện giữa Lý Mị Nhi và Vệ Tuyển, hắn có được tin tức không ít, nhưng thực sự nghĩ lại, thì vẫn có rất nhiều nghi hoặc, hòa thượng đó là ai mà có năng lực lớn tới mức có thể khuyên phục Lâm Sĩ Hoằng đầu nhập vào mình, chẳng lẽ là Đạo Tín? Nhưng Đạo Tín cùng mình chỉ mới có duyên gặp mặt mấy lần, tại sao phải giúp mình?
Ở chân trời phía xa là một màu lam nhạt, chỉ nghe thấy tiếng mái chèo đánh vào mặt nước, gió hồ thổi tới có chút lành lạnh.
Mới vừa rồi tiếng thanh la, tiếng còi vang lên không ngừng, làm sợ hãi bay lên vô số chim chót, đợi tới khi bình tĩnh trở lại, đều hạ xuống đảo nhỏ trong hồ nghỉ tạm, cũng không biết đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão táp sắp tới. Tiêu Bố Y cảm thấy gió hồ lướt nhẹ trên mặt, nhưng tâm loạn như ma, khó có thể sắp xếp.
Lão Tứ nhìn thấy không người nào chú ý, hạ giọng nói: "Chúng ta thật sự phải giúp Lâm Sĩ Hoằng tác chiến?"
Hắn vẫn luôn theo sát Tiêu Bố Y một cách vô điều kiện, nhưng lại nhiều ít không quá hiểu rõ tâm tư của Tiêu Bố Y, bởi vì Tiêu Bố Y rất nhiều lúc quyết định cũng chỉ là trong tích tắc.
Tiêu Bố Y chỉ trả lời bốn chữ, "Biện trang thứ hổ!"
Lão Tứ đã hiểu được, chỉ nói: " Hay! Tướng quân cao minh".
Biện trang thứ hổ là nói thời điểm giết hổ, là phải chờ tới khi hai hổ tranh chấp, đấu đến lúc lưỡng bại câu thương thì mới ra tay giết. Nhưng là ý giết cả hai con hổ, lão Tứ trong lòng bội phục nhưng lại không hiểu lắm. Rốt cuộc con hổ còn lại là người nào?
Thuyền lớn nối nhau trước sau, Tiêu Bố Y trên hồ lớn mọt mờ, phát hiện hơn ba mươi chiến thuyền, ở giữa có hai chiếc chủ hạm. Trên hai chiếc thuyền nọ có một chuỗi đèn lồng lớn màu đỏ đưa lên cao, giống như ngọn đèn chỉ đường vậy.
Hai con thuyền lớn, Tiêu Bố Y âm thầm cau mày thầm nghĩ một thuyền có thể là đám người Lâm Sĩ Hoằng, Viên Xảo Hề, Lâm Dược Sư đi. Còn con thuyền kia ở trên chẳng lẽ là cao nhân?
Thuyền lớn đi tới trong hồ, đột nhiên có tiếng trống lớn vang lên. Tiêu Bố Y đưa mắt nhìn qua, chợt hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy ở đối diện đi tới rất nhiều chiến thuyền, ở giữa là một chiếc thuyền lớn, cũng có một chuỗi đèn lồng lớn màu đỏ treo cao, khí thế bức người.
Số lượng thuyền lớn của đối phương nhiều hơn cũng không làm cho Tiêu Bố Y giật mình, mà độ cao lớn của chiếc thuyền mới làm cho Tiêu Bố Y hoảng sợ.
Bên Lâm Sĩ Hoằng, chủ thuyền bất quá cũng chỉ cao ba tầng, còn chiến hạm bên kia thì tính từ boong tàu lên, thì có tới năm tầng.
Cột buồm cao vút như nhập vào trong mây, cánh buồm rất lớn, thân thuyền rất dài, thuyền cũng rất cao, xem bộ dáng có thểmang tới bảy tám trăm người.
So với thuyền của Tùy quân, thuyền bên Lâm Sĩ Hoằng chỉ có thể xem như là con nít so với người lớn.
Loại thuyền lớn này Tiêu Bố Y thật ra cũng đã từng gặp qua. Lần nọở tại Lương quận đi tham kiến Dương Quảng, chiến hạm mở đường cũng quy mô như thế, có Bạch Hổ, Huyền Vũ, Phi Vũ, Thanh Phù các kiểu các loại tên, trên thuyền cung cứng nỏ mạnh, thương kích tới lui tuần tra cái gì cần có đều có.
Nhưng khi đó chứng kiến so với hôm nay mặt đối mặt cảm giác lại là một trời một vực. Tiêu Bố Y ở trên thuyền xa xa, đối với thuyền lớn bực này cũng chỉ có thể ngẩng đầu ngưỡng mộ. Cho dù hắn gan lớn, cũng cũng có cảm giác thầm sinh kính sợ.
Bất quá đội thuyền này đều là học theo Ngũ Nha đại hạm năm đó Dương Tố tạo nên.
Dương Tố lúc đó đốc quân Vĩnh An, điều dùng công tượng khéo tay đóng các đại hạm, xem như trước chưa từng có ai, sau thì đều phải bắt chước theo, Lưu Tử Dực lại điều đến loại chiến hạm này để tấn công Lâm Sĩ Hoằng, đương nhiên là tình thế bắt buộc.
