Cậu ta nói được nửa chừng thì cũng dừng lại, bởi vì dù là Hạ Phi hay Mục Tư Thần, đều nghe thành: “Không phải, chúng ta chơi một trò chơi match-3 khác, rất thú vị.”
Lâm Vệ chăm chú nhìn vào hình dạng miệng của Hạ Phi, tiếc nuối nói: “Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng lần này khẩu hình của cậu và âm thanh khớp với nhau, tôi không thể đọc được những gì cậu muốn biểu đạt nữa.”
Hạ Phi như quả bóng xì hơi nằm bẹp trên bàn.
Mục Tư Thần lại nhìn thấy một tia hy vọng từ thái độ bình tĩnh của Lâm Vệ.
Lâm Vệ tìm kiếm trên phần mềm tìm kiếm với từ khóa “Trấn nhỏ lý tưởng của tôi”, tìm được một vài trò chơi cùng tên, hỏi hai người: “Các cậu nói về những trò chơi kinh doanh này à?”
Hai người đồng thời lắc đầu.
Xem ra Lâm Vệ không thể tìm thấy trò chơi này.
Bởi vì không phải trò chơi chọn họ, đưa họ đến thế giới khác. Mà là họ bị sức mạnh thẩm thấu đưa vào thế giới khác, mới có được hệ thống trò chơi.
Không có điều kiện tiên quyết này, Lâm Vệ không thể tiếp cận được “Trấn nhỏ lý tưởng của tôi”.
Hơn nữa khi Mục Tư Thần nhắc đến trò chơi, Lâm Vệ vẫn có thể đọc được ý của cậu qua khẩu hình. Nhưng khi đến lượt Hạ Phi, thị giác của Lâm Vệ dường như bị một lực lượng nào đó chặn lại, không thể tiếp cận thông tin bằng đọc khẩu hình nữa.
Mục Tư Thần nghi ngờ, lý do Lâm Vệ có thể đọc được “Trấn nhỏ lý tưởng của tôi” là bởi vì trên thị trường có rất nhiều trò chơi cùng tên, một cái tên trò chơi không thể tiết lộ gì.
Nhưng lời nói của Hạ Phi đã trực tiếp chỉ vào vấn đề cốt lõi, vì vậy cơ chế phòng ngự trở nên nghiêm ngặt hơn.
Cuối cùng thì họ vẫn không thể cầu cứu bất kỳ ai sao? Mục Tư Thần khẽ thở dài.
Thái độ của Lâm Vệ vẫn bình tĩnh, anh ta mỉm cười: “Đừng vội, từ từ thôi, chúng tôi xác định được vị trí của các cậu, đến sân bay từ đêm qua để chặn các cậu, không phải là bắn tên không đích, chúng tôi có đủ dữ liệu và suy đoán. Nếu không thể nói, vậy thì tiếp theo, các cậu chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, mọi chuyện để tôi nói.”
Lâm Vệ không hổ là một người trưởng thành, mang đến cho hai người cảm giác an toàn cực kỳ mạnh mẽ, Hạ Phi liên tục gật đầu.
Lâm Vệ lấy ra một hộp tài liệu dày cộm, lấy ra rất nhiều tài liệu, anh ta xem xét một lúc, do dự nói: “Bắt đầu từ đâu nhỉ? Bắt đầu nói từ đây đi.”
Anh ta lấy ra một bản ghi chép liên lạc được in từ phòng kinh doanh đặt trước mặt Mục Tư Thần, nói: “Khoảng 11 ngày trước vào buổi chiều, cậu đã gọi điện cho người chết Ứng Mậu, là mẹ anh ta nghe máy.”
Bản ghi chép liên lạc này khiến Mục Tư Thần kinh ngạc, cậu biết Lâm Vệ đã chuẩn bị trước khi đến đây, nhưng không ngờ Lâm Vệ lại chuẩn bị chu đáo đến vậy.
“Đây là cuộc gọi cậu thực hiện theo ý muốn cá nhân phải không?” Lâm Vệ hỏi.
“Phải.” Để phối hợp với câu trả lời, Mục Tư Thần gật đầu mạnh.
