Thật ra, cha của Hạ Phi lại quen biết với cha của tổng giám đốc, Hạ Phi tự nguyện, chủ động điều tra chuyện này, nhưng đã nhận được một kết luận như vậy.
"Không phải chứ, tổng giám đốc rõ ràng đã nhắc đến quán bar. Có thể là đối phương không muốn nhắc nhiều, hoặc là cha anh ta hoàn toàn không hiểu con trai mình?" Hạ Phi hỏi, "Đi quán bar cũng không chắc chắn là sẽ uống rượu, đúng không?"
"Nhưng quán bar quá dễ gặp phải đồ uống có cồn, chỉ cần sơ suất một chút là có thể uống phải rượu, nếu dị ứng nghiêm trọng đến mức không thể uống một giọt nào, chắc chắn sẽ cố gắng tránh những nơi như vậy." Mục Tư Thần trầm tư nói, "Có lẽ quán bar này, hoàn toàn không tồn tại trong thực tế."
"Trong giấc mơ?" Hạ Phi hỏi.
Mục Tư Thần gật đầu.
Hạ Phi: "Vậy thì toang, trong giấc mơ hoàn thì toàn không thể tìm được, tất cả manh mối đều bị đứt."
"Chưa chắc, chúng ta còn có thế giới trò chơi." Mục Tư Thần nói, "Tất cả những vấn đề không rõ ràng, đến thế giới đó, biết đâu có thể tìm được câu trả lời."
"Có vẻ như trấn nhỏ tiếp theo của chúng ta nhất định là của con bướm." Hạ Phi xoa tay.
Mục Tư Thần nói: "Gọi là trấn Mộng Điệp."
Hạ Phi nói: "Thực ra nói thật, dù tôi có lớn gan đến đâu, chỉ cần nghĩ đến việc chủ động đi thách thức các trấn nhỏ khác cũng sẽ sợ, có thể ở lại trấn nhỏ Hy Vọng xây dựng, giúp đỡ dân trong trấn xây dựng ngôi nhà mới cũng không tệ."
"Nhưng ai bảo con bướm và tôi có thù hằn chứ?"
Dù họ đã đánh Tổng giám đốc trong giấc mơ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại người bình thường.
Họ chỉ muốn xua đuổi ô nhiễm tinh thần trên cơ thể mọi người, ngăn chặn nhiều người khác gặp nạn mà thôi.
Trong khi đó, con bướm ẩn nấp ở phía sau, lặng lẽ gây hại cho nhiều sinh mạng, đã kết thù với họ.
"Có ý chí chiến đấu là điều tốt." Mục Tư Thần nói.
Trấn nhỏ trước là để bảo toàn mạng sống, là điều phải làm để rời khỏi trò chơi, còn trấn nhỏ tiếp theo, họ sẽ có xu hướng chủ động hơn.
Không phải là để ngăn chặn thế giới bị hủy diệt, cứu rỗi thế giới kia, mà chỉ đơn giản là có thù.
Nhưng lý do này đối với hai người thì thực tế hơn nhiều so với lý do mơ hồ như cứu thế giới, nó gần gũi hơn.
Hai người đã gọi vài món ăn, Hạ Phi ăn như hổ đói, gặm xương một cách cực kỳ dữ tợn, như đang coi miếng xương như con bướm mà gặm.
Dùng hết tiền tiêu vặt của Mục Tư Thần, Hạ Phi vẫn chưa thỏa mãn, tự bỏ tiền túi mua một thùng bia lén lút mang về ký túc xá.
Mục Tư Thần không hay uống bia, nhưng hôm nay cũng đã uống với Hạ Phi không ít.
Bạch tuộc nhỏ ghét mùi bia, tự ôm chai coca bên cạnh uống "ực ực ực".
Đây là lần đầu tiên Hạ Phi đối diện với cái chết trong thực tế, tâm trạng rất tệ, đã uống không ít.
Mục Tư Thần trong thời gian này đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng không vui, Hạ Phi uống bao nhiêu, cậu cũng uống bấy nhiêu.
Không biết từ lúc nào, bên cạnh hai người đã chất đầy vỏ chai bia.
Hạ Phi uống say rồi thì cầm điện thoại bắt đầu hát, nhìn Mục Tư Thần và bạch tuộc nhỏ mở miệng là những lời tự chế, nào là "Nỗi cô đơn của mình tôi hai người không hiểu", "Tôi không nên ở đây, tôi nên ở dưới gầm xe" (1), "Trong thế giới của hai người không có tôi", cũng không biết đang hát cho ai nghe.