Thủy quân hai bên càng lúc càng gần, đột nhiên tiếng trống đùng đùng truyền đến, đội thuyền chỗ Tiêu Bố Y đột nhiên rẽ trái, sau đó đội thuyền phía Lâm Sĩ Hoằng tản ra hai cánh, hướng tới Ngũ Nha đại hạm của Tùy quân mà bao vây lấy.
Lâm Sĩ Hoằng tựa hồ muốn cấp tốc cầu thắng, thuyền lớn bên người thoáng qua đã phái ra hơn phân nửa, chỉ để lại gần mười chiếc thuyền để hộ vệ
Tiêu Bố Y hướng về phía tiếng trống vang lên nhìn qua, chỉ thấy dưới ánh đèn lồng màu đỏ, một người mặc giáp trụ, trước người có hơn mười thuẫn bài thủ hộ vệ, người nọ múa may dùi trống, tiếng trống như sấm sét đùng đùng vang lên, lúc chậm lúc nhanh. Dưới ánh đèn lồng, người nọ như bao phủ trong bóng tối, làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt.
Không kịp nghĩ nhiều, chiến thuyền ở phía Tiêu Bố Y đã theo gió vượt sóng tiến về phía trước, cách chiến thuyền của Tùy quân càng ngày càng gần.
Tiêu Bố Y nhìn thấy mặc dù ở trên mặt nước, nhưng các chiến thuyền đều là vận chuyển rất nhanh, không khỏi kỳ quái.
Đột nhiên phát hiện tiếng trống đùng đùng tuy phấn chấn lòng người, nhưng như rời rạc lại như có bố trí. Tiêu Bố Y thầm nghĩ chẳng lẽ trong tiếng trống cũng có hiệu quả gì đây? Nhưng hắn đối với mấy cái này một chút cũng không thông, nhìn thấy đội thuyền ở chỗ mình muốn xung phong đánh vào thuyền lớn, hạ giọng nói với lão Tứ: "Một lát nữa nếu thấy không ổn, thì bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, không được để xảy ra sai lầm".
Hắn kinh qua chém giết, không dám nói là thiên hạ đệ nhất, nhưng muốn nói bản lĩnh bảo vệ tính mạng thì thật ra cũng ít người bằng.
Lão Tứgật đầu nói: "Tướng quân, người yên tâm. Nếu thật sự không ổn, ta nhảy xuống nước là được mà. Bà Dương hồ tuy lớn, nhưng tuyệt đối dìm không chết được ta, bất quá người cũng phải cẩn thận, ta nghe nói thuyền lớn của quan binh cực kỳ lợi hại, cơ quan rất nhiều. Ta chỉ sợ thuyền của Lâm Sĩ Hoằng sẽ đánh không lại bọn họ".
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Chúng ta nếu sau khi rơi xuống nước mà thất lạc, ngươi quay về Vĩnh Tu chờ ta là được rồi".
Lão Tứ gật đầu, tuy đã nhìn quen sóng gió, nhưng xem loại chiến đấu như thế này trong lòng cũng khó tránh khỏi lo sợ.
Ngũ Nha đại hạm ở đối diện nhìn thấy đạo phỉ vọt tới, thì lại giảm tốc độ lại, ngay sau đó tiếng trống vang lớn lên, dồn dập như đánh vào lòng ngực của người ta vậy. Đèn lồng trên cao đột nhiên sáng tối có thứ tự, dao động không ngớt.
Đèn lồng sau khi sáng tối xong, bên cạnh Ngũ Nha đại hạm đột nhiên xuất hiện mấy chục chiếc thuyền nhỏ, nhìn giống như thuyền rồng. Trong tích tắc đã rẽ sang hai bên, hướng về phía đạo phỉở đối diện.
Tiêu Bố Y có chút chợt hiểu ra, thầm nghĩ hai lộ thủy quân ban đêm tác chiến, quá nửa là dùng tiếng trống cùng đèn lồng để làm công cụ chỉ huy quân đội. Lâm Sĩ Hoằng chiếm Dự Chương, ở tại bên Bà Dương hồ, thoạt nhìn đối với việc thao luyện thủy quân thật ra cũng có chút bài bản.
Mấy chục chiếc thuyền nhỏ xông ra bên ngoài, binh lính trên thuyền cũng không giao chiến, mà cầm trong tay cung tên, chỉ tới lui tuần tra bên ngoài. Tiêu Bố Y cảm thấy khó hiểu, bên phía Lâm Sĩ Hoằng tiếng trống lại vang lớn, các chiếc thuyền đi trước tốc độ cũng không giảm, nhằm thẳng Ngũ Nha đại hạm mà tiến tới.
Trong thủy sư Tùy quân lại ra hơn mười chiếc thuyền lớn, quy mô phảng phất bằng với thuyền của Lâm Sĩ Hoằng, cả thuyền đâm thẳng tới, thoạt nhìn muốn đụng cho ngọc thạch câu phần.
Nhưng trên đầu thuyền lại có hàn quang lóe ra, thoạt nhìn như bao một tầng sắt lá, giống như một ngọn chùy vậy. Tiêu Bố Y âm thầm cau mày thầm nghĩ nếu đâm vào như vậy, thì thuyền gỗ bên này nhất định sẽ tan nát.
