"Khụ khụ. Chuyện là vầy, bạn học anh hơi bận bịu tý nên gần đây cứ bay ra nước ngoài công tác suốt không có ở đây, khi nào cậu ấy về và sắp xếp được thời gian thì anh sẽ hỏi chuyện mời cơm sau, ha ha." Vương Đông Quân cười khổ giải thích.
"Thôi được rồi." Hạ Niệm Chân hơi thất vọng chu miệng: "Thảo nào sáng nay chúng ta lại không thấy người đó trong buổi họp cạnh tranh gói thầu mà lại để phó tổng giám đốc Huỳnh đứng ra điều hành mọi chuyện."
Thấy thái độ của Hạ Niệm Chân, Vương Đông Quân khá là tò mò hỏi: "Ồ, nghe có vẻ như em đang để ý để tứ gì với bạn học anh thì phải đấy nhỉ?
"Anh đi chết đi." Hạ Niệm Chân trợn trừng mắt nhéo cánh tay anh thật mạnh rồi lại nghiêm túc nói: "Anh nghĩ Hạ Niệm Chân này là loại phụ nữ thế nào vậy? Tuy chúng ta vẫn chưa quan hệ vợ chồng với nhau trong suốt ba năm kết hôn như một khi chưa ly hôn thì em vẫn cố không vi phạm luật hôn nhân và gia đình. Anh rõ chưa hả?"
"Biết rồi, biết rồi."
"Hừ. Thế còn nghe được." Hạ Niệm Chân rụt tay về: "Ăn no rồi, em lên lầu tắm rửa cái cho nhẹ người đây, anh dọn bàn đi."
Cô để lại những lời đó rồi đứng dậy đi về phía nhà tắm.
Vương Đông Quân ngồi bên bàn ăn cười khổ.
Thật ra anh định nói rằng dù Hạ Niệm Chân có thích chủ tịch mới của bất động sản Vạn Lộc cũng chẳng sao cả, vì đằng nào người đó cũng là anh thôi. Tự cắm sừng mình vẫn còn ngon nghẻ hơn bị cắm sừng chán.
Nhưng câu trả lời của thực ra Hạ Niệm Chân vẫn làm anh thấy hết sức bất ngờ và cực kì cảm động.
Ha ha. Cưới được người vợ thế này đúng là đáng đồng tiền bát gạo.
Vương Đông Quân vui như mở cờ trong bụng đi dọn đĩa thức ăn thừa rồi thả chén đũa vào bồn rửa.
Chẳng mấy chốc Hạ Niệm Chân đã tắm xong và quấn khăn tắm bước ra.
Dù sống dưới mái hiên này ba năm nay rời nhưng ánh mắt Vương Đông Quân vẫn bị Hạ Niệm Chân thu hút như lần đầu tiên, từ vẻ ngoài xinh đẹp cho đến cốt cách bên trong đều hoàn hảo không chút tì vết. Sau khi tắm xong cô lại càng giống đóa hoa sen trong sáng và thuần khiết vươn lên khỏi mặt nước.
Chỉ là vẻ đẹp đó trong mắt Vương Đông Quân chẳng khác gì hàng trưng bày, được ngắm nhưng không được táy máy chạm tay vào.
Hạ Niệm Chân không để ý tới ánh mắt Vương Đông Quân đang nhìn mình chằm chằm.
Cô ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo chân nói với anh: "Đứng đó ngơ ngác làm gì thế? Mau qua đây lấy máy sấy thổi tóc cho em đi."
"Hả? À được được." Vương Đông Quân luôn miệng đáp, anh nhanh chân chạy sang tìm máy sấy rồi bắt đầu thổi khô tóc cho Hạ Niệm Chân.
Vù vù vù.
Hương hoa thơm ngát trên mái tóc Hạ Niệm Chân theo gió bay vào mũi anh, ngửi thử chút thôi là đủ để anh say đắm.
