Chương 154
_________
Anh muốn cởi tất nhưng không thể phát ra âm thanh nào và cũng không thể chạm vào lá cây trong chậu nên rất khó khăn.
Chu Lẫm Nhiên bước lên lầu hai. Với vẻ mặt u tối và mím môi, y đang có tâm trạng rất tồi tệ.
Vì không thể tìm thấy cậu bé, sự kiên nhẫn của y đã đến giới hạn. Y không ngờ cậu bé lại thông minh và cũng kiên nhẫn đến vậy. Sau một thời gian dài, anh không gây ra một tiếng động nào. Đó là một điều rất khó khăn đối với một đứa trẻ bình thường.
Chẳng lẽ anh đã trốn thoát rồi sao? Không thể được. Ngoại trừ cửa chính, không có lối ra nào khác ở đây. Cửa chính cũng không thể mở dễ dàng và phải có chìa khóa của y.
Mặc dù nghĩ như vậy, Chu Lẫm Nhiên không khỏi tự hỏi liệu cậu bé đã trốn thoát rồi và nét mặt của y càng ngày càng đen.
Thừa Chí Chu cúi xuống sau chậu cây. Nhìn thấy Chu Lẫm Nhiên càng ngày càng gần, lại chỉ mới cởi một chiếc tất, không khỏi tái mặt. Anh lo lắng đến mức gần như không thở được.
"Ding Ding----"
Đúng lúc này, một tiếng chuông cửa khẩn cấp vang lên từ dưới lầu. Đồng thời, cũng có những tiếng gõ mạnh vào cửa chính. Bạch Cao Niên gọi từ bên ngoài: “ Thầy Chu! Thầy ơi! Chúng tôi đã tìm thấy Thừa Chí Chu rồi ạ! ”
!. Thử 𝘁hách 𝘁ì𝐦 𝘁ra𝒏g gốc, géc gô -- TRU MTRU𝐘ỆN.𝒱𝒏 --
Hai người trong phòng đều kinh ngạc. Thừa Chí Chu không hiểu. Làm thế nào cậu ta có thể được "tìm thấy"? Vẻ mặt của Chu Lẫm Nhiên hơi thay đổi, y vội vàng quay xuống lầu mở cửa và hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Thấy y đã rời đi, Thừa Chí Chu liền dùng cơ hội này cởi chiếc tất kia ra. Đi chân trần, anh chui vào một căn phòng khác và thở hổn hển.
Sao đã hai giờ rồi? Tại sao nó vẫn chưa kết thúc? Anh thực sự không thể làm điều này nữa!
Tinh thần anh như sắp suy sụp, trong lòng vô cùng dày vò. Anh chỉ có thể hy vọng rằng thời gian có thể trôi qua nhanh hơn. Có lẽ bởi vì những lời cầu nguyện của anh đã được nghe thấy, vào lúc này trên sàn nhà xuất hiện một dòng chữ đẫm máu thông báo rằng trò chơi đã kết thúc.
[Hai giờ là hết. Em đã thắng.]
Anh đã thắng…..? Anh đã có thể thoát khỏi Chu Lẫm Nhiên?
Là vậy sao. Vì vậy, anh ấy thực sự đã giành chiến thắng. Không cần trốn thoát nữa ……..
Thừa Chí Chu có chút sững sờ. Cơ thể cứng đờ của anh thả lỏng, cơ thể mềm nhũn khiến anh ngã quỵ xuống đất. Một lượng lớn dư chấn và sự kiệt sức ập đến với anh. Anh không còn có thể nhấc một ngón tay lên và thậm chí anh chỉ muốn khóc.
Một lúc sau, đột nhiên có tiếng vật gì nặng rơi xuống đất từ trên lầu truyền ra. Tiếp sau đó là tiếng bước chân dồn dập lên cầu thang và tiếng cửa nhanh chóng được mở ra. Họ có vẻ đang lo lắng tìm kiếm thứ gì đó.
Tại sao anh vẫn chưa trở về? Cho dù thắng trò chơi, anh vẫn phải đối mặt với Chu Lẫm Nhiên tên biến thái?
Thừa Chí Chu có chút hoảng hốt. Anh cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất và lùi về phía sau trong tiềm thức muốn trốn vào trong tủ quần áo.
"Lạch cạch."
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, một bóng người từ bên ngoài bước vào ———-
…………….
Trong biệt thự tối om, Bạch Cao Niên và Kỳ Thần đã đợi trong phòng. Người quay phim bị ngất trước đó cũng đã tỉnh dậy và đang ngồi dưới đất tuyệt vọng vì nghĩ rằng mình sẽ chết ở đây.
Sau khi Thừa Chí Chu lên lầu, lời nói đẫm máu dặn dò bọn họ không được đi ra khỏi phòng sau đó liền không còn xuất hiện nữa. Trên lầu cũng có vẻ rất yên tĩnh.
Kỳ Thần nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt. Môi dưới của y cũng chảy ra một chút máu vì cắn vào nó quá mạnh. Rõ ràng là y đang lo lắng cho tình trạng của Thừa Chí Chu.
So với y, Bạch Cao Niên dường như tương đối hờ hững. Sau khi im lặng một lúc lâu, anh ấy đột nhiên nhẹ nhàng nói: “Đàn em Thừa sẽ ổn thôi. Tất cả chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây một cách an toàn ”.
"Ah có manh mối nào về những hồn ma trong biệt thự này không?" Kỳ Thần mím môi hỏi. "Có thể là anh Chu Lẫm Nhiên chăng?"
"Tôi không biết." Bạch Cao Niên nói. Đôi mắt anh ta lộ ra một chút lạnh lùng không thể phát hiện ra khi anh ta nói điều đó một cách bình tĩnh. “Nhưng tôi nghĩ ……….. đó không phải là thầy Chu.”
————– Nếu Chu Lẫm Nhiên trở thành ác ma, y đã làm như vậy rất lâu rồi, y đã bị anh ấy giết chết rồi.
Rốt cuộc, anh ấy đã tự tay chôn xác Chu Lẫm Nhiên trong sân biệt thự này và đã dùng máu thịt của mình để trồng những bông hoa hồng xinh đẹp giống như cách mà Chu Lẫm Nhiên đã làm với những đứa trẻ đó.
Hơn nữa, khi anh họ của anh ta giết Chu Lẫm Nhiên, anh cũng đã giúp anh ấy.
Bạch Cao Niên cụp mắt xuống và một nụ cười nhạt nở trên môi.
Trên thực tế, anh ta làm sao có thể không biết Thừa Chí Chu? Anh ta không chỉ biết về anh, ngay cả sau khi anh họ của anh biến mất, anh ta vẫn tiếp tục theo dõi Thừa Chí Chu. Anh ta biết khá nhiều điều về anh.