Mục lục
Giang Sơn Mỹ Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ tử áo đen đi thẳng vào vấn đề, một lời phá ngay chỗ mấu chốt, nàng tuy lạnh lùng nhưng một điểm cũng không ngu ngốc, hơn nữa cũng có sự suy xét của mình.


Tiêu Bố Y trên mặt vốn có sự xấu hổ, sau khi nghe được nữ từ áo đen chỉ chỗ nghi ngờ của bản thân, ngược lại nghiêm mặt nói: "Không sai ta một khắc nọ đích xác đối với cô có lòng nghi ngờ".


Nữ từ áo đen nghe thấy hắn thừa nhận than nhe nói: "Thật ra ta cũng đã đoán ra, ta chỉ tưởng rằng giữa người và người, có thể tin tưởng Ta cũng tưởng rằng ta đi theo ngươi một đoạn đường, có thể có được sự tín nhiệm của ngươi, nói như vậy... Phù Bình Cư tự nhiên mà đến, khẳng định là có người tiết lộ tin tức, cho nên người hoài nghi lên trên người ta


Tiêu Bổ Y trầm mặc một hồi lâu, "Ngươi nói đích thật là một nghi điểm, ta lần này đến Thước Sơn cực kỳ bí mật, đại thần trong triều cũng không biết, chỉ biết là ta đóng cửa không ra. Người biết hành tung của ta... cũng không nhiều. Bất quá chính thức làm cho ta nghi hoặc là, Phù Binh Cư sử dụng thuẫn bài, khi tập kích ở Lạc Thủy ta đã thấy qua..."


"Cho nên người hoài nghi Phú Bình Cư vốn là đồng bọn với ta, hắn nếu hại tỉnh mệnh của ngươi, ta cũng không ngoại lệ?"


Tiêu Bố Y nghe nàng hỏi bén nhọn, thì nghiêm mặt nói: "Không sai, mệnh chỉ có một, ta lại đang nhận rất nhiều trách nhiệm, làm sao mà không cẩn thận làm việc?"


Hắn nói thành khẩn, nữ tử áo đen gật đầu nói: "Thì ra là thế".


Nàng sau khi nói xong, không nói thêm gì nữa, Tiêu Bố Y không biết tâm tư của nàng, nhưng cũng không hỏi, khoanh chân ngồi xuống yên lặng đợi Cầu Nhiêm Khách quay về.


Nữ tử áo đen thấy thế, cũng chọn một khối đá mà ngồi xuống, nhưng lại nhìn về mây trời núi xa nơi chân trời, gió núi thổi tới, đã có hơi lạnh thấu xương, lẩm bẩm nói: "Quá nửa là tuyết sắp rơi rồi".


Tiêu Bố Y khó hiểu, lại càng không tiện lên tiếng hỏi Nhưng thấy nữ tử áo đen cũng không có ý trách cứ, ngược lại có chút xấu hổ bán thân đa nghi. Nhưng hắn cũng không thể tránh được, hắn hiện tại thân mang gánh nặng đương nhiên phải cẩn thận làm việc. Nếu không có có sự cẩn thận như hôm nay, hắn mấy năm trước nói không chừng đã mất mạng rồi.


Hai người ngồi ở trên đỉnh núi chờ, nhưng vẫn không thấy Cầu Nhiêm Khách đến. Mặt trời đã lận về phía tây, trời cao bị hoàng hôn bao phủ Tiêu Bố Y thai nhẹ một tiếng, "Trở về thôi", Nữ tử áo đen gật đầu, yên lặng đi theo, đợi khi xuống đưới chân núi, Tôn Thiếu Phương đã sớm chờ.


Thì ra Tôn Thiếu Phương được Tiêu Bố Y phân phó, vẫn đợi ở chân núi bên kia, khi bên này đánh nhau thì đã chạy tới, nhưng thấy được Tiểu Bố Y đã tới đỉnh núi, đang im lặng ngồi cùng nữ tử áo đen, chỉ sợ không tiện, nên lại ở dưới chân núi chờ.


Thấy Tiêu Bố Y đến, Tôn Thiếu Phương nói: "Tiêu lão Đại... đám người Địch Nhượng đã rời cốc chạy về phía Ngõa Cương".


