Ban đầu chỉ là một cuốn sách truyện có tranh minh họa khoảng năm sáu trang, nhưng bây giờ trở nên dày cộp, ít nhất cũng phải hơn một trăm trang, mà mỗi trang đều được đánh dấu gạch đỏ, không biết nội dung nào bị phủ định, và nội dung đã thay đổi là những gì.
Hiện tại chỉ còn một trang cuối không có dấu gạch đỏ, vẽ một bức tranh gồm toàn các khuôn mặt cười, biểu cảm mọi người như đang chụp hình chung một cách cứng nhắc, chữ viết kèm theo tranh là: "Cuối cùng, mọi người đều có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ."
Truyện "Bộ quần áo mới của Hoàng Đế" chỉ có những nhân vật như Hoàng đế, hai kẻ lừa đảo, một vị quan lớn không biết tên, người dân không biết tên và đứa bé nói ra sự thật, cũng không rõ "mọi người" hạnh phúc là chỉ ám chỉ đối tượng nào.
"Cuốn sách này không chỉ đơn giản là chỉnh sửa nội dung, đây phải là mười kiếp luân hồi thì có!" Hạ Phi chấn động nói, "Rốt cuộc đã biến thành cái thể loại truyện cổ tích gì rồi?"
Cậu ta vừa dứt lời liền biến mất, đương nhiên là vì sự tò mò mà tiến vào bên trong cuốn sách.
Mục Tư Thần lắc đầu, ban đầu còn dự định cùng Hạ Phi vào sách để hành động cùng nhau, nhưng bây giờ Hạ Phi không kiểm soát được sự tò mò nên đã vào trước, làm cho họ không chắc chắn có được đưa đến cùng một nơi hay không.
May mắn là cậu đã nghĩ đến khả năng họ sẽ bị tách ra từ trước, đã bàn bạc với Hạ Phi một câu ám hiệu khi gặp nhau, đến lúc đó hẳn là vẫn có thể nhận ra nhau.
Mục Tư Thần lại một lần nữa đọc kỹ cuốn sách cổ, tự hỏi liệu ở đây có Thân cận Giản Đồng hay không, với sự tò mò ấy, cậu bước vào câu chuyện.
Cảnh tượng xung quanh thay đổi, Mục Tư Thần nhận ra mình đang ở trong một lâu đài lộng lẫy, ngồi trên chiếc ghế quý phái, trước mặt có một kỵ sĩ điển trai mặc bộ giáp sắt đang cung kính thưa với cậu: "Hoàng hậu, thuộc hạ đã tuân theo mệnh lệnh của người, phá hủy hết tất cả gương trong cung điện, che hết đồ vật có thể phản chiếu bằng vải đen, cấm những người bên cạnh đức vua sử dụng chậu nước, việc rửa mặt phải dùng dòng nước chảy. Hiện tại toàn bộ cung điện chỉ còn cái hồ ở vườn hoa mới có thể để đức vua soi được, có cần tôi lấp hồ không?"
Mục Tư Thần nhìn vào kỵ sĩ, đầu tiên cậu nghĩ xem người được vị này gọi là hoàng hậu là ai.
Không phải là cậu chưa load kịp, mà là trong nhất thời Mục Tư Thần không dám suy nghĩ theo hướng đó.
Sau vài giây sửng sốt, vị kỵ sĩ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần từ từ nói: "Anh còn nhớ rõ Bạch tuộc bên Hồ Đại Minh không 🝳?"
🝳 Chú thích:
Có lẽ chế từ câu "Hoàng thượng, ngài có còn nhớ Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh năm xưa không" trong phim Hoàn Châu Cách Cách. Khi Càn Long còn trẻ, trong một lần tuần hành đến Giang Nam đã gặp và yêu một tài nữ tên Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh. Về phần sao lại đổi thành bạch tuộc thì =))) ai biết gì đâu.
