Cái chết của người chim sẻ khiến nhiều người bàng hoàng, những học sinh phía sau vẫn đang chạy chậm dần dần nghiến răng tăng tốc, chạy nhanh về phía trước.
Những người có thể bùng nổ trong sự kiềm chế rốt cuộc cũng chỉ là số ít, phần lớn mọi người vẫn muốn sống, mỗi người đều cố gắng kiềm chế, và năng lượng cảm xúc kiên cường đó, cứ thế bị đồ đằng Khởi Nguyên ẩn sâu dưới lòng đất hấp thụ.
Càng kiềm chế, cái "Trụ" này càng mạnh mẽ.
Mục Tư Thần nằm trên mặt đất nhìn lên bầu trời, trên cao là những đám mây trắng bất động và bầu trời xanh như tranh sơn dầu, giả tạo như hình nền máy tính.
Địch Diệu đi đến bên cạnh Mục Tư Thần, giọng nói bình tĩnh vô tình: "Dậy đi, sau 1 giờ 30 phút, bất kể chúng nó có chạy hết hay không, tôi sẽ bắt đầu bài học tiếp theo."
"Tiếp theo là gì?" Mục Tư Thần yếu ớt hỏi.
Địch Diệu nói: "Dù cậu có thể không phục, nhưng bài học của chúng tôi đều là để giúp các cậu thoát khỏi ký sinh. Ký sinh có điều kiện sống giống như bản thể, cần năng lượng sống, thức ăn, nước và môi trường thích hợp, không muốn bị ký sinh, thì hãy so sánh xem ai có thể kiềm chế hơn, ai có thể sống sót trong môi trường khắc nghiệt hơn. Không muốn bị ký sinh, thì hãy giữ chặt những cảm xúc dâng trào trong lòng, giấu chúng vào tận đáy lòng, đừng để chúng bị đánh cắp dù chỉ một chút."
Mục Tư Thần nói: "Nếu tôi từ chối buổi học chiều thì sao? Liệu tôi sẽ giống như người chim sẻ kia không?"
Địch Diệu nói: "Cậu chưa cố gắng giật nụ hoa, hành động đó giống như tự tay rút bỏ mạch máu trên tim vậy, chính là tự tìm đường chết. Nếu chỉ là không đi học thì thời gian phạt của cậu sẽ bị rút ngắn.
Thời gian hiện tại của cậu là 19/72, nếu trốn học, trong thời gian học, thời gian phạt của bạn sẽ được tính nhân hệ số 10."
Bây giờ là 13 giờ, các lớp học buổi chiều kéo dài đến 18 giờ, còn 5 tiếng nữa, nếu Mục Tư Thần học bình thường, thời gian của cậu ấy sẽ là 24/72. Nếu cậu ấy từ chối vào lớp, từ chối hành động tập thể, 5 tiếng này sẽ được tính theo 50 tiếng, khi đó thời gian của cậu ấy sẽ là 69/72.
Nói cách khác, một khi trốn học buổi chiều, Mục Tư Thần chỉ còn 3 tiếng để sống.
"Như vậy cũng không tệ, ít nhất đã cố gắng phản kháng một lần." Mục Tư Thần nói.
Địch Diệu khẽ nhíu mày một cái, khẽ đến mức gần như không thể nhận ra, cúi người nhìn Mục Tư Thần nói: "Cậu không phải đang phản kháng, mà đang ngang bướng. Tôi không biết trước đây cậu dựa vào cái gì để vượt qua mấy thị trấn đó, có lẽ cậu có năng lực mà tôi không thể tưởng tượng. Nhưng thị trấn Khởi Nguyên không phải là thứ cậu có thể chiến thắng, cho dù cậu muốn làm gì đi nữa, ít nhất phải sống, sống mới có thể làm được gì đó, phải không?"
"Đây là lý do các người chọn kiềm chế sao?" Mục Tư Thần hỏi.
Địch Diệu cười cười: "Chúng tôi khác các cậu."
"Thật sự khác sao?" Mục Tư Thần gật gật cổ, cười khẽ: "Làm theo những gì các người nói, thứ này thật sự có thể biến mất sao?"