Tướng lĩnh đứng ở đầu thuyền đạo phỉ, trong miệng ngậm cái còi, bén nhọn thổi vài cái, thủy thủ vội vàng bẻ lái. Thuyền lớn mặc dù lớn, nhưng trên mặt nước lại thay đổi phương hướng linh hoạt, đã từ khe hở giữa các thuyền lớn của Tùy quân xuyên qua.
Có hơn mười chiến thuyền còn lọt ở bên ngoài, thì rẽ ra thành một đường vòng cung, muốn đánh vu hồi.
Nhưng thủy chiến đánh nhau trên hồ cũng khác với đơn đả độc đấu ở trên mặt đất, chỉ xoay chuyển công kích, cũng đã tốn khá nhiều thời gian rồi.
Tiêu Bố Y mặc dù không chuẩn bị tương trợ cho Lâm Sĩ Hoằng, nhưng khi thấy những con thuyền lớn như vậy mà xuyên qua lại linh hoạt giống như cá, đối với đám thủy thủ điều khiển thuyền đến mức xuất thần nhập hóa như vậy cũng âm thầm khen ngợi.
Hắn cũng xem như là thân kinh bách chiến, nhưng giao chiến trên hồ dù sao cũng là lần đầu tiên, nhìn thấy hai quân giao chiến ngay ngắn có thứ tự, thân là người bàng quan xem ở ngoài, trong lúc nhất thời cũng quên cả lo lắng ai thắng ai thua, thầm cân nhắc phương pháp vận chuyển của thuyền, thầm nghĩ mình nếu muốn bảo vệ phía nam Trường Giang, Thủy sư mạnh ắt không thể thiếu…
Chỉ là ý niệm trong đầu còn chưa chuyển qua, trong thuyền lớn của Tùy quân vang lên những tiếng cạch cạch không dứt, từ mạn thuyền bắn ra nhưng thanh thiết trùy vừa dài vừa sắc bén, đâm thật sâu vào mạn thuyền của đạo phỉ.
Tiêu Bố Y ở trên boong tàu cũng cảm thấy được sự chấn động, thuyền lớn đã không thể động đậy.
Chiêu này thật ra sự là ra ngoài dự liệu của nhiều người. Trong đạo phỉ có thuyền tránh thoát, có thuyền tránh không thoát bị thiết trùy đâm trúng, cùng thuyền lớn của Tùy quân nối thành một thể, không thể động đậy.
Trong Tùy quân tiếng hô quát liên tiếp, ra sức chèo, đã mang theo thuyền lớn của đạo phỉ đi về hướng của Tùy quân.
Đạo phỉ kinh hãi, tướng lĩnh cầm đầu trong miệng lại huýt còi càng lớn, trên mặt hồ truyền ra, vô cùng thê lương. Hắn biết phía đó của Tùy quân tất có mai phục, cứ tới đó như vậy chỉ sợ kết quả sẽ bi thảm, hiệu lệnh các đạo phỉ ra sức chèo về hướng ngược lại. Nhưng thuyền lớn của Tùy quân lại xếp đặt xảo diệu, chẳng những có thể chèo, còn có cả bánh xe hỗ trợ.
Bánh xe trên thuyền gọi là xa thuyền, là dựa vào binh sĩ đạp lên mà hoạt động. Tùy quân chuyên môn có binh sĩ đạp lên bánh xe, đạo phỉ cùng thuyền của Tùy quân cách rất gần, lại không có thiết kế bánh xe, ra sức chèo mà vẫn không thể tách ra được, lực đạo càng lúc càng yếu, thuyền lớn của đạo phỉ bị kéo về phía Tùy quân càng lúc càng gần hơn.
Đạo phỉ cũng có chút bối rối, Lâm Sĩ Hoằng ở phía sau, tiếng trống càng cấp bách, nhưng cả thuyền bị khóa, lực đạo lại không đủ, mặc cho hắn hiệu lệnh như thế nào, đạo phỉ đều hữu tâm vô lực, không thể làm theo! Trong lúc nhất thời trên mặt hồ tiếng nước, tiếng la hét, tiếng còi, tiếng tên dài xé gió kinh thiên động, loạn hết cả lên.
Chiếc thuyền lớn mà Tiêu Bố Y ngồi cũng bị vây khốn, thủy thủở dưới liều mạng mà chèo về hướng ngược lại, nhưng vẫn liên tục bị cuốn về phía trước. Thủ lĩnh đạo phỉ thấy tình thế không ổn, đột nhiên lại huýt còi, ba dài hai ngắn.
Đạo phỉ trên thuyền trừ thủy thủ ra, đều vọt tới một bên mạn thuyền.
Nếu là bình thường, đây là hành động cực kỳ nguy hiểm, rất có thể làm cho thuyền lật. Nhưng lúc này hai thuyền nối nhau, ngược lại không có bất cứ vấn đề gì.
Lão Tứ nhìn thấy mọi người ùa lên, trong lúc nhất thời nhiệt huyết dâng lên, cũng muốn đuổi theo.
