Mục Tư Thần tỉnh dậy với suy nghĩ như vậy, vừa mở mắt đã thấy Hạ Phi đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Mục Tư Thần: "..."
Cứ cảm thấy tâm trạng tốt đẹp bỗng chốc bị khuôn mặt này kéo về hiện thực.
Cậu giơ tay đập vào mặt Hạ Phi, đẩy người sang một bên, dùng giọng điệu khá ghét bỏ nói: "Dí sát thế làm gì?"
Hạ Phi tránh được cái tát của Mục Tư Thần, sờ sờ mũi nói: "Đúng là làm ơn mắc oán, tôi nghe ông nói mớ suốt, nên chạy qua xem đấy."
"Tôi nói mớ gì vậy?" Mục Tư Thần cảnh giác nhìn Hạ Phi nói, "Ông không nghe thấy thứ gì không nên nghe đấy chứ?"
Hạ Phi khẽ nhếch môi nói: "Ông có thể nói linh tinh gì, chỉ một câu thôi, cho tôi thêm một con bạch tuộc nhỏ nữa! Sau đó hình như còn lẩm bẩm muốn màu xanh."
Mục Tư Thần: "..."
Có lẽ cậu quá muốn nói trong giấc mơ nhưng lại không nói được, nên lại nói ra trong thực tế.
Nghĩ đến đây, Mục Tư Thần không nhịn được mà kéo tấm áo khoác đang đắp lên người ra, nhìn vào vai.
Trên vai chỉ có một xúc tu nhỏ như bút chì, còn nhỏ hơn cả hình xăm trên cánh tay trước đây.
Hình xăm nhỏ như vậy, sức mạnh cũng rất yếu ớt, đừng nói đến việc biến thành bạch tuộc nhỏ, ngay cả một xúc tu cũng không thể biến đổi.
Mục Tư Thần khẽ thở dài.
Cũng không phải là cậu rất lưu luyến Tần Trụ, chỉ là có rất nhiều điều, cậu không thể nói với bất kỳ ai, nói ra là hại người đó, cậu chỉ có thể nói lảm nhảm với bạch tuộc nhỏ.
Mà bạch tuộc nhỏ cũng sẽ đáp lại, hoặc là trợn tròn mắt nhìn cậu, hoặc là vươn xúc tu chạm vào ấn đường của cậu, trả lời một câu đơn giản.
Bạch tuộc nhỏ là đối tượng tâm sự duy nhất của Mục Tư Thần khi bị cô độc bao vây, có nó ở đó, lòng Mục Tư Thần sẽ không quá mệt mỏi.
Sau khi thoáng buồn bã trong vài giây, Mục Tư Thần lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh, nhưng phát hiện mình vẫn đang ở trong quán bar.
Khách hàng trong quán bar Bên bờ đã được giải tán, Lâm Vệ không có ở đây, có lẽ đang đi xử lý hậu quả.
Mục Tư Thần nhìn thấy đồng đội của mình nằm rải rác trên ghế sofa, ngáp ngắn ngáp dài, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, ấm áp rơi xuống thân, rất thoải mái.
Mục Tư Thần liếc nhìn điện thoại, hóa ra đã mười giờ sáng.
"Có gì ăn không, đói đến tỉnh luôn." Hạ Phi chạy đến quầy bar lật qua lật lại.
Tuy Lâm Vệ không có mặt, nhưng Đan Kỳ canh giữ ở đây, anh ta lấy từ một chiếc hộp giữ nhiệt mấy chiếc bánh bao, cháo và các món ăn sáng khác đưa cho Hạ Phi, nói: "Đội trưởng Lâm dặn không được ăn thức ăn trong quán bar, tôi mang đồ ăn cho các cậu."
"Cái này ngon hơn nhiều so với bánh ngọt trong quán bar, bánh bao nhỏ này thơm thật đấy." Hạ Phi cắn một miếng bánh bao hấp nóng hổi.
Mùi thơm dần lan tỏa khắp quán bar, ngửi thấy mùi này, mọi người đều tỉnh dậy, nhìn về phía Hạ Phi.
