• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng hai mươi địa sản Vạn Lộc, văn phòng Tổng giám đốc.

Sau khi Vương Đông Quân đưa Hạ Niệm Chân về công ty con, bản thân đi thẳng tới công ty.

Huỳnh Khánh đứng ở trước bàn làm việc của Vương Đông Quân, cung kính báo cáo: "Theo tin tức tôi mới được biết, tài chính của tập đoàn họ Cao đã đóng băng toàn bộ, hàng loạt tài sản cố định đem ra thế chấp hay bán tháo, tất cả nhân viên phạm pháp liên quan đều bị khống chế, đồng thời lần này tập đoàn họ Đình cũng đã tỏ ý từ bỏ tư cách tham gia đấu thầu dự án bên chúng ta rồi."

"Tình hình Bùi Văn như thế nào?"

"Nhân chứng và vật chứng chứng minh Bùi Văn gây chuyện đâm chết người vô cùng xác thực, bây giờ đã bị bắt, sau khi chuẩn bị thủ tục cho quá trình khởi tố xong, dự tính sẽ phán ba đến năm năm tù giam có thời hạn."

Sống kiếp lồng sắt ba đến năm năm, mang ý nghĩa thế lực của Bùi Văn ở Hoa Hình sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.

Mấy chục năm kinh doanh toàn bộ đều ngâm nước nóng hết.

Nhưng so với Đình Thanh, ông ta cũng coi như là may mắn, chí ít nhặt được một mạng.

Thật ra ở trong lòng Vương Đông Quân, vẫn có chút kính nể với con người Đình Thanh này.

Tối hôm qua, trước khi anh rời khỏi Karaoke Hoa Anh Đào, để Đình Thanh và Đình Lân chọn một trong hai người làm nhân vật chính cho tiết mục tai nạn xe.

Cuối cùng Đình Thanh lại xung phong làm nhân vật chính, chắc chắn là muốn bảo vệ con trai.

Hổ dữ không ăn thịt con.

Nhưng Đình Thanh lại không may như Vương Ngọc, bị Bùi Văn đâm chết ngay tại chỗ.

Có lẽ nếu Đình Thanh không có đứa con hại cha kia, dựa vào thủ đoạn và năng lực của lão ta, thật sự có cơ hội tiến thêm một bước ở Hoa Hình nữa cũng nên.



Trong lòng cảm thán xong, Vương Đông Quân hỏi Huỳnh Vân: "Chuyện đấu thầu ngày mai đã sắp xếp thế nào rồi?"

"Đã sắp xếp xong hết rồi. Đối tượng tham dự đấu thầu lần này chỉ còn lại nhà họ Văn và nhà họ Hạ, chín giờ sáng ngày mai bắt đầu, địa điểm ở phòng họp lớp tầng mười của công ty chúng ta."

Vương Đông Quân gật đầu: "Tốt. Vậy lần đấu thầu này làm phiền chị chủ trì."

Huỳnh Vân sững sờ, vội vàng từ chối: "Tổng giám đốc Vương, lần đấu thầu này tổng quy mô hơn ba ngàn năm trăm tỷ, loại hợp tác thương nghiệp cỡ này vẫn là tổng giám đốc Vương tự chủ trì quyết định thì tốt hơn."

Vương Đông Quân lắc đầu cười nói: "Không sao, cô cứ làm là được, bản thân tôi có công việc khác, việc này cứ theo cô nói mà làm đi..."

Thành phố Hoa Hình, tập đoàn Văn Đình.

Là một trong những công ty vật liệu xây dựng lâu năm nhất thành phố Hoa Hình, thực lực của tập đoàn Văn Đình và tập đoàn họ Đình không kém nhau bao nhiêu. Mấy năm nay vẫn ở cục diện tranh chấp với nhau.

Nhưng sáng nay sau khi biết tin tức tập đoàn họ Đình sụp đổ, tập đoàn Văn Đình lập tức tổ chức hội nghị khẩn cấp.

Người giữ chức vụ chủ trì tập đoàn Văn Đình lúc bấy giờ là Văn Đình, vui mừng nhướng mày, nói với đám nhân viên cao cấp: "Không cần nói nhiều lời, hiện nay tập đoàn họ Đình đã xong đời rồi, tập đoàn Văn Đình chúng ta đã trở thành công ty buôn bán vật liệu lớn nhất thành phố Hoa Hình. Ngày mai địa sản Vạn Lộc bắt đầu đấu thầu, chờ sau khi giành được dự án đó, chuyện làm ăn của tập đoàn Văn Đình chúng ta ở Hoa Hình sẽ thêm phần kiên cố."

Nói xong, ánh mắt của ông ta liếc nhìn đám người trong văn phòng một lượt: "Đối với buổi đấu thầu ngày mai, mọi người thấy thế nào, có thể nói thoải mái."

Đám người rối rít nghị luận: "Giám đốc Văn, tôi muốn nói, lần này xác suất chúng ta trúng thầu đã là trăm phần trăm rồi. Dù sao nhà họ Đình sụp đổ, tôi thực sự nghĩ không ra ở Hoa Hình còn có một công ty nào khác có thể là đối thủ của chúng ta."

"Không sai. Cho dù những công ty vật liệu xây dựng kia có tham gia cộng lại cũng không phải đối thủ của tập đoàn Văn Đình chúng ta, giám đốc Văn, tất cả những chuyện này đều là công lao của anh đó."