Hắn biết rõ mình không phải là cùng một bọn với đạo phỉ. Nhưng tình thế bức người, hơn nữa hoàn cảnh cấp bách, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là muốn đánh tới thuyền Tùy trước.
Tiêu Bố Y lại đem hắn kéo lại, phục xuống trầm giọng nói: "Lão Tứ, chớ có xúc động".
Lão Tứ chợt tỉnh lại, không nhịn được gãi đầu nói: "Con mẹ nó, thật tà môn, mới vừa rồi sao lại cảm thấy không tự chủ được, hình như một cỗ xúc động chỉ muốn xông lên như vậy?"
Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, nhìn thấy đạo phỉ tuy bị vây khốn, nhưng không có người lộ ra vẻ kinh hoàng, cũng rất là kinh ngạc.
Bọn họ phục xuống, nấp trong chỗ tối của phía sau khoang thuyền, thật ra chưa người nào phát hiện.
Một nửa đạo phỉ cầm trong tay cung tên, ra sức bắn về phía thuyền của đối phương, áp chế trên đầu bọn họ, các đạo phỉ khác đều cầm những tấm ván gỗ thật dài, đẩy về thuyền lớn ở đối diện làm thành cầu tạm, rồi rút đại đao ra, gầm rống mà tiến lên.
Tấm ván gỗ nối giữa hai thuyền, run rẩy liên tục, ở phía dưới chính là nước xanh không thấy được mặt nước, làm cho người ta thấy mà sợ hãi.
Nhưng các đạo phỉ lại hoàn toàn không sợ hãi, mỗi người thân thủ nhanh nhẹn, như giẫm trên đất bằng mà rất nhanh xông qua mạn thuyền đối phương ở bên cạnh mà chém giết.
Ở bên thuyền Tùy đột nhiên có tiếng trống vang lớn lên, vô số Tùy binh cầm thuẫn cầm ùa lên trên mạn thuyền, bọn họ phục thấp thân thể xuống, lấy thuẫn bài chặn lại loạn tiễn của đạo phỉ, trường thương linh động đâm ra, lại có nhiều binh sĩ kiệt lực đi đẩy các tấm ván gỗ rất nặng, ánh đao ánh thương, tiếng loang xoảng, đao thương vào thịt, máu tươi phun ra, tiếng kêu rên thảm thiết không dứt bên tai, càng ngày càng nhiều người lọt vào trong Bà Dương hồ, nước giữa hai thuyền đã bị máu làm cho đổi màu.
Tiêu Bố Y nhìn thấy hai bên liều chết chém giết, cận chiến mà đâm chém, cũng cảm thấy máu nóng kích động.
Hai bên lúc này đều không có ý niệm gì khác trong đầu, đạo phỉ thì muốn tiến lên chiếm cứ thuyền lớn của Tùy quân, Tùy quân thì lại kiệt lực duy trì trận địa, không cho đạo phỉ leo qua.
Loại quy mô chém giết này ở trong mắt Tiêu Bố Y, đã tính không là gì, nhưng chỗ kinh tâm động phách của cận thiến đâm chém, thậm chí vượt qua cả thiên quân vạn mã.
Ở phía Lâm Sĩ Hoằng đột nhiên tiếng trống lại biến đổi, có mấy chiếc thuyền bị khóa lại đột nhiên hô quát liên tiếp, không hề chống lại nữa, ngược lại dùng sức mà xông về phía thuyền Tùy.
Có mấy chiếc thuyền vốn đang giằng co, lúc này đột nhiên như tên rời dây cung nhằm về phía Ngũ Nha đại hạm mà xông tới. Xem uy thế của bọn hắn, bộ dáng là muốn cùng Ngũ Nha đại hạm ngọc thạch câu phần.
Mặc dù đều biết Ngũ Nha đại hạm cao không thể tới, phi thường khó khăn. Nhưng đạo phỉở trên thuyền vẫn trên dưới một lòng, không ai nhảy khỏi thuyền.
Lão Tứ thấy vậy nhiệt huyết cũng trào dâng, thấp giọng nói: "Tướng quân. Bọn họ cũng là hán tử".
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Có lẽ là vậy".
Lúc này trong lòng hắn có loại cảm giác cổ quái, chỉ cảm thấy không khí có rất nhiều điểm quỷ dị. Loại tràng cảnh tiền phó hậu kế này trước kia tựa hồ đã gặp qua, nhưng cụ thể là ở nơi nào, hắn nhất thời lại nghĩ không ra.
Hắn Nam chinh Bắc chiến, thấy nhiều đạo phỉ, biết đạo phỉ đa phần bất quá đều là một đám ô hợp, gặp yếu thì khinh, gặp mạnh thì tán. Nhưng những người này lại hung hãn như thế, toàn bộ đều không sợ chết, rất là ngoài dự liệu của hắn.
Tình thế đột nhiên nghịch chuyển, thuyền của đạo phỉ ngược lại mang theo thuyền Tùy quân hướng về phía Ngũ Nha đại hạm mà phóng đi. Tiêu Bố Y tạm thời quên cảnh chém giết trước mắt, ngẩng đầu hướng về phía bên kia mà nhìn tới, chỉ thấy được trên Ngũ Nha đại hạm đèn lồng lại lần nữa biến hóa, tiếng trống cũng thay đổi tiết tấu.
