Đêm khuya, hai thợ may khỏe đẹp cân đối tụ tập lại để thảo luận.
"Tên vua này bất ổn thật sự, bảo ông ta ăn ít đi, thế mà nửa đêm ông ta lén lút dậy ăn thịt, bảo ông ta tập thể hình, người lính canh bên cạnh ông ta suýt chém chết tôi, nói tôi không tôn trọng đức vua."
"Nếu ông ta không giảm cân được, với thân hình béo ú đó, làm sao mà có thể may ra được bộ quần áo khiến ông ta hài lòng chứ?"
"Có vẻ chúng ta phải quay trở lại nghề cũ rồi."
"Ôi, ban đầu tôi còn định bước hoàn lương không đi lừa người nữa."
"Tôi cũng vậy, tôi còn vì thế mà đi tập thể hình nữa đó."
"Thật đáng tiếc là đức vua không cho chúng ta cơ hội."
Hai tên lừa đảo vốn được người quyên góp biến thành huấn luyện viên thể hình rơi vào đường cùng, đành phải quay trở lại con đường lừa đảo.
Công chúa trong tòa tháp nghe được tin tức liền lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó kể chuyện này cho hoàng tử hôn phu của mình, Hoàng tử Hạ Phi.
"Mau, mau," Hạ Phi hối hả nói với Mục Tư Thần, "Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng câu chuyện cuối cùng cũng trở lại quỹ đạo bình thường rồi. Theo tốc độ lật trang của cuốn sách này, tôi đoán rằng chỉ cần hít vài hơi là sẽ đến bước diễu hành rồi."
Mục Tư Thần xoa xoa ấn đường: "Thật là mệt mỏi với cái nhịp độ phải đi qua tất cả cốt truyện trong một tiếng này."
Rõ ràng chưa đến một tiếng trôi qua, cậu vừa phải phân tích cốt truyện, vừa phải nghiên cứu mục đích của mỗi nhân vật, rồi còn phải lập kế hoạch tương ứng.
Bên này mới tìm ra chiến lược cùng với Hạ Phi, bên kia Hạ Phi đã "Phốc" một cái biến mất, cậu ra vì truyện sang trang nên đi đến tận tháp cao của công chúa, thương lượng với công chúa một lúc, rồi lại "Phốc" một cái quay trở lại đây với Mục Tư Thần, cứ như là đã sở hữu năng lực dịch chuyển tức thời vậy.
Hai người mới phân tích ra thân phận của mỗi người, vậy mà đã đi đến mục kết thúc câu chuyện rồi, họ còn chưa nghĩ ra đối sách đâu!
"Công chúa nhờ tôi ăn cắp chiếc dây lưng màu xanh, có cho cô ấy không?" Hạ Phi hỏi.
"Không cho." Mục Tư Thần che kín chiếc đai lưng nói.
Cái đai lưng dưới tay nhô ra một cái vuốt bé nhỏ cào cào vào lòng bàn tay của Mục Tư Thần.
"Không cho à, nhưng mà công chúa..."
"Công chúa không có cái đai lưng là không thể hoạt động à?" Mục Tư Thần cắt ngang lời Hạ Phi, "Công chúa muốn cái đai lưng hay là ông muốn cái dây lưng hơn?"
"Công chúa chắc chắn phải hành động, chỉ là có cái đai lưng thì cơ hội thành công lớn hơn một chút thôi, dù không có cái đai lưng, cô ấy cũng đã sắp xếp người để vạch trần bộ dạng thực sự của bộ quần áo mới của đức vua." Hạ Phi hơi ngượng ngùng nói, "Tôi cũng thắc mắc, sao mà chỉ cần một cái nhìn là đã ưng cái đai lưng của ông rồi? Nhìn một cái đã thấy tôn kính nó rồi."
"Xem ra sau khi bị ô nhiễm, trong tâm trí sẽ còn lại một số dấu vết." Mục Tư Thần than thở.
"Ô nhiễm... Tôi nhớ ông nói rằng tôi từng bị ô nhiễm bởi sức mạnh của mặt trăng, mất khả năng nhìn nhận thời gian, liệu ô nhiễm của mặt trăng và cái đai lưng của ông có liên quan không?" - Hạ Phi kinh hãi hỏi.
"Không phải," Mục Tư Thần thở dài với vẻ bất đắc dĩ, "Về chuyện cái đai lưng, khi trở về tôi sẽ giải thích cho ông từ đầu tới cuối. Còn ông thì sao? Đã hiểu rõ kỹ năng của mình chưa?"
"Đã hiểu rõ rồi! Trên đường tới cung điện, tôi đã nghiên cứu." - Hạ Phi rút súng ra, "Đó là "tập trung", thực ra sức mạnh của viên đạn mạnh như vậy là do tốc độ và lực đẩy hội tụ vào một điểm, cũng chính là "tập trung"."
Mục Tư Thần như có điều suy tư, nói: "Tập trung... cũng là một loại di dời, coi như là một loại di dời có tính phương hướng đi. Có năng lực này, kế hoạch của chúng ta sẽ suôn sẻ hơn nhiều. Mỗi lần sử dụng khả năng này, ông cần bao nhiêu điểm năng lượng? Đủ để sử dụng một lần chưa?"
"Đủ rồi!" Hạ Phi nói, "Năng lực của tôi tiêu tốn ít năng lượng đến bất ngờ đấy."
Mục Tư Thần gật đầu: "Xem ra vài trang sách nữa, chúng ta nhất định sẽ thành công! Nào, trước khi lật trang, chúng ta hãy ôn lại kế hoạch một lần nữa."
Hai người bàn bạc kế hoạch này nọ, vừa mới quyết định xong, bỗng nghe thấy hầu gái bên ngoài hét lên: "Hoàng hậu, vua đến rồi, mặc bộ đồ mới."
Hạ Phi nghe thấy là biết chuyện lớn đến rồi, gật đầu với Mục Tư Thần nói: "Ông giữ chân hoàng đế và hầu gái, tôi đi dỗ công chúa, trước khi hành động chúng ta phải chắc chắn kín như bưng, không được để họ phát hiện ra kế hoạch của chúng ta. Hy vọng mọi thứ suôn sẻ!"
Hạ Phi bắt tay Mục Tư Thần một cái, rồi nhảy qua cửa sổ để đi tìm công chúa.
Mục Tư Thần nhìn chằm chằm vào cửa sổ mở rộng, cười: "Đúng vậy, hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẻ."
Đai lưng bạch tuộc cào cào vào eo của cậu, dường như đã phát hiện ra nơi đó cất giấu sức mạnh của một xúc tu.
Mục Tư Thần nhéo cái đai lưng bạch tuộc mấy cái, cảnh báo: "Kế hoạch của chúng tao đã rất hoàn hảo rồi, đến lúc đó mày không được ra tay, mày chỉ còn lại năm cái xúc tu, mất đi nữa sẽ không còn đáng yêu đâu."
Đai lưng bạch tuộc đập vào lòng bàn tay của cậu tỏ vẻ phản đối, nhưng Mục Tư Thần không để ý, lớn tiếng nói với hầu gái bên ngoài: "Mời đức vua vào đi."
Khi cửa mở ra, một người đàn ông to béo, bụng phệ mặc quần đùi đi vào, ông ta tự hào giơ cánh tay lên, nói với Mục Tư Thần: "Hoàng hậu, nhìn ta, trang phục của ta thế nào?"
Mục Tư Thần thực sự như bị đấm vào mắt một phát, cảm thấy có hơi cay mắt, cậu hỏi lại: "Trang phục của ngài?"
Đức vua chỉ vào ngực mình và nói: "Dĩ nhiên, đây là bộ trang phục kỳ diệu nhất và bảnh bao nhất mà hai thợ may nổi tiếng đã làm, chỉ có người thông minh mới nhìn thấy được bộ trang phục này, kẻ ngu dốt sẽ không nhìn thấy được."
Vì phải chạy cốt truyện, Mục Tư Thần nhẹ nhàng mỉm cười, hiếm khi nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Đức vua, ta chưa bao giờ thấy ngài đẹp trai như vậy, như thể được thấy được phong thái của ngài khi còn trẻ."
"Hoàng hậu quả nhiên là một người thông minh, sáng suốt! Ta thực sự rất vui vẻ, ngày mai ta sẽ mặc bộ trang phục này để diễu hành trước công chúng, để họ nhìn thấy đức vua uy nghiêm và anh tuấn như thế nào. Sau khi kết thúc diễu hành, nhất định ta sẽ xử lý việc quốc gia hằng ngày."
Sau khi nói xong, đức vua vui vẻ vuốt chòm râu nhỏ và rời khỏi phòng của hoàng hậu.
"Kịch bản sắp bắt đầu, ta cũng phải thay đổi bộ trang phục." Mục Tư Thần cởi bỏ chiếc váy xòe và đai lưng rườm rà trên người, nói với hầu gái," Hãy tìm cho ta một bộ trang phục thuận tiện để cưỡi ngựa, vào ngày tổ chức diễu hành, ta phải cưỡi ngựa đi theo đức vua."
"Vâng." Hầu gái mang đến một bộ quần áo nhẹ nhàng và đôi ủng đế bằng thuận tiện cho việc di chuyển, giúp Mục Tư Thần mặc vào.
Khi mặc quần áo, Mục Tư Thần lơ đãng hỏi: "Ngươi thấy bộ trang phục của đức vua đẹp không?"
Bàn tay đang đặt lên đai lưng bạch tuộc của hầu gái dừng lại, vẫn trả lời một cách vô cảm như trước:" Người thông minh thì đều thấy đẹp."
Mục Tư Thần đoạt lại đai lưng, nhìn cô ta chằm chằm.
Cô ta liếc qua chiếc đai lưng, đầu càng cúi thấp, dưới ánh nhìn của Mục Tư Thần, cô nói: "Nhưng tôi chỉ là một người hầu thô bỉ, ngu ngốc."
"Ở thế giới này, người dám thừa nhận mình ngu ngốc mới thực sự là người tỉnh táo." Mục Tư Thần nói sâu xa.
Cậu thắt chiếc đai lưng màu xanh vào bộ quần áo cưỡi ngựa, hầu gái nhắc nhở: "Hoàng hậu, bộ trang phục này không phù hợp với chiếc dây lưng màu xanh."
"Nhưng ta thích chiếc đai lưng này, ta không định tặng nó cho ngươi." Mục Tư Thần nói đầy ẩn ý, "Trừ phi ngươi có đủ năng lực lấy nó đi."
Cậu vừa mặc xong trang phục, chỉnh sửa cà vạt, cảnh tượng đã chuyển, Mục Tư Thần "soạt" một cái nhảy phắt lên lưng ngựa, phía bên cạnh cậu, cách một khoảng bằng nửa thân ngựa, chính là vị vua mặc quần đùi rộng cưỡi ngựa trong cuộc diễu hành.
Hầu gái và Hạ Phi đi bộ theo hai bên của Mục Tư Thần.
Phía sau phải của Mục Tư Thần có một chiếc xe ngựa hoành tráng, Hạ Phi mở miệng, nói không tiếng với cậu: "Công chúa."
Lúc này Mục Tư Thần nghe thấy tiếng ngoài lời kể của câu chuyện: "Ban đầu hoàng hậu không cho phép công chúa tham gia diễu hành, nhưng vì tin đồn hoàng hậu tàn ác hành hạ công chúa lan truyền quá nhanh, để làm dịu dư luận, hoàng hậu đã may cho công chúa chiếc váy đẹp, cho phép công chúa tham gia diễu hành. Tất nhiên, để ngăn công chúa nói lung tung, hoàng hậu đã làm công chúa bị câm. Nhưng hoàng hậu làm sao biết được, chàng hoàng tử điển trai đã giải độc cho công chúa."
Thảo nào công chúa muốn hát để lan truyền tin đồn, chính là để phù hợp với cốt truyện, xuất hiện trong trang diễu hành này.
Mục Tư Thần nhìn lên trời, nắng chang chang, dù Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt ở đây, sức mạnh cũng sẽ bị hạn chế.
Đây là lần đầu tiên Mục Tư Thần bày kế để đối đầu với Thẩm Tễ Nguyệt, không biết có thể thành công không, cậu hơi căng thẳng nắm chặt dây cương.
Hạ Phi chú ý đến động tác của cậu, vỗ vỗ vào tay bạn cùng phòng an ủi một cái, làm một động tác chỉ súng chỉ lên trời, rồi chỉ vào người hầu và vua.
Hạ Phi đang ám chỉ với Mục Tư Thần, khi thời cơ đến, cậu ta sẽ bắn viên đạn lên trời, để ánh mắt của dân chúng tập trung lên bầu trời.
Điều này có thể chuyển hướng ánh mắt và sự tò mò của dân chúng, làm suy yếu sức mạnh của "Trụ". Hai người sẽ tận dụng cơ hội này, Mục Tư Thần tấn công người hầu gái đang ở gần, Hạ Phi sẽ kiềm chế đức vua, kéo dài thời gian cho Mục Tư Thần.
Chờ sau khi hai người xử xong Thân cận Giản Đồng, thành công chiếm được một nửa"Trụ", liền giả vờ mất cảnh giác để đánh lừa công chúa.
Công chúa chắc chắn không ngờ rằng họ đã đoán ra rằng cô ta là Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt, sẽ nhân lúc bọn họ lơi lỏng cảnh giác ra tay giết chết hai người.
Nhưng họ đã dự đoán trước được dự đoán của công chúa, sẽ tấn công công chúa trước, chiếm lấy nửa "Trụ" còn lại.
Làm liền một mạch.
Hạ Phi vỗ vỗ ngực, ý nói với Mục Tư Thần, hãy yên tâm giao cho tôi, chúng ta là anh em tốt ngủ chung một kí túc xá.
Mục Tư Thần vui vẻ cười cười, tay cũng từ từ buông lỏng dây cương.
Đoàn diễu hành nhanh chóng đến quảng trường, đức vua dưới sự trợ giúp của các thị vệ bò từ trên ngựa xuống, đứng giữa quảng trường.
Đám dân chúng nhìn đức vua bằng ánh mắt hỏi chấm.
Đức vua thỏa mãn vuốt vuốt ria mép, sau lưng ông ta có một đại thần trưởng trông rất giống một tên nịnh thần đang cầm một cái loa lớn, chuẩn bị giới thiệu với mọi người về lý thuyết lừa dối "chỉ người thông minh mới nhìn thấy bộ quần áo đấy".
Lúc này ánh mắt mọi người đều hướng đến người của đức vua.
Thời cơ đã đến!
Hạ Phi rút ra từ trong ngực một thứ gì đó, vì để che giấu vật đó không cho ai thấy, cậu ta dùng khăn che lại, nhắm thẳng lên trời bắn.
Một thứ sáng lấp lánh bay lên trời, mọi người bất giác nhìn lên trời, ánh mắt bị thu hút.
Đức vua đứng trên bục khẽ nhíu mày.
"Hành động!" Hạ Phi phấn khích nói.
Cậu ta lao về phía trung tâm quảng trường nơi vua đang đứng.
Trong khi đó, tay của hầu gái hướng về Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần giơ tay ra, một cái cuốc chữ thập xuất hiện trong lòng bàn tay, cậu vung cuốc thật mạnh, đập mạnh vào lưng Hách Phi đang lao về phía đức vua.
Mà hầu gái thì thuận lợi rút được đai lưng, đai lưng biến thành đồ đằng, bao quanh hai cánh tay của cô.
Hầu gái lập tức như có sự trợ giúp từ của Thần, cô rút ra hai con dao găm từ dưới chiếc váy dài, chân đạp mạnh xuống mặt đất lấy đà, nhảy lên cả trăm mét, trực tiếp nhảy đến trên quảng trường.
Đức vua hoảng hốt, một cột sáng xuất hiện bên cạnh ông ta, nhưng chỉ có cột sáng, không có đồ đằng, bởi vì ánh mắt của dân chúng vẫn tập trung vào thứ sáng lấp lánh trên bầu trời.
Hầu gái từ trên trời rơi xuống, xung quanh cô được hàng ngàn cánh tay vô hình bảo vệ, hai bàn tay của cô được hai xúc tu vươn ra bám vào, bộc phát ra sức mạnh rất mạnh mẽ.
Cô ta hung hãn đâm hai con dao găm vào hai mắt của đức vua.
Ở phía khác, Hạ Phi bò dậy, nói với Mục Tư Thần: "Mục Tư Thần, ông đang làm gì vậy?"
"Đánh anh đấy, Thẩm Tễ Nguyệt!" Mục Tư Thần không khoan nhượng vung cuốc thêm một lần nữa, nện mạnh vào gáy "Hạ Phi".
Trên khuôn mặt "Hạ Phi" lóe lên một tia tàn độc, từ trong túi đeo ở phía sau lấy ra một cái khiên bóng loáng giống như gương hướng thẳng về Mục Tư Thần.
Nhưng khi đánh trúng lưng "Hạ Phi" phát đầu tiên, Mục Tư Thần đã làm cho cái khiên đó bị vênh méo, không thể phản xạ ánh sáng.
Cuốc chữ thập đánh vào cái khiên rồi tiếp tục nện mạnh vào phần đầu của "Hạ Phi", trên cơ thể "Hạ Phi" như có một cái gì đó vỡ vụn, hàng ngàn tia sáng phân tán trốn thoát.
Bộ mặt của "Hạ Phi" biến mất theo ánh sáng, sau ánh sáng đó, là một người mặc bộ vest, giống hệt như Thẩm Tễ Nguyệt.
Hắn lộ ra một nụ cười vô cùng ôn hòa lại xen lẫn chút ngạc nhiên giống hệt với Thẩm Tễ Nguyệt, nhìn Mục Tư Thần như thể rất bất ngờ: "Làm sao cậu phát hiện ra là tôi? Tôi tưởng cậu tin tưởng người bạn cùng phòng này lắm."
"Tin tưởng chứ," Mục Tư Thần lạnh lùng nói, "vì tin tưởng cậu ta, tôi càng chắc chắn rằng, với trí thông minh của cậu ta, không thể nghĩ ra những việc phức tạp như vậy."
Nếu Hạ Phi có thể nhận ra ai là Thân cận Giản Đồng, ai lại là Thẩm Tễ Nguyệt, thì cậu ta sẽ không đến nỗi mới chỉ trải qua mười quyển sách vẻn vẹn nửa tiếng mà vẻ mặt đã tràn ngập tang thương khiến người khác nhìn cũng thấy ngại hộ.
Không phải Mục Tư Thần coi thường trí tuệ của Hạ Phi, mà là Hạ Phi không giỏi trong những việc như vậy.
Một khi nảy sinh nghi ngờ, điểm đáng nghi sẽ trở nên nhiều hơn.
Nếu Mục Tư Thần có thể sợ hãi Thẩm Tễ Nguyệt đến mức cố gắng hết sức để né tránh sức mạnh của Ngài, thì người đã từng bị ô nhiễm bởi Thẩm Tễ Nguyệt một lần như Hạ Phi, trong tâm trí sao có thể không còn dấu vết gì của Thẩm Tễ Nguyệt được.
Câu nói của Mục Tư Thần "Xem ra sau khi bị ô nhiễm, trong tâm trí sẽ còn lại một số dấu vết" không phải chỉ về việc Hạ Phi từng bị ô nhiễm bởi Tần Trụ, mà là từng bị ô nhiễm bởi Thẩm Tễ Nguyệt.
Mỗi vật phẩm trong câu chuyện không phải chỉ xuất hiện một cách vô ích, thuốc giải độc trên người Hạ Phi là để giải độc cho công chúa, thì chiếc khiên giống như gương đó dành cho ai?
Hiển nhiên là để Hạ Phi tự giữ cho mình.
Đây là chiếc gương duy nhất còn lại trong vương quốc, là đạo cụ duy nhất mà Thẩm Tễ Nguyệt có thể triển khai sức mạnh của mình.
Hạ Phi mang theo một chiếc khiên như vậy, đôi khi gặp công chúa có thể là Thẩm Tễ Nguyệt, thực sự khiến người ta nghi ngờ liệu cậu ta có bị ô nhiễm lần nữa không.
"Tôi đã nghĩ rằng mình đã giả trang rất hoàn hảo rồi." Thẩm Tễ Nguyệt nhẹ nhàng buông tay.
"Đúng là rất hoàn hảo, giống y như khi ở viện dưỡng lão, cung cấp thông tin cho tôi, khiến tôi tin tưởng và dựa dẫm vào anh, coi anh như đồng đội." Mục Tư Thần cười và nói, "Cảm giác hai lần này thực sự quá giống nhau, thời gian lại gần nhau đến thế, tôi khó mà không nhớ lại."
Mục Tư Thần lấy ra một tờ Giấy dán bản ngã, dán trực tiếp lên cuốc chữ thập, tăng cường sức mạnh của vũ khí.
Cậu phải loại bỏ Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt ngay tại đây.
"Đợi đã, cậu không quan tâm đến anh bạn của cậu ở đâu sao? Cậu không sợ Thân cận Giản Đồng biến hình thành hầu gái để tấn công bạn sao? Cô ta đã cướp đi "Thần bảo vệ loài người" của cậu đấy." Thẩm Tễ Nguyệt cười nói với vẻ ung dung.
"Về cô hầu gái ấy, nếu không phải vì cô ấy quan tâm đến chiếc đai lưng bạch tuộc hơn cả đức vua, tôi suýt nữa đã hiểu lầm cô ấy rồi." Mục Tư Thần nói.
Mỗi lần mặt cô hầu gái biến sắc, đều là khi Mục Tư Thần nhắc đến bạch tuộc nhỏ. Trong khi đang thay quần áo cho Mục Tư Thần, cô ấy đã nghĩ đến việc đánh cắp chiếc đai lưng bạch tuộc vô số lần.
Cô ấy không thích gương, cũng ghét đức vua, ngày nào cũng thúc giục hoàng hậu phá hủy gương để đối phó với vua, hành hạ công chúa.
Cô hầu gái rõ ràng thể hiện sự ác cảm với Thân cận Giản Đồng và Thẩm Tễ Nguyệt, lại bình tĩnh và lý trí, chỉ có chiếc đai lưng bạch tuộc mới khiến cô ấy biến sắc mặt.
Cô ấy là Thân cận của Tần Trụ, chủ nhân ban đầu của đai lưng bạch tuộc.
Mặc dù không biết vì lý do gì mà cô ấy đã mất sức mạnh của Tần Trụ, nhưng cô ấy vẫn kiên cường ẩn mình trong câu chuyện, chiến đấu với hai vị Thân cận của Tà thần.
Mục Tư Thần: "Mục đích của anh rất đơn giản, hầu gái để cho tôi đối phó, tôi và Thân cận của Tần Trụ sẽ lưỡng bại câu thương. Đức vua để phần anh, Thân cận Giản Đồng sẽ do anh đối phó. Nếu tôi may mắn đánh bại được cô hầu gái, anh vẫn còn mánh khóe để đối phó tôi. Anh luôn muốn ô nhiễm tôi, kiểm soát tinh thần của tôi. Có gì có thể hủy hoại tinh thần của tôi hơn việc để tôi tự tay giết Hạ Phi chứ?"
"Bởi vậy có thể thấy, chỗ trốn của bạn tôi không phải rất rõ ràng sao?" Mục Tư Thần chỉ vào chiếc xe ngựa phía sau, "Số lần "Công chúa" gặp Hạ Phi quá nhiều rồi đấy."
Cậu tiện tay ném xúc tu cơ giới có thể tự mình hoạt động, xúc tu đập mạnh vào xe ngựa, xe rung lắc rất mạnh, một người bị trói gô lại mà vẫn ngủ say như chết từ trong xe rơi ra, chính là Hạ Phi.
Nửa chiếc xúc tu cơ giới này là di vật của Diêu Vọng Bình, Mục Tư Thần từng sử dụng kỹ năng "Đào góc tường" để có được nó tại nhà máy chế biến, từ đó xúc tu này vẫn luôn được cất trong balo của cậu, lúc này vừa khéo lại cần đến.