May mà ký túc xá không có quá nhiều sinh viên, Hạ Phi có say rượu cũng sẽ không làm phiền đến ai.
Tửu lượng của Mục Tư Thần không hơn Hạ Phi bao nhiêu, nhưng cậu vốn rất điềm tĩnh, uống nhiều cũng không la hét ầm ĩ, chỉ liên tục nắn bóp xúc tu của bạch tuộc nhỏ.
Bình thường cậu cũng hay bóp, nhưng tương đối kiềm chế, luôn nhớ rằng bạch tuộc nhỏ là Tần Trụ, không thể quá phóng túng, chỉ nhẹ nhàng bóp hai cái rồi sẽ buông ngay.
Giờ đây uống nhiều rồi, dây thần kinh căng thẳng trong lòng cũng đã đứt, tay trái ba cái, tay phải ba cái, bóp mãi không biết chán.
Bạch tuộc nhỏ nhíu mày, không thể hiện rõ là vui hay không vui, chỉ chăm chú nhìn Mục Tư Thần khác thường trước mặt.
"Chỉ còn sáu cái." Mục Tư Thần hơi buồn bã nhìn sáu xúc tu, áp má nóng bỏng của mình lên đầu bạch tuộc nhỏ, nói trong tiếng thở dài, "Rõ ràng ban đầu có tám cái, sao lại thiếu mất hai cái nhỉ?"
Nói đến đây, nước mắt nóng bỏng của Mục Tư Thần rơi xuống, rơi trên đỉnh đầu lạnh lẽo của bạch tuộc nhỏ.
Bạch tuộc nhỏ ngẩn người.
Mục Tư Thần không phải khóc vì mất đi hai xúc tu, cậu biết đó chỉ là một phần sức mạnh của bạch tuộc nhỏ, nếu Tần Trụ sẵn lòng bổ sung sức mạnh này, đừng nói là tám xúc tu, mười cái, hai mươi cái cũng không thành vấn đề.
Hắn chỉ đang mượn cớ để bộc phát cảm xúc của mình.
Vì những người thân đã mất, vì cuộc sống khó khăn, cũng vì hành trình không có tương lai trong trò chơi.
Bạch tuộc nhỏ lại bị nước mắt của Mục Tư Thần dọa cho toàn thân lạnh toát, cố gắng rút xúc tu ra, đặt chân lên đỉnh đầu Mục Tư Thần, dùng giọng thiếu niên truyền đạt thông điệp: "Không đau, đừng khóc."
Mục Tư Thần lại hoàn toàn không nghe thấy nó đang nói gì, cũng không quan tâm, ngược lại còn nắm lấy xúc tu này cắn một miếng, thoải mái nói: "Mát quá, tôi muốn ăn đá."
Uống rượu làm nhiệt độ cơ thể tăng lên, thường thì sẽ muốn ăn những món mát mẻ hơn. Nhưng Mục Tư Thần đã coi bạch tuộc nhỏ như một viên đá lạnh mềm mại mà gặm một lượt, khiến bạch tuộc nhỏ trở nên ngây ngốc, không dám động đậy.
Lăn lộn cả đêm, cả hai đều mệt mỏi, bò về giường của mình để ngủ.
Hạ Phi nóng nực lăn qua lăn lại, Mục Tư Thần thì có bạch tuộc nhỏ làm gối ôm hạ nhiệt tự nhiên, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ say.
Trong giấc mơ, Mục Tư Thần dường như lại thấy Tần Trụ, Ngài nhìn cậu qua làn sương mù, dù có sương mù dày đặc ngăn cách, Mục Tư Thần vẫn cảm nhận được sự nghi hoặc của Tần Trụ.
Cũng không biết có phải vì Mục Tư Thần say rượu hay không, hay là Tần Trụ vốn dĩ cũng không có gì để nói, giấc mơ này mông lung như một giấc mơ thật vậy.
Đến khi trời sáng Mục Tư Thần tỉnh dậy với cơn đau đầu như búa bổ, chỉ mơ hồ nhớ rằng trong giấc mơ mình bị sương mù bao phủ, Tần Trụ đã đưa tay ra, nhẹ nhàng gõ hai cái lên ngực cậu.
"Không bao giờ uống rượu nữa." Mục Tư Thần có chút hối hận nói.
"Khát... nước..." Hạ Phi vẫn chưa tỉnh, nhưng rõ ràng là khát, nói mớ cũng đòi nước.
Mục Tư Thần cũng khát, cậu vừa định xuống giường uống nước và tiện thể rót cho Hạ Phi một ly, thì một xúc tu cuốn lấy một chai nước đưa qua.