Đan Kỳ lấy thức ăn ra bày lên một cái bàn có thể ngồi từ bảy đến tám người, nói: "Ăn sáng trước đi."
Trì Liên bò dậy nói: "Tôi muốn rửa mặt trước... Ế? Sao quần áo của tôi lại được thay rồi?"
Cô nhìn quanh một vòng, trong quán bar chỉ có mình cô là con gái, lập tức đỏ mặt.
Đan Kỳ vội giải thích: "Quần áo của cô bị ướt hết rồi, không thay sẽ bị ốm mất. Chúng tôi nhờ đồng nghiệp nữ thay cho cô bộ quần áo mới, yên tâm đi!"
Trì Liên lúc này mới ngại ngùng nói lời cảm ơn, chạy vào phía sau rửa mặt.
Nói đến chuyện thay quần áo, Đan Kỳ cũng nhìn về phía Mục Tư Thần, giải thích với cậu: "Quần áo của cậu cũng là đồng nghiệp giúp cậu thay."
Mục Tư Thần đã sớm chú ý đến việc quần áo trên người đã thay đổi, cậu đoán là có người giúp, không để ý.
Thứ khiến cậu chú ý hơn là tình trạng tinh thần của Trì Liên, thấy vẻ mặt cô thoải mái, hẳn là chuyện liên quan đến ô nhiễm của Trác Hoài Sơ, đều theo hạt giống đó bị trục xuất vĩnh viễn khỏi tâm trí của Trì Liên.
Cô vẫn nhớ chuyện Dương Vân Vân chết, cũng nhớ Dương Vân Vân bị người dân thị trấn Khởi Nguyên hại chết. Nhưng cô sẽ không nhớ rằng mình cũng đã uống "Khởi nguyên của vạn vật", cũng sẽ không nhớ rằng chính cô đã giúp Trác Hoài Sơ cắt ghép nhận thức, cũng sẽ không nhớ rằng Trác Hoài Sơ là thông qua cô mới có thể quan sát được động thái của cả đội.
Như vậy là tốt rồi. Mục Tư Thần khẽ cười.
Cái chết của Dương Vân Vân vốn không liên quan gì đến Trì Liên, Dương Vân Vân chết vì bị ăn mòn quá mức.
Dạ dày và cơ quan X của cô ấy dưới tác động của hạt giống trở nên hoạt động bất thường, hấp thụ sự sống của các bộ phận khác trong cơ thể, thậm chí sau khi các bộ phận khác chết đi thì nó vẫn sống.
Hơn nữa, cô ấy đã chết khi Trì Liên mới vào game, lẽ ra cô ấy đã bị phát hiện tử vong cách đây 15 ngày, là Trác Hoài Sơ nhận thấy đội của Mục Tư Thần đã rời khỏi game thành công, cảm thấy cần phải giữ lại Dương Vân Vân như một quân cờ để phòng khi cần thiết, nên mới tìm cách giữ lại sự sống cho cơ thể của Dương Vân Vân.
Còn về cách giữ lại sự sống, có lẽ là hút từ người khác và thức ăn tươi sống.
Vì vậy, từ 15 ngày trước, nhu cầu của Dương Vân Vân đối với người khác giới ngày càng nhiều, đôi khi một đêm thậm chí còn hơn ba người.
Những người khác giới có quan hệ với cô ấy, dù nhiễm phải ô nhiễm sẽ dần được thanh lọc, nhưng cơ thể cũng sẽ suy yếu trong một thời gian dài. Tu dưỡng tâm tính một đến hai năm có thể từ từ tự chữa lành, nếu trong thời gian này không chịu kiềm chế, dựa vào thuốc tiếp tục tiêu hao cơ thể chính mình, hai ba năm sau có lẽ sẽ hoàn toàn mất đi khả năng ở chuyện ấy.
Mục Tư Thần suy nghĩ một lúc, kể lại chi tiết chuyện này cho Lâm Vệ, gửi cho anh ta một tin nhắn rất dài.
Cậu khuyên Lâm Vệ nên tìm người giả làm bác sĩ nhắc nhở những người này, dù đời sống riêng tư của họ khá hỗn loạn, nhưng trong chuyện này họ cũng là nạn nhân, cần phải nhắc nhở họ.
