Đứng bên cạnh là một cô gái nhỏ khá xinh xắn.
Chỉ là biểu hiện của cô ấy có chút kỳ quặc, cùng Hạ Khải giữ khoảng cách khá xa.
“Cậu vừa nói gì đấy?”
Đôi mắt Vương Đông Quân nhìn chằm chằm vào Hạ Khải.
Hạ Khải phủi quần áo, lãnh đạm trả lời: “Tôi nói anh là người hầu đấy, có vấn đề gì không?"
Ngày hôm qua, cậu ta đã sai mấy người bạn tóc đỏ đi dạy dỗ Vương Đông Quân, định làm cho Vương Đông Quân chịu chút đau khổ, tốt nhất là quay lại video bị đánh xong đăng lên mạng cho Vương Đông Quân mất hết mặt mũi.
Không bao giờ nghĩ rằng mấy người tóc đỏ mất tích cả ngày, đến tận đêm qua mới liên lạc cho cậu ta.
Đã gọi điện và nói với cậu ta là không những không nhìn thấy Vương Đông Quân mà còn bị bảo vệ của công ty bất động sản Vạn Lộc nhốt lại và đánh đập.
Điều này làm cho Hạ Khải suy đoán rằng nhất định là Vương Đông Quân giở trò gì đấy.
Hạ Khải cực kỳ tức giận, cho rằng anh em của mình mình bị Vương Đông Quân ức hiếp, nhất định không thể nuốt trôi cơn giận này.
Nhất định phải trả thù.
Vì vậy, khi được Hà Niệm Chân cử đi tham gia thành lập công ty bảo vệ Minh Quân, cậu ta đã gọi mấy người tóc đỏ đến cùng.
Mục đích rất đơn giản, tạo mối quan hệ với công ty bảo vệ Minh Quân, nếu quan hệ tốt thì cùng nhau dạy dỗ Vương Đông Quân lần nữa.
Điều cậu ta không ngờ lại có thể gặp Vương Đông Quân ở đây.
Đây là cơ hội tốt để trả thù.
Dù sao thì đám người tóc đỏ cũng đang đi dạo gần đây, chỉ cần cậu ta gọi điện thoại, nửa phút sau sẽ có thể chạy tới.
Vương Đông Quân chết chắc.
Đối mặt với sự khiêu khích của Hạ Khải, Vương Đông Quân hơi nheo mắt nói: “Tôi nhớ là đã nói rất rõ ràng với cậu ngày hôm qua, đừng có gọi tôi bằng cái tên đấy, tôi không thích."
“Im đi.”
Vẻ mặt của Hạ Khải coi thường nói: “Họ Vương kia. Giả vờ thể hiện ở nhà còn chưa tính, lại còn dám thể hiện với tôi ở bên ngoài sao? Đừng tưởng là có chị tôi nói giúp anh thì nghĩ mình giỏi lắm. Hãy nhớ kỹ. Tới thời điểm quan trọng nhà họ Hạ chúng tôi mới là người một nhà, còn anh chỉ là kẻ hầu người hạ ở bên ngoài đến xin ăn thôi. Có biết không."
Vừa nói, Hạ Khải dùng ngón tay chọc vào ngực Vương Đông Quân hai lần.
Thái độ rất kiêu căng.
Vương Đông Quân ánh mắt lạnh lùng, chuẩn bị đánh trả.
Hạ Khải đột nhiên lảo đảo về phía trước và suýt nữa thì ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp. Là ai đẩy tôi?”
Hạ Khải quay đầu tức giận nói.
Khi nhìn thấy người đứng phía sau, sắc mặt cậu ta hơi thay đổi, trong mắt hiện ra qua một tia sợ hãi.
Tại sao lại là cô ta?
Người đấy chính là Hạ Điệp, thay mặt cho nhà họ Hạ tới đây.
Hôm nay Hạ Điệp ăn mặc rất đẹp, chỗ nào nên hở đều hở.
Cô nhìn lướt qua cười nhạo: “Không ngờ hôm nay lại nhìn thấy hai thằng rác rưởi ở đây, thật là buồn cười."
Hạ Khải có chút không vui, vặn lại: “Ai là rác rưởi?"
Hạ Điệp nhìn cậu ta khiêu khích: “Tôi nói anh là đồ rác rưởi đấy, thì làm sao nào? Đến đánh tôi đi. Có dám đánh không?"
“Cô…”
Hạ Khải như bị nghẹn, thiếu tự tin lẩm bẩm một câu: “Tôi không chấp nhặt với cô… Lê Mai, chúng ta đi vào thôi."
Nói xong, cùng Lê Mai bước nhanh vào cửa của công ty bảo vệ Minh Quân.
Cậu ta thậm chí không quan tâm đến việc dạy dỗ Vương Đông Quân.
Về lý do tại sao Hạ Khải, một người không không sợ trời không sợ đất, lại sợ hãi Hạ Điệp đến thế, điều đó đã xảy ra trong quá khứ.
Đừng nhìn bà Hạ trọng nam khinh nữ, nhưng mà với đứa cháu trai Hạ Khải này bà ta chán ghét không thua kém gì Hà Niệm Chân.
Còn nguyên nhân do đâu thì không ai biết ngoại trừ chính bà Hạ.