Vẻ mặt của kỵ sĩ đầy nghi hoặc, sau khi suy nghĩ một chút mới hỏi lại: "Hoàng hậu có ý định nuôi một con bạch tuộc trong hồ ở vườn hoa? Đó cũng là một cách. Có vị đại thần nói rằng, một ông lão đánh cá đánh bắt được một con bạch tuộc to lớn vô cùng, nếu nuôi nó trong hồ sau vườn, mặt nước lay động, rất khó phản chiếu được hình bóng con người, thuộc hạ tôi sẽ đi làm ngay."
Đây chính là ám hiệu giữa Mục Tư Thần và Hạ Phi, rõ ràng kỵ sĩ không phải là Hạ Phi.
Kỵ sĩ là một người làm việc rất hiệu quả, sau khi nói xong, anh ta bắt tay luôn vào việc nuôi bạch tuộc, để lại Mục Tư Thần ngồi bần thần trên ghế.
Mục Tư Thần tưởng rằng cùng lắm mình sẽ trở thành hoàng đế, kẻ lừa đảo, quan lớn, dân chúng, hoặc một đứa trẻ, nhưng không ngờ lại trở thành hoàng hậu.
Cậu lắc lắc đầu, bị mái tóc dài và những viên trang sức nặng nề trên đầu làm giật mình.
Cậu lại cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người mình, là chiếc váy xòe áo chẽn vừa lộng lẫy vừa xinh đẹp, nhưng vô cùng bất tiện.
Mục Tư Thần tuân theo nguyên tắc không nhìn bậy, không kiểm tra xem cơ thể mình có hoàn toàn biến thành phụ nữ hay không.
Cậu là một game thủ chuyên nghiệp, mỗi khi có một trò chơi hot cậu đều muốn chơi hết tất cả các nhân vật trong đó một lượt để hiểu rõ về các kỹ năng của mỗi nhân vật. Cậu không có lấn cấn gì về việc đóng vai nam hay nữ, thậm chí khi cơ thể thay đổi, cậu vẫn có thể điều chỉnh tâm lý tốt.
Một cuốn truyện cổ tích có dày thêm thì cũng chỉ lâu hơn một tiếng mà thôi, chỉ là đóng vai nhân vật, cũng không có gì khó chịu.
Nhưng câu chuyện này, sự thay đổi thực sự quá lớn, đúng là vượt xa khỏi tưởng tượng của Mục Tư Tri.
Đập gương thì còn đỡ, dù sao trong truyện cổ tích, những hành vi như phá hủy toàn bộ guồng quay tơ của cả nước, đuổi hết toàn bộ con gái ra khỏi cung điện đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, mặc dù có vẻ khá phi lý nhưng cũng có thể coi như là cùng một motif, không ngạc nhiên lắm.
Nhưng trong cuốn truyện cổ tích nào mà lại có tình tiết nuôi bạch tuộc trong ngự hoa viên? Không phải bình thường sẽ là nuôi cá vàng à!
Vừa rồi cậu chỉ kiểm tra ám hiệu với kỵ sĩ, tại sao lại thực sự xuất hiện bạch tuộc?
Mục Tư Thần suy nghĩ một chút, gọi một tiếng: "Người đâu."
Một hầu gái gái trung niên đi đến.
Mục Tư Thần hỏi: "Con bạch tuộc mà anh ta vừa nói là sao vậy? Ngươi có biết chi tiết không?"
"Anh ta? Người đang nói đến thị vệ trưởng phải không?" Hầu gái nói, "Tôi cũng nghe nói về con bạch tuộc mà thị vệ trưởng đề cập, tôi không khuyên hoàng hậu người nuôi con bạch tuộc đó, nó hơi tà dị một chút."
"Như thế nào?" Mục Tư Thần hỏi.
Hầu gái: "Ông lão đánh cá đã bắt con bạch tuộc đó cứ khóc lóc mãi, ông ta kể rằng sau khi bắt được con bạch tuộc, biết con vật trông đáng sợ này không thể bán được với giá cao, liền thả nó trở lại biển.
