Dù sao suy cho cùng Vương Đông Quân hiện tại cũng chỉ là một kẻ bán hàng nghèo hèn, nếu không dậy sớm đi làm thì còn đi đâu được chứ?
Trong căn phòng VIP một câu lạc bộ bậc nhất thành phố Hoa Hình, đây cũng là sản nghiệp của nhà họ Vương.
“Con trai, xem như ba năm qua chúng ta thiệt thòi con rồi.”
Đối diện là một người phụ nữ đã có tuổi, nhưng rất xinh đẹp.
Bà ta là mẹ của Vương Đông Quân, phu nhân nhà họ Vương - Trương Hoa Hi.
“Thiệt thòi? Ba năm? Thì ra bà cho rằng chỉ có ba năm.”
Ánh mắt Vương Đông Quân có chút thất vọng, lại lóe lên tia chán ghét lạnh nhạt.
“Xem như ba năm qua con được rèn luyện trước khi tiếp nhận của dòng họ Vương đi. Bây giờ cũng xem như là cơ hội…”
“Cơ hội? Hay là kẻ dự bị? Nếu anh trai quý hóa của tôi không ngồi tù, thì bà tìm tôi sao? Cả lão bà bà kia nữa… các người quan tâm tôi sao?”
Người phụ nữ xinh đẹp kia còn chưa nói hết câu đã bị Vương Đông Quân cắt lời.
“Con trai… chúng ta thực sự không có ý đó… chỉ là…”
Nói đến đây Trương Hi Hoa lại bật khóc, cảm giác như vô cùng đau lòng.
“Chỉ là? Chỉ là năm đó mặc kệ anh trai truy sát tôi, sinh nhật hàng năm chỉ có anh ta với các người. Nói cho đúng, thì anh ta với các người mới là gia đình!”
“Mà tôi… chỉ là một kẻ dư thừa không đáng có.”
Vương Đông Quân càng nói càng nhớ lại quá khứ đau thương kia, rồi lại nghĩ tới Hạ Niệm Chân.
Ánh mắt anh trở nên kiên định hơn.
“Cho nên, tôi đồng ý nhận trách nhiệm thừa kế này, là muốn lấy lại những gì xứng đáng là của tôi.”
Mà lúc này, Trương Hi Hoa cũng dừng khóc, nhìn đứa con trai thứ của mình, cảm giác vô cùng xa lạ.
Anh không còn là đứa trẻ luôn muốn lấy lòng họ nữa, bà ta nhớ lại đoạn thời gian lúc trước, Vương Đông Quân luôn lấy lòng họ như thế nào.
Chỉ là hiện tại bà ta vẫn cho rằng, đứa con trai lớn là do không may, thực lực cùng sự yêu tú hơn Vương Đông Quân rất nhiều.
Nếu không vì hoàn cảnh bức thiết thì họ đâu cần tới thành phố Hoa Hình bé tẹo này.
“Sắp tới nhà họ Vương mở ra công ty bất động sản ở đây. Con trước tiên quản lý cái này đi, dù sao bà nội cũng rất nhớ con.”
Nói đến đây, Trương Hi Hoa tuy vẫn còn khóc thút thít nhưng ánh mắt lóe lên tia tính toán.
Vương Đông Quân nghe vậy cũng gật đầu, trong anh đang hồi tưởng lại quá khứ lúc trước, một đứa bé luôn nỗ lực chỉ để lấy lòng gia đình, lấy lòng bà nội kia.
Nhưng kết quả?
Nhà họ Vương luôn cho rằng anh trai là người ưu tú nhất, mà đứa bé trai con thứ kia chỉ là kẻ dư thừa.
Đến một ánh mắt cũng không thèm nhìn, người hầu trong nhà cũng có thể coi thường anh.
Trong lòng anh âm thầm lên kế hoạch, một mình anh cũng không thể làm gì được, nếu như có thế lực nhà họ Vương thì khác.
Anh sẽ xây dựng một thế lực mà ngay cả nhà họ Vương cũng phải nể sợ.
“Được, tôi đồng ý. Tôi còn xa lạ thủ đoạn của lão bà nhà họ Vương sao?”
Dứt lời, anh đứng lên định đi.
