Nếu đúng như suy đoán của cậu, ý tưởng tìm được "Trụ" có vẻ là một chuyện không thể nào làm được, bởi vì cơ bản là cái "Trụ" này vốn không có thực thể. Mục Tư Thần nhíu chặt mày.
"À, khi tôi đẩy bệnh nhân chạy ra cũng cảm nhận được ánh mắt này. Không phải kiểu liếc nhẹ một cái mà là giống như có người hung tợn trừng mắt nhìn tôi vậy." Trình Húc Bác nói, "Sau đó thì phát thanh vang lên."
Mục Tư Thần nhìn về phía Trình Húc Bác, một suy nghĩ dần dần nảy sinh ở trong đầu cậu.
"Vãi! Dữ tợn vậy sao?" Trì Liên cố gắng làm giọng nói trở nên sinh động, "Anh chỉ đẩy bệnh nhân ra cửa, sao nhận được ánh mắt còn nghiêm khắc hơn khi ba chúng ta lập nhóm tuyệt vọng thế?"
Trình Húc Bác nói: "Dùng tư duy chuyên môn của tôi để giải thích, đây có lẽ là chương trình tự động sửa lỗi."
"Cái này có thể coi như là một chương trình trò chơi đơn giản, cô nạp 100 đồng. Chương trình sẽ tự động ghi nhận doanh thu 100 đồng này, nhưng sẽ không quá coi trọng, dù sao thì cũng có rất nhiều người nạp 100 đồng.
"Nhưng nếu lúc này hệ thống nạp tiền xuất hiện bug nho nhỏ, cho dù là một bug rất nhỏ, chương trình cũng sẽ nhanh chóng báo lỗi, dù sao cái này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận về sau."
Trì Liên gật gật đầu nói: "Vừa rồi nhóm ba người chúng ta rơi vào tuyệt vọng, cũng tương đương với nạp 100 đồng, nhận được một cái liếc mắt của viện điều dưỡng, giống như việc tự động ghi lại số tiền nạp.
"Anh đẩy bệnh nhân ra khỏi phòng bệnh, tuy rằng không biết là nguyên lý gì, nhưng chẳng khác gì với việc động chạm đến hệ thống nạp tiền của viện điều dưỡng, viện điều dưỡng lập tức báo lỗi, cho nên anh mới bị nhìn trừng trừng như vậy."
"Chính là như vậy." Trình Húc Bác nói.
Hai người dùng nguyên lý của xã hội hiện đại để giải thích những chuyện xảy ra trong viện điều dưỡng, nói chung là để cải thiện tâm trạng, làm cho bản thân không còn cảm xúc tiêu cực, nâng cao tinh thần.
Những ví dụ trong cuộc đối thoại của bọn họ đã hoàn thiện kế hoạch của Mục Tư Thần.
Mặc dù kế hoạch này cực kỳ nguy hiểm, người thực hiện chỉ cần không cẩn thận một chút thì sẽ có khả năng bị ô nhiễm, biến thành một kẻ điên hoàn toàn, cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng cho "Trụ".
Nhưng trước mắt cũng chỉ có kế hoạch này là có khả năng thành công cao nhất.
Mục Tư Thần là người phù hợp nhất để thực hiện kế hoạch này nhất.
Nếu như có thể, Mục Tư Thần cũng không muốn mạo hiểm, không muốn đẩy bản thân đến bờ vực thẳm.
Nhưng đây là kế hoạch do cậu nghĩ ra, căn cứ theo những suy đoán vẫn còn thiếu sót của cậu, cho nên phải là cậu gánh vác, không thể liên lụy người khác.
Nhưng cậu cũng sẽ không đi chịu chết vô ích. Cậu phải chuẩn bị thật đầy đủ, phải đảm bảo cho bản thân đầy đủ thì mới hành động.
Trong viện điều dưỡng không có đủ trí tuệ và năng lực mà chỉ biết tự động vận hành này, không có gì có thể bảo vệ được cậu tốt hơn quy tắc.
Mục Tư Thần ngẩng đầu nhìn tờ giấy viết quy tắc, nhìn hai quy định bổ sung trên đó, suy tính cách làm sao để có thể viết thêm quy tắc trên bảng nội quy để có thể bảo vệ mình trong một khoảng thời gian nhất định.
Với tình hình trước mắt, muốn bổ sung quy tắc, có vẻ như chỉ có thể xuống tay từ bệnh nhân, dù sao đây cũng là "hệ thống nạp tiền" của viện điều dưỡng.
Thế nhưng Mục Tư Thần muốn viết ra một quy tắc có thể đảm bảo hành động của tình nguyện viên không bị ảnh hưởng, vậy phải làm thế nào mới có thể đem chủ thể của quy tắc giới hạn trong tình nguyện viên thôi nhỉ?