Chân mày trên trán Địch Diệu nhíu chặt lại.
Mục Tư Thần muốn ngồi dậy, bạch tuộc nhỏ dùng xúc tu thiếu nước giúp cậu, đáng tiếc mấy xúc tu mềm nhũn, căn bản không thể nâng Mục Tư Thần dậy.
Kỷ Tiện An đi tới, nắm lấy tay Mục Tư Thần, đỡ cậu ngồi dậy.
Mục Tư Thần nhìn Địch Diệu, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, Địch Diệu mới phát hiện ra hai mắt của cậu có màu khác nhau, mắt trái của cậu là màu xanh dương đậm, nhìn vào đôi mắt đó, sẽ có cảm giác bị nhìn thấu.
Mục Tư Thần mở "Chân thực chi đồng" quan sát Địch Diệu, trên cổ anh ta nhìn thấy một dấu ấn cánh hoa màu hồng nhạt khó nhìn bằng mắt thường.
Do màu sắc quá nhạt, nhạt đến mức mắt người không thể phân biệt được, nên Mục Tư Thần mới không phát hiện ra dấu ấn này.
Thấy cậu nhìn về cổ mình, Địch Diệu vô thức che đi cánh hoa trên cổ.
Mục Tư Thần khẽ nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh Nghê Ức Mộng gặp vào buổi sáng, "Chân thực chi đồng" xuyên qua thời gian nhìn về cổ cô ta, cũng nhìn thấy một dấu ấn cánh hoa màu hồng nhạt trên đó.
Cậu lại lần lượt "nhìn" về phía Kinh Tử Hàm, Dương Vân Vân và Lý Tố Nguyên, ba người này lại không có dấu ấn cánh hoa.
Mục Tư Thần cười khẽ, cậu mở mắt nhìn Địch Diệu, hất hất mặt hỏi: "Bao lâu rồi?"
Địch Diệu không muốn trả lời câu hỏi của cậu lắm, nhưng nhìn vào mắt Mục Tư Thần, anh ta vẫn không tự chủ được mà lên tiếng: "Gần một năm rồi."
"Có thể chịu đựng được lâu như vậy thật sự rất giỏi," Mục Tư Thần nói, "Có phải đôi khi thậm chí còn quên mất nơi này vẫn còn dấu ấn? Có phải thỉnh thoảng cũng sẽ buông thả một chút, cũng sẽ để cho lòng trắc ẩn của mình tràn lan một chút, nhưng kết quả là dấu ấn vốn đã nhạt dần lại trở nên đậm hơn?"
Địch Diệu mím môi, không trả lời câu hỏi của Mục Tư Thần, nhưng biểu cảm của anh ta đã đưa ra câu trả lời khẳng định.
Mục Tư Thần lại nói: "Dấu ấn này đối với các người giống như củ cà rốt treo trước mặt con lừa, các người đuổi theo việc xóa bỏ dấu ấn này, chế giễu những kẻ không chạy theo củ cà rốt. Nhưng thực tế, dù chạy hay không, khoảng cách giữa củ cà rốt và các ngươi sẽ không thay đổi, các người mãi mãi không thể ăn được củ cà rốt này.
Nhưng may mắn là phía sau còn có nguy hiểm chết người đang đuổi theo, các người sẽ tự an ủi mình, ít nhất đuổi theo củ cà rốt còn có thể sống, những kẻ không đuổi kịp củ cà rốt đều đã chết.
Sau đó các người sẽ quen với việc kiềm chế, trở nên tê liệt, trở nên có thể làm ngơ mọi điều không bình thường, thậm chí sẽ cảm thấy mình ở đẳng cấp cao hơn học sinh khác. Các người có thể sử dụng quyền lực của mình với tư cách là người quản lý để bóc lột, chơi đùa với học sinh, trong lòng nảy sinh một loại khoái cảm méo mó.
Điều đáng cười là, ngay cả niềm vui méo mó này, các người cũng không dám nuông chiều, ngay cả loại suy nghĩ này cũng phải kìm nén.
Con người không phải là thần linh, trạng thái tinh thần như vậy các người có thể chịu đựng được bao lâu? Anh đã kiềm chế một năm, những ngày tháng sau đó thì sao? Còn phải tiếp tục kiềm chế nữa?