Nữ tử áo đen ánh mắt quét qua trên mặt hắn, muốn nói cái gì, rốt cuộc lại nhịn xuống. Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Tốt, truyền lệnh xuống sáng mai lệnh cho Trương Trấn Chu công Lạc Khẩu, Vương Thế Sung đánh Nguyệt thành, Hà Nội Thông thủ Mạnh Thiện Nghị qua Hoàng Hà qua Ngưu Khấu công kích quân Ngõa Cương ở bắc Huỳnh Dương, Thư Triền Uy dẫn binh công Phương Sơn, không được sai lầm".


Tôn Thiếu Phương nhận lệnh lui ra, nữ tử áo đen lại nói: "Ngươi đem kế hoạch nói cho ta nghe. Chẳng lẽ không sợ ta tiết lộ ra ngoài?"


Tiểu Bộ Y mỉm cười nói: "Ta đồng thời dùng bốn lộ đại quân tấn công Lý Mật. Hiện tại ai biết hay không đối với đại kế của ta cũng không quan trọng".


Nữ tử áo đen lẩm bẩm nói: "Hôm nay thế lực Ngõa Cương đã bị ngươi khống chế. Lạc Khẩu tính là phía tây Ngõa Cương Nguyệt thành gần Lạc Khẩu Thương, hai nơi này nếu bị phá, Lạc Khẩu Thương chi bằng xây lũy phòng ngự tạm thời, cho dù có đại quân đồn trú, nói vậy lòng người cũng sẽ hoàng sợ, bại vong cũng không còn lâu nữa".


Tiêu Bố Y cười cười, "Cô nói một chút cũng không sai, Lý Mật thiện dùng mưu lược, nhưng lại lấy tâm cơ khống chế thủ hạ tuy hưng thịnh cực nhanh, nhưng chỉ sợ suy bại cũng nhanh không kém. Hắn thiện dùng kỵ binh phục kích Trương Tu Đà, lấy Kim Đề quan, công Lạc Khẩu Thương đều là như thế. Nhưng binh sĩ của hắn ít gặp những trận chiến gian khổ, nếu nói về năng lực chấp hành, vẫn không bằng Tùy quân. Nhưng hắn hiện tại thể lực vẫn khổng lồ, chúng ta nếu cấp bách tấn công, chỉ sợ tổn thất thảm trọng, nhưng hôm nay đánh hắn chỗ nảy, ngày mai công hơn chỗ khác, quân Ngõa Cương lại thấy trại chủ rời đi, Lý Mật giết chóc người cũ của Ngõa Cương, có lẽ không cần ta đến tấn công, bọn chúng cũng tự sụp đổ".


"Bất quả Ngưu Khẩu ở tại đông bắc, Phương Sơn ở tại phía nam, bốn lộ đại quân của ngươi lại không phải là thể vây để bắt" Nữ từ áo đen cau mày nói: "Phía đông nam có một kẽ hở rất lớn, chỉ sợ quân Ngõa Cương sẽ từ phương hướng kia mà bại trốn".


Tiêu Bố Y trong mắt hiện lên nụ cười giảo hoạt, "Bọn chúng chạy trốn càng tốt, ta hiện tại chỉ lo lắng bọn chúng không trốn. Hôm nay quân Ngõa Cương sở dĩ còn có thể chưa loạn, một là có Lý Mật, một là có Lạc Khẩu Thương Bọn chúng nếu mất Lạc Khẩu Thương bằng vào Lý Mật cho dù có khả năng thông thiên, cũng không thể gây sóng gió! Đạo phỉ Ngõa Cương mặc dù không phải là hạng giặc đói trộm gạo như triều thần nói, nhưng dù sao vẫn lấy lương thực làm căn cơ, không có Lạc Khẩu thương bọn chúng sẽ sống như thế nào?"


Nữ từ áo đen than nhẹ nói: "Mặc dù ta rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, nhưng xem ra Lý Mật không tránh khỏi sẽ thua ở trong tay ngươi".


Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động "Chuyện này không biết Thiên thư có ghi lại không?"


Nữ tử áo đen ngóng nhìn Tiêu Bố Y một lúc lâu, lắc đầu nói: "Ta không biết".


Hai người lại im lặng. Tiêu Bố Y chợt hô lên một tiếng Nguyệt Quang như bay từ xa chạy tới, bên người đi theo ngựa của nữ tử áo đen, hai người trở người lên ngựa, trực tiếp nhằm hướng đông mà đi.