Nhưng nếu sau khi nghe lời khuyên của bác sĩ mà vẫn không chịu thay đổi lối sống, thì Mục Tư Thần cũng bất lực.
Dương Vân Vân duy trì sự sống của cơ thể bằng cách này, cho đến khi Trì Liên cầu xin Dương Vân Vân chăm sóc mình, Dương Vân Vân tạm thời cắt đứt liên lạc với người khác giới, cơ thể cô ấy dần dần không thể duy trì sự sống, chỉ có thể liên tục hạ thấp nhiệt độ điều hòa để bảo quản.
Tất nhiên, cho dù cô ấy có thể tiếp tục quan hệ với những người khác, chết vẫn là chết, lối sống này không thể duy trì lâu, cơ thể cũng sẽ dần dần bị thối rữa.
Còn lời xin lỗi mà Dương Vân Vân nói với Trì Liên trước khi chết, thứ nhất là vì cô ấy đã gửi cho Trì Liên địa chỉ trang web trò chơi, kéo Trì Liên vào trò chơi, thứ hai là...
Mục Tư Thần nghi ngờ, việc này có liên quan đến việc Dương Vân Vân có thể rời khỏi Thế giới trò chơi.
Trước mắt thông tin đã biết là, Trác Hoài Sơ, bartender, Dương Vân Vân ba người này đều là người chơi.
Ban đầu Trác Hoài Sơ có sự hỗ trợ của hệ thống, anh ta giống như Mục Tư Thần hiện tại, có thể tự do đi lại giữa thế giới trò chơi và thế giới thực, bartender là đồng đội của anh ta, hai người cùng nhau qua lại.
Khi Trác Hoài Sơ trở thành Tàng tinh, bị hệ thống từ bỏ, anh ta sẽ không thể quay lại, bartender lúc đó hoặc là ở lại thế giới thực, hoặc là vẫn có thể quay lại thế giới thực.
Sau đó, bartender hẳn là đã phát hiện ra sự kỳ diệu của quán bar trước khi bị Hệ thống từ bỏ, nên đã ở lại đây, thông qua sức mạnh kỳ lạ của quán bar để liên lạc với Trác Hoài Sơ, dần dần bị Trác Hoài Sơ, người đã trở thành quái vật cấp Thần, ô nhiễm, trở thành Thân cận Khởi Nguyên mà không hề hay biết.
Bartender chịu trách nhiệm giúp Trác Hoài Sơ lan truyền ô nhiễm trong thế giới thực, vì vậy Dương Vân Vân và Trì Liên bị ô nhiễm sau đó.
Hạt giống của Dương Vân Vân nảy mầm trước, cô ấy bước vào Thế giới trò chơi. Bởi vì ô nhiễm trên người, cô ấy bị hệ thống đưa đến thị trấn Khởi Nguyên, nhưng lúc này, cô ấy chắc chắn không thể quay lại thế giới thực.
Có lẽ cô ấy thông qua việc đưa Trì Liên vào trò chơi mới có thể quay lại thế giới thực, chỉ là lúc này cô ấy đã chết.
Mục Tư Thần vừa ăn sáng, vừa suy nghĩ về nguyên nhân và kết quả của sự việc này.
Cậu mở ứng dụng trò chơi, muốn gửi tin nhắn cho hệ thống để xác nhận suy đoán của mình, không ngờ tư vấn khách hàng vẫn ở trạng thái ngoại tuyến.
Có vẻ sự biến mất của hệ thống không liên quan đến Trác Hoài Sơ, đơn giản là không gian bên trong quán bar Bên bờ này có vấn đề.
Biết được điều này, tinh thần đang căng thẳng của Mục Tư Thần lại thả lỏng hơn một chút.
Nếu Trác Hoài Sơ thực sự có sức mạnh áp chế hệ thống, thì áp lực của cậu sẽ càng lớn hơn, đến khi đến thị trấn Khởi Nguyên, chưa chắc cậu đã có thể đánh bại Trác Hoài Sơ.
