Hạ Khải lộ vẻ vui mừng: “Có thật không?”
Trần Đạm Nhã vẻ mặt tự hào: “Sao có thể không thật chứ? Chị gái con đang ngồi trên ghế chủ tịch của công ty có tài sản mấy trăm tỷ, dưới quyền là hàng trăm nhân viên. Sắp xếp một công việc cho con chỉ là một việc nhỏ.”
Nói xong, nhìn Hạ Niệm Chân một cái.
Hạ Niệm Chân đặt bát đũa xuống, hỏi: “Vậy em muốn làm vị trí nào?”
Hạ Khải ngả người ra sau, không chút do dự trả lời: “Làm nhân viên bình thường mỗi ngày làm việc không có gì vui, hay để cho em làm phó chủ tịch công ty đi, vừa có thể hỗ trợ chị trong công việc, lại vừa có tiếng nói.”
Nghe vậy, Vương Đông Quân đang ngồi ăn đối diện liền ho khan một tiếng.
Anh nghĩ rằng ngay cả Vũ Phát già dặn kinh nghiệm kia làm việc trong công ty hai mươi năm cũng chưa lên được phó chủ tịch, Cậu ta chỉ là một thằng nhóc mới lớn mà vừa mở miệng ra đòi làm phó chủ tịch rồi.
Thậm chí ngay cả quy luật kinh doanh cơ bản nhất của thị trường vật liệu xây dựng Hoa Hình sợ là cũng không biết.
Tính toán hay đấy.
“Sao mày không chết sặc đi.?”
Trần Đạm Nhã cau mày châm chọc nói với Vương Đông Quân.
Xong quay sang cưng chiều với Hạ Khải: “Con trai có chí hướng rất tốt. Con giỏi như vậy chắc chắn có thể làm được phó chủ tịch, rồi tất cả những doanh nhân trẻ xuất sắc của Hoa Hình sẽ phải bị ép xuống dưới.”
Hạ Đường cũng hùa theo: “Dù sao nó cũng là con của chúng ta, từ nhỏ đã thông minh, sau này nhất định sẽ làm được thành tựu lớn.”
Hạ Huy gật đầu tỏ vẻ tự tin: “Nhất định sẽ như vậy. Mấy ông chủ làm kinh doanh bây giờ không đủ đầu óc, không theo được xã hội hiện tại, khi con trở thành phó chủ tịch nhất định sẽ cho bọn họ biết thiên tài kinh doanh thực sự là như thế nào.”
“Ha ha. Đến lúc đó, người giàu nhất Hoa Hình và chủ tịch hiệp hội doanh nhân sẽ chả là gì trong mắt của con.”
Bốp bốp bốp.
Vợ chồng Hạ Đường đều vỗ tay biểu hiện đồng ý.
Thật không hổ là con trai của họ, có triển vọng.
Hạ Niệm Chân lúc này mới có chút lo lắng nói với Trần Đạm Nhã: “Mẹ, chuyện này có phải là hơi qua loa không? Hạ Khải vẫn còn nhỏ, ngay từ đầu đã đảm nhận một vị trí quan trọng như vậy.”
Cô chưa kịp nói xong thì đã bị Trần Đạm Nhã cắt ngang: “Này. Hạ Khải chỉ kém con ba tuổi. Con bây giờ đã trở thành chủ tịch của một công ty lớn, Hạ Khải làm phó chủ tịch cũng là chuyện bình thường, hơn nữa Hạ Khải từ nhỏ đã thông minh và lanh lợi hơn con, đừng nói chỉ là phó chủ tịch, kể cả làm chủ tịch cũng không vấn đề gì.”
“Chuyện này…“
Hạ Niệm Chân giọng điệu ngẩn ra.
Mặc dù cô ấy nuông chiều em trai mình, nhưng cô cũng biết rõ ràng năng lực của cậu ta đến đâu.
Không thích hợp làm phó chủ tịch một chút nào.
Hơn nữa, cô ấy chỉ mới tiếp quản tập đoàn được vài ngày, đã phải chịu những rắc rối cả bên trong lẫn bên ngoài rôi.
Bây giờ mà bố trí cho em trai vào làm phó chủ tịch, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Nhìn thấy Hạ Niệm Chân do dự, sắc mặt của Trần Đạm Nhã đột nhiên trầm xuống: “Như thế nào? Bây giờ có năng lực rồi, nên không muốn quan tâm đến sống chết của em trai sao?”
“Làm gì có?”
Hạ Niệm Chân giải thích nói: “Cũng chỉ là một công việc, sao lại thành vấn đề sống chết được? Con thực sự đang nghĩ cho Hạ Khải, dù sao bất kể công việc gì cũng là từ thấp nhất đi lên, kể cả việc trước khi tiếp quản chi nhanh công ty của bố, cũng từ làm nhân viên nhỏ mới lên đó thôi. Con tin rằng với năng lực của Hạ Khải, em ấy nhất định sẽ nhanh chóng thăng cấp từ nhân viên bình thường lên quản lý, nếu không có kinh nghiệm vững chắc, sẽ rất dễ bị thiệt thòi. “
Trần Đạm Nhã bị lời nói của Hạ Niệm Chân làm cho choáng váng, quay sang Hạ Khải nói: “Hạ Khải, chị gái con cũng nói có lý, tại sao con không bắt đầu làm từ nhân viên bình thường làm lên đi?”
