Chương 305
_________
Bạch Nghiễm hướng tay của Thừa Chí Chu đặt bát xuống, xoay người anh lại. Cậu nhẹ nhàng mỉm cười hôn lên môi anh. Cậu giữ chặt đầu Thừa Chí Chu và hôn sâu hơn.
Thừa Chí Chu vừa lo lắng vừa ngại ngùng. Anh nhắm mắt lại, lông mi nhẹ nhàng run lên. Anh lúng túng đáp lại Bạch Nghiễm và cảm thấy bản thân đắm chìm trong ngọt ngào.
Nhưng họ hôn nhau chưa được bao lâu thì cánh cửa phòng bếp lại một lần nữa mở ra. Hai người nhanh chóng tách ra và thấy chính Joshua đã đi vào.
"Tại sao anh lại ở đây?" Thừa Chí Chu cố gắng che đậy mọi thứ bằng một vài tiếng ho. Anh quay lại và không dám nhìn thẳng vào mắt Joshua.
"Để xem em đang làm gì. Bọn tôi không cảm thấy thoải mái khi để hai người ở một mình với nhau nha." Người thanh niên tóc vàng mỉm cười, "Em nên mừng vì người bước vào là tôi và tôi đã ngăn không cho những người khác vào. Nếu tôi không ………."
Anh ta không nói xong nhưng ý nghĩa trong lời nói của anh ta đã hiển nhiên. Sau đó anh ta đưa tay lên và chỉ vào môi mình. Với đôi mắt cong cong, anh ta nói với Thừa Chí Chu: "Em nên đợi một chút trước khi ra ngoài. Nó vẫn còn hơi sưng."
"Khụ, khụ khụ ………!"
Thừa Chí Chu mặt đỏ bừng.
"Đừng trêu chọc em ấy." Bạch Nghiễm lạnh lùng nhìn Joshua.
"Tôi chỉ đang nói sự thật." Tóc vàng thanh niên nhún vai, "Cậu mau đi ra đi. Tôi về sau không thể ngăn cản bọn kia đâu."
Bạch Nghiễm không đáp lại. Joshua cũng không quan tâm. Anh ta bước ra khỏi bếp, trở về chỗ ngồi và tiếp tục trò chuyện với cha mẹ của Thừa Chí Chu. Bầu không khí rất hài hòa.
Thừa Niệm Yên ngồi cạnh Tô Linh. Cô đã nghĩ vì Tô Linh và mình bằng tuổi nhau, họ sẽ có thể hòa hợp với nhau, nhưng sau khi trò chuyện một lúc, cô nhận ra tính cách của Tô Linh khá hướng nội, và y dường như không thích giao tiếp. Mỗi lần cô nói mười câu, y chỉ nói một câu.
Y dường như thường xuyên nhìn vào bếp …
Thừa Niệm Yên không tức giận. Thay vào đó, cô quan sát các phong trào của thanh thiếu niên một cách rất thích thú. Khi cô thấy sự chú ý của cậu thiếu niên đang hướng đến nhà bếp, cô nghi ngờ y đang nhìn anh trai cô.
Tại sao y lại quan tâm đến anh trai cô như vậy?
Cô gái trẻ lẩm bẩm. Sau đó cô lấy một nắm kẹo bơ cứng trên bàn và đưa cho Tô Linh một ít. "Đây, muốn một cái không? Kẹo này rất ngon."
Tô Linh di chuyển tầm mắt. Trước khi có thể nhìn trực diện cô, y đã vô thức lắc đầu. Thừa Niệm Yên lại đẩy viên kẹo qua. Cô cười và nói thêm: "Anh trai em cũng thích ăn món này. Anh nên ăn thử đi".
"………..Cảm ơn."
Nhìn thấy viên kẹo trong tay, Tô Linh do dự một chút. Sau đó y đưa tay ra để nhận chúng. Cầm viên kẹo trong tay, y để ý đến bao bì và không thể không mở to mắt vì kinh ngạc.
Trong thế giới của mình, Chí Chu cũng thích ăn nhãn hiệu kẹo bơ cứng này.
Y giữ chặt lấy chiếc kẹo bơ cứng. Trái tim y bắt đầu đau nhói một cách khó hiểu. Y từ từ gỡ gói và đặt nó vào miệng. Trong khoảnh khắc, miệng y ngập tràn hương vị ngọt ngào của nó.
Đối với y, hương vị này quá ngọt. Giống như "Bạch Nghiễm", y tương tự không hiểu tại sao Chí Chu lại thích ăn thứ gì đó ngọt như vậy.
Nhưng điều này có nghĩa là, cho dù nó ở đâu, một số thứ không thể thay đổi?
Ví dụ. Chí Chu luôn thích cùng một loại kẹo bơ cứng.
Hay ví dụ như ……… Người mà anh hẹn hò là Bạch Nghiễm, không phải y.
Và sẽ không bao giờ là y ……..
"Hả? C-có chuyện gì vậy?"
Thừa Niệm Yên thấy đôi mắt của người con trai trước mặt cô bỗng đỏ hoe và trong giây lát cô không biết phải làm thế nào. Cô chưa bao giờ thấy một cậu bé nào khác khóc. Tại sao y lại khóc? Có phải vì nó quá ngọt?
Nếu Tô Linh ghét đồ ngọt nhưng y vẫn ăn nó vì cô nói anh trai cô thích nó... Điều này có nghĩa là y có tình cảm với anh trai cô?
Cô gái không thể không trở nên cảnh giác —— Cô nghĩ đến Ngô Gia Hiên. Người đàn ông này cũng thích anh trai cô.
Nhưng ngay cả khi y muốn có được mối quan hệ với anh trai cô, đó không phải là một việc dễ dàng. Họ sẽ cần phải vượt qua cô trước. Cô sẽ không dễ dàng để anh trai mình trở Thừa của người khác!
Nghĩ vậy, Thừa Niệm Yên nghi ngờ nhìn bạn bè của anh mình. Cô bắt đầu cảm thấy tất cả đều nguy hiểm. Tất cả dường như đều có ý định xấu với anh trai …
Bạch Cao Niên ngồi cách đó không xa chợt rùng mình. Anh có một cảm giác kỳ lạ.
Thừa Chí Chu rửa bát xong đi ra từ phòng bếp. Anh ngay lập tức nghe thấy mẹ mình một lần nữa hỏi câu hỏi đó.
"Tất cả các cháu đều độc thân? Các cháu có thích ai không?" Mẹ Thừa cười hỏi những người đến sau.
“Mẹ ………” Thừa Chí Chu gọi bà. Anh bất lực nói, "Đừng hỏi những thứ này nữa."
Anh lo lắng về việc nó có thể gây ra một điều gì đó khủng khiếp…..
Mẹ Thừa phàn nàn: "Hỏi sao vậy? Nếu họ không muốn trả lời, Tiểu Linh và những người khác chỉ có thể không trả lời. Mẹ ép họ họ không?"
Nhưng dù nói vậy nhưng vẻ mặt mong đợi của bà khiến những người khác khó mà từ chối được.
"Cháu có thích một người." Tạ Nguyên Hoài khẽ gật đầu. Anh nhanh chóng liếc qua Thừa Chí Chu trước khi lịch sự trả lời.
"Cháu cũng thế." Chú rể cười nói: "Cháu sớm gả cho em ấy ———- Oái oăm, cậu làm sao vậy?" Hắn trừng mắt nhìn Joshua, người đột nhiên nhéo hắn. Tuy nhiên, sau đó không để ý đến hắn.
Chú rể sắp nổi giận nhưng mẹ Thừa đã vui vẻ chúc mừng nên hắn không dám bùng nổ. Hắn tiếp tục trò chuyện với mẹ Thừa ——— Lấy lòng mẹ vợ không bao giờ là sai.
"……….Vâng, cháu cũng vậy." Con ma mang dáng dấp của một thiếu niên nghiêm nghị gật đầu. Đồng thời lộ ra vẻ chán nản, "Nhưng cháu nghĩ em ấy có lẽ không thích cháu …….."
Mẹ Thừa thấy vậy cố gắng an ủi y: "Đừng lo lắng. Một người con trai tuấn tú như cháu, người mà cháu thích nhất định cũng sẽ thích cháu. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
"Cháu cũng có người mà cháu thích, nhưng không được đáp lại."
Joshua mỉm cười. Anh ta đáp lại và nói: "Nhưng cháu chưa bao giờ yêu cầu em ấy đáp lại tình cảm của cháu. Bởi vì cháu sợ thậm chí không thể làm bạn."