Ăn sáng xong, Mục Tư Thần dùng cốc đựng một ly nước trong quán bar, cầm ly nước ra khỏi cửa.
"Cậu...?" Đan Kỳ nhìn ly nước, có chút lo lắng nói.
Sau một đêm kỳ ảo đêm qua, Đan Kỳ vốn luôn mặt không cảm xúc cũng trở nên phong phú hơn rất nhiều.
"Chỉ là làm một thí nghiệm thôi." Mục Tư Thần nói.
Cậu cầm nước đi ra ngoài, đặt ngón tay vào cốc, nhưng không có cảm giác sức mạnh nào dâng lên.
Có vẻ như nước này rời khỏi quán bar sẽ mất tác dụng.
Mục Tư Thần lại thử đi thử lại với cốc nước vài lần, phát hiện chỉ có không gian trong phạm vi bán kính năm mét tính từ quầy bar là có thể thi triển sức mạnh, vượt quá phạm vi này, ngay cả bên trong quán bar cũng không thể sử dụng sức mạnh.
Mà cũng là nước, nước trong nhà vệ sinh cách xa quầy bar lại bình thường, cũng không thể thi triển sức mạnh.
Mục Tư Thần lại nhờ Đan Kỳ lấy một ít nước từ đường ống của vòi nước, phát hiện nước ở xa bán kính năm mét cũng bình thường.
Thảo nào hệ thống nói những lực lượng thẩm thấu này gây ảnh hưởng rất nhỏ đến thế giới thực, nếu không phải lực lượng ở đây bị con bướm và Trác Hoài Sơ lợi dụng, chỉ dựa vào khu vực bán kính năm mét này, căn bản không thể tạo ra ảnh hưởng quá lớn.
Cho dù có ảnh hưởng, chỉ cần rời khỏi khu vực này, sẽ bị sức mạnh của chính thế giới từ từ thanh lọc.
Sau khi rút ra kết luận này, Mục Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, báo kết quả cho Lâm Vệ, để anh ta tìm cách phong tỏa quán bar này.
Ngoài ra, những người thân thiết với nhân viên phục vụ, bartender thường xuyên hoạt động trong quán bar, đều phải dán giấy dán bản ngã cho họ, để tránh trường hợp họ bị ô nhiễm mà không tự làm sạch được.
Có Lâm Vệ hỗ trợ, những việc này xử lý quá dễ dàng.
Mục Tư Thần chỉ cần đưa ra lý luận, hành động thực tế giao cho Lâm Vệ là được.
Cậu ngồi trên ghế, uống một ngụm coca ngọt ngào, nhớ đến con bạch tuộc nhỏ thích thổi bong bóng nào đó.
Mục Tư Thần không nhịn được mà sờ vai, tự nhủ sao xúc tu nhỏ này lại chạy lên vai rồi. Nếu vẫn còn trên tay, cậu có thể đặt tay dưới vòi nước, trêu chọc xúc tu nước.
Cắn xúc tu nước chắc không đau lắm đâu, chẳng trách lần này bạch tuộc nhỏ chủ động để cậu cắn nó.
Nghĩ đến đây, Mục Tư Thần hơi tiếc nuối thở dài, sao hôm qua lại không nỡ cắn nhỉ.
Hôm qua Mục Tư Thần mệt mỏi đến cực điểm, thậm chí còn có cảm giác muốn ngủ mãi không tỉnh. Mà hôm qua gặp bạch tuộc nhỏ, lại mơ thấy Tần Trụ vào ban đêm, giải đáp được rất nhiều vấn đề, sáng thức dậy, Mục Tư Thần như điện thoại đầy pin, có thể tiếp tục hoạt động lâu dài.
Lâm Vệ để họ lại quán bar mà không đưa đi, cũng là lo lắng nơi này lại xảy ra chuyện gì, muốn để lại vài người có năng lực trấn giữ.
Hiện tại Mục Tư Thần đã xác định nguồn ô nhiễm của quán bar sẽ không truyền ra ngoài, Lâm Vệ liền yên tâm sắp xếp khách sạn cho họ nghỉ ngơi.