Cậu suy nghĩ một lúc, cân nhắc cách dùng từ, hỏi bằng những câu không liên quan đến thế giới khác: “Tại sao anh lại điều tra anh ta?”
Lâm Vệ nói: “Sau khi tiếp nhận vụ án tử vong đột ngột của Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi đã tiến hành phân tích dữ liệu lớn đối với mỗi nhân viên có mặt tại hiện trường, sàng lọc mọi hành vi bất thường, xác minh từng trường hợp một, cuối cùng xác định được hai người các cậu.
Các cậu quá đặc biệt.
Mười lăm ngày trước, Mục Tư Thần đột nhiên kết bạn với Trì Liên, người cách xa hai nghìn km, trước đây hai người chưa từng gặp mặt, chưa từng chơi cùng một trò chơi, chưa từng giao lưu trên bất kỳ diễn đàn mạng nào, chưa từng trò chuyện trên bất kỳ ứng dụng chat nào. Chưa từng trả lời bình luận của nhau, thậm chí những video yêu thích cũng ít có điểm chung. Chỉ có một vài bộ phim truyền hình, phim điện ảnh, video hướng đến công chúng là hai người đều đã từng xem, nhưng thời gian khác nhau, và chưa từng giao lưu qua bình luận.
Cậu và Trì Liên là hai đường thẳng song song, nếu không có gì bất ngờ, cả đời sẽ không thể có bất kỳ giao lưu nào.
Nhưng chỉ mười lăm ngày trước, Trì Liên đột nhiên chủ động kết bạn với cậu, và liên lạc với một người tên là Trình Húc Bác. Anh ấy và Trì Liên sống cách nhau hơn 200 km, cũng là những người không có bất kỳ giao điểm nào, lại trở thành bạn bè.
Ba người các cậu lập nhóm, trong vòng 15 ngày gần như mỗi ngày đều trò chuyện, giao lưu rất nhiều, rõ ràng là mối quan hệ rất thân thiết.
Rốt cuộc là lý do gì đã khiến các cậu trở nên thân thiết như vậy?
Đối với hiện tượng này, tôi chỉ có thể đưa ra một kết luận. Mười lăm ngày trước, các cậu đã có điểm chung với nhau thông qua cách thức mà khoa học hiện đại khó giải thích, cùng trải qua một sự việc.
Tôi đã tra ra lịch sử trò chuyện của các cậu, tôi tin rằng giống như những gì các cậu nói với tôi vừa giờ, chắc chắn cũng có không ít phần bị sửa đổi.
Nhưng có một vài mốc thời gian không thay đổi.
Mười hai ngày trước vào khoảng 15 giờ chiều, và ba ngày trước vào khoảng 15 giờ chiều, trước mốc thời gian thứ hai, Hạ Phi đã tham gia.
Tôi vốn tưởng Hạ Phi tham gia nhóm chat này là do có quan hệ với cậu, nhưng giờ tôi thấy cậu không thể truyền thông tin ra bên ngoài, như vậy việc Hạ Phi tham gia hẳn là một sự cố, có lẽ cậu ta đã có cuộc gặp gỡ bất ngờ khác.
Thông qua cậu, tôi tìm được Ứng Mậu, người cũng không có bất kỳ giao lưu nào với cậu, nhưng cậu lại tự xưng là cậu của anh ta, gọi điện thoại cho anh ta.
Cái chết của Ứng Mậu rất đột ngột, anh ta vốn là một thanh niên khỏe mạnh, không có dấu hiệu bệnh tật nào, nhưng đột nhiên một ngày anh ta bị chết não trở thành người thực vật, rồi lại đột tử sau ba ngày.
Thời gian anh ta trở thành chết não rất gần với thời gian Trì Liên liên lạc với cậu lần đầu tiên, và thời gian anh ta chết hẳn cũng rất gần với thời điểm hẹn nhau đầu tiên của cậu, Trì Liên và Trình Húc Bác.
Tôi có thể mạnh dạn suy đoán, cậu, Ứng Mậu, Trì Liên, Trình Húc Bác, bốn người các cậu cùng lúc gặp phải một sự kiện nào đó mà khoa học không thể giải thích được, Ứng Mậu qua đời, các cậu may mắn sống sót, nhưng không thể thoát khỏi bóng ma này, vẫn cần phải đối mặt với nguy hiểm lặp đi lặp lại, phải không?”