Bạch tuộc biết ơn ông lão đánh cá đã không giết nó, nó nói rằng nó có thể thực hiện nguyện vọng của ông lão đánh cá. ông lão đánh cá yêu cầu một con thuyền mới, một căn nhà mới, vô số tài sản và trở thành vua, những ước nguyện này bạch tuộc đã thực hiện cho ông ta.
Nhưng ông ta có lòng tham không đáy, cảm thấy có trở thành vua thì vẫn là một con người bình thường, vì vậy ông ta yêu cầu bạch tuộc trao cho mình khả năng sống trường sinh bất lão và năng lực có thể thực hiện được mọi nguyện vọng.
Bạch tuộc nói chỉ có ăn trái tim của nó mới có thể thực hiện ước nguyện này, ông lão đánh cá đã giết chết con bạch tuộc.
Nhưng khi con bạch tuộc chết, tất cả mọi thứ của lão đánh cá đều tan biến, trước mắt ông ta chỉ còn lại một cái lưới rách, và một con bạch tuộc khổng lồ bị bắt lên.
Ông lão đánh cá nghẹn ngào khóc lớn, đem con bạch tuộc đến cung điện, nói với đức vua rằng, chỗ của ông vốn là của tôi, tôi muốn đổi con bạch tuộc có thể thực hiện điều ước này với ông.
Đức vua nghĩ ông ta là một kẻ điên loạn, nên đã giam ông ta lại, và con bạch tuộc cũng đã bị các đại thần đưa đi.
Tôi nghĩ con bạch tuộc này là ma quỷ biến thành, nuôi trong cung điện quá nguy hiểm, vẫn nên thả về biển cả thì hơn."
Đó không phải là "Ông lão đánh cá và con cá vàng" sao? Sao cá vàng lại thành bạch tuộc?
Nghe xong, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy cuốn sách này đã bị một đống người biến thành truyện cổ tích thập cẩm, không thể tìm ra mạch truyện chính.
Nhưng sự tồn tại của búp bê bạch tuộc làm Mục Tư Thần cảm thấy rất hứng thú. Cậu nói với hầu gái: "Trăm nghe không bằng một thấy, ta vẫn nên tự mình đi xem con bạch tuộc đó, hãy dẫn ta đi."
Hầu gái ngay lập tức ra lệnh chuẩn bị chiếc xe ngựa, dẫn Mục Tư Thần, người đang đi đôi giày cao gót da đi ra khỏi cung điện, thậm chí còn giúp cậu nâng váy bước đi.
Nhân vật hầu gái này nói nhiều câu như một NPC cung cấp thông tin, Mục Tư Thần cần gấp thông tin về cốt truyện, vừa hay moi thông tin từ miệng cô ấy.
Mục Tư Thần thăm dò hỏi: "Ngươi nghĩ, việc ta cho phá hủy tất cả gương trong cung điện có phải là sai lầm không?"
Hầu gái trả lời một cách chín chắn: "Đức vua mải mê với quần áo, không xử lý công việc quốc gia, lại cả ngày tìm thợ may làm quần áo, đứng trước gương ngắm nhìn trang phục của mình. Hoàng hậu vì đất nước, vì giúp đức vua bỏ thói quen mê trang phục, việc phá hủy gương là điều đương nhiên."
Cốt truyện... thật sự ăn khớp đến kỳ diệu.
Thì ra đây thực sự là "Bộ quần áo mới của Hoàng đế", chỉ là thế giới được mở rộng vô tận bởi những người quyên góp, làm phong phú thêm cốt truyện.
Có thêm nhiều nhân vật như vậy, không biết Hạ Phi đang ở đâu nữa.
Tìm kiếm bừa bãi chưa chắc chắn sẽ gặp Hạ Phi, không bằng cứ thuận theo cốt truyện. Nhân vật trung tâm của "Bộ quần áo mới của Hoàng đế" vẫn là đức vua, Hạ Phi chắc chắn sẽ cố gắng tìm đến đức vua, hiện đã cậu là Hoàng hậu, gần với đức vua nhất, không cần phải chạy lung tung, nếu không có khi lại bỏ lỡ cơ hội gặp nhau.
Dù sao đây cũng là sách, sẽ không xuất hiện cảnh ngồi trên xe ngựa trên đường xóc nảy các thứ.
Mục Tư Thần chỉ mới bước lên chiếc xe ngựa xa hoa, hầu gái ở bên đã nói với cậu "Hoàng hậu, chúng ta đã đến rồi đấy."
Sang trang kiểu này khiến cho Mục Tư Thần mất cơ hội ngồi xe ngựa.
Cậu có hơi tiếc nuối.
Trước đây, khi cậu làm việc phát bóng bay tại công viên, cậu đã thấy chiếc xe ngựa to của công viên, đi một vòng quanh công viên trên xe ngựa cần 100 tệ, là một trò chơi rất xa xỉ.
Còn tưởng rằng có thể đi du ngoạn ké một lần miễn phí, ai ngờ chớp mắt đã sang trang, Mục Tư Thần ngẩng cái đầu cao quý của Hoàng hậu lên, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.
Đại thần nghênh đón cậu, lễ phép nói với cậu: "Hoàng hậu, tôi đã tạm thời nuôi con bạch tuộc ở hào bảo vệ thành ở ngoại ô, nó vừa xuống nước đã thay đổi màu sắc giống với môi trường, hoàn toàn không tìm thấy nó nữa, dù có dùng cá tươi cũng không thể dụ nó xuất hiện. Thị vệ trưởng đang dùng lưới tìm xem con bạch tuộc ở đâu, nhưng đã quây quanh hào một tuần rồi mà vẫn không tìm thấy con bạch tuộc, có lẽ nó đã trở về biển rồi."
Mục Tư Thần hỏi: "Con bạch tuộc này vốn có màu gì?"
"Màu lam." Đại thần trả lời.
Mục Tư Thần: "..."
Thế giới hiện thực hiếm khi thấy con bạch tuộc màu xanh lam đấy, mà màu xanh và khả năng đổi màu, hai yếu tố này quá dễ để liên tưởng đến bạch tuộc nhỏ.
Nhưng đây là trong trụ mà, sao lại xuất hiện sức mạnh của Tần Trụ? Trước đó, cuốn sách "Ôm lấy" là do Mục Tư Thần kêu gọi Tần Trụ, sử dụng cơ thể của mình làm chất dẫn mới kêu gọi được sức mạnh của Tần Trụ, sau khi rời khỏi "Ôm lấy", sức mạnh của Tần Trụ đương nhiên phải trở về bản thể, sao bây giờ lại xuất hiện trong một cuốn sách khác?
Thôi thì cứ coi như là Tần Trụ chưa đi, sức mạnh vẫn lưu ở trên người cậu.Thế thì bạch tuộc lẽ ra phải xuất hiện cùng cậu chứ không phải bị ông lão đánh cá bắt được.
Từ từ... Có lẽ không hẳn là không thể.
Nếu trong số 16 người thay đổi kết cục của cuốn sách, có một người chính là tín đồ của Tần Trụ thì sao?
Tần Trụ đã gửi không ít người đến trấn Đồng Chi, gần như mỗi nơi gần trụ đều có người của trấn Tường Bình, rất có khả năng là trong thư viện sẽ có thuộc hạ của Ngài.
Con bạch tuộc này, có lẽ thực sự là bạch tuộc nhỏ.
Mục Tư Thần không biết cảm xúc của mình lúc này là gì, cậu bỗng chốc trở nên vội vàng, vốn là không quen đi giày cao gót, nhưng bước chân vẫn trở nên vội vã hơn.
Cậu nghĩ, có lẽ cậu hơi muốn gặp bạch tuộc nhỏ.
Bước chân của Mục Tư Thần càng ngày càng nhanh, hầu gái vẫn bước như bay để bắt kịp, hoàn toàn không bị tụt lại. Chỉ có đại thần mập ú nặng nề, mệt mỏi thở hồng hộc suốt dọc đường chạy theo nhưng vẫn bị Mục Tư Thần bỏ xa.