Ánh mắt của Mục Tư Thần dừng ở quy tắc thứ nhất được bổ sung "Nhân viên y tế có thể tiến vào bất kỳ phòng nào trong viện điều dưỡng". Đây là một quy định cực kỳ có lợi cho nhân viên y tế, Diêu Vọng Bình đã làm thế nào để lợi dụng bug của viện điều dưỡng, viết ra được quy định này?
Mục Tư Thần thử đem mình đặt vào vị trí của Diêu Vọng Bình, một người có tính cách lý trí máu lạnh đến cực điểm, vì đạt được mục đích mà có thể hy sinh bất kỳ ai.
Cậu mô phỏng lại những điều kiện sẵn có của Diêu Vọng Bình, người này có năng lực, có đồ đằng của Tần Trụ bảo vệ, có lẽ còn có những người từ trấn Tường Bình giúp đỡ.
Nếu cậu là Diêu Vọng Bình, muốn tăng thêm một quy tắc có lợi cho mình hành động, nhất định sẽ không từ thủ đoạn, thậm chí hy sinh cả đồng đội của mình.
Kết hợp những điều kiện này lại, Mục Tư Thần mô phỏng ra được một phương án có thể thực hiện được.
Trong kế hoạch này, Diêu Vọng Bình có thể bảo đồng đội canh cửa phòng nào đó, còn hắn thì ở trong phòng làm vài chuyện viện điều dưỡng không hy vọng xảy ra, ví dụ như mượn sức mạnh của Tần Trụ tịnh hóa bọng nước hình mắt trên người bệnh nhân hoặc người nhà.
Trong viện điều dưỡng, mặc dù bệnh nhân thành công biến thành người nhà, bọng nước hình mắt trên người anh ta cũng sẽ không thật sự biến mất, chỉ là chuyển từ bệnh nhân lên trên người của người nhà.
Bọng nước hình mắt xấu xí là nguồn gốc khiến người khác ghê tởm và sợ hãi bệnh nhân. Nếu viện điều dưỡng muốn tạo ra tuyệt vọng, vậy thì bọng nước hình con mắt nhất định không thể bị tịnh hóa bằng bất kỳ cách nào, chỉ có thể chuyển từ người này sang người khác, có thể tăng lên, không thể giảm bớt.
Hành vi tịnh hóa bọng nước hình con mắt của đồng đội của Diêu Vọng Bình tất nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của chương trình tự động trong viện điều dưỡng, nó sẽ ra lệnh cho Diêu Vọng Bình mau chóng bổ sung quy tắc, sửa bug.
Lúc này, Diêu Vọng Bình liền có thể bổ sung một điều "Nhân viên y tế có thể tiến vào bất kỳ phòng nào trong viện điều dưỡng", có quy tắc này bảo vệ, anh ta có thể xông vào trong phòng, ngăn cản đồng đội tịnh hóa bọng nước hình con mắt.
Đương nhiên, để lừa chương trình tự động viện điều dưỡng, đồng đội kẻ sa đọa sử dụng sức mạnh của Tần Trụ này được định trước là sẽ bị Diêu Vọng Bình hy sinh.
Dưới góc độ của Diêu Vọng Bình, cho dù có tự tay làm ô nhiễm một hai đồng đội, nhưng có thể đạt được mục đích thì mọi thứ đều là đáng giá.
Sau khi trong đầu mô phỏng ra kế hoạch này, mắt trái của Mục Tư Thần liền nhìn thấy một vài hình ảnh.
Trong thoáng chốc, cậu giống như thật sự thấy Diêu Vọng Bình xông vào trong một nhà vệ sinh, lôi một bệnh nhân ra, bọng nước hình con mắt trên cánh tay của bệnh nhân kia đã biến mất hơn phân nửa.
Không biết Diêu Vọng Bình đã nói gì đó với bệnh nhân kia, ánh mắt bệnh nhân kia dần dần tan rã, cánh tay lại mọc đầy bọng nước hình con mắt trở lại.
Sau đó bệnh nhân này ánh mắt đờ đẫn đi vào thang máy, ấn vào nút xuống tầng hầm.
"Đây là cái gì?" Mục Tư Thần che mắt trái lại âm thầm suy nghĩ.
Chẳng lẽ bởi vì cậu vừa đoán đúng hành động của Diêu Vọng Bình, mắt trái liền tự động "nhìn" thấy được chuyện đã xảy ra trước đó?
Năng lực của mắt trái là do cậu đạt được sau khi nhìn trộm Mắt to, trước mắt xem ra đã bộc lộ ba loại năng lực.
Loại thứ nhất, khi Thân cận Vũ Mục giết chết bốn người chơi, Mục Tư Thần cúi đầu không nhìn, mắt trái lại tự động hiện ra hình ảnh những chuyện đang diễn ra cho cậu. Đây là năng lực mặc dù không chủ động nhìn chằm chằm, chỉ cần sự kiện phát sinh nằm trong tầm nhìn của cậu, chỉ cần cậu muốn biết, thì có thể có năng lực "nhìn" thấy được.
Loại thứ hai, nhìn thấy linh hồn của bốn người chơi đã tử vong bị hấp thụ, do đồ đằng của Tần Trụ cụ thể hóa. Đây là năng lực có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy, nhìn thấu đáo hiện tượng để đi đến bản chất.
Loại thứ ba chính là vừa rồi, sau khi cậu đoán trúng hoặc là biết Diêu Vọng Bình đã làm cái gì liền có thể "nhìn" thấy mọi chuyện đã xảy ra.
Tổng kết lại ba loại năng lực này chính là "Muốn thấy có thể thấy", "Đã thấy là thấy hết" và "Đã biết thì sẽ thấy".
Mục Tư Thần không rõ bản thân làm sao lại trộm được ba loại năng lực này, nhưng có thể suy đoán rằng Mắt to cũng có được ba loại sức mạnh này.
Nói cách khác, chờ lúc nữa "Ban ngày" giáng lâm, mặc dù tất cả những việc bọn họ đã làm đều làm trong lúc Mắt to nhắm mắt, chỉ cần Mắt to mở mắt liền có thể "nhìn" tất cả hành động của bọn họ ở trong "Đêm tối" một cách rõ ràng.
Bọn họ không có một "Đêm tối" thứ hai nào nữa, đêm nay nhất định phải giải quyết tất cả.
Không có đường quay đầu.
Vẻ mặt của Mục Tư Thần quyết đoán lên, chỉ vào《 Quy định quản lý》nói: "Tôi muốn thêm một quy tắc "Không được làm tổn thương tình nguyện viên, không được ngăn cản hành động của tình nguyện viên"."
"Tại sao lại muốn thêm quy tắc này?" Trì Liên sửng sốt, "Như vậy chẳng phải chúng ta sẽ không thể biến tình nguyện viên thành bệnh nhân để tạo ra Giấy dán bản ngã sao? Giấy dán bản ngã của cậu rất có ích mà."
"Yên tâm, Giấy dán bản ngã có không ít." Mục Tư Thần cười cười nói.
Trì Liên hơi yên tâm, rồi chợt phiền muộn nói: "Muốn thêm quy tắc như vậy sẽ rất khó nhỉ? Vừa rồi chúng ta đánh nhiều tình nguyện viên như vậy mà viện điều dưỡng cũng không thèm nhìn chúng ta một cái."
Mục Tư Thần đã tính trước, nói: "Đó là bởi vì chúng ta biến tình nguyện viên thành bệnh nhân, viện điều dưỡng chỉ ước sao bệnh nhân tăng lên thôi, đương nhiên sẽ không để ý đến chúng ta."
"Vậy bây giờ tôi đánh tình nguyện viên đang khống chế thang máy một trận hả?" Trình Húc Bác hỏi, "Tôi đánh thắng được hắn à? Hai xúc tu có mắt kia trông kinh lắm."
Mục Tư Thần: "... Tôi nghĩ, nếu anh tấn công anh ta, cho dù anh ta không đánh lại anh thì cũng có thể gọi nhiều tình nguyện viên đến hỗ trợ."
"À, đúng, tình nguyện viên có năng lực tư duy, không giống với chương trình tự động của viện điều dưỡng." Trình Húc Bác gãi gãi đầu.
"Vậy... Tôi biến Trình Húc Bác thành tình nguyện viên, sau đó chúng ta cùng đánh anh ta?" Trì Liên đề nghị.
Mục Tư Thần: "... Chúng ta biến tình nguyện viên thành bệnh nhân, viện điều dưỡng cũng không để ý tới, chẳng lẽ đánh bị thương hoặc là đánh chết một tình nguyện viên, viện điều dưỡng sẽ quan tâm sao?"
"Cũng có lý, vậy chúng ta nên làm gì?" Trì Liên hỏi.
"Mấu chốt nằm ở bệnh nhân, chúng ta phải lợi dụng bệnh nhân một cách hợp lý." Mục Tư Thần nói, "Dù sao bọn họ cũng là "hệ thống nạp tiền" của chương trình."
Diêu Vọng Bình lợi dụng bệnh nhân để bổ sung quy tắc, Trình Húc Bác bổ sung quy tắc cũng có liên quan đến bệnh nhân, có vẻ cậu cũng phải bắt đầu từ bệnh nhân.