“Phải.” Giọng nói của Mục Tư Thần ẩn chứa một nỗi xúc động khó tả.
Lâm Vệ quá giỏi, chỉ thông qua những dữ liệu này, không tiếp xúc với bất kỳ sức mạnh nào của thế giới khác, đã có thể điều tra ra sự thật đến mức này.
Trước mặt anh ta, Mục Tư Thần có cảm giác an toàn vì được bảo vệ.
Lâm Vệ thở dài, hỏi: “Ngày hôm đó, chỉ có bốn người các cậu gặp phải chuyện này thôi sao?”
Mục Tư Thần lắc đầu.
Còn rất nhiều người, chỉ là cậu không quen biết, cũng chưa từng gặp.
Lâm Vệ nói: “Cậu xem những bức ảnh này, có thấy ai quen không.”
Anh ta đưa cho Mục Tư Thần một chồng ảnh dày, lên đến hàng trăm tấm, Mục Tư Thần lật xem rất nhanh, cuối cùng cũng tìm được một người cậu từng gặp.
Đó là một người chơi bị Thân cận Vũ Mục thanh tẩy và tử vong ở quảng trường của trấn Đồng Chi.
Mục Tư Thần chọn ra tấm ảnh này, đưa cho Lâm Vệ.
Lâm Vệ nhận lấy tấm ảnh, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng: “Có bao nhiêu người gặp phải tình huống giống các cậu? Nhiều không? Vài chục, vài trăm, vài nghìn?”
Mục Tư Thần gật đầu khi anh ta nói đến vài nghìn.
Hạ Phi lần đầu tiên biết có nhiều người chơi bị cuốn vào, biểu cảm lộ ra còn cường điệu hơn Lâm Vệ.
Lâm Vệ nhìn Hạ Phi: “Tại sao nhiều chuyện cậu như vừa mới biết vậy?”
Hạ Phi nói: “Không chỉ có tôi, hai người kia cũng không biết gì cả. Rất nhiều chuyện đều bị bạn cùng phòng này của tôi giấu trong lòng, mỗi ngày đều có vẻ tâm sự nặng nề, tôi luôn cảm thấy cậu ấy sắp bị cuộc sống đè bẹp thành ông cụ non rồi.”
Mục Tư Thần không ngờ người vô tri như Hạ Phi lại có thể chú ý đến trạng thái của mình, trong lòng vô cùng cảm động, nở một nụ cười rạng rỡ với Hạ Phi.
Tiếc là Hạ Phi chắc chắn không phải là người anh em có thể khiến người ta cảm động, cậu ta tiếp tục nói: “Áp lực lớn nhất đối với cậu ấy bây giờ là đã mất khá nhiều tiền vì chuyện này, tôi cũng vậy. Vì vậy, anh có thể thanh toán hộ vé máy bay và tiền taxi cho chúng tôi không? Tôi có thể xuất hóa đơn điện tử từ phần mềm.”
Mục Tư Thần: “…”
“Chuyện này các cậu cứ yên tâm, nếu kết quả điều tra cuối cùng giống như chúng tôi nghĩ, vậy chúng tôi nhất định sẽ cung cấp cho các cậu một khoản tiền nhất định.” Lâm Vệ nói.
Mục Tư Thần vốn dĩ luôn trầm tĩnh, nhưng cũng bị câu nói này làm cho vui mừng khôn xiết, mắt sáng lên lấp la lấp lánh.
Cậu thực sự sắp bị tiền bạc hành tới chết rồi.
Hạ Phi cũng vui mừng khôn xiết, cậu ta vỗ bàn nói: “Đồng chí Lâm, anh cứ thoải mái hỏi anh em của tôi, những gì có thể nói cậu ấy đều sẽ nói cho anh biết. Những gì tôi biết cậu ấy cũng biết, những gì tôi không biết cậu ấy cũng biết. Cho nên tôi… đi ngủ trước, xin lỗi, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa…”
Chưa nói hết lời, Hạ Phi đã ngã gục trên bàn ngủ thiếp đi.
