Ngoại truyện 1 – Truyện cổ tích đẫm máu (22)
_________
Trước ánh nhìn của anh trai, chàng trai cúi đầu mặc cảm. Nhưng ngay cả khi cậu có xin lỗi, cậu cũng sẽ không từ bỏ Thừa Chí Chu và cậu không có ý định hối hận.
"Vì Chí Chu cảm thấy không tốt cho em, ta sẽ dừng máy."
Người đàn ông đẹp trai câu lên khóe môi, chuyển qua Thừa Chí Chu đang tiếp tục lui ra xa khỏi hắn. Trong một động tác, hắn đã nắm lấy cánh tay anh và đẩy anh xuống giường.
Hắn đè lên người Thừa Chí Chu và đôi mắt bạc nhìn anh như đang nhìn con mồi yêu thích của mình. Hắn cúi đầu hôn lên trán anh và hắn thì thầm vào tai anh:
"Em có biết tại sao ta lại nhốt hai người cùng một chỗ không?"
Không đợi Thừa Chí Chu đáp lại, hắn cười nói thêm: "Vài ngày nữa, đây sẽ là phòng tân hôn của chúng ta. Ta sẽ để nó tận mắt chứng kiến ta chiếm hữu em như thế nào, biến em thành thứ chỉ thuộc về mỗi ta và sẽ sinh ra con của ta….. "
Thừa Chí Chu cảm thấy ớn lạnh khắp cơ thể. Anh cứng đờ cảm thấy người đàn ông đang chạm vào má mình. Ngay khi hắn định buông xuống nụ hôn thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của một cô hầu gái.
"Chủ nhân, chúa tể của Thành phố Giấc ngủ Vĩnh hằng và Thiếu gia Ma cà rồng đến thăm. Xin hãy ra đón họ."
"Được rồi ta đang đến."
Người đàn ông trả lời bằng giọng nói bên ngoài và mỉm cười với Thừa Chí Chu: "Họ là những vị khách mà ta đã mời và sẽ tham dự lễ cưới của chúng ta trong vài ngày tới. Ta sẽ đi chiêu đãi họ. Hẹn gặp lại Chí Chu sau."
Sau đó, hắn quay người và rời khỏi phòng. Thừa Chí Chu cảm thấy nhẹ nhõm. Anh nhanh chóng hỏi hệ thống: Anh có thể giúp được mở khóa những sợi dây chuyền này không?
Ngoài ra còn có vị tiểu ngư kia. Anh muốn giải thoát cho cậu và đưa cậu đến một nơi nào đó an toàn. Cậu không được ở lại đây.
Anh trai tiểu cậu hoàn toàn là một kẻ điên. Nghĩ rằng hắn thực sự sẽ làm điều gì đó như thế này với chính em trai mình. Cuối cùng, tất cả đều là ảnh chíu linh hồn của Bạch Nghiễm. Anh không thể chịu nổi khi thấy những linh hồn của Bạch Nghiễm bị tra tấn như vậy.
【Không vấn đề. Chuyện như thế này không có gì to tát.】
Hệ thống tự tin trả lời. Xiềng xích trên tay chân của Thừa Chí Chu lần lượt mở ra. Dưới cái nhìn kinh ngạc của người thanh niên, Thừa Chí Chu nhanh chóng cho cậu ăn một viên đan dược để vết thương của cậu phục hồi. Sau đó anh làm theo hướng dẫn của hệ thống để trốn thoát.
Anh chỉ cần đợi cho đến khi hết thời gian hồi chiêu của dịch chuyển. Anh sẽ cần phải đưa người em đến một nơi an toàn trước và sau đó hôn hai hiệp sĩ song sinh ……
Nghĩ vậy, Thừa Chí Chu hỏi người thanh niên: "Anh có thể ra khỏi nước lâu không?"
"Ta có thể nhưng ta sẽ cần sự trợ giúp của một loại thuốc ma thuật để biến ta thành người tạm thời. Nếu không các xúc tu của tôi sẽ bị khô.
Nói xong, đôi mắt của người thanh niên sáng lên. Cậu nhìn Thừa Chí Chu với ánh mắt mong đợi: " Ta có thể đến phòng bảo vật để lấy trộm lọ thuốc…..Chí Chu, em có bằng lòng bỏ trốn với ta không? Ta muốn đến đất nước của em xem nó như thế nào. "
"Được, tôu đưa anh đi."