Anh chưa từng hỏi sao? Khi nào thì kết thúc, khi nào thì có thể kết thúc, khi nào thì có thể ăn cà rốt?
Hoặc, khi nào bị cái chết bắt kịp?"
Từng câu từng chữ Mục Tư Thần nói ra đều đập mạnh vào Địch Diệu, lúc đầu anh ta còn có thể kiềm chế, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thương hại của Mục Tư Thần, cuối cùng anh ta cũng không thể nhịn được nữa, hét vào mặt Mục Tư Thần: "Vậy tôi có thể làm gì? Phải chăng giống như họ, từ bỏ, rồi chết đi? Như vậy chẳng phải là từ bỏ hy vọng, không bao giờ có thể về nhà sao?!
Trước khi đến thế giới chết tiệt này, tôi vừa nhận được offer công việc từ công ty mình mơ ước, vừa tỏ tình thành công với cô gái mình thích từ lâu, cuộc đời tôi mới bắt đầu, tại sao tôi phải chết?
Chỉ cần sống, chỉ cần nghe theo lời của Khởi nguyên, chỉ cần ngoan ngoãn cống hiến, sẽ có cơ hội trở về thế giới thực!
Sống thì có tất cả, chết thì chẳng còn gì!"
Nói xong những lời này, màu sắc của cánh hoa trên cổ Địch Diệu không kiểm soát được mà chuyển sang màu đậm hơn, anh ta vội vàng che cổ, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
Mục Tư Thần nói: "Hóa ra Ngài kiểm soát các người như vậy."
"Tôi không có thời gian nói nhảm với cậu, cậu muốn chết thì tự đi chết đi!" Địch Diệu xoay người nói với học sinh, "Chạy về phía trước, đi đến võ đài!"
Nghe tên địa điểm liền biết, những học sinh đáng thương này lại phải chịu đánh đập.
Nhưng không ai dám phản kháng, mọi người chỉ có thể kiềm chế cơn giận, theo Địch Diệu chạy.
Để lại Mục Tư Thần, Kỷ Tiện An và bạch tuộc nhỏ ngồi trên thao trường trống không.
Mục Tư Thần nói với Kỷ Tiện An: "Sao không hỏi tôi nguyên nhân đã ở lại thế, so với tôi, thời gian phạt của chị phạt còn sớm một giờ, một khi trốn học, sinh mệnh của chị cũng không còn mấy giờ nữa."
"Vậy thì chết đi," Kỷ Tiện An nhìn bóng lưng của đội quân lớn nói, "Tôi không muốn sống như vậy."
Cô ấy lại nhìn Mục Tư Thần: "Hơn nữa tôi tin tưởng cậu, cậu đã dám ở lại, chắc chắn đã nghĩ ra cách rồi."
"Tôi có một ý tưởng mơ hồ, nhưng phải đến lúc mới có thể hành động, chị sớm hơn tôi một tiếng, thời gian này không ổn lắm. Chị đi theo họ học thêm 10 phút nữa, kiểm soát thời gian còn lại của chúng ta cho phù hợp." Mục Tư Thần nói.
"Được." Kỷ Tiện An gật đầu, nhanh chóng đuổi theo đội quân lớn, với thể lực của cô ấy, rất nhanh sẽ đuổi kịp mọi người.
Thao trường chỉ còn lại Mục Tư Thần và bạch tuộc nhỏ, Mục Tư Thần nhìn bạch tuộc nhỏ toàn thân đầy lỗ thủng và khô héo đến mức nhăn nhúm nói: "Trông cậu xấu thế."
Bạch tuộc nhỏ lập tức cúi đầu, dùng xúc tu che đi đôi mắt đầy lỗ thủng của mình, giống như không dám đối mặt với Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần luôn thích đôi mắt long lanh ươn ướt của bạch tuộc nhỏ, thích xúc tu đàn hồi của bạch tuộc nhỏ, thỉnh thoảng muốn cắn một miếng, giờ đây những điểm thu hút Mục Tư Thần ở bạch tuộc nhỏ đã biến mất hết.
Nó trở nên xấu xí, nó hơi không dám nhìn Mục Tư Thần.
Ai ngờ ngay sau khi Mục Tư Thần nói xong những lời này, nó cảm thấy có ai đó hôn lên đỉnh đầu nó.
Mục Tư Thần cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái đầu nhăn nheo xấu xí đến mức không thể nhìn thẳng của bạch tuộc nhỏ.
Bạch tuộc nhỏ buông xúc tu, ngước nhìn Mục Tư Thần.
Một đôi mắt xuyên qua không gian thời gian xa xôi, vượt qua cơ thể bạch tuộc nhỏ, nhìn về phía Mục Tư Thần mệt mỏi.
Ngài cảm nhận được nụ hôn đó.
Thực ra trước kia Mục Tư Thần cũng từng hôn bạch tuộc nhỏ như đang yêu thương thú cưng, nhưng đó chỉ là sự yêu thích đối với thú cưng, búp bê, Ngài chỉ coi đó là một xúc cảm bình thường.
Nhưng lần này, Ngài cảm nhận được rõ ràng tình cảm từ nụ hôn này.
Có thương tiếc, có khâm phục, còn có một loại tình cảm khó nói thành lời trong đó.
Xúc tu bị ký sinh của bạch tuộc nhỏ không thể kiểm soát được mà giật giật hai cái, giống như có một loại cảm xúc bị kìm nén từ lâu đang nảy mầm dưới tác động của "Nảy sinh".
Qua cơ thể bạch tuộc nhỏ, Ngài nghe thấy Mục Tư Thần nói: "Tôi rất thích Kỷ Tiện An."
Ngài: "..."
Ngài chính là "Đấng lý trí tuyệt đối", nhưng Ngài chưa bao giờ can thiệp vào đời sống tình cảm của cư dân thị trấn Tường Bình. Ngài cho rằng, sau thảm họa mà vẫn có thể sở hữu tình cảm là điều rất quý giá. Nếu cư dân thị trấn Tường Bình muốn theo đuổi một tình yêu cảm động trời xanh, Ngài sẵn lòng làm một người bảo vệ thầm lặng.
Nhưng dường như người dân thị trấn Tường Bình bị Ngài ảnh hưởng, thiếu đi sợi dây tình cảm, dồn hết tâm sức vào việc giải phóng các thị trấn khác.
Ngài chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đã nghe Mục Tư Thần tiếp tục nói: "Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi liền có thể tưởng tượng ra hình ảnh của thị trấn Tường Bình. Lúc đầu tôi không đồng ý với cách làm của Diêu Vọng Bình, nhưng càng hiểu biết sâu sắc về thế giới, tôi lại càng cảm thấy, so với thị trấn Khởi Nguyên đầy ức chế, thị trấn Tường Bình dường như có sức sống hơn."
Ngài không đồng ý lắm với lời nói của Mục Tư Thần, thị trấn Tường Bình cũng không còn nhiều sức sống, nơi thực sự đẹp đẽ, tràn đầy sức sống là thị trấn Hy Vọng.
Mục Tư Thần lại nói: "Tần Trụ, mỗi khi hiểu biết thêm về một thị trấn, mỗi khi tôi có thêm hiểu biết về quái vật cấp Thần, tôi lại càng kính phục anh thêm một chút.
Anh có thấy không? Sự tôn sùng của các thị trấn khác đối với quái vật cấp Thần đều xuất phát từ nỗi sợ hãi và lừa dối, chỉ có thị trấn Tường Bình là khác.
Sự đoàn kết một lòng của thị trấn Tường Bình không phải là do sợ hãi anh, mà là coi ước mơ của anh như niềm tin của họ.
Sự tôn trọng của họ dành cho anh là xuất phát từ trái tim, là dù trở thành người dân của thị trấn Hy Vọng, trở thành Thân cận của Hy Vọng, họ vẫn có thể duy trì niềm tin của mình ở thị trấn Tường Bình.
Khi tôi bước vào trò chơi, bản đồ thế giới mà hệ thống cho tôi thấy, chỉ có vị trí của thị trấn Tường Bình là còn ánh sáng. Là bản ngã, cũng là ánh sáng của hy vọng. Khi tất cả mọi người đều nghĩ đến việc sống ngày nào hay ngày ấy, thị trấn Tường Bình vẫn chưa bao giờ từ bỏ việc cứu rỗi thế giới này."
Vì vậy, mới có đoạn phát thanh đầu tiên mà cậu nghe được, mới có sự hy sinh khiến người ta không mấy đồng tình của Diêu Vọng Bình.
Mục Tư Thần đưa tay xoa xoa đầu bạch tuộc nhỏ xấu xí, trong mắt cậu như phát sáng.
Thực thể ẩn giấu đằng sau màn đêm nhìn chằm chằm vào mắt Mục Tư Thần qua bạch tuộc nhỏ, mơ hồ cảm thấy trạng thái của Mục Tư Thần có chút không ổn.
Ngài luôn âm thầm quan sát Mục Tư Thần, từ khi Mục Tư Thần quyết định không tham gia lớp học buổi chiều, Ngài đã biết Mục Tư Thần đã đoán ra cách để chiếm lấy "Trụ" này.
Ngài tin tưởng Mục Tư Thần có thể làm được, Ngài đã vô số lần nhìn thấy người bình thường nhỏ bé này, nhìn thấy cậu hết lần này đến lần khác đánh thức kỳ tích, gan góc bước đi khó khăn trên mặt đất đầy gai mà tiến về phía trước, ngay cả khi hai chân chảy máu cũng chưa từng dừng bước.
Nhưng lần này, Ngài mơ hồ cảm thấy điều Mục Tư Thần sắp làm rất nguy hiểm.
Mục Tư Thần đã tìm ra cách để chiếm lấy trụ cột, nhưng phương pháp này có thể khiến cậu mất mạng, Mục Tư Thần đang thông qua phân thân cảm xúc của Ngài để giao phó một số việc.
Ngài lẳng lặng nhìn Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần tranh thủ lúc thao trường vắng người, thì thầm kế hoạch của mình, sau đó nói: "Tôi hơi hiểu tại sao Khởi nguyên dám ngủ say trong giấc mơ tôi dựng nên, thực ra lý do cũng giống như Con bướm, các Ngài rất tự tin vào "Trụ" của mình, cho rằng tôi không thể cướp được "Trụ" này.
Thực tế cũng đúng là như vậy, cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng vốn không phải do tôi công phá, mà là do khối lập phương cảm xúc cấu thành nên Trụ cột phản loạn, tôi chỉ là người châm lửa.
Nhưng ở thị trấn này, chiêu này không có tác dụng. Tôi không có vô hạn sinh mệnh, tôi chỉ có một cái mạng, mà "Trụ" này lại phải dùng mạng để đổi, tôi không biết phải làm sao để sống sót."
Mục Tư Thần mô phỏng lại kế hoạch của mình trong đầu, cảm thấy kế hoạch này khả thi, cậu có thể làm được trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết.
Nhưng sau khi chết thì sao?
Mục Tư Thần không biết.
Cậu muốn sống, muốn sống hơn bất kỳ ai. Nhưng dường như lời tiên đoán của "Định số" đang ứng nghiệm, hoặc cậu có năng lực giết chết Trác Hoài Sơ, hoặc cậu ấy chết ở thị trấn Khởi Nguyên.
Mục Tư Thần cũng không muốn tin lời tiên đoán đó, nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy, nghĩ đến, lên kế hoạch đều đang hướng đến kết cục đã định.
Càng suy nghĩ, cậu càng không thể thoát khỏi kết cục này.
"Tôi sẽ cố gắng sống sót," Mục Tư Thần nói, "Tôi sẽ nắm bắt mọi cơ hội, nhưng lỡ... tôi nói là lỡ như, lỡ như tôi thực sự không làm được, thì tiếp theo phải dựa vào anh."
Dựa vào tôi cái gì? Đầu óc luôn suy tính không ngừng của Ngài lần đầu tiên xuất hiện sự trống rỗng ngắn ngủi.
Ngài nhìn thấy Mục Tư Thần ôm bạch tuộc nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Nếu tôi chết, sức mạnh "Bản ngã" tuyệt đối không thể rơi vào tay Khởi nguyên, Định số, hay Mặt trăng, hãy thôn tính sức mạnh của tôi. Tôi đã tiếp xúc với quá nhiều quái vật cấp Thần, nếu thế giới này nhất định phải có một đấng cứu thế, thì đó chính là anh."
Không, Ngài đã tìm kiếm quá nhiều sức mạnh, thứ có thể cứu rỗi thế giới, chỉ có...
Bạch tuộc nhỏ nâng xúc tu lên, chạm vào giữa trán Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần cho rằng bạch tuộc nhỏ đã đồng ý với yêu cầu của mình, vui vẻ cười cười: "Vậy chúng ta giao hẹn như vậy nhé."
【Tác giả có lời muốn nói】
Mọi người có được trả lại dịch dinh dưỡng không, có thể cho tôi được không? Lương thực tự sản xuất~
-
Cái "Trụ" này sắp kết thúc rồi, tối nay mọi người khoảng 8 giờ gặp nhau nhé, hôn hôn~
Bình luận trên Tấn Giang:
- Đây là sự kính trọng, tin tưởng và tình yêu giữa hai vị cứu thế dành cho nhau. Nếu không có Thần Thần, Tần Trụ sẽ mất khống chế và rơi vào điên cuồng; nếu không có Tần Trụ, Thần Thần sẽ rất khó vượt qua giai đoạn tân thủ vì thiếu thốn tình cảm. Họ không phải mối quan hệ biến chất như ký sinh, mà như hai cái cây của hai thế giới, nhưng cành và lá có sự liên kết và dựa dẫm vào nhau.
- Dù Thần Thần thất bại, Tần Trụ nuốt chửng cậu ấy, hay Tần Trụ không thể chịu đựng được nữa và Thần Thần tiếp quản sức mạnh của anh, đều xem như là một kết thúc đẹp. Nhưng tôi vẫn thích nhìn thấy hai vị cứu thế cứu rỗi lẫn nhau, những người đến từ hai thế giới cùng nỗ lực tự mình sống sót, có một kết thúc hạnh phúc trọn vẹn.
- Mục Tư Thần: Nếu tôi chết, xin hãy nuốt chửng tôi.
Tần Trụ: Nếu tôi điên cuồng, xin hãy tránh xa tôi.
- Khi đọc đến đây, tôi thực sự cảm thấy xúc động, lão đại Mắt to, tác phẩm fanfic của bạn không khiến tôi thất vọng.
→ Hahahaha.
- Ôi, đọc mãi mà cứ quên rằng Mousse vẫn chỉ có thân phận người phàm, sức mạnh cũng không thể so với các thực thể thần cấp, mỗi trụ mà cậu ấy thu phục đều phải đánh đổi rất nhiều.
- Khi Thần hôn chú bạch tuộc nhỏ, tôi đột nhiên không kiềm chế được mà bật khóc, rất buồn, rất đau lòng. Có một cảm giác như: dù bệnh nặng sắp chết, vẫn phải hôn người yêu trong những khoảnh khắc cuối cùng, vừa dịu dàng vừa bi tráng.
- Đối với kiểu người luôn tự bảo vệ bản thân và đa nghi như Thần Thần, hành động "Em sẵn sàng giao nộp bản thân cho anh" còn tuyệt vời hơn cả câu nói yêu.
- Cảm giác, cảm giác rằng nỗi kinh hoàng mà lão đại Mắt to mang đến chủ yếu là về mặt thị giác, những quái vật thần cấp xuất hiện sau này thực sự rất đáng sợ nếu suy ngẫm kỹ.
→ Đột nhiên hiểu sâu sắc tại sao ban đầu hệ thống lại đặt Thần Thần ở thị trấn Đồng Chi.
→ So với những quái vật thần cấp khác, lão đại mắt to trông cứ như ngốc bạch ngọt.
- Bây giờ so sánh một chút, tôi thậm chí còn thấy lão đại Mắt to là người dễ thương nhất.
→ Lão đại Mắt to thậm chí còn phọt ra cả đạo cụ nữa chứ.
Editor: Tôi có thể nói gì đây, chỉ có thể nói đây là chương khiến tôi edit truyện này.