Hạ Khải sắc mặt tối sầm lại, không vui nói: “Con không quan tâm, Con rõ ràng là sinh ra để làm quản lý, Tại sao con lại phải làm nhân viên bình thường chứ? Như vậy con với những người tầm thường kia có gì khác nhau chứ?”
Nói xong, trực tiếp đặt bát cơm xuống, khoanh tay không lên tiếng.
Như thể có người khác nợ cậu mấy trăm triệu không bằng.
Nhìn thấy điều này, trong lòng Vương Đông Quân cười gượng.
Hiểu rồi.
Tật xấu của cậu em vợ công tử bột này lại tái phát.
Từ khi Hạ Khải còn nhỏ, tâm tính còn non nớt, chỉ cần gặp phải chuyện không như ý, cậu ta sẽ dùng cách trút giận trẻ con này.
Những lúc như này Trần Đạm Nhã đều dỗ dành cậu ta.
Vì vậy, bà ta tức giận hét vào mặt Hạ Niệm Chân: “Nhìn đi. Chỉ vì con ích kỷ mà Hạ Khải còn không ăn cơm được nữa. Dù sao mẹ cũng không quan tâm, con nhất định phải thu xếp cho Hạ Khải làm phó chủ tịch.”
“Mẹ. Việc sắp xếp vị trí cấp cao này của công ty không phải chuyện nhỏ, nhất là con mới tiếp quản vị trí này của công ty, mẹ cũng hãy hiểu cho khó khăn của con.”
“Hiểu cái rắm.”
Trần Đạm Nhã trừng mắt: “Đừng già mồm nữa. Như này là biết rồi, hẳn là con bị con sói mắt trắng Vương Đông Quân kia làm hư, bắt đầu muốn tách ra bên ngoài. Ngay cả em trai ruột của mình cũng không quan tâm, có còn giống một người chị không?”
“Con…“
Hạ Niệm Chân oan ức.
Chuyện này liên quan gì đến Vương Đông Quân?
Rõ ràng chính là mẹ không nói lý lẽ.
Trần Đạm Nhã không được không thôi nói tiếp: “Hôm nay Tôi sẽ nói tại đây. Đừng tưởng rằng bây giờ cô đã là chủ tịch của một công ty lớn, dù sao cô cũng đã từ trong bụng tôi ra, cô nhất định phải nghe lời tôi. Đừng có nói là cho Hạ Khải làm phó chủ tịch, Cho dù bắt phải đem cả công ty giao cho nó thì cô cũng phải thành thật mà đi làm, biết chưa? “
Liên tiếp các câu nói khó nghe khiến Hạ Niệm Chân ngồi trên ghế phải rất lâu mới bình tĩnh được.
Mặc dù từ nhỏ cô đã biết rằng mẹ cô thiên vị với Hạ Khải, nhưng ít nhiều vẫn có chừng mực.
Rốt cuộc, vẫn chưa đến mức cô cung cấp cho em trai học đại học và phải đi làm kiếm tiền nuôi gia đình.
Nhưng những gì Trần Đạm Nhã nói vừa rồi thực sự rất đau lòng.
Ngay cả Hạ Đường cũng không chịu nổi nữa, ở bên cạnh thì thào khuyên nhủ Trần Đạm Nhã: “Như vậy có hơi quá không?”
Trần Đạm Nhã tức giận mắng mỏ: “Cút sang một bên đi, không phải việc của anh.”
Hạ Đường lập tức ngoan ngoãn câm miệng.
“Cô đã nghe những gì tôi nói chưa?” Trần Đạm Nhã tiếp tục hét vào mặt Hạ Niệm Chân
Lúc này Hạ Niệm Chân tính tình có phần ương ngạnh cuối cùng cũng không kiềm chế được tính tình, trực tiếp phản bác lại: “Về phương diện pháp luật, mẹ không có quyền thay con đưa ra quyết định đối với công ty, dù là vì nhân viên của công ty hay vì lợi ích của công ty, con cũng không thể tùy tiện mạo hiểm.”
“Ô. Cô còn dám cãi lại?”
Trần Đạm Nhã tức giận đến mức nhếch mép.
Tát thẳng vào mặt Hạ Niệm Chân.
Hạ Niệm Chân thẳng cổ cũng không tránh.
Nhưng mà khóe mắt đã muốn chảy xuống nước mắt.
Khi lòng bàn tay sắp rơi xuống mặt Hạ Niệm Chân, Vương Đông Quân đột nhiên vươn tay, nắm lấy cổ tay của Trần Đạm Nhã.
“Mày làm gì thế? Buông bàn tay bẩn thỉu của mày ra ngay.”
Trần Đạm Nhã vẻ mặt ghê tởm quát to.
Vương Đông Quân coi như không nghe thấy, quay đầu sang Hạ Niệm Chân dịu dàng nói:“Bà xã, không phải chỉ thu xếp công việc quản lý cho em trai thôi sao? Phó chủ tịch có chút khó khăn, nhưng sắp xếp một vị trí giám đốc anh cảm thấy không phải vấn đề lớn, với tài năng của cậu ấy, chắc chắn có thể gánh vác được. Em nghĩ sao?”
Nói xong, nháy mắt với cô ấy.