Mục Tư Thần nhanh chóng đến bên bờ sông, thấy hai đội thị vệ đang đứng hai bên bờ kè, đang kéo lưới kiểm tra một cách kỹ lưỡng.
Thị vệ trưởng thấy Mục Tư Thần đến, ngay lập tức quỳ một chân xuống và nói: "Để hoàng hậu tự mình đến đây, là thuộc hạ làm không làm tốt chức trách."
Mục Tư Thần lắc đầu và nói: "Là do ta tò mò muốn tận mắt nhìn thấy bạch tuộc, vẫn chưa tìm được sao?"
"Thưa, chưa." Thị vệ trưởng uể oải lắc đầu.
Lúc này đại thần cuối cùng cũng đuổi tới nơi, ông ta mệt mỏi thở không ra hơi, suýt nữa thì đăng xuất.
Hầu gái của ông ta bưng một cái lọ đến và nói: "Đại nhân, uống ít nước mật ong chu nhuận cổ họng nhé."
Đại thần vừa định nhận cái lọ, Mục Tư Thần liền nói: "Đưa nước mật cho ta."
Đại thần nuốt nước bọt, rất miễn cưỡng dâng nước mật ong bằng hai tay, nói: "Mật ong dùng để làm đẹp và dưỡng da, đúng là phù hợp với người xinh đẹp như Hoàng hậu người đây."
Mục Tư Thần không có hứng thú với vẻ ngoài hiện tại của mình, nói chung cũng chỉ là một lớp da giả mà thôi.
Cậu nhận lấy cái lọ, ngồi xổm bên bờ sông, mở lọ ra.
Tất cả mọi người đều không hiểu cậu định làm gì.
Bất thình lình, một xúc tu màu lam từ dưới sông trồi lên, kéo theo nước bắn tung tóe, thị vệ trưởng nói: "Mau, bảo vệ Hoàng hậu!"
"Không cần." Mục Tư Thần nói, "Nó chỉ thích uống ngọt thôi."
Thật vậy, xúc tu cũng không tấn công ai cả, chỉ từ từ thăm dò bốn phía, sau đó thì cái đầu xúc tu to đùng vào hũ uống "ừng ực", "ừng ực".
Chỉ cần nhìn thấy cái xúc tu khổng lồ này, Mục Tư Thần cảm thấy đây chắc chắn là bé bạch tuộc đây mà.
Vì vậy, cậu vươn ngón tay, chọc chọc vào xúc tu một chút, quả nhiên cảm giác giống hệt như trước, mềm mại đàn hồi.
Nước mật trong hũ nhanh chóng bị uống sạch, nhưng xúc tu không rời đi, nó ngóc dậy rồi khoác lên vai Mục Tư Thần, cọ cọ vào cổ cậu.
Sau đó, một cái đầu bạch tuộc khổng lồ từ hào bảo vệ thành thò lên.
Hào bảo vệ thành này rộng khoảng ba mét, nhưng đường kính cái đầu của con bạch tuộc này khoảng mười mét, cũng không biết nó đã ẩn ở đó như thế nào.
Chỉ có thể lý giải rằng con bạch tuộc này có lẽ giống chất lỏng, có thể thay đổi hình dạng của mình tùy theo ý muốn, khi vào nước, nó có thể biến chiếc đầu tròn tròn của bạch tuộc thành hình bầu dục hoặc hình nón.
Đôi mắt của nó đen lay láy, vì vừa mới từ trong nước trồi lên, khóe mắt còn dính nước.
Trong đôi mắt to lớn của nó, Mục Tư Thần nhìn thấy bản thân.
Ngoại hình giống cơ thể thật của chính mình, chỉ là nét mặt trở nên mềm mại hơn nhiều, vóc dáng cũng mảnh mai hơn chút ít.
Mục Tư Thần vươn tay ra với bạch tuộc: "Ngươi có thể trở về biển, cũng có thể đi cùng ta. Ta sẽ nuôi ngươi trong cái hồ ở vườn hoa, có muốn đi cùng ta không?"