"Cảm ơn." Mục Tư Thần cười nói.
Cậu uống cạn cả chai nước mới nhận ra, lúc nãy bạch tuộc nhỏ đưa nước cho cậu, xúc tu có phải là quá dài không?
Đầu của bạch tuộc nhỏ chỉ có đường kính khoảng mười centimet, xúc tu cũng chỉ dài 15 centimet, xúc tu của nó có độ đàn hồi, khi đánh vào người khác, có thể kéo dài một chút.
Nhưng dài nhất cũng chỉ khoảng 20 centimet, lúc nãy bạch tuộc nhỏ hình như đã kéo một chai nước từ dưới đất lên đưa cho anh.
Cái này phải dài hai ba mét nhỉ.
Hơn nữa, trong quá trình đưa nước, Mục Tư Thần hoàn toàn không thấy đầu của bạch tuộc nhỏ, giống như chỉ có một cái xúc tu dài dài thò ra từ chăn, giúp cậu lấy nước xong lại rút vào.
Bạch tuộc nhỏ sao vậy?
Mục Tư Thần vén chăn mỏng lên, thấy bạch tuộc nhỏ cuộn tròn thành một quả bóng, cả mắt và miệng đều bị xúc tu che khuất, trông rất tự kỷ.
"Mày sao vậy?" Mục Tư Thần ôm bạch tuộc nhỏ, tiện tay véo nó một cái.
Cái đầu tròn cựa quậy một chút, lộ ra đôi mắt to, tức giận trừng mắt nhìn cậu một cái.
Tại sao lại tức giận nữa? Mục – uống say không nhớ mình đã làm gì tối qua – Tư Thần cố gắng tự ngẫm lại.
Bạch tuộc nhỏ giơ vuốt nhe nanh quơ tám cái xúc tu về phía Mục Tư Thần, Mục Tư Thần cẩn thận hỏi: "Tao đã làm sai điều gì sao?"
Vừa hỏi xong, bạch tuộc nhỏ càng tức giận hơn, thu mình lại thành một quả cầu màu xanh, lăn vào sâu trong chăn.
Mặt Mục Tư Thần ngơ ngác.
Lúc này, Hạ Phi há miệng, giống như một con cá khô, phát ra âm thanh khàn khàn: "Khát... nước..."
Mục Tư Thần cảm thấy mình nên vận động một chút, liền xuống giường giúp Hạ Phi lấy một chai nước, vỗ vỗ vào mặt cậu ta, đánh thức cậu ta, rồi đưa nước.
"Cảm ơn." Hạ Phi nói, "Giọt nước cứu mạng!"
Mục Tư Thần vừa quay người, chân đá phải một chai bia, phát ra âm thanh trong trẻo của thủy tinh va chạm.
Tối qua họ không dọn dẹp phòng, đầy rẫy chai bia, một mớ hỗn độn.
Mục Tư Thần vừa định dọn dẹp một chút, thì thấy trên giường mình có một bóng xanh "vù" một cái bay xuống.
Bạch tuộc nhỏ bay lướt qua Mục Tư Thần một cách vội vàng, rơi thẳng xuống chai bia chưa uống hết, xúc tu quấn quanh nắp chai, dùng sức một cái, nắp chai liền mở ra.
Mục Tư Thần tối qua cùng Hạ Phi đã uống tổng cộng 16 chai, còn lại 8 chai, bạch tuộc nhỏ đã dùng cả 8 xúc tu, 8 chai bia lập tức trống rỗng.
Mặt của bạch tuộc nhỏ đỏ hồng lên, 8 xúc tu mềm nhũn rủ xuống, mắt cũng trở nên mờ mịt.
"Không phải là mày không thích uống bia sao?"Mục Tư Thần tiến lại ôm bạch tuộc nhỏ, bạch tuộc nhỏ nóng hổi, trông nó có vẻ không thoải mái.
Bạch tuộc nhỏ mơ màng nhìn Mục Tư Thần, mở miệng, từng cái bong bóng mang mùi bia bay ra ngoài.
Rất nhanh, ký túc xá đã tràn ngập bọt khí.
Hạ Phi ôm đầu nói: "Nhanh, nhanh mở cửa sổ, giờ tôi ngửi thấy mùi bia là thấy buồn nôn."
Mục Tư Thần vội vàng mở cửa sổ, chỉ thấy từng bong bóng trong rất kỳ diệu bay ra từ ký túc xá, dưới ánh nắng buổi sáng phản chiếu ra ánh sáng cầu vồng, sau đó vỡ tan trong không trung.