Người nổi trống cũng toàn thân giáp trụ, uy vũ hùng tráng, nhìn tình thế cũng không chút kinh hoảng.
Trống trận vang lên, thuyền Tùy lần nữa thay đổi chiến lược, xông về hướng ngược lại mà ngăn cản thuyền của đạo phỉ đến gần Ngũ Nha đại hạm, nhưng do đột nhiên phát lực, ngược lại bị thuyền của đạp phỉ chiếm thượng phong.
Ngũ Nha đại hạm đột nhiên khai thuyền, chậm rãi tiến lên. Ngũ Nha đại hạm cực cao, ăn vào nước rất sâu. Vừa tiến tới, sóng lớn đã cuộn lên ầm ầm.
Lão Tứ đột nhiên thấp giọng hô: "Không ổn rồi, đạo phỉ xong đời rồi, bọn họ đây là tự tìm đường chết!"
Tiêu Bố Y khó hiểu, thấp giọng hỏi nói: "Tại sao?"
Lão Tứ trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi nói: "Trên thuyền Tùy có vũ khí lợi hại nhất mà chưa được sử dụng".
Tiêu Bố Y còn chưa hỏi lại, thì đã rõ ràng thuyền địch sử dụng vũ khí gì.
Ngũ Nha đại hạm trên đường tiến lên, lọc cọc rung động, trên thân thuyền đột nhiên lộ ra sáu cánh tay.
Đầu thuyền một cánh, đuôi thuyền một cánh, hai bên sườn mỗi bên hai cánh.
Tiêu Bố Y trợn mắt cứng lưỡi, cơ hồ tưởng rằng đụng phải yêu quái, Ngũ Nha đại hạm biến hóa khó lường, thật sự vượt qua tưởng tượng của hắn.
Cánh tay càng duỗi càng dài, dưới ánh lửa trong bóng đêm phát ra hàn quang lạnh người, đằng trước cánh tay lại có một nắm đấm, thể tích to lớn, quả thực làm cho người ta thấy mà sợ hãi.
Lão Tứ run giọng nói: "Tướng quân… đây là phách can của Ngũ Nha hạm. Tổng cộng có sáu cái, dài năm mươi thước. Khai quốc đại thần Dương Tố phát minh, chỉcần]đánh ra, mặc cho là đại la thần tiên cũng trốn không thoát".
Trong khi hắn nói chuyện, phách can trên Ngũ Nha hạm đã chậm rãi dựng thẳng lên, cho đến điểm cao nhất, đột nhiên hạ xuống, nhanh như sét đánh.
Ngũ Nha hạm lúc này cách thuyền của đạo phỉ chỉ bất quá hơn mười trượng, phách can đánh tới, trong thuyền của đạo phỉ rốt cuộc đã hỗn loạn.
Chỉ nghe thấy một tiếng “phành” vang lên, phách can nặng nề mà rơi vào trên thuyền lớn của đạo phỉ, ầm ầm vang lên như sấm sét. Ngôi chủ lâu trên boong tàu đã bị đánh cho nát bấy, có mấy đạo phỉ tránh không kịp, rên cũng không kịp rên, đã bị phách can trực tiếp đánh cho xuống tới đáy thuyền, tan xương nát thịt.
Phách can ầm ầm đánh ra, thuyền của đạo phỉ tuy không nhỏ, nhưng cũng bị đánh thủng một lỗ lớn ngay tại chỗ, nước hồ trong nháy mắt ùa vào, thuyền lớn của đạo phỉ đã chìm vào trong hồ, trong lúc nhất thời tiếng kinh sợ gào thét không dứt bên tai. Phái bên Lâm Sĩ Hoằng tựa hồ cũng bị làm cho khiếp sợ, tiếng trống cũng ngừng lại.
Đạo phỉ tuy hung hãn, nhưng gặp phải loại tình hình này cũng không thể kháng cự.
Loại lực đạo thắng vạn quân này, con người làm sao có thể ngăn cản?
Tiêu Bố Y rốt cuộc rõ ràng thuyền Tùy tại sao muốn đem thuyền của đạo phỉ vây khốn lại. Bọn họ cũng không cần đến sát thương đạo phỉ, chỉ cần phá hủy đi thuyền, đạo phỉ không chiến cũng tự bại.
Nhưng phách can uy lực tuy kinh người, nhưng dù sao động tác chậm chạp, trước nâng nắm tay vô cùng nặng lên, giơ lên được cũng tốn công sức cùng thời gian rất lớn. Cái này coi như là khuyết điểm duy nhất.
Tùy quân xuất động hơn mười chiếc thuyền lớn, kéo hơn mười chiến thuyền của đạo phỉ trở về. Lúc này cũng ở bên cạnh thân của Ngũ Nha hạm. Chỉ có thuyền của Tiêu Bố Y thì cách xa hơn một chút.
Sáu cánh phách can của Ngũ Nha hạm liên tiếp đánh ra, chỉ nghe tiếng nổ vang ầm ầm không dứt bên tai. Chừng một chén trà nhỏ, đã đập phá hủy bảy tám thuyền lớn của đạo phỉ.