Bạch tuộc dường như hơi do dự một chút, vươn ra hai xúc tu ra, đặt lên hai bên đầu Mục Tư Thần, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đặt cái chân to xinh xinh lên lòng bàn tay của Mục Tư Thần.
Theo cử động của nó, bạch tuộc khổng lồ bỗng chốc biến thành búp bê bạch tuộc be bé, Mục Tư Thần mở hai bàn tay ra là có thể nâng nó trong lòng bàn tay.
Cho đến khi nó hoàn toàn nổi lên bề mặt nước, Mục Tư Thần mới phát hiện con bạch tuộc này chỉ có sáu cái chân xinh xinh, thiếu mất hai cái.
"Như này là sao? Sao lại thiếu mất hai cái vậy?" Mục Tư Thần nắm chặt chân xinh xinh của bạch tuộc nói.
Thị vệ trưởng nhìn về phía đại thần, đại thần úp mở nửa ngày, mới lau mồ hôi trên trán nói: "Khi tôi mua nó, nó chỉ có sáu cái chân, tôi không ăn vụng đâu!"
hầu gái gái đã bước tới nói: "Hoàng hậu, tôi từng nghe nói về lời đồn đại này."
Hầu gái của cậu thực sự là một người thích hóng hớt, Mục Tư Thần gật đầu: "Kể đi."
Hầu gái nói: "Tôi nghe đồn, khi ông lão đánh cá kéo bạch tuộc lên thì nó cũng chỉ có bảy cái chân. Khi ông lão đánh cá thực hiện một đống điều ước rồi đem moi tim của bạch tuộ rac, thì nó chỉ còn lại sáu cái chân. Vì vậy, tôi nghĩ, có lẽ là bạch tuộc đã chết một lần hoặc thực hiện một điều ước của một người, thì sẽ mất một cái xúc tu."
"Có thể thực hiện điều ước à, vẫn còn sáu cái..." Thị vệ trưởng và đại thần không hẹn mà đồng thanh, hai người nhìn bạch tuộc bằng ánh mắt tham lam.
Đôi mắt to của bạch tuộc nhỏ bắt đầu rưng rưng, sáu cái chân lập tức cuộn lại, giấu hết chân đi.
Mục Tư Thần: "..."
Không đúng không đúng, cái diễn biến của câu chuyện này ngày càng trở nên lạ lùng hơn rồi đấy.
Chẳng lẽ sẽ biến thành câu chuyện về nữ hoàng nhận được con bạch tuộc kỳ diệu có thể thực hiện sáu điều ước, bị những người tham lam ngấp nghé, dẫn đến sự sụp đổ của cả quốc gia à?
Cậu cười lạnh một tiếng nói: "Hãy nghĩ về kết cục của ông lão đánh cá kia đi, liệu con bạch tuộc này thật sự có thể thực hiện điều ước hay chỉ là một con quỷ khiến người ta sinh ra ảo tưởng rồi cuối cùng rơi vào điên cuồng còn chưa rõ đâu. Để ngăn chặn thế giới bị lừa bởi con bạch tuộc quỷ dữ, ta quyết định đưa nó về cung điện phong ấn. Đánh xe đi, ta muốn trở về."
Sau khi nói xong, cảnh tượng lại thay đổi, thế mà cậu đã ôm lấy bạch tuộc bước vào vườn hoa.
Tức là cuối cùng vẫn không được ngồi xe ngựa.
Mục Tư Thần đặt con bạch tuộc vào nước, bé bạch tuộc hơi không muốn, một cái chân vẫn quấn lấy cổ tay của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần cảm thấy nó nhớ mình là ai.
Thực ra bây giờ Mục Tư Thần đã không phân biệt rõ giữa bạch tuộc và Tần Trụ.
Theo lý thuyết, con búp bê bạch tuộc ban đầu mà cậu mang về ký túc xá đã được trở thành đồ đằng dùng để triệu hồi Tần Trụ rồi, đây là một con bạch tuộc khác.