Vết thương của Hạ Phi vẫn chưa lành, lại thức trắng một đêm, cậu ta vốn định ngủ bù trên máy bay, nhưng lại gặp phải chuyện bất ngờ của Lâm Vệ.
Giờ tinh thần thả lỏng, Hạ Phi thực sự không chịu nổi, giao hết mọi chuyện cho Mục Tư Thần, rồi tự mình đi ngủ.
Mục Tư Thần nói: “Anh đừng trách cậu ấy, tình trạng của cậu ấy hơi đặc biệt.”
“Bị thương? Vết thương không nhìn thấy bằng mắt thường?” Lâm Vệ đoán.
Mục Tư Thần gật đầu, nói chuyện với Lâm Vệ thật sự rất thoải mái. Khả năng phân tích của người này quá mạnh, có thể thông qua dữ liệu từng bước từng bước suy luận ra sự thật.
Nhưng chính vì lý do này, Mục Tư Thần càng phải thận trọng.
Cậu không biết nguyên lý của việc thẩm thấu vào thế giới khác là gì, nhưng nếu Trì Liên bị Dương Vân Vân đưa vào game, Hạ Phi bị cậu hoặc con bướm liên lụy nên mới đến thế giới khác, thì Lâm Vệ tiếp xúc với họ và dần dần hiểu biết về thế giới khác, rất có khả năng cũng sẽ vào game.
Điều này giống như một loại ô nhiễm tinh thần, rất giống với sự ô nhiễm từ thế giới khác.
Và Lâm Vệ, một người thông minh và thích đào sâu tìm hiểu như vậy, là một trong những người dễ bị ô nhiễm nhất.
“Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi cậu, nhưng văn phòng ở sân bay này chỉ là nơi chúng tôi mượn tạm thời, nhiều điều không tiện nói, chúng ta có thể đổi chỗ khác để nói chuyện từ từ.” Lâm Vệ suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu, “Yên tâm, chi phí vé máy bay sẽ được thanh toán.”
“Không chỉ là vấn đề chi phí,” Mục Tư Thần cân nhắc lời nói, “Chúng ta phải đi tìm Trì Liên, cô ấy gặp một số rắc rối, rất quan trọng.”
“Cho nên các cậu mới mua vé gấp rút như vậy.” Lâm Vệ dùng bút nhẹ nhàng gõ ba cái lên mặt bàn, rồi nói, “Được rồi, không cần trả lại vé máy bay, tôi cũng lập tức đến Thành phố G nơi Trì Liên đang ở, chúng tôi sẽ đón cậu ở sân bay Thành phố G.”
“Cảm ơn.” Mục Tư Thần cười.
Chuyện của Dương Vân Vân có rất nhiều điều kỳ lạ, chỉ dựa vào một mình Mục Tư Thần thì rất khó để tìm ra tất cả manh mối. Nhưng có Lâm Vệ là chỗ dựa vững chắc, thế thì nhất định cậu có thể điều tra ra nguyên nhân cái chết của Dương Vân Vân.
Mục Tư Thần kéo Hạ Phi đang ngủ say như chết lên máy bay, trên đường cũng ngủ một giấc, đến 12 giờ trưa thì đến sân bay Thành phố G.
Vừa xuống máy bay, cậu đã thấy Lâm Vệ dẫn theo một thanh niên hai mươi tuổi đứng đợi ở ngoài.
Lâm Vệ rõ ràng không cùng chuyến bay với cậu, không biết dùng cách gì mà lại đến Thành phố G trước cả cậu, thậm chí còn có thể trực tiếp đợi cậu ở ngay điểm dành cho xe đưa đón dưới máy bay, quả thực là thần thông quảng đại.
“Đi theo bên này.” Thanh niên bên cạnh Lâm Vệ nói.
Thanh niên đó đỡ lấy Hạ Phi đang ngủ say, vác người lên vai, bước đi một cách nhẹ nhàng không hề tốn sức.
Theo sau Lâm Vệ, lần đầu tiên Mục Tư Thần được hưởng thụ trải nghiệm lối đi VIP, được xe riêng đưa đón.
Editor: Mé, Tiểu Mục khổ vcl, đây đúng là một bước ngoặt lớn đấy, không thì một mình em tôi chèo chống thế quái nào được.