Chương 170
_________
"Bạch Nghiễm không thích chụp ảnh?" Thừa Chí Chu ngạc nhiên hỏi Bạch Cao Niên. "Tại sao anh ấy không nhìn vào máy ảnh?"
“Phải, anh ấy ghét nó. Mỗi khi chúng tôi muốn chụp ảnh anh ấy, anh ấy sẽ phải mất nửa ngày để tìm kiếm và anh cũng phải để mắt đến anh ấy, nếu không anh ấy sẽ bỏ chạy ”.
Bạch Cao Niên nhún vai và tỏ ra hơi bất lực: "Anh ấy thực sự khá bướng bỉnh."
Bướng bỉnh? Từ này cũng có thể được sử dụng để mô tả Bạch Nghiễm?
Thừa Chí Chu trong lòng chấn động. Anh nhớ lại vẻ dịu dàng của Bạch Nghiễm. Bướng bỉnh…..? Bạch Nghiễm là người dễ nói chuyện nhất!
Nhưng vẻ mặt của Bạch Cao Niên không hề giả tạo. Thừa Chí Chu cũng không muốn ngẫu nhiên cho rằng tiền bối đang nói xấu Bạch Nghiễm. Anh chỉ nghĩ rằng có lẽ tính cách của Bạch Nghiễm đã thay đổi rất nhiều sau khi lớn lên, hoặc có lẽ là do sự biến mất của cậu trong sáu năm này.
Khi nghĩ đến khả năng này, anh đột nhiên cảm thấy có chút đau khổ. Anh nhìn xuống cuốn album và tiếp tục xem qua nó. Đến khi đi được nửa chặng đường, cuối cùng anh cũng tìm thấy một tấm hình mà Bạch Nghiễm đang cười. Nó tương tự như cái mà anh đã thấy trên tủ sách trước đó. Đó là bức tranh vẽ Bạch Nghiễm. Đôi mắt cậu vừa nhẹ nhàng vừa tập trung khi cậu vẽ những màu sắc lộng lẫy lên tấm vải.
May mắn thay, thời điểm bức ảnh này được chụp ở một thời điểm hơi khác so với bức ảnh trên tủ sách và không có bất kỳ Chu Lẫm Nhiên nào. Đó chỉ là bản thân Bạch Nghiễm.
Có rất nhiều lớp màu sắc trải khắp tấm vải và nó dần dần tạo thành một hình dạng. Đó là một biển hoa hồng tuyệt đẹp. Đứng giữa nó là một người chưa được tô màu.
Điều này khiến Thừa Chí Chu nghĩ lại bức tranh chân dung trước đó. Người trong bức tranh là người lúc nhỏ của anh và điều đó khiến anh cảm thấy hơi bất an.
Nhưng đó chỉ là cài đặt phiên bản. Ở thế giới thực, Bạch Nghiễm không hề biết anh, và họ chỉ mới gặp nhau lần đầu tiên trong trò chơi nên bức tranh vẽ này phải hơn người khác.
“Bạch tiền bối, người trong bức tranh của Bạch Nghiễm này là ai vậy?” Để trấn an bản thân, Thừa Chí Chu vẫn chỉ vào bức ảnh và hỏi.
Bạch Cao Niên suy nghĩ một lúc. Sau đó anh ta lắc đầu và nói: “Có lẽ đó là một cô gái? Tôi cũng không thể nhớ được ”.
Vậy thì đó không phải là anh. Nếu không, tiền bối Bachh đã nhận ra anh rồi. Thừa Chí Chu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Bức tranh đó vẫn còn ở đây chứ?"
"Không, bức tranh đã được chuyển đến một nơi khác vào vài năm trước." Bạch Cao Niên nói. "Tôi cũng không biết nó đang ở đâu."
“Vậy à ……” Thừa Chí Chu cảm thấy có chút đáng tiếc. Nếu có cơ hội, anh muốn xem người trong tranh của Bạch Nghiễm là người như thế nào. "Tiền bối, tôi có thể chọn bức ảnh này không?"
Anh chỉ vào bức ảnh của bức tranh Bạch Nghiễm và hỏi Bạch Cao Niên. Không hiểu sao anh lại thích bức ảnh này và đây cũng là bức ảnh hiếm hoi Bạch Nghiễm cười. Anh cảm thấy rằng Bạch Nghiễm sẽ rất vui nếu cậu nhìn thấy nó nhưng không chắc liệu tiền bối của anh có sẵn sàng chia sẽ nó hay không.
"Không vấn đề gì. Chỉ cần em thích là được ”.
Nhìn thấy anh chọn bức ảnh đó, một tia sáng nhỏ lướt qua mắt Bạch Cao Niên và anh ta nhanh chóng trả lời với một nụ cười.
Thừa Chí Chu cảm ơn và làm như thể anh đang cất bức ảnh bên trong ví của mình, nhưng thực ra anh đang cất nó bên trong ba lô của hệ thống. Sau đó khi nhìn thấy Bạch Nghiễm, anh sẽ đưa cho Bạch Nghiễm bức ảnh.
Mất một thời gian dài để chọn ảnh và bây giờ đã rất muộn. Hai người nói lời chúc ngủ ngon với nhau và Thừa Chí Chu tiến lên lầu tắm rửa và ngủ. Bạch Cao Niên vẫn ngồi một mình trong phòng khách ở tầng một một lúc trước khi đột ngột đứng dậy và đi vào phòng ngủ của mình. Sau đó anh ta mở cánh cửa dẫn đến tầng hầm từ phòng của mình.
Đương nhiên là nói dối rằng người trong tranh không phải là Thừa Chí Chu. Bất quá Thừa Chí Chu cũng đã quên quá khứ rồi, để cho anh không để ý có điều gì đó không đúng, anh ta tự nhiên sẽ không nói cho anh biết sự thật.
Đối với việc không biết bức tranh ở đâu, đó cũng là một lời nói dối. Trước khi chương trình đến ghi hình buổi biểu diễn của họ, anh đã lấy bức tranh ra và cất bên trong tầng hầm để tránh bị phát hiện.
Nhưng---
Nhìn tầng hầm trống trải, Bạch Cao Niên trợn tròn mắt. Anh đột nhiên nhìn thấy bức tranh đã biến mất và anh lập tức lo lắng tìm kiếm xung quanh biệt thự chỉ trở về tay không.
Các vật dụng khác trong tầng hầm không thiếu; chỉ thiếu bức tranh. Nghĩ đến những bóng ma hôm nay xuất hiện trong biệt thự, Bạch Cao Niên liền nhíu mày. Anh ta nghi ngờ rằng có thể có một mối liên hệ nào đó giữa hai người.
P/s: vấn đề hiện tại là lượng theo dõi thì như vậy, còn không like thì không qua quá 50, tuy ta làm cho vui không tính toán nhưng nếu thấy tác phẩm của mình được nhiều lượt like và theo dõi thì cũng rất thích. Mong mọi người sau khi đọc bỏ ra 1 giây để like cho ta nha. Yêu mọi người nhiều!