Cả đêm mọi người ngủ trên ghế sofa đều đau lưng mỏi gối, nghe nói có thể đi nghỉ ngơi đều rất vui.
Hiện tại đã là ngày thứ tư, cách lần tiếp theo họ đến thị trấn Mộng Điệp chỉ còn ba ngày.
Bây giờ bọn họ ai nấy đều kiệt sức, nếu ba ngày còn lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, chuyến đi thị trấn Mộng Điệp lần sau chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Trì Liên đã xin nghỉ phép từ lâu, cả tuần này đều có thể nghỉ ngơi. Trình Húc Bác thì vừa hoàn thành một dự án, công việc tương đối nhàn hạ, trước khi đến tìm Trì Liên đã xin nghỉ phép ba ngày, cả hai đều không cần lo lắng về công việc.
Mục Tư Thần và Hạ Phi là hai sinh viên còn hơn một tháng nữa mới hết kỳ nghỉ, trong thời gian này chỉ cần có người bao ăn ở, thì việc ở đâu cũng không thành vấn đề.
Chỉ có một người, trên xe đi đến khách sạn trông có vẻ rất bất ngờ, khác biệt với mọi người.
Hạ Phi nhìn về phía nhân viên pha chế, nhíu mày hỏi: "Làm sao anh vào được đây?"
Nhân viên pha chế tên là Kim Hỷ Lạc, có khuôn mặt bình thường nhưng dễ mến, có lẽ do làm việc trong ngành dịch vụ nhiều nên gặp ai cũng cười ba phần, anh dựa vào Mục Tư Thần, nở nụ cười lịch sự với Hạ Phi.
"Cười cục cớt á!" Hạ Phi nói, "Tiểu Mục, không phải anh ta là Thân cận của con bướm sao? Sao lại dính lấy ông như vậy."
Mục Tư Thần hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối qua, nói: "Có lẽ anh ta là Thân cận của Hy Vọng 004."
Tối qua Mục Tư Thần sử dụng đồ đằng bản ngã trên người Kim Hỷ Lạc, uy lực không nhỏ, hoàn toàn khác biệt với loại dán trên người những người khác.
Sau khi Kim Hỷ Lạc được đồ đằng bản ngã, liền sinh ra một loại cảm giác phụ thuộc kỳ lạ đối với Mục Tư Thần, nhất định phải dựa sát vào cậu, nếu không sẽ cảm thấy không an toàn.
"Vậy tôi không nhận số ba này đâu!" Hạ Phi nói, "Chỉ có người vào game mới được tính là Thân cận của ông thôi chứ? Cho dù anh ta có được đồ đằng bản ngã thì cũng chỉ là một người bình thường không thể vào game."
"À..." Kim Hỷ Lạc giơ tay lên nói, "Mặc dù tôi không biết gì cả, nhưng nếu các cậu nói về game thì thực ra tôi vừa nhận được một lời mời tham gia thử nghiệm game "Thị trấn lý tưởng của tôi"."
Ánh mắt của mọi người tập trung vào Kim Hỷ Lạc, đặc biệt là Đan Kỳ đang lái xe.
Đan Kỳ và Lâm Vệ luôn chú ý đến việc làm sao để vào được thế giới của Mục Tư Thần, giờ nghe được thông tin liên quan đến game nên rất chú ý.
Mục Tư Thần thì vẫn rất bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, nếu tôi đoán không nhầm, anh và sếp Lâm, cùng với những người ở quán bar hôm qua, và những người mà Dương Vân Vân tiếp xúc, đều sẽ không vào game. Anh lái xe cẩn thận, đến khách sạn tôi sẽ giải thích với các anh."
Đan Kỳ mới quay đầu lại, tập trung lái xe.
Lâm Vệ đã đợi sẵn ở khách sạn, Đan Kỳ đưa Mục Tư Thần và những người khác đến một phòng họp nhỏ, dự định sẽ tổng kết lại sự kiện lần này.
"Tôi đã tìm người phong tỏa quán bar Bên bờ, có nên ngừng cung cấp nước ở đó không?" Lâm Vệ hỏi.