"Quay về Đông Đô sao?" Nữ tử áo đem hỏi


Tiêu Bố Y gật đầu, lại lắc đầu, "Trước khi quay về Đông Đô, ta muốn đi gặp một người". Nữ tử áo đen gật đầu, cũng không hỏi đột nhiên lại nói: "Tiêu Bố Y, người đã có Cầu Nhiêm Khách tương trợ, ta tạm thời có thể yên tâm. Hắn nếu quay trở lại, ta cũng muốn rời đi một thời gian, làm một việc".


Tiêu Bố Y kinh ngạc, "Cô muốn đi sao, ta sẽ không ngăn trở, nhưng cô muốn đi đâu, có cần giúp đỡ hay không?"


Nữ tử áo đen khẽ thở dài: "Tiêu Bố Y,ngươi rốt cuộc là dạng người gi?"


Tiêu Bố Y ngạc nhiên, "Cô nói vậy là có ý gì?"


Nữ tử áo đen một hồi lâu mới nói: "Thật ra ta đối với người vốn rất là tức giận, cơ hội giết Phủ Đinh Cư không nhiều lắm, lại bị người dễ dàng bỏ qua, cứu người lại bị ngươi nổi lên lòng nghi ngờ, điều này làm cho ta rất thất vọng. Nhưng sau khi nghe người giải thích, ta cũng cảm thấy có thể tiếp nhận, dù sao người cùng ta cũng khác nhau, gánh nặng của người hiện tại so với ta thì nặng hơn nhiều, nghĩ cũng phải hơn nhiều. Ta chính mắt thấy người đi từng bước đem Lý Mật bức tới tuyệt cảnh thủ đoạn đều đã dùng hết, nhưng ngươi đối với bằng hữu đều không kém, ta nghĩ... cho dù nếu có chút dụng ý đối với ngươi, chỉ sợ cũng sẽ thay đổi so với ban đầu".


Tiêu Bố Y không bỏ qua lời nào của nữ từ áo đen, một hồi lâu mới nói: "Cảm ơn, nhưng cô nói vậy cũng có tức giận, nếu không vì sao phải rời đi?"


Nữ tử áo đen hỏi ngược lại: "Ta có hỏi qua người bí mật thiên cơ không?"


"Không có" Tiêu Bố Y lắc đầu.


"Ta có hỏi qua ngươi đối phó Lý Mật như thế nào không?"


"Cũng không có" Tiêu Bổ Y cười khổ.


"Ta hình như cũng chưa từng hỏi qua ngươi, Cầu Nhiêm Khách vì sao lại biết Phú Bình Cư?"


Tiêu Bố Y chỉ có thể nói: "Ta cũng không biết vì sao Trương đại ca lại biết Phù Binh Cư, cô nói không sai, cô vốn không hỏi ta cái gì. Cô hiển nhiên cũng có thể không đáp bất cứ vấn đề gì".


"Người thật ra hơi quá thông minh, rất nhiều chuyện người khác có lẽ cũng không nói ra, người đã thay bọn họ nghĩ đến" Nữ từ áo đen nhin ra màn đêm ở phương xa, trầm giọng nói: "Ta thật và chỉ muốn nói cho người, rất nhiều chuyện, ta cũng không biết! Ngươi có biết ta tại sao chỉ ăn cơm trăng?"


Tiêu Bố Y một hồi lâu mới nói: "Có thể là vì luyện công, có lẽ là vì giảm béo..."


Hắn kiệt lực muốn đem không khí làm cho thoải mái chút, nữ từ áo đem lại cuời khổ nói: "Giảm béo? Người có biết, ta khi còn bé, ăn cái gì không? Gạo trấu trộn với cỏ dại. Có đôi khi heo cũng chê không ăn! Ta khi còn bé, nguyện vọng lớn nhất chính là có thể ăn một chén cơm không có trấu, nhưng yêu cầu nọ lại rất xa vời..."


Tiêu Bố Y trầm mặc xuống như nghĩ tới điều gì đó mà nhìn nữ tử áo đen, tựa hồ lại gần với nàng, thêm vài phẩm. Hãy chưa từng có nghe nữ tử Ăn cơm trắng này tâm sự qua, nàng là một người lạnh nhạt, nhung nàng hôm nay tại sao lại muốn nói?