Đạo phỉ kêu lên sợ hãi, đều cuống quít hô quát mà nhảy vào trong nước, trong lúc nhất thời trong hồ nước lạnh như băng đã tràn đầy đạo phỉ.
Ngũ Nha hạm sau khi đánh nát thuyền đạo phỉ bên người, lại chậm rãi hướng về phía chiếc thuyền chỗ Tiêu Bố Y.
Nó đi mặc dù thong thả, nhưng chiếc thuyền của Tiêu Bố Y đang ở gần, cho nên rất nhanh đã lọt vào trong phạm vi tập kích của Ngũ Nha hạm.
Ngũ Nha hạm một cây phách can dựng thẳng lên, Tiêu Bố Y trong lòng lạnh lẽo, kéo tay lão Tứ thấp giọng kêu lên: "Đi!"
Hắn lời nói vừa ra, đã cùng lão Tứ ra sức nhảy ra, hướng vào trong hồ nước lạnh như băng.
Trong khi người còn ở trong không trung, chỉ cảm thấy sau lưng kình phong nhập vào cơ thể, như đao cắt qua, thoáng cái đã nghe ầm một tiếng vang lớn, thuyền lớn mà Tiêu Bố Y ngồi đã bị đập tan nát!
Bùm một tiếng, hai người đã rơi vào trong hồ nước lạnh như băng, Tiêu Bố Y cùng lão Tứ ra sức bơi về phía trước, chỉnghe ở phía sau vang lên những tiếng ầm ầm. Phách can lại lên xuống, đã đem thuyền lớn đánh vỡ.
Tiêu Bố Y nhìn thấy mặt hồ bay tới vài tấm ván gỗ, tiện tay bắt lấy, đưa cho lão Tứ, hai người dựa vào tấm ván gỗ lơ lửng ở trên mặt nước, trong lòng hơi bình tĩnh lại.
Mà trong lúc này, các thuyền bị Tùy quân vây khốn thoáng qua đều đã bị đánh cho tan xương nát thịt, Tiêu Bố Y trong nước âm thầm cười khổ, thầm nghĩ cái này chẳng lẽ chính là vì có cao nhân tương trợ? Lâm Sĩ Hoằng tổn thất thảm trọng, chỉ sợ thất bại thảm hại, mắt thấy sẽ đến phiên hắn lo lắng làm thế nào để đối phó với Lưu Tử Dực.
Tùy quân đánh hủy hết thuyền của đạo phỉ đến tấn công, tinh thần đại chấn, tiếng kèn u u thổi lên, ngưng trọng sâu xa.
Ngũ Nha hạm bắt đầu từ từ đi trước, hướng về phía chủ hạm của Lâm Sĩ Hoằng mà bức tới, đội thuyền lại phân ra hai cánh, rất nhanh chận đường lui của hắn.
Tiêu Bố Y trong nước nhìn thấy rõ ràng, thầm nghĩ Thủy sư này chỉ huy đạo lý cũng cùng một loại với kỵ binh, đều là tập trung ưu thế binh lực cấp cho kẻ địch thương tổn nặng nhất. Thủy bộ tuy khác nhau, nhưng phương pháp thì cũng không khác nhau mấy.
Bên phía Lâm Sĩ Hoằng đột nhiên tiếng trống lại vang lên, còn bảy tám chiếc thuyền ở bên ngoài quay đầu thuyền, chật vật thối lui.
Tùy quân thúc dục chiến thuyền, đầu đuôi vây lại, mắt thấy sẽ hình thành thế hợp vây, Lâm Sĩ Hoằng thoạt nhìn cũng là tai kiếp khó thoát, không nghĩ tới trên thuyền Lâm Sĩ Hoằng tiếng trống lại nổi lớn lên, hai chiến thuyền ở hai cánh đi ra, che ở trước thuyền của Lâm Sĩ Hoằng.
Tùy quân có người đã bắt đầu cười to, chỉ cảm thấy hai chiến thuyền này không biết tự lượng sức mình, chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Không nghĩ tới trên hai chiến thuyền tuôn ra không ít nam tử áo đen, đều ôm một bao đồ nhảy vào trong nước.
Tùy quân chỉ cho rằng bọn họ muốn đục thuyền, nhưng một điểm cũng không sợ hãi, bởi vì dưới thuyền sớm đã có bố trí móc câu dao bén để phòng bị đục thuyền, đáy thuyền của Tùy quân cũng phi thường chắc chắn, cực kỳ dày. Làm sao mà để cho bọn họở trong nước mà đục xuyên qua được?
Bất quá Lưu Tử Dực dù sao cũng không dám khinh thường, trống trận lại vang lên, các binh sĩ vốn vẫn tới lui tuần tra trên thuyền đều tập trung lại, nhìn chằm chằm lên mặt nước, thấy có người nào trồi đầu lên là đâm thương qua. Trong lúc nhất thời mặt hồ máu tươi lại chảy ra, tràn đầy màu đỏ sậm, lại là một trận chém giết, lại không biết bao nhiêu thủy quân đã chết ở trong nước!
Hai chiếc thuyền lớn của Lâm Sĩ Hoằng đã bắt đầu lui ra phía sau, đội thuyền hộ vệ cũng như vậy, Ngũ Nha hạm tiếp tục đi tới, nhưng đi không được bao xa, lại từ từ ngừng lại. Chẳng những Ngũ Nha hạm ngừng lại, các chiến hạm còn lại của Tùy quân cũng đều chậm lại hết.
Tiêu Bố Y không rõ vì sao, lão Tứ đã sớm lẻn vào đáy nước, chỉ chốc lát quay về hưng phấn nói: "Đạo phỉ chính là mang cây cỏ, nhét vào trong bánh xe của thuyền Tùy quân!"
Tiêu Bố Y bừng tỉnh đại ngộ, thầm nghĩ thuyền lớn của Tùy quân tiến lên chủ yếu dựa vào bánh xe, lần này bị chẹn lại, trách không được không thể động đậy. Ngũ Nha hạm cả người đều như là thiết giáp quái thú, nhược điểm duy nhất chính là bánh xe! Lâm Sĩ Hoằng nhằm vào nhược điểm này mà xuống tay, cũng là người thông minh.
Nhưng qua đó, Lâm Sĩ Hoằng nếu đã biết nhược điểm này, thì trước đó thất lợi nhiều ít cũng có chút diễn trò, bất quá chỉ muốn làm cho Tùy quân say mê trong chiên thắng.
Trên thuyền Tùy quân rốt cuộc đã có vẻ bối rối, lúc này bốn phía đột nhiên sáng rực lên, giống như sao trên bầu trời đều rơi vào trong nước vậy.
Tiêu Bố Y rất nhanh phát hiện, không phải là sao, mà là vô số thuyền nhỏ đang đốt lửa, bốn phương tám hướng tập trung vọt về phía này!
Lão Tứ thấp giọng nói: "Tướng quân, người nói không sai, bọn họ quả nhiên dùng hỏa công! Bất quá, bọn họ cũng là tự sát!"
Lúc đầu nghe nói Lâm Sĩ Hoằng thu thập mấy thứ củi khô, cỏ khô, dầu mỡ này, Tiêu Bố Y cũng đã nghĩ đến bọn họ dùng hỏa công, lúc này mới đi vây khốn thuyền phu. Hiện tại nhìn thấy. vẫn khó nhịn được rung động, không khỏi thầm nghĩ đám người Biển Bức có chạy thoát được không? Đội thuyền này, khó có thể đếm được. Lâm Sĩ Hoằng lần này trù bị, quả thực đã tốn không ít công phu.
Những chiếc thuyền nhỏ từ bốn phương tám hướng mà ùa lại, trên mặt hồ xanh lục mang theo lửa đỏ rực, chi chít như những ngôi sao, phi thường quỷ dị.
Đột nhiên tiếng trống đùng đùng vang khắp bốn phương tám hướng, mỗi lần đều kinh tâm động phách, trong thuyền nhỏ bốn phía đều hô lớn: "Xá sanh thủ nghĩa, sát thân thành phật!"
Những tiếng này đột ngột ầm ầm vang lên, to rõ dị thường, thoáng qua đã truyền khắp Bà Dương hồ!
Tiếng hô càng lúc càng lớn, xông thẳng lên tới trời. Tiêu Bố Y nghe tám chữ này, toàn thân lại dâng lên những cơn lạnh lẽo khó hiểu…
Thuyền nhỏ trong tiếng hô hào, đã vọt tới bên cạnh Ngũ Nha hạm, ầm ầm đụng thẳng vào.
Tốc độ của thuyền cực nhanh, thuyền lớn không thể chận lại. Ngũ Nha hạm dù sao cũng quá mức khổng lồ, vài chiếc thuyền nhỏ đánh vào cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng trên mặt hồ thoáng qua đã bốc lên một biển lửa, thì ra trong thuyền nhỏ có chứa dầu mỡ, hiện đã chảy ra khắp trên mặt hồ, lại có thêm củi khô cỏ khô bắt lửa, đã hừng hực bốc cháy lên.
Phía trước tuy là biển lửa, nhưng tiếng hô lại càng lúc càng phát ra to rõ, "Xá sanh thủ nghĩa, sát thân thành phật!" tám chữ truyền đi khắp nơi, làm cho người ta nhiệt huyết trào dâng.
Tiêu Bố Y nhìn thấy trận trượng địa rộng lớn, cơ hồ khó có thể tin, thầm nghĩ Lâm Sĩ Hoằng có thể chỉ huy xuất ra được một trận thế như vậy, thì chính là đại tài đương đại!
Thuyền nhỏ vẫn không ngừng đâm vào trong biển lửa, toàn bộ đều không sợ chết, không ít thuyền nhỏở phía trước trang bị những mũi nhọn, khi đâm vào thì cắm cứng vào thân Ngũ Nha đại hạm.
Ngũ Nha đại hạm mặc dù vạn tiễn tề phát, phách can liên tiếp đánh ra, kích lên sóng nước ngập trời, nhưng cũng ngăn không được loại xá sinh vong tử này. Thuyền lớn chung quanh cũng không kịp cứu viện, có mấy chiến thuyền của Tùy quân đã bị vạ lây, cũng đã bắt đầu bốc lửa.