Mục Tư Thần lắc đầu: "Hay là thôi đi, nước chỉ là môi giới chứ không phải nguồn ô nhiễm. Khu vực đó tồn tại ô nhiễm, nếu không có nước, có thể ô nhiễm sẽ chuyển sang các vật phẩm khác. Hiện tại chúng ta ít nhất biết ô nhiễm ở đâu, nước lại tương đối dễ thể kiểm soát."
Lâm Vệ ghi lại điều này, lại hỏi: "Khu vực ô nhiễm như vậy còn có nữa không? Có bao nhiêu? Đều là ô nhiễm nguồn nước sao?"
Mục Tư Thần lắc đầu: "Có bao nhiêu tôi không rõ, có phải ô nhiễm nguồn nước hay không cũng không rõ, nhưng tôi biết, chắc chắn còn."
Lúc đó những điểm đen cậu nhìn thấy trên thức hải tâm linh, không chỉ một.
Lâm Vệ nhíu mày, nói với Mục Tư Thần: "Chờ cậu nghỉ ngơi đủ rồi, tôi sẽ đưa cho cậu tất cả tài liệu về các vụ án tập thể, hy vọng có thể xác định được địa điểm tiếp theo, phong tỏa khu vực ô nhiễm, tránh để ô nhiễm lan rộng. Cậu có muốn hợp tác với chúng tôi không?"
Mục Tư Thần vừa định gật đầu đồng ý, thì nghe Lâm Vệ bổ sung: "Có lương, có bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản, sau thời gian thử việc một năm có thể lên chính thức, sau khi cậu tốt nghiệp đại học rồi, nếu thích công việc này, sẽ có biên chế."
"Không có tiền tôi cũng sẽ làm mà." Mục Tư Thần rất dè dặt gật đầu, trong lòng vui mừng khôn xiết, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Thành công thu nhận Mục Tư Thần, Lâm Vệ cũng rất vui, anh ấy hỏi một câu hỏi quan trọng: "Tại sao tôi và Đan Kỳ không thể vào game, còn Kim Hỷ Lạc thì được?"
Mục Tư Thần bóp điện thoại, ngay lúc nãy, sau khi rời khỏi quán bar không lâu, tin nhắn của tư vấn khách hàng game liên tục gửi đến.
Tư vấn khách hàng cuối cùng cũng có tín hiệu, tất cả những suy đoán của Mục Tư Thần đều được xác nhận, cậu có thể tự tin giải thích chuyện này với mọi người.
Mục Tư Thần nói: "Game chỉ là một biểu tượng thôi, lý do duy nhất để vào thế giới khác là do mức độ ô nhiễm trên người đã đạt đến ngưỡng giới hạn mà thế giới có thể chịu đựng. Đồ đằng mà tôi sử dụng với các anh không phải là ô nhiễm, ngược lại là một loại thanh lọc. Kim Hỷ Lạc bị trò chơi chọn không phải vì tôi, mà là anh ta từng bị con bướm ô nhiễm."
Mọi người đều ngây người.
Trình Húc Bác nói: "Ý của cậu là, tôi vô tình bị thứ gì đó ô nhiễm, nên mới vào trò chơi, cậu cũng vậy à?"
Mục Tư Thần mặt nặng mày nhẹ gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng vậy."
Khi hệ thống tư vấn khách hàng xác nhận điều này, trong lòng Mục Tư Thần cũng hơi giật mình, bởi vì cậu không nhớ rõ mình đã tiếp xúc với loại ô nhiễm nào vào lúc nào, ở đâu, cậu cũng không biết hiện tại trên người mình, liệu còn sót lại ô nhiễm nào, thứ đã khiến cậu vào thế giới trò chơi hay không.
【Tác giả có lời muốn nói】
Mọi người tối nay trước 8 giờ gặp nhé, hôn hôn~
Bạch tuộc nhỏ (cuộn chân lại): Hôm qua là do tâm trạng em không tốt nên mới cắn, hôm nay không cho cắn đâu.
Mục Tư Thần (thất vọng): Ồ.
Editor: Chưa đấm xong quái vật này đã thòi ra một con quái vật khác, Tiểu Mục khổ vl.