“Con…”
Trương Hi Hoa cảm thấy không hề nắm bắt được chút tình cảm nào từ Vương Đông Quân.
Lòng bà ta hơi thất vọng.
“Đừng gọi tôi tình cảm như thế! Nói với bà ấy, tôi sẽ trong thời gian ngắn làm cho công ty bất động sản kia đứng đầu ở đây. Thử thách gì đó… cứ chờ đi.”
Anh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Đứng trước mẹ mình, anh cũng không còn thấy một chút thâm tình nào nữa cả.
Nhìn bóng dáng Vương Đông Quân đi khuất. Trương Hi Hoa thở phào bấm điện thoại gọi cho ai đó.
“Mẹ, nó đồng ý.”
Giọng nói có nhiều hơn là tôn kính cùng sợ hãi.
“Hừ, nếu không phải anh nó ngồi tù thì chúng ta cũng không cần để ý tới nó. Nếu nó không thể vượt qua được thử thách này, thì dù có hiến cả tài sản nhà họ Vương cho từ thiện cũng không cho nó một đồng.”
Bà nội Vương giọng nói uy quyền, vẫn là bìa xích đứa cháu này.
Mà Trương Hi Hoa nhiều năm không cận kề Vương Đông Quân, sớm đã không có cảm giác gì, bà cũng cảm thấy Vương Đông Quân quả thực không bằng con trai lớn của bà.
Lúc này, biệt thự lớn nhà họ Hạ.
Bà nội Hạ ngồi uy quyền ở giữa sảnh lớn, tập hợp tất cả các thành viên nhà họ Hạ để bàn tính chuyện trọng đại.
“Mọi người xem đi, công ty Minh Khuê thuộc nhà họ Vương ở kinh đô vừa công bố ra mắt đã mua hết tất cả khu đất phía Tây. Chúng ta dù sao cũng chuyên kinh doanh ngành xây dựng, đây là cơ hôi… chỉ là…”
Nói đến đây bà nội Hạ có chút nhíu mày.
“Bà nội, cứ nói thẳng ạ, chúng ta ở đây sẽ cùng giúp nhà họ Hạ vững mạnh, sao có thể để bà nội lo lắng một mình.”
Hạ Bân Úy luôn được lòng bà nội Hạ là vì nguyên do này.
Bất cứ thời điểm nào, hắn nói ra câu nào cũng như là đang để tâm đến sức khỏe của bà nội, lấy lòng bà ta.
Mà người càng già thì càng thích như thế, đặc biệt bà nội Hạ lại càng thích hắn ta.
“Ừm… đây chính là cơ hội cho chúng ta. Nhà họ Vương kia thế lực đến tiềm lực rất lớn. Chỉ cần trở thành đối tác lâu dài ở dự án phía Tây kia, chúng ta sẽ có cơ hội thành một gia tộc bậc nhất thành phố Hoa Hình này.”
“Nhưng mà… Hạ gia chúng ta biết nghĩ vậy thì những gia tộc khác cũng sẽ nghĩ tới.”
Nói đến đây, bà nội Hạ lại thổn thức nhớ tới số hồi môn hỏi cưới kia.
“Nếu như người đưa sính lễ bên nhà họ Vương hôm trước là nhà họ Vương của công ty Minh Khuê thì tốt rồi.”
Mà những cô gái đến tuổi của Hạ gia lúc này lại không ngừng mơ mộng, mặc kệ là ai thì số sính lễ cùng hồi môn kia đủ cho họ vững chân một đời.
“Em họ Niệm Chân, em xem nên làm gì đi chứ? Công ty nhỏ của em đã chẳng đóng góp gì cho nhà họ Hạ chúng ta, giờ có phải nên ra chút lực đi.”
Ánh mắt hả hê của Hạ Bân Úy nhìn về phía Hạ Niệm Chân.
“Nếu bà nội không chê, con sẽ đến trước công ty Minh Khuê chờ đợi xin hợp tác.”
Vừa lúc này, điện thoại của Hạ Niệm Chân run lên, là tin nhắn Vương Đông Quân nhắn cho cô.
‘Tìm cơ hội đích thân đến hợp tác cùng Minh Khuê.’