Thừa Chí Chu cảm thấy có chút áy náy. Đây không phải là chạy trốn, anh chỉ đang đuổi người thanh niên đi. Nhưng sau khi hoàn thành nụ hôn, những dự đoán về linh hồn này sẽ bị lấy đi và án lệ sẽ sụp đổ. Nó không thể được coi là bỏ rơi chàng trai trẻ.
Nhưng tình huống này có vẻ khá quen thuộc…..Thừa Chí Chu nghĩ về nó một lúc. Anh chợt nhận ra chàng trai trẻ thực sự giống nàng tiên cá trong "Nàng tiên cá nhỏ".
Chàng trai trẻ sẽ uống lọ thuốc để biến thành người và chiếc máy trước đó tiếp đất cho các xúc tu của anh ta mang theo nỗi đau tương tự như nỗi đau mà công chúa nàng tiên cá phải chịu đựng để có được một đôi chân. Là một hoàng tử, lẽ ra anh sẽ kết hôn với anh trai cậu nhưng chàng trai trẻ gần như sắp chứng kiến hôn lễ của họ …….
Vào lúc này, những ý nghĩ nực cười vụt qua trong đầu Thừa Chí Chu nhưng anh không hề nhàn rỗi như suy nghĩ này. Anh đưa người thanh niên đi cùng và trốn. Khi thời gian hạ nhiệt để dịch chuyển kết thúc và hệ thống chuẩn bị kích hoạt dịch chuyển để đưa họ đi, đáy biển đột nhiên bắt đầu rung chuyển.
"Ầm ầm ————"
Vào lúc này, các bức tường trong chính điện run lên. Như thể biển bên ngoài bị khuấy động, rất lớn.
【Đó là biến dạng không gian!】
Hệ thống kêu lên, nhưng quá trình chuyển đã bắt đầu và đã quá muộn để dừng lại. Sau một ánh sáng rực rỡ, Thừa Chí Chu và người thanh niên được chuyển đến một nơi khác. Họ đang ở trong một hội trường tráng lệ. Nhìn quanh, anh thấy đại sảnh được trang trí bằng ngọc trai và san hô. Ngồi ở giữa chiếc bàn dài là …….
Thừa Chí Chu ngay lập tức nhìn thấy người cá tóc bạc. Ban đầu anh bị sốc, khi nhìn thấy người đàn ông trẻ đẹp bên cạnh mình, chân cậu mềm nhũn ra.
Hơn nữa, không phải chỉ có họ —— Khi người đàn ông đang ngồi quay lưng lại với Thừa Chí Chu quay lại để lộ khuôn mặt xanh xao đẹp trai và chiếc áo choàng ngôi sao, Thừa Chí Chu lập tức nhận ra anh ta. Đó rõ ràng là Chrisis trưởng thành….
Các hiệp sĩ song sinh đứng ở cửa. Khi có người đột nhập, họ lập tức rút kiếm ra và chĩa mũi kiếm về phía Thừa Chí Chu. Khi họ nhìn thấy khuôn mặt củlậanh, họ lưỡng lự. Khuôn mặt của họ bị che bởi mũ bảo hiểm nên anh không thể nhìn thấy biểu cảm của họ.
Tại sao tất cả họ lại ở đây?!
Nắm tay người thanh niên, và bị mọi người quan sát, sắc mặt của Thừa Chí Chu lập tức tái nhợt. Anh gần như ngất đi.
"Em tỉnh rồi?"
Kashir nhanh chóng đứng dậy. Ánh mắt vui mừng xen lẫn ngạc nhiên hiện rõ trong đôi mắt đỏ hoe nhưng Hắn nhanh chóng kìm nén. Hắn mím môi cố ý làm ra vẻ lạnh lùng: "Sao em lại ở đây?"
Người đàn ông tóc bạc cũng đang nhìn Thừa Chí Chu. Hắn câu lên môi, mang theo ý cười nói: "Đúng vậy, ta cũng muốn hỏi. Em tìm ta sao?"
P/s: Không có gì để nói hết. Tại lười quá nên cũng không viết. Hôm nay sẽ trả đủ bốn chương nha!! Nếu rảnh thì làm một chương nữa bù vì tội nói mà không làm. Thật xin lỗi!
1/4