Bà ta im lặng trong bảy tám giây, cuối cùng mới nói: “Cô… Cô dám đánh tôi?”
Sắc mặt Như Hiền tái lại, hừ lạnh một tiếng đáp: “Bà xứng đáng bị đánh.”
Mặc dù Như Hiền có một tính cách tùy tiện.
Đến trường với phong cách con trai, thường xuyên đánh nhau với các học sinh khác.
Nhưng lúc đó dù sao thì cũng là tuổi trẻ bồng bột.
Từ khi vào đại học, cô ấy cũng rất ít khi đánh người.
Chính là gần đây nhất, Nguyễn Ngọc My lúc đó mồm miệng không sạch sẽ lại liên tục khiêu khích, đã bị cô ấy cho hai cái tát.
Ngoài ra, khi đối xử với những người lớn tuổi hơn mình, Như Hiền tự đánh giá bản thân rằng mình đã hết sức nhân từ rồi.
Đã vậy, mấy năm nay hai chú thím không ngừng làm phiền, cô ấy đành ngấm ngầm chịu đựng không thể hiện ra.
Nhưng hành động vừa rồi của Vương Đông Quân đã khơi dậy nhiệt huyết đã mất từ lâu trong lồng ngực cô ấy.
Bởi vậy chưa kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp lập tức ra tay.
Mặc dù có hơi bốc đồng.
Nhưng có câu nói, cái tát này thật sự rất hả giận.
Thím hai ngồi bệt xuống đất chửi ầm lên: “Ôi, Con nhóc con này, mày càng ngày càng can đảm, dám đánh cả thím hai mày, không cần biết trên dưới là gì nữa rồi. Thật đúng là cầm thú không có cha mẹ dạy dỗ gì.”
Sắc mặt Như Hiền chợt trầm xuống.
Cô cúi xuống, nắm cổ áo thím hai bằng tay trái và tát hai cái bằng tay phải.
Bốp bốp.
Hai vết bàn tay đỏ tươi hằn lại trên má.
Như Hiền lạnh lùng nói: “Nếu như bà để tay lên ngực tự hỏi, chỉ bằng loại rác rưởi như bà có xứng làm bề trên của tôi không? Tiền bố tôi kiếm được trong nửa đời người hầu như đều bị gia đình các người hút sạch. Sau khi ông qua đời, các người thậm chí không đến thăm một lần. Từ đó đến nay gia đình tôi đã cắt đứt quan hệ họ hàng với các người rồi, vậy mà còn có mặt mũi đến đòi tiền bồi thường cùng ngôi nhà, những thứ này đều là bố tôi để lại, không có liên quan gì đến các người.”
Những gì Như Hiền nói là có lý.
Nhưng thím hai của cô ấy không phải là người nói lý lẽ.
Bà ta vẫn chu miệng, vuốt cổ nói: “Bố cô thì sao? Trước khi mất ông nội đã dặn bố cô là sau này phải chăm lo cho em trai và giúp được gì thì giúp. Chưa bao giờ nghe đến câu anh cả như bố sao? Ông nội mất rồi, bố của cô sẽ có trách nhiệm chăm sóc gia đình chúng tôi. Lại nói, bố cô đã ly hôn với mẹ cô, điều đó có nghĩa là mẹ cô không đủ tư cách để thừa kế tài sản của ông ấy, mà cô tuy rằng chính là con của bố cô, nhưng cuối cùng vẫn là một cô con gái, con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi, ngôi nhà và di sản chỉ có thể của nhà họ Mai, mà không phải để cho cô mang đi bao nuôi đàn ông.”
Vương Đông Quân bị những lời này làm cho sững sờ.
Loại phụ nữ vô liêm sỉ và ích kỷ này không thua kém mẹ vợ Trần Đạm Nhã là mấy.
Thật sự là gây khó khăn cho Như Hiền và mẹ cô ấy trong mấy năm nay.
Trong lòng cảm thán, Vương Đông Quân nắm trong tay chuyền vàng sức lực cũng không yếu đi.
Trên trán Như Minh xuất hiện gân xanh, gần như không thở được.
Dù ông ta có cố gắng giãy dụa thế nào cũng không hiệu quả.
Đối mặt với sự bức bách dần dần của cái chết, cuối cùng ông ta bắt đầu sợ hãi.
Hai tay đập đất xuống đất, cố gắng phát ra âm thanh yếu ớt: “Tôi… Tôi sắp không xong rồi… Mau buông tay ra… Nhanh lên… Cầu xin anh…”
Nhìn thấy Như Minh chịu thua, Vương Đông Quân buông tay.
Như Minh thở một hơi dài, may mắn đã lấy lại được mạng sống.
Ông ta len lén liếc nhìn Vương Đông Quân, có chút sợ hãi.
Ông ta không ngờ rằng Vương Đông Quân nhìn còn trẻ mà lại ra tay lại độc ác như vậy.
Thật sự quá đáng sợ.
Tuy rằng ông ta vừa rồi chịu thua, nhưng mà để ông ta tay không trở về cũng không cam lòng.
Ông ta biết tiền bồi thường cùng ngôi nhà của anh trai mình có giá trị hơn ba mươi năm tỷ.
Nhiều tiền như vậy, đủ cho gia đình mình tiêu xài một thời gian dài.
Ngay khi ông ta đang phân vân không biết tiếp tục đòi tiền như nào thì bà vợ ngồi bên cạnh đã khóc lóc hét lên: “Ông xã. Anh còn đang làm cái trò gì thế? Anh không thấy vợ anh bị ăn hiếp à, mau dậy dỗ hai đứa nhãi con này đi, giúp tôi xả cơn giận với.”
“Tôi…”
Trên mặt Như Minh có chút cay đắng.
Tại sao ông ta lại không muốn làm điều này chứ?
Nhưng trên thực tế, dựa vào sức chiến đấu, ông ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Vương Đông Quân.
“Đồ vô dụng. Chỉ có thể khoe khoang trước mặt tôi.”
Vợ ông ta nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, quay đầu nhìn Vương Đông Quân: “Thằng nhóc. Tôi muốn bàn bạc với cậu một chuyện. Tôi nhìn bộ dáng này của cậu chắc chắn không phải là người có tiền, cậu ở cùng con nhóc con Như Hiền này khẳng định là muốn kiếm tiền.”
“Không bằng thế này, chuyện này cậu đừng tham dự vào, chờ tôi đối phó xong với con chó cái kia, lấy lại được ngôi nhà cùng tiền bồi thường, chia cho cậu bảy triệu, thế nào? Về phần bạn gái gì đó cũng đừng lo lắng, hãy đá cái con chó cái này đi, tôi sẽ tìm cho cậu một cô bạn gái, nhất định tốt hơn cô ta gấp trăm lần.”
Nghe vậy, khóe mắt Vương Đông Quân không khỏi co giật hai lần.
Nghĩ thầm, người đàn bà này thực sự không biết xấu hổ đến một cảnh giới kinh khủng, lại còn có thể nói ra loại chuyện này?
Thấy Vương Đông Quân không đáp lại, thím hai Như Hiền tưởng là đã nói làm cho anh động lòng, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Cậu nhóc, dạo này người ta chết vì tiền, chết vì ăn, những lời tôi vừa nói đều là thực tế, tôi…”
Chỉ có điều lần này, bà ta vẫn chưa nói hết lời.
Vương Đông Quân đột nhiên giơ lên một đấm nện vào miệng bà ta.
“A. Răng của tôi.”
Một chiếc răng vẩu đã bị gãy và rơi xuống đất, trong miệng lập tức chảy xuống đầy máu.
Vương Đông Quân lắc lắc cánh tay phải đang đau nhức của mình quát lớn: “Đừng có làm như tôi giống như các người. Tôi nhắc lại, tiền bồi thường và căn nhà thuộc về Như Hiền và mẹ của cô ấy, hai ông bà nếu như tiếp tục đe dọa một câu, thì đừng trách tôi cho hai người đêm nay chịu đau khổ ở đây.”
Lúc này, trong mắt Vương Đông Quân lóe lên một tia lạnh lùng, khí thế hiện lên có chút dữ tợn.
Điều này lại làm cho vợ chồng Như Minh sợ hãi, giọng nói run cầm cập: “Anh… Anh định làm gì?”
Vương Đông Quân liếm môi, âm trầm nói: “Dao ở trong nhà bếp, thật lâu rồi tôi không có băm thịt, ông biết ý gì chứ?”
Hai mắt Như Minh hiện lên kinh hoàng.
Nghĩ rằng thằng nhóc này có phải là tội phạm giết người ở chỗ nào trốn thoát không?
Lúc này ông ta chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, đứng lên cũng không đứng dậy được: “Chuyện này… Đây là xã hội luật pháp, anh dám?”
Vương Đông Quân không quan tâm, khoát tay: “Tôi chỉ là đồ bỏ đi, một người có thể đổi lấy hai mạng, không thiệt chút nào. Nếu không, thử xem?”
“Đừng, đừng.”
Như Minh vội vàng xua tay: “Thưa anh, tôi sai rồi, anh đừng kích động. Anh còn trẻ, đừng đi trên con đường phạm tội.”
Nói xong, ông ta nhanh chóng nhìn vợ mình.
Bà ta đang bưng miệng chảy máu, chỗ nào còn có thái độ hung hăng càn quấy nữa?
Bà ta che miệng chảy máu nói: “Tôi… Ông xã tôi nói đúng. Anh đừng để ý tới chúng ta, tiền bồi thường này và ngôi nhà chúng ta không cần nữa.”
“Vốn dĩ cũng không phải của các người.”
Vương Đông Quân trừng mắt: “Chỉ cần nói không cần là được rồi sao? Bây giờ lập tức viết xuống giấy tờ, nhỡ đâu một ngày nào đó các người lại có suy nghĩ này trong lòng, lại đến làm phiền cô ấy, tôi rất không muốn nhìn thấy cảnh đấy.”
“Điều này…”
Vợ chồng Như Minh nhìn nhau, do dự vài giây, đồng thời gật đầu.
Dù sao thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Vì vậy, Vương Đông Quân bảo Như Hiền tìm giấy và bút, để cho bọn họ viết hết lên giấy, thừa nhận tiền bồi thường và căn nhà là của mẹ con Như Hiền, sau này sẽ không đòi nữa, cũng đã ký tên, cuối cùng dùng máu trên mồm của bà vợ Như Minh in xuống một dấu vân tay.
“Thưa anh, tôi viết xong rồi, chúng tôi có thể đi ngay được chưa?” Như Minh căng thẳng hỏi.
Khóe miệng Vương Đông Quân nở ra một nụ cười lạnh nhạt, anh rút một tờ giấy ra đặt trước mặt hai người, nhẹ giọng nói: “Ai nói với các người chỉ viết một tờ?”