"Ta khi còn bé, ăn hết những gì có thể ăn trên ruộng đồng Năm ấy đại hạn, không có thu hoạch được gì, thoáng qua lại là ôn dịch, bệnh chết vô số. Ta chỉ có thể ở trong ruộng tìm những con giun, con chuột để đỡ đói... nhưng giun cũng không mập, chuột thân thể cùng đuôi cũng khó mà phân biệt" Nữ từ áo đen hờ hững cười, thoạt nhìn lại càng như là đau thương, nàng nói giọng điệu bình thản lãnh đạm Tiêu Bố Y khi nghĩ đến mấy chú giun cũng không mập này, lại cảm giác giọng điệu của nữ tử áo đen không chút gợn sóng, trong lòng lại trầm xuống


Nữ tử áo đen nói tiếp: "Có một lần, mẹ ta đói chịu không được, thậm chí nói với ta, Tư Nam, mẹ nếu chết đi, con hãy đem mẹ ra ăn như vậy cũng đủ để con sống thêm vài ngày.


Tiêu Bố Y bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc khăn đen đã ẩm ướt, trong bóng tối, nữ tỷ lệ quang lấp lánh Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, hắn đã thấy qua phụ nữ khóc cũng nhiều, nhưng chưa từng thấy qua nữ tử áo đen khóc. Trong mắt hắn, nữ tử áo đen lạnh lùng như băng tuyết, nhưng hắn không nghĩ tới, thì ra nàng lại có kinh nghiệm bản thân như thể, có lẽ, sự lạnh lùng của nàng bắt quả đúng là do đã nhìn thấu sinh tử.


Tư Nam? Thì ra nữ tử Ăn cơm trắng gọi là Tư Nam? Tiêu Bố Y âm thầm ghi nhớ.


Nữ tử áo đen trầm mặc một lúc lâu, Tiểu Bố Y chi yên lặng lăng nghe, màn đêm Phủ xuống, trời cao bị bóng đêm bao phủ, mây ngôi sao chớp chớp, phóng thích ra ánh sáng lờ mờ.


Ở ngoài hoang dã, gió lạnh hiu hắt, vạn vật vì cái lạnh mà ẩn đi, vó ngựa nhẹ vang lên, đạp vào trong bóng đêm vô tận nọ...


Tiêu Bố Y nhớ tới mấy chữ con hãy đem mẹ ăn này, đột nhiên có loại cảm giác muốn rơi lệ


Người ăn thịt người không phải không có, nhưng có thể xả thân nuôi ưng trừ Phật Tổ ra, đương nhiên còn có mẫu thân!


"Ta từ khi đó chỉ biết, tuyệt không thể lãng phí một miếng lương thực nào" Nữ từ áo đen nhẹ giọng nói: "Các người cảm thấy ta ăn bát cơm trắng là rất quái lạ, ta lại cảm thấy, ta rất hạnh phúc. Có thể ăn bát cơm trăng thật sự là tốt lắm rồi, ta đã thấy rất đủ".


Tiểu Bố Y trong lòng cảm động nhẹ giọng nói: "Cũng là bởi vì ăn cơm trắng không có dinh dưỡng, cũng có thể ăn chút thứ khác".


"Ta là đang nhắc nhở chính mình không được qua những gì đã trải qua trước đây" Nữ tử áo đen tiếp tục nói, không chút gợn sóng "Sau khi mẫu thân ta... mất thấy sẽ chết đói, người đã đem tất cả những gì có thể ăn đều cho ta ăn, nhưng cũng sống không được vài ngày, lúc này đã có người cứu ta".


Tiêu Bố Y muốn hỏi là ai, rốt cuộc nhịn xuống


"Ta từ đó về sau, đã được người nọ truyền thụ võ công, tập luyện kiếm pháp, cũng không phải dùng cả ngày để lo lắng không có cơm ăn. Nhưng người nọ không nhận là sư phụ của ta, chỉ để cho ta làm giúp hắn ba chuyện để hoàn lại ân tình là được. Cho nên ta nói không có sư phụ, cũng không phải là lừa ngươi. Về phần trong Thiên thư có ghi lại chuyện của ngươi hay không, ta không có xem qua Thiên thư đầy đủ, cho nên cũng không biết. Ngươi nói ngươi như vậy, nói với ta như vậy, ta sẽ không tin sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK