"Tên này giỏi giả vờ quá, không phải anh ta thua sao? Tại sao thua mà vẫn tỏ ra ngổ ngáo như vậy?" Giọng nói không phục của Hạ Phi phá vỡ cảm giác khó chịu còn sót lại của Thẩm Tễ Nguyệt.
Cậu ta vẫn cầm súng và quay quay trước mặt Mục Tư Thần, giống như nhân vật chính trong phim cao bồi miền Tây, đắc ý thổi thổi họng súng.
Mục Tư Thần cạn lời nhìn Hạ Phi: "Anh ta là công chúa của ông đấy."
Hạ Phi sợ hết hồn, chột dạ nói: "Làm sao ông biết trước khi tôi đến cung điện tìm ông, tôi đã đến gặp vị hôn thê của mình trước?"
"Trước đây tôi không biết, nhưng bây giờ tôi biết rồi." Mục Tư Thần nói.
Trước khi vào cuốn sách này, Mục Tư Thần đã giúp Hạ Phi tịnh hóa bốn loại ô nhiễm tinh thần, cậu chắc chắn rằng Hạ Phi đi cùng mình vào "Bộ quần áo mới của Hoàng đế" là một người có tự chủ về tinh thần.
Mặc dù đã đoán trước rằng Hạ Phi đã bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm, nhưng Mục Tư Thần vẫn không chắc chắn cậu ta đã bị ô nhiễm vào lúc nào và đã bị đánh tráo vào lúc nào.
Bây giờ, câu trả lời rõ ràng.
"Ông còn nhớ những chuyện xảy ra sau khi ông lén đi gặp công chúa không?" Mục Tư Thần hỏi.
Hạ Phi xác định nói: "Tất nhiên nhớ! Tôi đã bỏ tiền để mua chuộc hai thợ may, lẻn vào cung điện tìm ông. Tôi còn quyến rũ công chúa để giúp ông tìm hiểu tin tức, giúp ông phân tích ra rằng cả người hầu gái và đức vua đều là Thân cận Giản Đồng biến thành, giúp ông lập ra kế hoạch hoàn hảo.
Tiểu Mục, trò chơi này mặc dù ẩn chứa nguy hiểm chết người, nguy hiểm tinh thần bất ổn, nhưng tôi cảm thấy hình như mình phù hợp với thế giới này đến lạ luôn ấy. Ở đây, tôi trở nên thông minh, lanh lợi, nhạy bén và linh cảm bùng nổ!
Sau này chú em hãy đi theo anh, ông anh mang chú em bay nhảy!"
Mục Tư Thần kiềm chế cảm giác muốn tát cho cậu ta một cái, tiếp tục hỏi: "Ông còn nhớ mình mất ý thức vào lúc nào không?"
"Tôi làm sao mất ý thức được... Hử? Đợi đã!" Hạ Phi xoa mạnh huyệt thái dương, cuối cùng bừng tỉnh, "Tôi vừa nhắc nhở ông, hầu gái và đức vua là hai con mắt của Thân cận Giản Đồng thì câu chuyện đã chuyển trang, tôi bị chuyển đến trước mặt công chúa. Sau đó, tôi lại được chuyển trang, cổ tôi lạnh lẽo, nghe bạn bảo tôi bắn, tôi vừa có súng trong tay, nên tôi đã bắn vào người đó trên bầu trời."
Mục Tư Thần đã nắm bắt được khái quát về tuyến thời gian của Hạ Phi.
Sau khi vào trò chơi, Hạ Phi nghe nói mình có vị hôn thê chưa cưới, bèn quyết định đi gặp công chúa trước, sau đó mới tìm Mục Tư Thần tụ họp.
Nhưng không ngờ công chúa lại chính là Thân cận của Thẩm Tễ Nguyệt hóa thành, Hạ Phi lại một lần nữa bị ô nhiễm.
Ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt rất khó khiến người ta nhận ra, Hạ Phi không cảm thấy mình có vấn đề gì, cậu ta chỉ biết rằng lần này cậu ta thông minh đột xuất, trong đầu cậu ta luôn xuất hiện những ý tưởng hữu ích. Nào ngờ những ý nghĩ này là do Thẩm Tễ Nguyệt truyền cho Hạ Phi, với mục đích để Hạ Phi truyền tải những thông tin sai lầm này cho Mục Tư Thần.
Tất nhiên, thông tin mà cậu ta truyền đạt là một nửa thật một nửa giả, rất nhiều nội dung trùng khớp với suy đoán của Mục Tư Thần, điều này càng dễ khiến người ta tin tưởng hơn.
Khi Thẩm Tễ Nguyệt cảm thấy rằng Mục Tư Thần đã hoàn toàn tin tưởng vào Hạ Phi này, hắn liền lợi dụng lúc sang trang để bắt Hạ Phi, dựa vào sức mạnh của tấm khiên tráng gương, gắn hình ảnh phản chiếu của Hạ Phi trong gương lên người.
Sau đó, hắn quay lại trước mặt Mục Tư Thần để đòi chiếc đai lưng màu xanh và nói với Mục Tư Thần rằng kỹ năng của của "Hạ Phi" là "tập trung", lúc đó đã là Thân cận mặc vest giả danh.
Thật là trộm long tráo phụng, ám độ trần thương, âm thầm khiến người ta rơi vào bẫy của Ngài.
Tuy nhiên, điều khiến Mục Tư Thần sợ hãi nhất là kỹ năng "tập trung" giả mạo của Thẩm Tễ Nguyệt.
Mục Tư Thần chắc chắn rằng khi Hạ Phi biểu diễn công cụ ban đầu cho cậu, Thẩm Tễ Nguyệt không có mặt, vậy làm sao Ngài biết công cụ ban đầu của Hạ Phi là súng?
Cứ cho là Hạ Phi đã bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm tinh thần trong "Bạch Tuyết và bảy chú lùn" và đã sử dụng súng trong cuốn sách đó, nhưng ngay cả Hạ Phi cũng không biết kỹ năng là gì, vậy làm sao Thẩm Tễ Nguyệt dám bịa ra kỹ năng "tập trung" này?
Ngài không sợ kỹ năng bịa ra sai rồi bị Mục Tư Thần phát hiện sao?
Kỹ năng mà Ngài tạo ra tại sao lại liên quan đến "di dời", liệu Thẩm Tễ Nguyệt là mèo mù vớ cá rán, vô tình đoán đúng với đặc điểm của người chơi, hay là Ngài tự tin rằng kỹ năng này có thể đánh lừa Mục Tư Thần?
"Sau khi ông từ trong cuốn "Bạch Tuyết và bảy chú lùn" ra đến lúc gặp tôi, ông đã từng sử dụng súng chưa?" Mục Tư Thần hỏi.
"Chưa," Hạ Phi vẫy tay, "Mỗi cuốn sách đều rất đơn giản, hoàn toàn không cần sử dụng súng."
Các dấu hiệu đều cho thấy Thẩm Tễ Nguyệt biết về hệ thống. Ngài hiểu rõ rằng Mục Tư Thần và những người khác đến từ thế giới khác, Ngài biết về thế giới thực.
Vừa nghĩ đến những sức mạnh kinh khủng và bí ẩn như vậy có thể đang ngấp nghé thế giới thực, Mục Tư Thần không khỏi run sợ.
Thẩm Tễ Nguyệt để lại câu nói đó không phải để thể hiện sức mạnh, mà là để gieo rắc hạt giống sợ hãi trong lòng Mục Tư Thần.
Một khi Mục Tư Thần sinh ra sự sợ hãi vì điều đó, cậu sẽ trở nên sợ bóng sợ gió, lo lắng rằng bất kể trong thế giới thực hay trong trò chơi, Thẩm Tễ Nguyệt luôn ẩn nấp bên cạnh mình.
Tình trạng tinh thần như vậy dễ dàng khiến Thẩm Tễ Nguyệt tiếp tục âm thầm ô nhiễm cậu một lần nữa.
Lần này cậu may mắn có thể chiến thắng, nhưng lần sau thì sao?
Cảm giác bị một Tà thần thương nhớ cũng không dễ chịu gì.
Hạ Phi thấy Mục Tư Thần trông đầy tâm sự, cũng không nói gì nữa, yên lặng ở bên cạnh bạn cùng phòng.
Cậu ta biết Mục Tư Thần đã trải qua biến cố lớn khi còn học cấp 3, trở nên già dặn trước tuổi, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng, như một cái hũ nút không muốn biểu đạt suy nghĩ của mình.
Hạ Phi cũng không phải là người giỏi giao tiếp, cũng biết cách săn sóc về vấn đề về cảm xúc của người khác.
Những năm sống chung trong ký túc xá đã giúp Hạ Phi học cách ở bên cạnh Mục Tư Thần khi cậu im lặng, chỉ cần lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu, không để cậu cảm thấy cô đơn là được.
Mục Tư Thần cảm thấy không khí yên tĩnh lại, cậu quay đầu nhìn sang bên, phát hiện bên chân có thêm một người ngồi xuống từ bao giờ, là Hạ Phi đã chạy đến bên cạnh cậu và ngồi xuống.
Nhìn thấy Hạ Phi như vậy, Mục Tư Thần không hiểu sao đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Mặc dù Hạ Phi suýt nữa bóp chết cậu vì con búp bê bạch tuộc, đi thực tập thì chọn ngay công ty bị Tà thần thâm nhập, không cẩn thận tiến vào trò chơi, mang trên mình sự ô nhiễm của bốn Tà thần, tự cho mình đã trải qua mười kiếp luân hồi nhưng thực tế mới chỉ trải qua nửa giờ, bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm hai lần, suýt bị coi là con tin, nhưng... nhưng...
Mục Tư Thần nhìn chằm chằm Hạ Phi hồi lâu, nhưng mãi vẫn không thể nghĩ ra ưu điểm của bạn cùng phòng, nhất thời thấy rất bối rối, nhíu mày thật sâu.
Hạ Phi nhìn thấy Mục Tư Thần cau mày nhìn chằm chằm vào mình, nhảy dựng lên nói: "Ông đang nói xấu tôi trong đầu phải không? Đừng lừa tôi, tôi nhìn biểu cảm của ông là biết bụng một bồ dao găm nhá!"
Nhưng cậu ta vẫn còn sống, khoẻ như vâm. Mục Tư Thần cuối cùng cũng nghĩ ra ưu điểm của Hạ Phi.
Cậu vỗ vai Hạ Phi, cảm thán: "May là ông không sao."
Nếu Hạ Phi có chuyện, trong lòng Mục Tư Thần sẽ để lại vết thương vĩnh viễn không thể lành lại, trở nên yếu đuối, khó mà chống lại ô nhiễm tinh thần.
"Thấy ông biết quan tâm đến tôi, tôi đành tha thứ cho ông vì đã nói xấu tôi trong lòng." Hạ Phi nói.
Thái độ của cậu ta làm cho Mục Tư Thần cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, binh đến tướng chặn, lũ tới đê ngăn, những nguy hiểm trong tương lai thì tương lai tính, không cần lo lắng về những chuyện chưa xảy ra.
Nên giải quyết những việc hiện tại trước.
Mục Tư Thần đã chiếm được cái trụ này, nhưng hệ thống vẫn chưa đưa ra thông báo hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ liên quan đến việc cậu chưa hoàn thành câu chuyện này.
Mục Tư Thần đi lên quảng trường và hét lớn: "Đức vua và công chúa bị lực lượng tà ác mê hoặc, định lợi dụng cuộc diễu hành này để triệu hồi ác ma. May là ta biết trước kế hoạch của họ và đã ngăn chặn ác ma xuất hiện. Từ nay về sau, ta sẽ quản lý quốc gia này."
Khi cậu nói, sức mạnh của đồ đằng bản ngã biến thành những điểm sáng lốm đốm nhập vào trong tim mỗi nhân vật.
Mọi người ngay lập tức vỗ tay, một đứa trẻ hét lên: "Nữ hoàng!"
Hình ảnh dừng lại vào thời khắc này.
Mục Tư Thần cầm cuốn sách trên tay và lật đến trang cuối cùng, trên đó viết: "Cuối cùng, nữ hoàng loại bỏ đức vua không chăm lo việc nước lại còn tin lời bịa đặt, chiếm lấy ngai vàng. Dưới sự cai trị của nàng, mọi người sống được sống một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ."
Đồng thời, Mục Tư Thần và Hạ Phi bị một lực lượng mạnh đẩy ra khỏi "Bộ quần áo mới của Hoàng đế", hai người trở lại trong thư viện.
Đúng vậy, không phải cuốn "Cư dân H5248" của Hạ Phi, mà là thư viện mà Mục Tư Thần đã vào ban đầu.
Mục Tư Thần đã chiếm đoạt trụ, nền móng do người trạch nam kia xây dựng cũng bị phá hủy, thế giới trung tâm đó tự nhiên tan biến như một ảo ảnh.
Trong thư viện ban đầu vốn không có một bóng người, nhưng giờ đây có nhiều người nằm ngổn ngang khắp nơi, trên trần nhà có một biểu tượng bản ngã bao phủ.
Như thường lệ, Mục Tư Thần khống chế đồ đằng bản ngã và nói: "Tịnh hóa."
Mọi người trong thư viện đều bị ô nhiễm bởi Thẩm Tễ Nguyệt hoặc Mắt to, một số người thậm chí bị cả hai ô nhiễm, nhưng dưới sức mạnh của đồ đằng bản ngã, những ô nhiễm này đã tan biến.
Khi họ tỉnh lại,cái gọi là thế giới xuyên nhanh trong tâm hồn họ, chung quy cũng chỉ là một giấc mơ.
Tuy nhiên, đối với một người nào đó, đó không phải là giấc mơ.
"A? Tại sao lại trở về? Căn hộ của tôi, điểm tích lũy của tôi, chiếc mô tô bay của tôi! Tôi còn đổi được một số thuốc trường sinh bất tử, tất cả đều mất hết!" Hạ Phi cố gắng triệu hồi hệ thống thẻ dấu trang không thành công, khóc lóc nói.
Mục Tư Thần đang định an ủi cậu ta, thì thấy Hạ Phi triệu hồi hệ thống game, ngón tay nhanh chóng chạm vài cái vào không gian, sau đó vui mừng nói: "Nút "Thoát game" lại xuất hiện rồi! Chúng ta có thể trở về thế giới thực rồi! Thế thì... vật phẩm và điểm tích lũy không có thì thôi, dù sao cũng chỉ là giả."
Mục Tư Thần: "..."
Anh Phi không cần cậu an ủi, tinh thần của anh Phi vốn đã rất mạnh mẽ.
Khi hoàn thành việc tịnh hoá, Mục Tư Thần nghe thấy thông báo từ hệ thống.
[Xin chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ số 4, thành công giành lại trụ bị "Độc đồng chi nguyệt" chiếm đóng, đuổi "Độc đồng chi nguyệt" ra khỏi trấn nhỏ Hy vọng.]
[Người chơi vui lòng sớm hoàn thành nốt nhiệm vụ tân thủ số 5, xây dựng trấn nhỏ Hy vọng hoàn chỉnh đầu tiên.]
Ba cái trụ đã thuộc về Mục Tư Thần, cậu có thể cảm nhận được sức mạnh dồi dào trong cơ thể, mà không biết biết cách sử dụng thế nào.
Đồ đằng bản ngã xuất hiện trên mỗi người dân trong trấn nhỏ, chỉ cần Mục Tư Thần tĩnh tâm là có thể "nhìn" thấy mọi người đang làm gì, cậu thậm chí có cảm giác rằng chỉ cần cậu muốn thì có thể rút hết sức lực trên cơ thể những người dân này bất cứ lúc nào.
Chỉ cần người dân cầu nguyện với cậu, cậu liền có thể cướp đi sinh mạng của họ bất cứ lúc nào.
Đây là sức mạnh cấp thần, có lẽ yếu hơn nhiều so với Mắt to, nhưng cậu đã bước qua ngưỡng cửa này.
[Người chơi muốn xây dựng một trấn nhỏ Hy vọng như thế nào?]
Đúng lúc này, hệ thống hỏi.
"Có vẻ như cậu đang ám chỉ điều gì đó, hình như cậu muốn dẫn dắt tôi đưa ra lựa chọn." Mục Tư Thần tập trung tinh thần nghĩ, cậu phát hiện mình có thể nói chuyện với hệ thống bằng cách này.
[Hệ thống sẽ không chi phối ý định của người chơi, chỉ cung cấp lựa chọn.]
Đúng vậy, ngoài việc đưa họ vào thế giới vô cùng nguy hiểm này, chỉ đưa cho họ một số đạo cụ và kỹ năng, hệ thống cứ để họ tự sinh tự diệt. Nó không bảo vệ mạng sống của họ, cũng không cố gắng kiểm soát họ.
"Có lẽ tôi đã biết xây dựng một trấn nhỏ như thế nào rồi, sức mạnh của Mắt to đã bị chia cắt, sức mạnh của bản thân tôi không đủ. Nhưng tôi có thể lấy một phần sức mạnh từ người dân trong trấn thông qua đồ đằng bản ngã, điều này sẽ làm giảm 10% tuổi thọ của họ, nhưng họ sẽ không biết, chỉ cảm thấy mệt mỏi, yếu ớt, giống như mắc bệnh nặng. Nhưng nếu tôi làm như vậy, có phải tôi sẽ trở thành Mắt to, Thẩm Tễ Nguyệt không?" Mục Tư Thần nói với hệ thống trong lòng, cũng là đang tự hỏi mình.
[Ô nhiễm và bị ô nhiễm, chiếm đoạt mạng sống và bị chiếm đoạt mạng sống, đây là số mệnh của quái vật cấp thần, cũng là logic cơ sở của thế giới sau thảm họa.]
"Tôi không đồng ý với logic này." Mục Tư Thần nghĩ.
Cậu đi đến một hàng kệ sách, đó là hàng kệ dành cho cư dân, kệ sách trưng bày đầy sách màu đen, mỗi cuốn sách đại diện cho một sinh mạng.
Để tìm ra trụ cột, nhiều người dân đã chết.
Họ không phải là nhân vật giả trong sách, mà là những người dân trong trấn nhỏ bị Thân cận Giản Đồng giam cầm trong sách, hoặc là những người dân của trấn Si Mị bị Thẩm Tễ Nguyệt đưa vào.
Cuộc sống của họ giống như bèo trôi, chỉ cần một cơn gió dập sóng dồi là tan biến, không chịu được bất kỳ cơn sóng gió nào.
Quảng trường, bệnh viện, nhà máy chế biến, thư viện... Cái trấn nhỏ này đã quá nhiều người chết, cả người trong thế giới thực lẫn trong thế giới game.
Mục Tư Thần thực lòng hy vọng trấn nhỏ Hy Vọng của mình có thể bảo vệ tất cả những người đến đây, không dám cầu cho họ tránh được sinh lão bệnh tử, nhưng ít nhất có thể giúp họ không phải chết vì cuộc chiến giữa các vị Tà thần.
[Nhận được mong ước của người chơi, hệ thống sẽ đưa ra hai lựa chọn cho người chơi, mong người chơi hãy lựa chọn cẩn thận.]
[Lựa chọn một, tập trung sức mạnh vào thân mình, sử dụng ba trụ cột để xây dựng một lĩnh vực mạnh mẽ, trở thành "Thần" của trấn nhỏ Hy Vọng.]
[Nếu chọn lựa chọn một, người chơi sẽ rút đi 10% tuổi thọ của tất cả những tín đồ, người chơi có thể không hấp thụ năng lượng của Trì Liên, Trình Húc Bác, Hạ Phi và những người khác, chọn những người mà mình đánh giá cao để trao một phần sức mạnh.]
[Trụ cần năng lượng linh hồn, hãy đặt ra các quy tắc tương ứng cho ba trụ, chuyển năng lượng linh hồn của người thất bại hoặc vi phạm quy tắc cho trụ duy trì hoạt động.]
[Người chơi sẽ có cấp độ Tàng Tinh, không còn phải sợ "Vô phương hình dung", có sức mạnh để đấu với quái vật cấp thần.]
[Duy trì cấp độ thần cần tiêu hao một lượng lớn năng lượng, người chơi cần liên tục nuốt chửng năng lượng linh hồn. Nếu không muốn nuốt chửng linh hồn, có thể chọn cách chiến đấu với quái vật cấp thần của các trấn nhỏ còn lại, hấp thụ sức mạnh từ họ.]
[Lựa chọn hai, phân chia thần cách vào ba trụ cột, trả lại cái tôi cho người dân trong trấn nhỏ.]
[Nếu chọn lựa chọn thứ hai, người chơi sẽ mất đi sức mạnh thần cách và trở thành một người chơi cấp 25 thông thường.]
[Người chơi sẽ không có sức mạnh để đối đầu với quái vật cấp thần, nhưng đồng thời cũng không cần phải liên tục hấp thụ năng lượng linh hồn để duy trì thần cách.]
[Người chơi có thể chọn trấn nhỏ Hy vọng làm địa điểm đăng nhập sau này, tạo thành một trò chơi xây dựng cơ bản, để sau này người chơi sẽ dần hoàn thành nhiệm vụ xây dựng. Vì trấn nhỏ của người chơi là khu vực an toàn, những người chơi đến sau khác có thể tự do thoát khỏi trò chơi khi ở trong ba cái trụ.]
[Trấn nhỏ của người chơi vẫn có thể bị xâm nhập bởi các quái vật cấp thần khác, vì vậy để bảo vệ trấn nhỏ và những người chơi khác, người chơi phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.]
[Người chơi có thể nhận được sự tôn kính từ cư dân trấn nhỏ, tích lũy sức mạnh của sự tin cậy. Khi sức mạnh tin cậy vượt quá 1 triệu, người chơi có thể đánh ra một đòn tấn công cấp độ Tàng Tinh.]
[Mời người chơi đưa ra lựa chọn.]
Mục Tư Thần đọc kỹ các lựa chọn và chỉ cảm thấy rằng bất kể lựa chọn nào, đều không có lựa chọn "Dừng trò chơi" hoặc "Trở về thế giới thực để sống cuộc sống bình yên".
Bất kể chọn lựa chọn nào, cậu vẫn phải tiếp tục chiến đấu, lặp lại quá trình chiến đấu như ở trấn nhỏ Đồng Chi, cho đến một ngày nào đó cậu ta tiêu diệt hết tất cả quái vật cấp thần, hoặc bị một quái vật cấp thần nào đó tiêu diệt.
Mục Tư Thần biết rằng nếu chọn lựa chọn thứ nhất, cậu sẽ trở thành thứ giống như Mắt to và Tần Trụ.
Dù là người mạnh mẽ như Tần Trụ, kiềm chế tất cả tình cảm, hy sinh bản thân thay người dân trấn nhỏ, nhưng vẫn không thể ngăn chặn khả năng bị ô nhiễm.
Cậu hiểu điều đó, cậu nên chọn lựa chọn thứ hai, đó mới là ý định ban đầu của cậu.
Nhưng khi thực sự phải lựa chọn, cậu mới hiểu được đây là một lựa chọn gian nan như thế nào.
Điều này có nghĩa là cậu phải chiến đấu với quái vật cấp thần như Thẩm Tễ Nguyệt bằng thân thể của người trần mắt thịt, chỉ để bảo vệ một nhóm người xa lạ.
Chọn lựa chọn số một, ít nhất cậu còn có khả năng tự bảo vệ. Cậu cũng có thể bảo vệ những người quan trọng đối với cậu mà không phải từ bỏ Hạ Phi và những người khác, khi cậu trở nên mạnh mẽ, Hạ Phi và những người khác cũng sẽ trở nên mạnh mẽ.
Nếu có lựa chọn, Mục Tư Thần thực sự không muốn phải trải qua lại quá trình nguy hiểm như khi chiến đấu ở trấn Đồng Chi.
Hai lựa chọn này, như tiếng thì thầm của ác quỷ, liên tục thì thầm trong tai Mục Tư Thần.
Ham sống có gì sai, muốn trở nên mạnh mẽ có gì sai, ích kỷ một chút có gì sai chứ.
Nhưng...
Mục Tư Thần nhớ lại hình ảnh cuối cùng của Tần Trụ trong "Sau khi mọc xúc tu, cuối cùng tôi cũng có thể ôm người ấy".
Không thể kiểm soát bản thân, biến thành quái vật, tự tay phá hủy mái nhà mà Ngài muốn bảo vệ.
Cậu đã thay đổi kết cục của Tần Trụ trong cuốn sách đó, chẳng nhẽ đến lượt mình, cậu lại giẫm lên vết xe đổ đó sao?
So với Tần Trụ ngồi trong cung điện lạnh lẽo, cậu vẫn thích bạch tuộc nhỏ hay uống cocacola trộm chocolate hơn.
Mục Tư Thần nhẹ nhàng nhấn "Lựa chọn số hai".
Cuối cùng, cậu chỉ là "cậu", không phải "Ngài".
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ số năm, thành lập trấn nhỏ Hy vọng số 1 hoàn chỉnh.]
[Chúc mừng người chơi hoàn thành toàn bộ các nhiệm vụ tân thủ, mở khóa chế độ công thành chiến, có thể tiến công chiếm đóng các trấn nhỏ cùng cấp. Hiện tại, trấn nhỏ Hy vọng đã trở thành trấn nhỏ cấp Tàng Tinh, người chơi có thể dẫn theo bất kỳ năm đội viên nào để đi đến bất kỳ trấn nhỏ cùng cấp khác, lấy đi tài nguyên, dân số, lãnh thổ, đức tin, năng lượng, thần cách và bất kỳ thứ gì khác của trấn nhỏ đó.]
[Vô cùng cảm ơn người chơi đã chọn lựa chọn số hai, hệ thống không thể đảm bảo an toàn cho mạng sống của cậu, nhưng từ nay về sau, hệ thống sẽ cùng tiến cùng lùi với cậu.]
Tác giả có lời muốn nói
Hằng ngày cầu dịch dinh dưỡng, moa moa moah~!
-
Tần Trụ: Thần Thần vì để cho phiên bản tôi đáng yêu tiếp tục thích em ấy nên mới chọn phương án 2, quả nhiên tôi là người quan trọng nhất trong tâm trí Thần Thần!
Mục Tư Thần: Chính vì tài liệu tham khảo tiêu cực của anh mà em không dám chọn cái số 1.
Tần Trụ: Tôi là người quan trọng nhất trong lòng Thần Thần, nên tóm lại là Thần Thần thích tôi!
Mục Tư Thần: Rốt cuộc anh có nghe em nói không vậy?
Tần Trụ: Em nói thích tôi thì tôi nghe thấy ngay!
Mục Tư Thần: Quên đi, em chưa nói cái gì hết.