Mục lục
Trấn Nhỏ Lý Tưởng Của Tôi - Thanh Sắc Vũ Dực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khó trách Tần Trụ vừa rồi lại nhìn cậu một cái."

Kỳ thật Mục Tư Thần cũng không tin vào nội dung phát thanh trong đài, cũng không cho rằng Tần Trụ là một người có tấm lòng bác ái, càng không có ý định ỷ lại vào Tần Trụ.

Từ khi cậu cảm nhận được ánh mắt của Tần Trụ, cậu đã hiểu được thế giới này đáng sợ như thế nào và Tần Trụ mạnh ra sao.

Mới gọi họ tên vẻn vẹn có một lần thôi, ánh mắt của Tần Trụ đã có thể vượt qua thời gian và không gian mà đáp trên người cậu. Cho dù Tần Trụ từng là người, khi một người có được năng lực lớn mạnh như thế, tính cách và tư tưởng của người đó nhất định sẽ thay đổi.

Một người vốn có gia tài vượt quá cả sức tưởng tượng của bản thân trước sau gì cũng trở nên hoàn toàn thay đổi, chứ đừng nói là loại năng lực đủ để ngự trị người khác như thế.

Cậu để Tín đồ kia nghe đài, không phải là bởi vì cậu hy vọng Tần Trụ có thể giúp mình, mà là trước sau gì cũng bị một sức mạnh thần bí để mắt tới, thay vì cả ngày lo lắng nó định làm gì mình thì chẳng bằng cứ lợi dụng loại sức mạnh này làm gì đó.

Dù sao từ nhỏ cậu đã là một đứa trẻ biết tiết kiệm, mười phần am hiểu tận dụng phế thải.

Âm thanh trong đài vang lên, Tín đồ lập tức giãy giụa, miệng cả giận nói: "Kẻ sa đọa, ma quỷ, mày đáng bị ánh nhìn chăm chú của Đấng thực thể Vĩ đại thiêu chết, tên sa đọa!"

Mục Tư Thần giơ Cuốc chữ thập đập lên đầu của Tín đồ một cái, thể chất của những Tín đồ này so với người bình thường thì mạnh hơn nhiều, chỉ là Cuốc chữ thập mà thôi, không đánh chết được.

Hứng một phát này, thanh máu không còn nhiều trên đỉnh đầu của Tín đồ lại bay màu mất một nửa.

Hắn trở nên rén hơn nhiều.

Nhờ vào đoạn phát thanh lặp đi lặp lại, Tín đồ dần dần yên tĩnh trở lại.

Lúc này Mục Tư Thần mới nói: "Đừng từ bỏ, đừng dễ dàng bị ngôn luận của kẻ sa đọa tẩy não, anh phải vững tin vào lòng tin của mình với thực thể Vĩ đại."

Tín đồ: "..."

Chút năng lực tư duy còn sót lại của Tín đồ không hiểu Mục Tư Thần muốn làm gì.

Mục Tư Thần tiếp tục khích kệ hắn: "Dù sao thì tôi cũng là người có tâm địa thiện lương, hay là như vậy đi, vì giúp anh chống lại tổn thương do kẻ sa đọa gây ra, tôi hỏi mấy câu hỏi về thực thể Vĩ đại, anh dựa vào mấy câu hỏi này mà hồi tưởng lại sự tích chói lọi của thực thể Vĩ đại, kể hết ra để chống lại ngôn luận của kẻ sa đọa."

Tín đồ: "..."

Mục Tư Thần hỏi: "Đấng thực thể Vĩ đại của các anh mở mắt ra là "Ban ngày", nhắm mắt là "Đêm tối", khi nào "Đêm tối" mới đến, "Đêm tối" sẽ kéo dài bao lâu?"

Tín đồ cũng không hợp tác, hắn quay mặt sang một bên, nói rất quật cường: ""Đấng thực thể Vĩ đại sẽ trở nên suy yếu vào lúc "Đêm tối", ta sẽ không nói cho mi biết nhược điểm của Đấng thực thể Vĩ đại đâu!"

Chưa gì đã để lộ nhược điểm của thực thể Vĩ đại nhà mình cho cậu biết, xem ra đầu óc của mấy tên Tín đồ này cũng chẳng ra sao.

"Vậy thì chúng ta đổi cách hỏi khác nhé, lúc nào là "Ban ngày", "Ban ngày" sẽ kéo dài bao lâu?" Mục Tư Thần hỏi, "Đây là thời gian Đấng thực thể Vĩ đại của anh mạnh nhất, không tính là để lộ bí mật nhỉ?"

Thần trí của Tín đồ dần dần trở nên mơ mơ màng màng vì tiếng đài, hơn nữa chỉ số thông minh của hắn vốn cũng không cao, cuối cùng chậm rãi nói: "Một ngày có 24 tiếng đồng hồ, thực thể Vĩ đại sẽ mở mắt trong khoảng thời gian từ 20 giờ đến 8 giờ."

Mục Tư Thần hơi bất ngờ, cậu cho rằng thời gian tỉnh táo của thực thể Vĩ đại sẽ rất lâu, mỗi ngày chỉ nhắm mắt một hai tiếng, không ngờ lại chỉ chiếm nửa ngày, xem ra bức tường chi phối trấn Đồng Chi của vị thực thể Vĩ đại này cũng không quá vững chắc.

Thế giới này cũng sử dụng quy ước một ngày 24 giờ, ngôn ngữ và chữ viết cũng là tiếng Trung, không biết rốt cuộc là thế giới song song với hiện thực, hay là mấy chục mấy trăm năm về sau nữa.

"Bây giờ mấy giờ rồi? Là "Ban ngày" hay là "Đêm tối"?" Mục Tư Thần hỏi.

"Bảy giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa "Ban ngày" sẽ kết thúc"." Tín đồ trả lời.

Mục Tư Thần nhìn đồng hồ, đồng hồ của cậu vừa đúng bảy giờ rưỡi.

Khi cậu lắp xong buồng game giả lập cũng tầm bốn giờ chiều, ở trong game hơn ba tiếng nữa, nếu tốc độ thời gian trôi qua giống nhau, vậy thì thời gian ở hiện thực cũng là bảy giờ rưỡi.

Chỉ là đổi trắng thay đen, ở trong mắt Tín đồ bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng.

""Đêm tối" thì thực thể Vĩ đại sẽ nhắm mắt, vậy lúc đó các anh..." Mục Tư Thần vốn định hỏi các anh sẽ làm cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến tính cách bất khuất của Tín đồ thì liền đổi cách hỏi: "Các anh sẽ bảo vệ Đấng thực thể Vĩ đại bằng cách nào? Sẽ không lơ là nhiệm vụ, nhân lúc Đấng thực thể Vĩ đại nhắm mắt mà lười biếng chứ?"

"Đương nhiên là không!" Cảm xúc của Tín đồ có hơi kích động, giãy giụa ở trên ghế: "Một tiếng trước khi "Đêm tối" đến, chúng ta sẽ đến ra lệnh cho cư dân trong trấn đọc thuộc lòng sự tích của Đấng thực thể Vĩ đại, để bọn họ sinh lòng biết ơn đối với Đấng thực thể Vĩ đại. Chờ đến 8 giờ, chỉ có cư dân trong trấn đã đọc thuộc lòng sự tích mới được phép ra khỏi phòng hoạt động. Chúng ta sẽ quản lý bọn họ dưới sự lãnh đạo của thân cận đại nhân, dạy dỗ bọn họ cũng như tìm ra nơi ẩn náu giữa cư dân trong trấn của mấy kẻ sa đọa."

"Cũng rất có tổ chức đấy chứ." Mục Tư Thần nói.

Trước khi "Đêm tối" đến, đám Tín đồ buộc cư dân trong trấn đọc thuộc, đạt được hiệu quả tẩy não. Cư dân trong trấn bằng lòng đọc thuộc lòng sẽ bị ô nhiễm ở một mức độ nhất định, sau đó đám Tín đồ mới cho phép cư dân trong trấn bị ô nhiễm tự do đi lại. Kẻ sa đọa hẳn là có năng lực chống lại sự ô nhiễm này, cho nên đám Tín đồ còn phải phân biệt xem giữa những người dân trong trấn, kẻ nào là kẻ sa đọa.

"Đêm tối" được canh phòng nghiêm ngặt hơn "Ban ngày", nhưng vừa khéo nó cũng cho thấy trong "Đêm tối" thực thể Vĩ đại sẽ yếu đi, đây cũng là thời cơ tốt để hành động.

Chủ nhân của quyển nhật ký không bằng lòng đọc thuộc lòng sự tích, cho nên vẫn luôn bị nhốt ở trong phòng không thể ra ngoài, lại không có đồ ăn mới trở nên điên loạn.

Nhưng dựa theo suy luận này, lại xuất hiện vấn đề mới.

Nếu chủ cuốn nhật ký đã bị ô nhiễm, trở thành Tín đồ, vì sao vẫn còn Tín đồ đến đây tẩy não chứ?

"Mỗi ngày anh đều tới đây, tôi chưa từng đọc to sự tích một lần nào, chưa từng rời khỏi căn phòng này một lần nào sao?" Mục Tư Thần hỏi.

"Đúng vậy." Tín đồ nói.

"Cư dân trong trấn có thể tự rời khỏi phòng sao?" Mục Tư Thần hỏi.

""Ban ngày" thì có thể, người được đầm mình dưới ánh mắt của Đấng thực thể Vĩ đại chính là người vô cùng hạnh phúc. Chúng ta cho phép bất kỳ ai đón nhận món quà của Đấng thực thể Vĩ đại, cho dù là kẻ sa đọa. Đến "Đêm tối" chúng ta sẽ khóa cửa lại, chỉ có người nguyện ý tin tưởng vào sự tích của Đấng thực thể Vĩ đại mới có thể đi ra ngoài." Tín đồ đáp

Rõ ràng, câu "Phải cảnh giác trước bất kỳ ánh mắt nào" trong nhật ký chính là chỉ ánh mắt vào "Ban ngày" của thực thể Vĩ đại. Xem ra chỉ cần đi ra khỏi phòng vào "Ban ngày", hoặc là kéo rèm cửa ra liền bị thực thể Vĩ đại ô nhiễm.

Nhưng nếu những gì Tín đồ nói đều là thật, vậy ngày hôm đó rốt cuộc chủ của cuốn nhật ký đã đi đâu?

Đám Tín đồ cũng không biết chủ nhân của quyển nhật ký đã bị ô nhiễm, cũng chưa bao giờ mở cửa phòng vào lúc "Đêm tối", còn đến tẩy não đưa cơm giống y như trước, tựa như hoàn toàn không biết gì về tình huống của chủ cuốn nhật ký vậy.

Mục Tư Thần nhìn đài và đèn pin, cười lạnh một cái.

Người trấn Tường Bình có thể đưa đèn pin và đài vào đây, nghĩa là bọn họ có cách khác tiến vào phòng này. Mục đích của bọn họ là không để cho chủ cuốn nhật ký bị thực thể Vĩ đại ô nhiễm, một khi bọn họ phát hiện ra chủ cuốn nhật ký đã phát điên, bọn họ sẽ đối xử với chủ cuốn nhật ký như thế nào đây?

Lúc này Mục Tư Thần đã có thể đưa ra kết luận, sau khi phát điên chủ cuốn nhật ký sau chắc là đã bị cái gọi là "Kẻ sa đọa" tiêu diệt rồi.

Quả nhiên đúng như cậu phỏng đoán, Tần Trụ cũng chưa chắc đã tốt lành gì.

Lúc này, Tín đồ không còn giãy giụa nữa, dưới tiếng nói lặp đi lặp lại của chiếc đài, dần dần trở nên yên tĩnh hẳn đi.

"Còn có một vấn đề, anh biết "Trụ" là cái gì không?" Mục Tư Thần hỏi.

Hệ thống bảo cậu tìm kiếm "Trụ", đây nhất định là vật gì đó rất quan trọng.

"Đó là cái gì?" Tín đồ hỏi ngược lại.

Mục Tư Thần cũng không trông cậy vào một Tín đồ cấp thấp có thể nắm giữ được thông tin về "Trụ", xem ra phải tìm thân cận để hỏi rồi.

Phần lớn các câu mà cậu muốn hỏi đều đã có đáp án. Mục Tư Thần đã có cái nhìn tổng quan về thế giới này, đợi khi "Đêm tối" đến, cậu có thể rời khỏi phòng để thăm dò trấn nhỏ này.

Trong tay của Tín đồ ngoại trừ đồ ăn ra còn có một chiếc áo choàng vẽ đầy hình con mắt, dựa theo lời Tín đồ nói, nếu cư dân trong trấn đã bằng lòng tiếp nhận tẩy não, bọn họ sẽ được phát áo choàng. Cư dân trong trấn khoác áo choàng đi lại trong trấn nhỏ thì sẽ không bị tấn công.

Áo choàng rất lớn, thậm chí có thể che khuất Cuốc chữ thập. Nhưng Mục Tư Thần lại có linh cảm một khi cậu khoác áo choàng này vào người thì sẽ xảy ra chuyện gì đó không tốt.

Nhưng không có áo choàng thì sẽ bị tấn công.

Mục Tư Thần có hơi do dự.

Lúc này, Tín đồ đã trở nên yên phận lẩm bẩm trong miệng nói: "Trấn Tường Bình... An toàn... Tin tưởng... Tần Trụ..."

Mà khi Tín đồ nói ra cái tên Tần Trụ này, Mục Tư Thần lại cảm nhận được ánh mắt, lần này trong ánh mắt còn kèm theo cảm xúc nghi hoặc.

Mục Tư Thần: "..."

Tần Trụ nhìn cậu làm gì, nơi này có tên Tín đồ của trấn Đồng Chi bị phát thanh tẩy não, nhìn Tín đồ mới gia nhập của anh kìa!

Với cả, sao Tín đồ này dễ bị tẩy não thế nhỉ? Không phải hắn là Tín đồ kiên định ủng hộ thực thể Vĩ đại sao? Không đến mức thay đổi tín ngưỡng nhanh như vậy chứ?

Mục Tư Thần không rõ giữa Tần Trụ và thực thể Vĩ đại thì bên nào mạnh hơn, nhưng dù sao nơi này cũng là trấn Đồng Chi, ở lãnh địa của thực thể Vĩ đại, sức mạnh của phát thanh rất yếu.

Mới vừa rồi khi đọc sách, Mục Tư Thần là dựa vào đoạn phát thanh và ý chí của bản thân để duy trì sự tỉnh táo, chỉ bằng đoạn phát thanh kia sao có thể mạnh đến vậy.

Mục Tư Thần nhìn Tín đồ, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ. Tín đồ dễ dàng thay đổi như thế, chẳng lẽ là do trước đó cậu đã đánh Tín đồ bị thương đấy chứ?

Đương lúc cậu đang nghĩ như vậy, miệng vết thương trên gáy của Tín đồ phát ra ánh sáng nhàn nhạt, trong ánh sáng hình như có thứ gì đó.

Mục Tư Thần đưa tay lấy thứ đó xuống, sau khi ánh sáng tản đi, cậu nhìn thì thấy đó là một miếng hình xăm dán.

【Giấy dán bản ngã: Dẫn xuất của kỹ năng "Đào Chân Tường", mỗi khi người chơi kích hoạt kỹ năng "Đào Chân Tường" thì sẽ xuất hiện một mảnh Giấy dán bản ngã. Giấy dán bản ngã có thể dùng trên người của bất kỳ ai, không giới hạn với bất kể người chơi, cư dân trong trấn, kẻ sa đọa, tín đồ, thân cận hay thực thể Vĩ đại... Sau khi sử dụng Giấy dán bản ngã, người sử dụng có thể duy trì được sự tỉnh táo. Giấy dán bản ngã có mối tương quan với sức mạnh của người chơi, người chơi càng mạnh, thời gian duy trì của Giấy dán bản ngã sẽ càng dài. Khi người chơi đạt tới cấp Thần thì Giấy dán bản ngã sẽ vĩnh viễn không biến mất. 】

"Mình dùng kỹ năng này lúc nào vậy?" Mục Tư Thần nghi hoặc hỏi.

Cậu nhìn thấy Tín đồ đã bắt đầu nhắc tới "Tần Trụ" thì liền ngộ ra.

"Đào góc tường" là kỹ năng của Cuốc chữ thập, sau khi Tín đồ bị cậu làm bị thương thì kỹ năng này đã được kích hoạt. Chỉ là thanh mana hiện tại của cậu không đủ để sử dụng kỹ năng này, cho nên kỹ năng này không được khấu trừ vào thanh mana của cậu mà lại lợi dụng sức mạnh của đoạn phát thanh.

Cậu đào góc tường của thực thể Vĩ đại, nhưng không phải đào cho mình, mà là đào cho Tần Trụ.

Khó trách vừa rồi Tần Trụ lại nhìn cậu một cái.

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Tần Trụ: Nhìn thấy một người nói không dựa vào sức mạnh của tôi nhưng lại không ngừng gọi tôi.

Tần Trụ: Người này thật là phiền.

Tần Trụ: Người này đem về cho tôi một tín đồ!

Mục Tư Thần (tự lực cánh sinh): Mặc dù mượn sức mạnh của anh, nhưng tôi đã trả lại anh một tín đồ, chúng ta không ai nợ ai.

Tần Trụ: Thật kỳ lạ, nhìn thêm một tí.

("▽"ʃ♡ƪ)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK