Chương 157
_________
"!"
Thừa Chí Chu vô thức nắm lấy gáy cậu bé. Mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu. Em có thể tự đi ”.
Anh thực sự đang được bế công chúa! Thật là quá xấu hổ!!
"Không sao đâu. Em đi lại không tiện nên tôi sẽ cõng em ”. Thiếu niên cúi đầu cười với anh. “Em rất nhẹ. Tôi có thể bế em và tôi sẽ không để em ngã đâu ”.
Nhưng đây không phải là vấn đề liệu anh có ngã xuống hay không!
Thừa Chí Chu thà Bạch Nghiễm thả anh xuống thay vì bế anh. Nhưng không may, cánh tay của Bạch Nghiêm rất mạnh mẽ, và cậu đã giữ anh rất chắc chắn và vững. Như thế này, cậu bế cậu bé xuống cầu thang.
Bạch Cao Niên ngồi trên ghế sô pha ở tầng một. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu bé ngẩng đầu nhìn chỉ thấy ánh mắt thiếu niên vô cùng ôn nhu khi cậu cẩn thận bế cậu nhóc xuống cầu thang.
Ấn tượng của cậu về người anh họ là luôn lạnh lùng, ẩn dật và cậu chưa từng thấy anh họ mình có biểu hiện như thế này bao giờ. Cậu bé không kìm được mà ngồi thẳng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn hai người bước xuống cầu thang với đôi mắt mở to như vừa nhìn thấy một bóng ma.
Thừa Chí Chu nghĩ rằng Bạch Cao Niên đang nhìn anh với vẻ ngờ vực và anh hơi xấu hổ. Anh trực tiếp vứt bỏ tất cả những lời phàn nàn trước đó của mình và chỉ vùi mặt vào ngực cậu thiếu niên, giả vờ rằng anh không nhìn thấy gì.
“Anh ơi, anh …….”
Ánh mắt của Bạch Cao Niên rất phức tạp. Khi cậu bé muốn nói điều gì đó, một âm thanh kỳ lạ lại vang lên từ trên lầu. Có vẻ như có thứ gì đó đã rơi xuống đất và có cả âm thanh của một chiếc ghế kéo trên mặt đất.
"Chuyện gì vậy?"
Thừa Chí Chu có chút bất an. Anh nhìn lên và hỏi Bạch Nghiễm khẽ: “Đó là ……..người đã bắt cóc em?”
Anh không nhìn thấy Chu Lẫm Nhiên ở trên lầu hai. Âm thanh này có phải do tên biến thái đó tạo ra không? Bạch Nghiễm có trói y không?
"Đừng lo lắng."
Thiếu niên đặt anh xuống ghế sô pha và cười nhẹ với anh. Đồng thời, cậu liếc nhìn Bạch Cao Niên.
Bạch Cao Niên hiểu rất rõ ý nghĩa đằng sau nó. Cậu ta liền nói: “Không sao đâu, mọi người không phải lo lắng về chuyện đó. Tôi lên xem thử. ”Vừa nói xong, cậu đã chạy lên tầng hai. Cậu bước vào một căn phòng và âm thanh kỳ lạ đó ngay lập tức biến mất.
“Chúng tôi đã liên hệ với gia đình của em. Họ sẽ đến đây sớm. Em có thể thư giãn và chờ đợi họ ”.
Cậu thiếu niên mỉm cười khi nói điều này. Đồng thời, cậu vò tóc Thừa Chí Chu: “Mệt không? Có muốn ngủ một chút không? ”
Thừa Chí Chu lắc đầu. Anh không biết khi nào trò chơi sẽ kết thúc để làm sao anh có thể ngủ một cách thoải mái?
Nhưng bàn tay của cậu thiếu niên đó dường như có một loại ma lực nào đó và không mất nhiều thời gian để anh cảm thấy buồn ngủ. Anh nằm xuống và gối đầu lên đùi cậu thiếu niên. Cùng thiếu niên nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
………
Khi Thừa Chí Chu mở mắt ra lần nữa, anh thấy mình đã trở lại biệt thự ban đầu. Lúc này, bầu trời bên ngoài đã tối sầm lại và anh không thể nhìn thấy gì trong phòng. Chỉ có một mùi máu nồng nặc lan tỏa trong không khí.
Có phải hồn ma đã cho anh ra khỏi bức tranh?
Thừa Chí Chu sững sờ trong giây lát. Nhìn thấy hồn ma vẫn đáng tin cậy, anh đã có thể dập tắt sự e ngại trong lòng và thở phào nhẹ nhõm.
Anh mò mẫm dọc theo bức tường để tìm công tắc đèn. Tưởng chừng như không có gì thay đổi, nhưng khi anh quay lại và nhìn vào bức tường, anh ngạc nhiên khi thấy bức tranh đã biến mất, chỉ còn lại một mảng trắng trên tường cho thấy có thứ gì đó đã được treo ở đó từ lâu.
“…………..”
Một số bóng ma trẻ em nhìn ra từ phía sau giường. Họ lặng lẽ nhìn qua anh nhưng sẽ ngay lập tức thu người lại khi ánh mắt họ chạm nhau và chỉ để lộ ra một đôi mắt tò mò.
Nghĩ về những gì họ đã trải qua, Thừa Chí Chu cảm thấy rất buồn. Anh cố gắng nở một nụ cười nhẹ và vẫy tay chào họ. Thấy vậy, đôi mắt của những cậu bé ma sáng lên, chúng lại thò đầu ra nhìn như muốn đến gần anh.
[Quay lại đây.]
Những dòng chữ đẫm máu hiện ra trên mặt đất ngay lập tức khiến đám ma trẻ sợ hãi. Tất cả đều biến mất qua các bức tường và ngay lập tức, căn phòng trống rỗng.
[Em đã thắng.]
[Theo thỏa thuận, tất cả các em có thể rời khỏi đây.]
“Anh thực sự định để chúng tôi đi?
Nhìn thấy những lời nói đẫm máu đó, Thừa Chí Chu vẫn có chút nghi ngờ. Anh vẫn nhớ khoảng thời gian mà câu “Anh yêu em” được viết khắp phòng. Dường như nó chứa đầy sự điên cuồng và những cảm xúc xoắn xuýt, nhưng thay vào đó, con ma đã làm điều ngược lại và bình tĩnh nói rằng anh có thể rời đi.
Có một âm mưu đằng sau điều này?