Thuyền nhỏ tích tụ bên cạnh Ngũ Nha hạm càng ngày càng nhiều, hỏa quang tận trời, khói đặc cuồn cuộn. Chỉ chốc lát sau đó, Tùy quân đã cuống quít kêu lên sợ hãi, bởi vì Ngũ Nha hạm trong lòng bọn họ và vô địch bất bại thân thuyền đã bốc lửa, cũng không có cách nào dập tắt.
Đã có Tùy quân kinh hoảng thất thố, đều hướng tới mặt hồ mà nhảy vào.
Ngũ Nha hạm rất là lớn, binh sĩ cũng nhiều, ít nhất cũng có bảy tám trăm người, nhưng trên mặt hồ đã sớm thành một biển lửa, có nhảy xuống cũng là tử lộ.
Bà Dương hồ đã biến thành một biển lửa!
Tiêu Bố Y cố nén kinh hãi, nhìn thấy các thuyền nhỏ đã phản khách thành chủ, không ngừng hướng tới chiến thuyền của quân Tùy mà đánh tới, liền thấp giọng nói: "Ta qua đó xem một chút".
"Tướng quân cẩn thận" Lão Tứ nhịn không được lo lắng nói.
Tiêu Bố Y gật đầu, người nằm trên ván gỗ, một chưởng đánh vào trong nước, người đã ở cách xa mấy trượng, như là lướt ở trên mặt nước vậy.
Lão Tứ nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm. Cảm thấy Tiêu Bố Y quả thực không giống như là con người, hắn sao có thể làm được điều đó?
Tiêu Bố Y người ở trên mặt nước mà vọt tới, nhưng cũng ít có người có thể chú ý, không bao lâu sau đã vòng qua biển lửa, đến gần hai chiếc thuyền lớn của Lâm Sĩ Hoằng.
Người nọ vẫn còn đang gõ trống, tiếng đùng đùng rung động. Tiêu Bố Y xa xa trông thấy, hơi chút do dự, rồi len lén đến gần thuyền lớn.
Trong Tùy quân đột nhiên tiếng trống trận lại vang lớn lên, trong biển lửa rốt cuộc lao ra mấy chiếc thuyền, cầm đầu là một cái chiếc thuyền mà đầu thuyền giống như ác long, thân thuyền màu vàng. Tiêu Bố Y biết thuyền nọ gọi là Hoàng Long, là một loại chiến hạm ở bên cạnh Ngũ Nha hạm, mới vừa rồi cách chủ hạm khá xa nên mới tránh thoát được nguy cơ. Bên cạnh Hoàng Long còn có ba bốn chiến hạm đi theo, trực tiếp hướng về phía Lâm Sĩ Hoằng mà vọt tới.
Bọn họ không thể ngăn cản đạo phỉ như thiêu thân lao vào lửa mà công kích, quả quyết bỏ qua chủ hạm, trước cầu cùng Lâm Sĩ Hoằng đánh một trận, ý đồ cứu lại bại cục. Nếu là hỗn chiến. các hỏa thuyền của đạo phỉ sẽ không tiến tới nữa.
Tiêu Bố Y nhìn thấy chiến thuyền vọt tới xu thế hung mãnh, liền vòng sang một bên khác, đến gần chiến thuyền ở bên cạnh chủ hạm của Lâm Sĩ Hoằng.
Trên thuyền lớn Hoàng Long đã thắp cao đèn lồng, một tướng cầm đầu đang cấp bách gõ trống trận, thân mang khôi giáp.
Tiêu Bố Y ở trong nước nhìn qua, nhất thời do dự, tiếng trống vang lên khẩn trương, thoáng qua mấy chiếc thuyền lớn đã tới gần trong một tầm tên.
Tùy quân cung đã giương, đao đã ra khỏi vỏ, sẽ cùng thuyền của Lâm Sĩ Hoằng sinh tử mà đánh một trận, đột nhiên trên chiếc thuyền lớn bên cạnh không xa nghet xoẹt một tiếng vang lớn, Tiêu Bố Y nghe xong trong lòng chấn động mãnh liệt, đó là tiếng của tên nhọn bắn ra! Nhưng tên nhọn bắn ra có tiếng kêu bá đạo như thế, hắn bình sinh chỉ biết là hai người có thể bắn ra!
Đèn lồng ở đối diện thoáng qua đã rơi xuống, tướng cầm đầu cũng ngửa mặt lên trời mà ngã xuống, Tùy quân đã đại loạn.
Mũi tên nọ chẳng những bắn rơi đèn lồng xuống, lại còn bắn chết tướng địch. Người này một cung, ít nhất đồng thời bắn ra hai mũi tên.
Tiêu Bố Y cũng không nhìn tướng địch nữa, cắn răng một cái, vọt tới bên cạnh thuyền lớn, tay bám lên, tay chân đều sử dụng, như là vượn mà vọt lên thuyền lớn, khi tung người qua thành thuyền, đã nhìn thấy ở đầu thuyền đang đứng một người, cầm trong tay cung lớn.
Tiêu Bố Y nhìn thấy bóng lưng của người nọ, chợt kinh hãi run giọng nói: "Trương… Đại… Ca?"
Người nọ chậm rãi xoay người lại, râu ria đầy mặt, mắt song đồng, lại đúng là đại ca kết bái của Tiêu Bố Y, Cầu, Nhiêm, Khách!