"Đúng vậy đúng vậy, tàu lửa chạy nhanh đều nhờ đầu tàu, giám đốc Văn mới là nhân vật vị đại giành công của tập đoàn chúng ta."

Lời nịnh nọt này rồi đến lời nịnh nọt khác, khiến trong lòng Văn Đình đắc ý.

Ông ta giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, cười nói: "Khụ khụ. Tập đoàn Văn Đình có thể có hôm nay, cũng một phần nhờ vào công lao của mọi người, tuy giành được gói thầu này là điều chắc chắn, nhưng ngày mai chúng ta vẫn cần phải phái người đi. Thế này đi, để Lê Tiến đại diện tập đoàn Văn Đình qua đó được không?"

Nghe vậy, chàng thanh niên đẹp trai khoảng hai mươi hai lăm tuổi đang ngồi lập tức đứng lên, thần sắc vui vẻ nói: "Tôi nhất định sẽ không phụ lòng mọi người."

"Tốt tốt tốt. Có quản lý Lê đi thì mọi chuyện nhất định sẽ thành công."

"Giám đốc Văn thật là biết nhìn người, chúng ta phải học tập theo mới được."

Những nhân viên cao cấp còn lại liên lục nịnh nọt.

Trong bọn họ có ít nhất bảy tám người giữ chức vị cao hơn Lê Tiến.



Nhưng sở dĩ bọn họ lại nịnh nọt như thế, cũng là không có cách nào.

Bởi vì Lê Tiến là con rể tới ở rể nhà họ Văn.

Văn Đình tuy là người phong lưu, nhưng con cái chỉ có một đứa, hơn nữa là con gái một.

Tương lai chờ ông ta già đi, tất cả tài sản đều để cho con gái kế thừa.

Nhưng ông ta sợ con gái gả đi, tất cả tài sản này đều sẽ là của người khác.

Bởi vậy mới tìm con rể cho con gái, Lê Tiến.

Thằng nhóc này diện mạo không tồi, năng lực cũng rất tốt.

Tuy nói làm người có chút tự phụ, những điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện Văn Đình bồi dưỡng Lê Tiến.

Chính vì như thế, Lê Tiến mới có thể thăng chức trở thành quản lý thị trường của tập đoàn Văn Đình trong vòng ba năm.

Trở thành một trong những nhân viên cao cấp của tập đoàn Văn Đình.

Có thể nói là tương lai rộng mở.

Văn Đình hài lòng gật đầu: "Vậy thì vất vả con ngày mai đại diện tập đoàn Văn Đình đi qua đó một chuyến. Nhớ kỹ, tập đoàn Văn Đình chúng ta mặc dù thực lực không bằng địa sản Vạn Lộc, nhưng bây giờ tập đoàn họ Đình đã sụp đổ mất, chúng ta độc quyền vật liệu xây dựng ở Hoa Hình này, địa sản Vạn Lộc muốn tìm được một chỗ hợp tác cũng không dễ dàng. Nói cách khác, quyền chủ động thật ra là ở trong tay chúng ta, con hiểu ý ba không?"

Ánh mắt Lê Tiến sáng lên, liên tục gật đầu tỏ ý hiểu rõ.

Trong lòng thì quá kích động. Những năm nay, người ngoài thấy anh ta vẻ vang sáng sủa, nhưng vì trở thành con rể nhà họ Văn, trên lưng anh ta mang rất nhiều áp lực.

Có người mắng anh ta là đồ đàn ông vô dụng.

Có người châm biếm anh ta là thứ bám váy đàn bà.

Nhưng điều khiến anh ta không thể tiếp nhận nhất đó là, có người lén so sánh anh ta với đứa con rể vô dụng nổi tiếng nhất Hoa Hình - Vương Đông Quân.

Thứ kia làm sao có cửa so sánh với mình? Dựa vào đâu mà so sánh với mình?

Ha ha.



Đợi lần này mình giành được dự án này thì có thể không bị so sánh với Vương Đông Quân nữa rồi.

Thời gian nhanh đến ngày thứ hai.

Buổi đấu thầu hợp tác vật liệu xây dựng của địa sản Vạn Lộc năm nay cũng chính thức đến.

Sáng sớm, người nhà họ Hạ đã lái xe đến công ty địa sản Vạn Lộc rồi.

Ngay cả bà cụ Hạ cũng đi theo, có thể thấy được mức độ quan trọng của lần đấu thầu này.

Xe dừng lại ở bãi đổ xe ngoài cửa lớn công ty.

Sau khi Hạ Huy và Hạ Điệp bước xuống xe nhìn thấy cửa tòa cao ốc địa sản Vạn Lộc thì không khỏi nghĩ đến tình cảnh bi thảm mấy ngày trước.

Trong lòng tự nhiên sinh ra một sự tức giận.

Nhất là Hạ Điệp, lập tức liếc nhìn thùng rác ở rìa đường.

Lúc ấy cô ta ôm nó, nói lên những lời thoại xấu hổ đăng lên Tiktok.

Đoạn video này khiến cô ta nổi như cồn.

Dù bây giờ đã qua 24 giờ, video đã được xóa từ sớm nhưng mặt mũi của cô ta cũng không còn lại gì nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Điệp lại chửi mắng Vương Đông Quân một trận.

Sau khi bà cụ Hạ xuống xe, nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt không vui nhíu mày lại: "Con nha đầu chết tiệt Hạ Niệm Chân kia đâu? Không biết hôm nay là ngày gì, sao còn chưa qua đây? Chẳng lẽ muốn cút khỏi nhà họ Hạ sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK