Bây giờ ở Hoa Hình cùng mình có quan hệ tốt như thế, và có thể đến tham dự buổi khai trương, Vương Đông Quân có thể nghĩ đến Như Hiền.
Cũng chỉ có cô ấy mới hâm hâm làm chuyện này.
Vả lại, trước đó Trần Minh đã nói rằng anh ta sẽ mời Như Hiền đến tham gia sự kiện khai trương.
Vì vậy, Vương Đông Quân không nói gì.
Muốn Như Hiền tự đùa giỡn một mình.
Bầu không khí im lặng và có chút xấu hổ trong mười giây.
Người đứng phía sau dường như có chút sốt ruột, tức giận nói: “Này. Đồ ngốc? Mau đoán xem tôi là ai."
Vương Đông Quân bất đắc dĩ thở dài nói: “Cô chủ Như, cậu đừng đùa giỡn nữa được không? Tôi buổi sáng còn chưa ăn, còn đang đói đây."
“Cô chủ Như là ai? Đoán lại xem.” Người phía sau không thừa nhận.
“Ồ, đây là cậu ép tôi. Nếu không buông tay, đừng có trách tôi mạnh tay đấy.”
“Không buông tay.”
“Xem đây.”
Đang nói, Vương Đông Quân bỗng nhiên duỗi tay phải ra sau.
Trực tiếp nắm được lấy má cô ấy mà vặn nhẹ.
“Ôi. Đau quá.”
Cô gái đứng đằng sau kêu đau.
Cuối cùng đã buông đôi tay đang che mắt Vương Đông Quân.
Trong quá trình duỗi người về phía sau, phần nhô ra trước ngực vô tình chạm vào tay Vương Đông Quân.
“Mẹ ơi.”
Cái gì vậy.
Vương Đông Quân rất sửng sốt.
Không xong rồi.
Vui đùa hơi quá rồi.
Nhanh chóng đứng dậy, quay đầu xấu hổ cười: “Hừ. Tôi đã bảo buông tay ra, cậu lại không nghe, bây giờ…”
Nhưng khi anh nhìn rõ người trước mặt, lập tức trợn tròn mắt.
Bởi vì cô ấy không phải là Như Hiền.
Mà là một cô gái trẻ anh chưa từng gặp bao giờ.
Khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, mặc dù tuổi không lớn, nhưng bất kể dáng người hay khuôn mặt đều rất xuất sắc.
Đôi giày trắng nhỏ, váy nhỏ, toát lên sức sống của tuổi trẻ.
Đặc biệt trên người có loại khí chất nào đó, chỉ có những người sinh ra ở nhà giàu mới có.
Lúc này, cô gái kia cũng trợn tròn mắt, kinh ngạc che miệng nói: “Anh không phải là anh Tạ Văn. Anh là ai?”
Vương Đông Quân xoa gáy, xấu hổ trả lời: “Tôi… Tôi tới đây tham gia bữa tiệc, tôi tên là Vương Đông Quân, thực sự xin lỗi, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cô là bạn của tôi, cho nên mới hay mạnh tay."
Nghe vậy, cô gái bên kia lắc đầu liên tục: “Không, không. Tôi mới là người phải xin lỗi, là tôi nhận nhầm người nên đã làm cho anh bối rối."
Nói xong, cô gái cúi đầu xin lỗi Vương Đông Quân.
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn bỏ bừng vì ngượng ngùng
“Không sao. Không sao.”
Vương Đông Quân xua tay.
Anh vốn không phải người giỏi nói chuyện với con gái, nên không muốn tiếp tục câu chuyện nữa, vì thế lấy cớ nói: “Thôi được rồi, tôi còn có chút việc, chuyện này bỏ qua đi.
Nói xong câu nói này, anh xoay người đi về phía vị trí bên trong.
Nhìn bóng lưng của Vương Đông Quân, cô gái lấy tay vỗ ngực, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Lúc này, phía sau có người hỏi: “Em đứng đây làm gì?"
Quay đầu lại.
Cô ấy thấy một thanh niên mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, gương mặt trông khá giống với cô ấy, cười nói.
Cô gái nắm chặt bàn tay trắng hồng đấm vào ngực anh ta, tức giận nói: “Anh đã đi đâu đấy?"
“Anh đi vệ sinh, có chuyện gì vậy?”
“Hừ. Đều tại anh mặc quần áo thể thao cùng màu với người khác làm em nhận nhầm người, xấu hổ chết mất.”
Nam thanh niên rất cưng chiều xoa đầu cô gái: “Đừng giận nữa, chờ bữa tiệc kết thúc anh đưa em đi mua sắm, hôm qua buôn bán lời được ba mươi năm tỷ, hẳn là đủ cho em rồi."
Cô gái bĩu môi, có chút hài lòng nói: “Cũng gần đủ rồ."
Nói về Vương Đông Quân, sau khi trải qua cảnh tượng xấu hổ vừa rồi, đã đi được rất xa.
Thuận tiện gửi cho Như Hiền một tin nhắn: “Hôm nay khai trương công ty của Trần Minh, không mời cậu tham gia sao?"
Ngay sau đó, Như Hiền trả lời: “Hôm nay tôi đang làm giấy tờ liên quan để mở một cửa hàng thú cưng, không có thời gian tới đó. Thế nào, có người nào đó không chịu được cô đơn sao?” “Biểu cảm nhếch mép"
“Cút đi.”
“Hừ. Vậy mà bảo tôi cút, người ta sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa.”
Vương Đông Quân không trả lời.
Hơn mười giây sau, Mai Như Hiền gửi tin nhắn tới: “Thật sự là không để ý đến tôi?"
“Đúng vậy.”
“Đừng có giận dỗi chứ, chị đây sẽ tặng quà cho cậu.”
Sau đó, Như Hiền đã gửi hơn mười bức ảnh tự chụp cho Vương Đông Quân.
Một nửa trong số đó là những bức ảnh đang tập yoga, dáng người rất cân đối, chỗ nào cần đẹp thì đẹp, chỗ nào cần lồi thì lồi.
Một nửa bức ảnh còn lại thì riêng tư hơn một chút, kiểu không tiện cho người khác xem.
Vương Đông Quân cũng là đàn ông, nhìn thấy những bức ảnh này chắc chắn sẽ có chút nóng lên.
Như Hiền lại nhắn tiếp: “Biết là vợ của cậu sẽ không cho động vào người, tìm phim trên mạng lại phiền phức, cho nên là bạn bè đành phải hy sinh chính mình, cung cấp cho cậu tư liệu sống, nhưng tôi khuyên một câu, đừng có làm quá đà, tổn hại sức khỏe, không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
Vương Đông Quân: “…"
Mẹ nó.
Người phụ nữ này có can đảm quá không?
Mỗi ngày đều suy nghĩ gì vậy?
Ngay khi Vương Đông Quân đang định phóng to ảnh chụp điện thoại và xem xét kỹ lưỡng, bên cạnh vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Anh Vương?"
Ngẩng đầu lên.
Anh thấy một người phụ nữ xinh đẹp, trưởng thành đang nhìn mình.
Người này Vương Đông Quân đã gặp qua một lần, chính là Lê Vy, tổng giám đốc khách sạn Hồng Ánh.
Vương Đông Quân vội vàng thoát ảnh trên điện thoại ra, giả vờ bình tĩnh vươn tay: “Thật là trùng hợp, tổng giám đốc Lê. Không ngờ lại gặp cô ở đây."
Vừa nói xong, Vương Đông Quân thầm nghĩ là nói sai rồi.
Cô ấy đang làm việc tại khách sạn Hồng Ánh, mình đến đây đương nhiên chắc chắn sẽ gặp được cô ấy.
Nhưng mà Lê Vy bắt tay Vương Đông Quân rất tự nhiên, cười nói: “Anh Vương dạo gần đây như thế nào?"
“Dạo này vẫn như vậy.”
Vương Đông Quân buông tay Lê Vy ra, nói tiếp: “Thật ra, tôi vẫn luôn muốn cảm ơn cô, lần trước sau khi tôi rời đi, cũng là cô đã khuyên nhủ bà xã của tôi, nếu không có một số việc phải mất công giải thích."
“Đều là bạn bè, đừng khách sáo chuyện này. Hơn nữa, tôi và Niệm Chân có cảm giác mới quen như đã thân, hôm qua tôi đã hẹn cô ấy mấy ngày nữa cùng đi mua sắm đây.”
“Để cô ấy đi đi lại lại nhiều cũng tốt, nếu không cô ấy cứ điên cuồng làm việc, chỉ sợ là sẽ sinh bệnh.”
Đang nói chuyện, Lê Vy đột nhiên liếc nhìn về hướng khác, cảm thán nói: “Trần Minh này mặt mũi đúng là rất lớn, ngay cả cô chủ cùng cậu chủ của nhà họ Tạ đều đến đây."
Nhìn theo ánh mắt của Lê Vy, Vương Đông Quân trông thấy một nam một nữ đang nói chuyện với nhau ở phía xa.
Vương Đông Quân nhận ra cô gái kia, chính là vừa nãy nhầm tưởng cô ấy là Như Hiền.
“Bọn họ là người nhà họ Tạ?”
Lê Vy gật đầu: “Đúng vậy. Cháu trai Tạ Văn và cháu gái Tạ Liên của người giàu nhất Hoa Hình,Tạ Hải, xem ra là đại diện cho nhà họ Tạ đến tham dự bữa tiệc. Anh Vương, anh là chủ tịch của công ty bất động sản Vạn Lộc cũng không biết sao?"
Theo như suy nghĩ của cô ấy, công ty bất động sản Vạn Lộc là một trong những công ty của tập đoàn Vạn Lộc, và Vương Đông Quân là chủ tịch tất nhiên phải cùng với nhà họ Tạ quan hệ tốt.
Chắc chắn sẽ biết Tạ Văn và Tạ Liên.
Vương Đông Quân lắc đầu: “Tôi thật sự không biết bọn họ…"