"Phải tìm bệnh nhân và tình nguyện viên có thể phối hợp với chúng ta đến đây, để tình nguyện viên làm ra hành vi tưởng như đang làm tổn thương bệnh nhân, trên thực tế là chữa trị cho anh ta, nhưng rồi bị bên thứ ba cắt ngang, cách cắt ngang có thể là có thể sử dụng cách mà hai người thích là đánh đấm một trận." Mục Tư Thần nói.
Trì Liên: "Chúng tôi có thích đánh đấm đâu..."
Trình Húc Bác thì nói: "Viện điều dưỡng thấy một bệnh nhân sắp được trị liệu lại bị cắt ngang, cũng giống như đang nạp tiền dở thì hệ thống lag, giao dịch thất bại, loại bug này đương nhiên phải sửa rồi!"
"Đúng rồi, lúc đó chúng ta cứ thế viết ra quy tắc bảo vệ tình nguyện viên là được." Mục Tư Thần gật gật đầu.
Trì Liên hỏi: "Nhưng quy tắc này có tác dụng gì đâu? Đội trưởng rốt cuộc muốn làm gì vậy?"
"Hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao cho." Mục Tư Thần nói, "Phá hỏng "Trụ" ở trong viện điều dưỡng này!"
Trì Liên không rõ Mục Tư Thần sẽ thực hiện như thế nào, nhưng cô tin tưởng ân nhân vô điều kiện, vỗ ngực một cái nói: "Cần tôi làm cái gì, đội trưởng ngài cứ việc căn dặn!"
"Bây giờ hãy biến tôi thành tình nguyện viên." Mục Tư Thần căn dặn nói.
Trì Liên nói: "Được, vậy cần Mục đội trưởng cho tôi mượn một ít điểm năng lượng!"
"Mời dùng tự nhiên." Hiện tại Mục Tư Thần có 300 giá trị năng lượng, cũng đủ để Trì Liên sử dụng năng lực Cắt dán hai lần.
Bọn họ đi quanh tầng 1 một vòng, tìm được một tình nguyện viên đang dọn nhà vệ sinh, Trì Liên nhanh tay đưa bàn tay ra không trung rồi nắm lại, trong tay xuất hiện cái kéo, sau đó nhẹ nhàng cắt hai cái, trao đổi thẻ tên của hai người.
Tình nguyện viên trở thành "Người nhà: Sa Đại Nhãn", mà Mục Tư Thần lại trở thành "Tình nguyện viên: Trương Tam Tam".
Trình Húc Bác vô cùng hâm mộ nói: "Hai người có thể dùng chung giá trị năng lượng à, xịn thật đấy, đây là năng lực do thành lập nhóm mang lại sao? Tôi có thể vào chung đội với hai người không?"
Cơ bản là không phải dùng chung giá trị năng lượng, là tín đồ Trì Liên thích sử dụng giá trị năng lượng của cậu lúc nào cũng được, thậm chí còn không cần có sự đồng ý của cậu nữa. Mục Tư Thần hơi bi thương thầm nghĩ.
"Tạm thời anh không thể vào đội tôi được, một khi thành một đội thì thân phận của anh sẽ biến thành bệnh nhân, chờ khi nào hết nguy hiểm, tôi sẽ giải thích điều kiện để lập thành một đội với anh, đến lúc đó anh có thể quyết định có trở thành đồng đội (tín đồ) với tôi hay không." Mục Tư Thần nói.
"Được, vậy bây giờ chúng ta đi đâu tìm một bệnh nhân có thể phối hợp đây?" Trình Húc Bác hỏi.
Mục Tư Thần: "Đến tầng 7, tìm bệnh nhân của tôi, anh có thể đến tầng 7 không?"
Trình Húc Bác: "Bệnh nhân của tôi lại ở tầng 3, có điều văn phòng của bác sĩ Diêu Vọng Bình ở tầng 7, tôi có thể đi."
Bác sĩ chính của bệnh nhân của Trình Húc Bác lại là Diêu Vọng Bình sao? Vậy cần phải nhanh chóng hành động, nếu không Diêu Vọng Bình rất có khả năng để đạt được mục đích của anh ta mà làm hại đến người nhà và bệnh nhân.
Ba người cùng đi vào phòng số 704, Mục Tư Thần sai hai người chờ ở ngoài cửa, nếu nghe thấy ám hiệu của cậu thì lập tức xông vào cắt ngang hành động của cậu.
Sau khi bọn họ bàn bạc đối sách xong, Mục Tư Thần mở cửa phòng.
Thẩm Tễ Nguyệt đang ngồi ở trên giường bệnh, yên tĩnh chờ cậu.