Sau khi thả bong bóng, dọn dẹp phòng, Mục Tư Thần dẫn bạch tuộc nhỏ trông có vẻ không thoải mái đi tắm, rửa sạch hơi nước trên người.
Khi lau người cho bạch tuộc nhỏ, Mục Tư Thần mới mơ hồ nhớ ra tối qua mình đã say, lập tức hiểu tại sao bạch tuộc nhỏ lại tức giận sáng nay.
Ai mà không sợ người say xỉn cắn mình cả đêm lại uống tiếp chứ.
Vì vậy sáng nay bạch tuộc nhỏ nghe thấy tiếng chai bia, mới chạy như bay xuống để cướp hết bia.
Mục Tư Thần chạm vào xúc tu mềm nhũn không còn đàn hồi của bạch tuộc nhỏ, cảm thấy nó mềm như mì, không khỏi bật cười nói: "Sáng nay tao cảm thấy rất khó chịu, vốn dĩ không định uống nữa, bia còn lại cũng có thể trả lại, mày cần gì phải uống hết chứ?"
Bạch tuộc nhỏ co cả cơ thể vào trong khăn tắm, yếu ớt nâng xúc tu lên, đánh Mục Tư Thần tám cái.
Đúng vậy, tám cái, mỗi xúc tu đều đánh một cái.
"Tại sao lại đánh tao nhiều như vậy?" Mục Tư Thần say bia, đầu óc vẫn còn hơi đơ, thực sự không nghĩ ra lý do.
Cho đến khi cậu dẫn bạch tuộc nhỏ trở về ký túc xá, thấy bạch tuộc giả bị Hạ Phi đá xuống đất, cậu mới chợt nhớ ra, bạch tuộc nhỏ đã biến trở lại thành tám xúc tu từ khi nào?
Mục Tư Thần cố gắng hồi tưởng, mới nhớ lại giấc mơ không giống thật kia, cùng với hai cái chạm của Tần Trụ trên ngực cậu.
Chính hai cái chạm đó đã khiến tám xúc tu của bạch tuộc nhỏ hồi phục.
Tần Trụ truyền sức mạnh từ thế giới khác đến đây dễ dàng như vậy sao?
Rõ ràng là không, nếu không thì thế giới đã sớm hỗn loạn rồi.
Chẳng lẽ chỉ vì tối qua cậu say rượu nói nhảm, hỏi bạch tuộc nhỏ sao chỉ còn sáu cái xúc tu, Tần Trụ mới cố ý báo mộng giúp bạch tuộc nhỏ bổ sung xúc tu, còn tăng cường sức mạnh của xúc tu nữa sao?
Điều này rõ ràng là chuyện vô nghĩa, bạch tuộc nhỏ đâu có muốn chiếm lĩnh thế giới, tăng thêm sức mạnh thì có tác dụng gì?
Tác dụng duy nhất là thỏa mãn lời nói của cậu tối qua.
Mục Tư Thần nắm lấy xúc tu của bạch tuộc nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Thật tốt, mọc đủ cả rồi, tao rất vui."
Bạch tuộc nhỏ say bia lười biếng mở mắt, thấy nụ cười của Mục Tư Thần, liền duỗi xúc tu ra, không còn cuộn tròn cơ thể nữa.
Hóa ra dễ dỗ như vậy. Tâm trạng của Mục Tư Thần bỗng trở nên mềm mại hơn cả xúc tu của bạch tuộc nhỏ.
[Tác giả có lời muốn nói]
Hôm nay là chương thứ ba, nếu lượng dinh dưỡng đạt 46.000 thì sẽ có chương thêm!
Khi lượng dinh dưỡng đạt 56.000, sẽ có chương thêm nữa, yêu mọi người nhé ~ Tiếp tục cầu xin nhé ~
–
Hạ Phi: Những lời bài hát mà tôi điên cuồng hát khi say, cậu vẫn chưa hiểu ý nghĩa sao? Ôi! Rõ ràng là ký túc xá của tôi, tại sao tôi lại cảm thấy mình thừa thãi như vậy?
Tần Trụ (suy tư): Hóa ra em ấy thích tám xúc tu, mặc dù không hiểu việc hóa sức mạnh thành hình này có ý nghĩa gì, nhưng nếu em ấy đã khóc thì cứ thỏa mãn mong muốn của em ấy vậy.
Mục Tư Thần: Hôm nay có chút rung động.
Tôi không nên ở đây, tôi nên ở dưới gầm xe: một câu trong bài hát Anh ấy nhất định rất yêu em (hai câu kia hình như cũng trong bài hát nào đó nhưng mà tìm không ra)