Bấy giờ, Hạ Niệm Chân đang cúi đầu vuốt tóc lại cho vào nếp và từ góc độ này anh có thể nhìn thấy chiếc khăn tắm. Chậc chậc. Trông dáng người cô mảnh mai thon thả là thế nhưng vẫn có những chỗ căng tròn bắt mắt đến lại. Nói chung là chắc chắn sau này anh với mấy đứa con nhà mình có thể 'ăn' thật 'no nê'.
"Hỏi anh chuyện này được không?" Hạ Niệm Chân đột ngột lên tiếng ngắt ngang mạch suy nghĩ của Vương Đông Quân.
"Chuyện gì cơ?"
"Tuy bạn học cũ anh là chủ tịch bất động sản Vạn Lộc và anh cũng gom đủ mấy chục tỷ đưa cho nhà họ Hạ nhưng em vẫn thấy anh quá liều, quá mạo hiểm khi ký kết bản thỏa thuận cá cược đó với đám người kia. Với lượng vật liệu xây dựng bất động sản Vạn Lộc yêu cầu, thật lòng em không thể nghĩ ra được một công ty nào có thể cung cấp đủ số lượng đó ngoài Vạn Lộc. Với năng suất của công ty chi nhánh em đang phụ trách thì ba tháng còn làm không được nữa là ba ngày, rốt cuộc anh định hoàn thành nó thế nào đây?"
Vương Đông Quân chẳng nói chẳng rằng, im lặng đứng sấy tóc.
"Em đã thử nghĩ ra một cách đó là dùng tiền mua lại hết tất cả vật liệu xây dựng từ các công ty khác để đạt đủ chỉ tiêu về số lượng chúng ta đang cần nhưng đó là một số tiền khổng lồ mình không hề có đủ. Hơn nữa anh chỉ báo giá cho người ta một ngàn bảy trăm năm mươi tỷ thôi. Ầy... Có mấy lời không được hay ho lắm nhưng em vẫn phải nói thẳng, lần này anh đã hành động quá nông nổi rồi..."
"Thuyền đến đầu cầu tự động thẳng. Em hãy tin anh." Vương Đông Quân tự tin nói.
"Hứ." Hạ Niệm Chân bĩu môi: "Tới lúc nào rồi vẫn còn mạnh miệng, dù bạn học cũ anh là chủ tịch của bất động sản Vạn Lộc thì đây cũng không phải là chuyện người ta nói giúp là giúp được. Thôi để em tự nghĩ cách vậy, làm hết sức mình rồi ngồi nghe ý trời thôi. Hạ Niệm Chân sẽ không bị đánh bại dễ dàng thế đâu"
Nói xong cô còn giơ cánh tay trắng như tuyết lên rồi siết lại thành nắm đấm quơ quơ và tất cả đều lọt vào mắt Vương Đông Quân, anh chỉ thấy cô gái này thật đáng yêu.
"Sấy thế là được rồi. Sáng mai còn phải dẫy sớm nữa, nếu bên công ty anh không bận bịu lắm thì sang công ty em giúp đỡ tí nhé."
"Được luôn."
Hạ Niệm Chân chỉnh lại chiếc áo tắm trên người rồi lên phòng ngủ. Đi được nửa đường thì cô bỗng dừng lại và quay sang nhìn Vương Đông Quân, hai má đỏ ửng lên theo kiểu đáng ngờ nào đó, nói: "Nếu chúng ta có thể vượt qua khó khăn chông gai lần này thì đến tối anh đừng ở bên phòng nhỏ nữa, chuyển... chuyển đến phòng em đi..."
Nói xong lập tức bước vội lên cầu thang và biến mất sau cánh cửa phòng ngủ để lại Vương Đông Quân đứng bơ vơ một mình dưới phòng khách cười ngu nhưng đầy hạnh phúc bất ngờ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hạ Niệm Chân lái xe đưa Vương Đông Quân đến công ty chi nhánh.
Đây là một chi nhánh nhỏ nằm trong căn nhà hai tầng bé tí nhưng phía sau có khu nhà xưởng rộng trên dưới hai ngàn mét vuông chuyên sản xuất các loại vật liệu xây dựng.
Cả công ty chỉ có tổng cộng ba mươi nhân viên chia nhau làm việc trong các bộ phận như tiêu thụ, mua nguyên liệu, thiết kế, tài vụ tính luôn quản lý. Vài năm trước, công ty bé cỏn con này chỉ có tầm sáu đến bảy người và năm nào cũng đắm chìm trong trạng thái thua lỗ.
Sau khi Hạ Đường để lại chiếc ghế của mình cho Hạ Niệm Chân thì mọi thứ mới đi vào quỹ đạo và trên đà phát triển đi đến ngày hôm nay, mở rộng ra tới quy mô này. Dù vậy, ở nhà họ Hạ thì Hạ Niệm Chân vẫn không được ai khen ngợi hay quan tâm.
Hạ Niệm Chân dừng xe lại và dẫn Vương Đông Quân vào công ty.
Đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức đưa Vương Đông Quân tới đây từ khi hai người kết hôn với nhau. Hồi đó Hạ Niệm Chân không muốn dẫn anh tới gặp mọi người vì sợ anh sẽ khiến mình sẽ xấu hổ không biết phải giấu mặt đi đâu.
"Chào chị Niệm Chân."
"Buổi sáng tốt lành nhé chị Niệm Chân."
Dọc đường đi, có rất nhiều người lướt vào chào hỏi Hạ Niệm Chân và cô cười gật đầu với từng người một.
Khi hai người đi mất rồi các nhân viên mới xì xào bàn tán ầm ĩ lên.
"Này. Người đàn ông vừa mới đi cùng với chị Niệm Chân là ai thế? Trông có vẻ trẻ trung lắm, mặt mũi cũng khá điển trai."
"Ha. Mấy cô không biết gì hết hả? Đó chính là người chồng ở rể nhà chị Niệm Chân tên Vương Đông Quân đấy."
"Cái gì cơ? Anh ta chính là Vương Đông Quân đó hả? Cái người nổi tiếng vô dụng chẳng biết làm gì ngoài bám váy đàn bà ấy hả?"
"Chậc chậc. Đàn ông đàn ang mà làm mấy chuyện đó đúng là mất mặt chết đi được."
Đang hóng hớt vui vẻ thì giọng nói đầy tức giận chợt vang lên: "Mới sáng sớm mà không ai chịu làm việc, đứng đó bàn tán sau lưng người ta làm cái quái gì thế?"
Tất cả mọi người cùng quay đầu lại, trông thấy cô gái vừa lên tiếng là Triệu Sương, trợ lý Hạ Niệm Chân. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao cao với đôi mắt to tròn xinh xắn, cực kỳ nhỏ nhắn và đáng yêu.
Họ bĩu môi quay về bàn làm việc của mình ngồi xuống, không tán dóc thêm gì nữa.
Triệu Sương bèn đi lên lầu hai và gõ cửa phòng làm việc Hạ Niệm Chân.
Nhìn thấy Vương Đông Quân đang ngồi trên sô pha, Triệu Sương cúi chào: "Chào anh Vương Đông Quân."
"Chào cô." Vương Đông Quân cưới đáp lời. Bản thân anh khá biết ơn Triệu Sương vì lần trước khi Hạ Niệm Chân bị bắt đi trao đổi với gã đàn ông kia như một món hàng thì Triệu Sương đã gọi điện thoại cho anh rất đúng lúc. Nếu không có Triệu Sương, anh cũng chẳng biết hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào.
Triệu Sương đưa xấp tài liệu cho Hạ Niệm Chân rồi nóng ruột nóng gan hỏi cô: "Chị Niệm Chân này, tồng giám đốc Triệu Ninh bên kia vừa mọi gọi điện báo là hợp đồng đã bị hủy bỏ và bắt đầu từ hôm nay họ sẽ không cung cấp nguyên vật liệu cho chúng ta nữa. Không chỉ ông Triệu Ninh mà còn mấy chỗ cung ứng nguyên vật liệu khác cũng gọi điện tới đói hủy bỏ hợp tác hai bên nên chắc chắn công ty chúng ta buộc phải ngừng sản xuất vì nguyên vật liệu khan hiếm. Chúng ta phải làm sao bây giờ đây chị?"