Vì vậy khi còn nhỏ, Hạ Khải không hề nhận được sự chăm sóc khi ở cùng bà Hạ, còn bị Hạ Huy và Hạ Điệp bắt nạt.
Chẳng hạn như thả chó ra dọa cắn, trói vào lan can rồi lấy đá ném cậu ta, cởi quần ném lên mái nhà, v.v.
Cực hạn nhất là Hạ Huy đã làm vỡ chiếc bình mà bà Hạ yêu thích, nhưng lại bị Hạ Điệp vu oan cho Hạ Khải đã làm vỡ nó.
Lần đó Hạ Khải đã bị bà Hạ tàn nhẫn lấy gậy đánh.
Ba ngày không đứng dậy được khỏi giường.
Trần Đạm Nhã giận dữ mà không dám nói gì, suýt nữa thì ly hôn với Hạ Đường.
Nói tóm lại, Hạ Khải đã chịu rất nhiều đau khổ trong tay của Hạ Huy và Hạ Điệp, mặc dù vẫn là được Hà Niệm Chân nhiều lần giúp đỡ.
Nếu không, có khả năng còn bị bắt nạt nhiều hơn.
Nhưng cho dù như vậy, hành động của Hạ Huy và Hạ Điệp vẫn để lại cho Hạ Khải một chút ám ảnh.
Nhìn thấy hai người họ, giống như là chuột thấy mèo.
Chỉ có thể trốn tránh.
Nhìn thấy bóng lưng của Hạ Khải rời đi, Hạ Điệp nhổ xuống đất một ngụm nước bọt: “Hừ. Sau bao nhiêu năm, cậu ta vẫn là một thằng phế vật như vậy, cha mẹ anh ta lại coi như là bảo bối. Cứ như thế này anh ta vẫn có thể làm giám đốc, đúng là buồn cười.”
Sau khi nhổ ra, ánh mắt cô ta lại nhìn về Vương Đông Quân.
Cố ý dùng tay véo mũi của cô ta tỏ vẻ kinh tởm nói: “Chậc chậc. Nhìn bộ dạng anh ăn mặc nghèo hèn như này cũng dám đến đây. Trần Minh còn không có mời anh, lại không biết xấu hổ mà ở đây."
Khóe miệng Vương Đông Quân cong lên nói: “Dù xấu hổ đến đâu thì tốt hơn rất nhiều so với người nào đó ôm thùng rác gọi bố."
“Anh…”
Sắc mặt Hạ Điệp thay đổi.
Phải biết rằng từ khi còn là một đứa trẻ, cô ta đã luôn muốn trở thành một người nổi tiếng trong xã hội thượng lưu ở Hoa Hình nên rất quan tâm đến danh tiếng của mình.
Nhưng vì một cuộc cá cược với Vương Đông Quân, đã bị bàn tán xôn xao, cực kỳ xấu hổ.
Sợ khi ra ngoài đường bị người khác gặp được lại nói ra sự việc này.
Nhưng Vương Đông Quân luôn khiêu khích, liên tục nhắc đến chủ đề này trước mặt cô.
Thật sự không nhịn được.
Vì vậy cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ rác rưởi, anh có tin hôm nay tôi…"
Vẫn chưa nói xong, ánh mắt Vương Đông Quân đột nhiên trầm xuống, một giọng nói lạnh lùng từ trong cổ họng truyền ra: “Có tin không, nếu cô nói thêm một lời nữa, tôi sẽ cho cô một cái tát, nhân tiện có nhiều người ở đây, dù sao cô vẫn còn nợ ta một cái tát."
Thân thể Hạ Điệp không khỏi run lên.
Nếu là Vương Đông Quân lúc trước, cô ta nhất định sẽ khinh thường.
Nhưng những thay đổi gần đây ở Vương Đông Quân thật sự rất lớn, lần trước ở câu lạc bộ đã cho cô ta tự tát chính mình hai cái, còn nói rằng cho cô ta nợ một cái tát, để dành cho lần sau.
Anh nói anh tát cô ta.
Có lẽ là đang giả vờ.
Không.
Chắc chắn sẽ làm thật.
Hạ Điệp cực kỳ tức giận, nhưng cô ta còn xấu hổ hơn khi bị tát trước mặt nhiều người như vậy, cô ta chỉ có thể nghiến răng gật đầu thật mạnh với Vương Đông Quân.
Ánh mắt cô ta ra hiệu: Được, được lắm. Cứ chờ đấy, món nợ này sớm muộn gì cũng sẽ giải quyết.
Sau đó, dẫm đôi giày cao gót đi thằng vào và cũng không quay đầu lại.
Ngày càng nhiều người tụ tập trước cửa công ty để chúc mừng, có rất nhiều người nổi tiếng ở Hoa Hình.
Các loại lẵng hoa, quà tặng chất thành đống.
Sau đó là một số bài phát biểu và hoạt động cắt băng khánh thành.
Vương Đông Quân thậm cũng không tham gia, mà đi thẳng đến khách sạn Hồng Ánh bên kia đường, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.
Nghĩ là một lát nữa mới mở tiệc, nên ăn cái gì trước đi đã.
Vương Đông Quân ngồi còn chưa ấm ghế.
Đột nhiên cảm thấy cả hai mắt bị chặn bởi bàn tay.
Trơn tuột và mềm mại.
Sau đó có một giọng nói cố tình đè nặng nói: “Đoán xem tôi là ai?"