Nhưng con bạch tuộc này lại cứ tỏ ra nhớ mặt cậu, còn thích uống đồ ngọt nữa.
Có lẽ vì ý thức của Tần Trụ và các đồ đằng là cộng hưởng, những trải nghiệm với bạch tuộc trong thế giới hiện thực, Tần Trụ biết, phân thân của Ngài cũng biết.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng đó thì lại xuất hiện điều kỳ quái khác, Mục Tư Thần nhớ đến bộ dạng ríu rít thút thít của bạch tuộc nhỏ, không thể nào liên tưởng đến quái vật cấp Thần uy nghiêm, hùng mạnh, trầm tĩnh lại có chút thê lương đó.
"Nếu không muốn rời đi, vậy biến nhỏ lại lại đi theo ta đi." Mục Tư Thần nói.
Lúc đó, hầu gái thình lình xuất hiện sau lưng Mục Tư Thần mà không phát ra một tiếng động như ma vậy, dùng giọng điệu bình tĩnh không ngữ điệu nói: "Hoàng hậu, khi người rời khỏi cung điện, đức vua nhân lúc người không có ở đây đã mặc trang phục mới đến bên hồ soi rất lâu. Nếu không muốn dùng con bạch tuộc này làm náo động mặt hồ, vậy hãy lấp hồ đi."
Cô vẫn đang ở đây sao... Mục Tư Thần quay lại nhìn hầu gái mặt mũi bình thường đó, không thể đoán được suy nghĩ của người này.
Nếu không có lời nhắc nhở từ hầu gái, cậu suýt nữa đã quên mất nội dung nguyên bản của cuốn sách này.
"Vậy thì..."
Mục Tư Thần vừa nghĩ đến việc lấp hồ này đi để trồng rau vào đấy, cả thân thể của con bạch tuộc nhỏ bò ra khỏi hồ, làm cho nước hồ trở nên trong suốt, không thể phản chiếu cái gì nữa.
Và xúc tu của bạch tuộc nhỏ cũng biến thành năm cái.
Nó đã thực hiện một điều ước của Mục Tư Thần, mặc dù Mục Tư Thần không có ý định làm như vậy.
Đôi mắt bình thản phẳng lặng của hầu gái như đang giật giật.
Mục Tư Thần nắn nắn khuôn mặt tròn tròn của bạch tuộc nhỏ và nói nhỏ: "Ai bảo mày thực hiện nguyện vọng của tao hả, tao vốn định lấp hồ mà! Năng lực đó của mày không được thể hiện ra trước mặt người khác!"
Cậu nắm cái chân của bạch tuộc nhỏ đặt vào ấn đường của mình, nhưng không nghe thấy giọng uy nghiêm của Tần Trụ giải thích, mà thay vào đó là một giọng thiếu niên trong trẻo lên tiếng với vẻ tủi thân: "Tại cậu không nói hết câu, tôi tưởng cậu không muốn để đức vua soi gương nữa, nên muốn ném tôi vào hồ."
Mục Tư Thần sầu đến độ muốn bứt tóc, rốt cuộc là tại sao, tại làm sao mà Tần Trụ cũng đi vào quyển sách này, trở thành một phần của câu chuyện cổ tích vậy?
Vì còn có hầu gái vẫn đang nhìn chằm chằm mình từ phía sau, Mục Tư Thần chỉ đành giả vờ bình tĩnh nói: "Ha, thật sự là ma quỷ biết mê hoặc lòng người, để phòng ngừa ngươi phá hoại đất nước này, tốt hơn là đi theo ta, ta không cho phép ngươi sử dụng loại sức mạnh tà ác này nữa."
Bạch tuộc với năm cái chân nho nhỏ còn sót lại khẽ xoay dang những chiếc cánh tay còn sót lại, dần dần trở nên trong suốt, rồi hòa vào bộ quần áo của Mục Tư Thần, biến thành một chiếc thắt lưng màu xanh lam, quấn quanh eo Mục Tư Thần.
Thấy thủ thuật ẩn náu của bạch tuộc nhỏ đỉnh đến thế, Mục Tư Thần mới cảm thấy an tâm chút ít.
Cậu nhất định phải đi đúng kịch bản.
Nếu hầu gái nhiều lần nhắc đến vị vua yêu thích mặc quần áo mới và tự chiêm ngưỡng trước gương, vậy thì đi chăn vị vua này đi.
"Đức vua quá mải mê vật ngoài thân, bỏ bê chuyện quốc gia, cần phải có người đi khuyên can ngài ấy." Mục Tư Thần nói với hầu gái, "Dẫn ta đi gặp đức vua."
【Tác giả có điều muốn nói】
Mục Tư Thần: Trước kia anh không phải như thế này, tại sao lại biến thành thế này?
Bạch tuộc (năm cái chân tủi thân cuộn lại): Vì đây là câu chuyện cổ tích mà, trong câu chuyện cổ tích tôi là bạch tuộc 6 chân có thể thực hiện nguyện vọng của hoàng hậu.
Mục Tư Thần: Câu chuyện toang, hình tượng của anh cũng toang luôn đúng không?
Bạch tuộc (mở đôi mắt to): Tôi chưa bao giờ toang mà.
—
【Edit vui một vài bình luận trên Tấn Giang】
🝲 Á hu hu hu bạch tuộc mắt to long lanh ánh nước kéo kéo tay kìa~
🝲 Nếu như anh công lý trí kia tính cách thực sự cũng đáng yêu như vậy thì có phải tốt không??!! Đáng tiếc quá huhu.
🝲 Đó là một bé bạch tuộc siêu siêu siêu đáng yêu!!!
🝲 Hoàng hậu cô đơn và con bạch tuộc quấn trên eo may mắn... Đây mà là truyện cổ tích à!
→ Phát hiện ra tinh hoa hahaha
→ Truyện cổ tích trưởng thành 🔞
→ Khuôn mặt bàng hoàng nhận ra màu vàng
→ Cách lâm nhục thoại à (x) (Tên một bộ H văn thì phải)
🆘 CẢNH BÁO SPOIL: VỀ TÍNH CÁCH CỦA CÔNG VÀ VỀ MỘT VÀI THỨ XOAY QUANH VIỆC LẤY LẠI BẢN NGÃ (AI GHÉT SPOIL THÌ MỜI BỎ QUA NGAY LẬP TỨC)
Cảnh báo này dành cho những ai đang lấn cấn về việc tính cách của công và bạch tuộc quá khác nhau (dẫn đến những hoài nghi về việc cứ như thể là hai người khác biệt hoàn toàn ⇒ Ngụy np -???).
Như có một vài bình luận mình đã đọc, mọi người thắc mắc sao tính cách của công và bạch tuộc lại khác nhau đến thế, thì mình cũng nói rõ:
Thứ nhất, theo mình những gì mình hiểu (và chưa chắc đã đúng hoàn toàn) khi đã cày QT nhiều lần, thì công và nhiều người dính phải đồ đằng của thụ sẽ khôi phục lấy lại được bản ngã của riêng mình. Nghĩa là cái tính cách này là do bản ngã của anh ta vốn có, chứ không phải được tạo ra, nên thực chất anh ta đã vứt bỏ một phần bản ngã của mình để duy trì trạng thái lý trí tuyệt đối thôi, chứ một phần nào đó con người thật của anh công cũng đáng yêu như bạch tuộc nhỏ vậy đó (tất nhiên, chỉ đáng yêu với Thần Thần thôi).
Thứ hai, tiếp tục là SPOIL RÕ HƠN, thực tế đọc truyện đến cuối thì =))) nội tâm anh công thực sự là giống như bạch tuộc nhỏ ấy, hay nói đúng hơn thì bản chất anh ta chính là những gì bạch tuộc thể hiện ra đó, lý trí chỉ là bề nổi của tảng băng chìm thôi, nên là không có cái gì là tính cách quá khác biệt ở đây cả.