Chương 103
___________
“Mmm ……”
Anh khóc không thành tiếng. Anh nắm lấy cổ tay của Tạ Nguyên Hoài bằng cả hai tay, nhưng anh không thể thò tay ra và cũng không thể ngậm miệng lại. Bị ép
phải ngón tay Tạ Nguyên Hoài trong miệng, anh khó chịu, ánh mắt đã sớm trở nên sương mù.
Tại sao anh sử dụng ngón tay của anh? Có kỹ năng thì cứ hôn tôi đi ………..!
Thừa Chí Chu có chút hụt hơi. Cuối cùng thì anh ấy cũng nhớ ra rằng mình vẫn còn khả năng “Kiss to Clear”.
Vâng, bây giờ là thời điểm tốt nhất. Anh rất thân với Tạ Nguyên Hoài và hắn chắc chắn sẽ đồng ý hôn anh …… Chỉ cần hắn hôn anh, họ sẽ có thể xóa bỏ trường
hợp này ngay lập tức. Anh hy vọng đến lúc đó sẽ không có chuyện gì xảy ra với Bạch Nghiễm và những người khác ……..
Nhiệm vụ hôn boss đã trở thành một điều gì đó bình thường đối với Thừa Chí Chu. Ai quan tâm nếu họ là một người đàn ông? Anh chưa từng hôn bao giờ
sao? Anh thậm chí đã hôn Bạch Nghiễm nên những thứ này không còn quan trọng với anh nữa!
Lúc này, Tạ Nguyên Hoài cuối cùng cũng rút ngón tay ra. Thừa Chí Chu thở hổn hển một lúc, vừa muốn hỏi Tạ Nguyên Hoài thì đột nhiên nhìn thấy Tạ Nguyên
Hoài tiến đến hôn lên ngón tay còn dính nước miếng của anh, sau đó xoay người nhìn thẳng vào anh.
Vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh và lãnh đạm, nhưng hành động của hắn lại đặc biệt gợi cảm. Điều này khiến mặt Thừa Chí Chu đỏ bừng ngay lập tức và anh gần
như quên mất mình muốn nói gì. Lúc này, anh đột nhiên nghe thấy hệ thống thông báo.
Bắt đầu hành vi mất kiểm soát.
Mẹ kiếp!!
Thừa Chí Chu chửi rủa ầm ĩ trong lòng. Anh ngay lập tức mất kiểm soát cơ thể của mình.
Nhưng điều này cũng không tệ …….. Anh cố gắng tự an ủi bản thân trong khi vừa tức giận vừa phẫn nộ. Dù sao thì anh cũng sẽ ôm và hôn mọi người khi anh
mất kiểm soát nên kiểu này anh vẫn sẽ hôn Tạ Nguyên Hoài.
“………. Anh trai Nguyên Hoài, hãy giết em đi.”
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh nghe thấy chính mình nói điều này.
Thừa Chí Chu: ………….
Thừa Chí Chu:????
Cái miệng này đang phun ra vô nghĩa gì vậy? Tại sao ngươi không tiến đến để hôn Tạ Nguyên Hoài?!
“……… Tiểu Chu?”
Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trong mắt Tạ Nguyên Hoài.
"Em thích anh trai Nguyên Hoài."
Không, anh không thích hắn. Đây chỉ là cài đặt của trường hợp này. Nó không liên quan gì đến anh. Đừng nói nữa!
Thừa Chí Chu hoàn toàn tuyệt vọng. Anh cảm thấy như thể anh đã tự giương cao ngọn cờ tử thần của mình. Anh điên cuồng cố gắng ngăn mình lại, nhưng bàn
tay không thể kiểm soát của anh đã chuyển sang nắm lấy tay Tạ Nguyên Hoài và thậm chí hướng nó lên cổ anh.
Đôi mắt anh sau đó chuyển sang màu đỏ và giọng anh hơi nghẹn lại.
“Nhưng em đã nghĩ rằng anh chỉ là thứ mà em tưởng tượng và đã vứt bỏ anh, để lại một mình anh trong bệnh viện này. Xin lỗi, em thực sự xin lỗi ……… ”
“Em chưa bao giờ sợ anh. Em không quan tâm anh là người hay ma, em vẫn thích anh ”.
“Em không muốn rời xa anh nữa. Em muốn ở lại với anh nên làm ơn …….anh trai Nguyên Hoài, giết em đi. ”
"Hãy để chúng ta ở bên nhau mãi mãi."
“Tiểu Chu ………”
Tạ Nguyên Hoài thì thào gọi tên anh. Ánh mắt hắn sâu thẳm, và ngón tay khẽ giật.
Giết Tiểu Chu và khiến anh phải ở lại bệnh viện mãi mãi là mong muốn thầm kín của hắn.
Từ khi Tiểu Chu cũng đã nói như vậy ……..
Ngón tay hắn dần dần bắt đầu tăng lực. Trong nháy mắt, hắn bắt đầu để lại dấu vết trên cổ Thừa Chí Chu.
Tuy nhiên, một lúc sau hắn đột nhiên dừng động tác và thu tay lại. Lắc đầu, hắn nói:
"Không. Anh không thể giết em.”
"Tại sao?" Thừa Chí Chu đỏ mắt hỏi. “Anh trai Nguyên Hoài không thích em nữa sao? Anh không muốn em ở bên cạnh sao? ”
"Làm thế nào mà có thể được."
Tạ Nguyên Hoài kéo anh vào lòng. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Hắn nói: Với một giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sự ấm áp và dịu dàng:
“Là vì thích Tiểu Chu quá nên không làm được. Anh không thể. ”
“Nhưng em muốn thuộc về anh …….”
“Em đã thuộc về anh ………”
Một nụ cười nho nhỏ hiện lên trong mắt Tạ Nguyên Hoa. Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi Thừa Chí Chu và thì thầm:
"Trái tim của em đã là của anh."
Nụ hôn của hắn mềm mại lạ thường, vừa chạm vào môi Thừa Chí Chu, giống như một chiếc lông vũ lướt qua. Hắn nhắm mắt lại, dường như không biết bóng
dáng hắn đang dần mờ đi, anh tiếp tục ôm người đó vào lòng.
[Cuối cùng hắn cũng có Tiểu Chu của mình.]
"Crack."
Một âm thanh nhẹ của thứ gì đó nứt vỡ có thể nghe thấy và đầu của một lưỡi kiếm màu trắng nhạt đột nhiên xuất hiện trong không khí. Trong một vòng cung
lớn, một khoảng trống hình thành và nó dần dần lan rộng ra bên ngoài.
Không gian hư ảo sụp đổ thành nhiều mảnh và bóng dáng của Bạch Nghiễm hiện ra sau nó.
P/s: Đã like chưa nào! Chưa like thì màu like a~