Tần Trụ đang nhân lúc can thiệp vào trận chiến giữa Biển sâu và Con bướm, đưa cậu đến đây để xem sao?
Đối mặt với Biển sâu, Mục Tư Thần cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể kìm nén.
Điều này hoàn toàn khác biệt với cảm giác mà Mắt to và con bướm mang lại cho cậu.
Giống như con người đối mặt với biển cả, vừa kính sợ vừa e ngại, đối mặt với biển cả biến ảo khôn lường, đối mặt với thiên tai khủng khiếp như vậy, dường như ngoài cầu nguyện ra không còn cách nào khác.
Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao hệ thống lại hy vọng con bướm giữ lại nhân cách của mình.
Từ cuộc đối thoại vừa rồi, Mục Tư Thần hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của Biển sâu.
Đối mặt với sự phản bội của con bướm, đối mặt với việc bị phân chia trước đây, đối mặt với mưu kế của Tần Trụ, Ngài không biểu lộ bất kỳ sự vui buồn nào.
Ngài nhìn nhất cử nhất động của con bướm giống như một người cha vĩ đại nhìn đứa con nghịch ngợm của mình, sự giãy giụa của con bướm trong mắt Biển sâu giống như một đứa trẻ một tuổi vỗ lên đầu gối Ngài vậy. Ngay cả khi vô tình đánh vào đầu gối của Ngài, cũng không phải do sức lực của đứa trẻ mà là do Biển sâu ngồi xổm xuống, để con bướm có thể với tới đầu gối của mình.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao trong cuộc đối thoại này, cậu lại thấy được sự thong dong của Biển sâu?
Năm đó, người bị tính kế không phải là Biển sâu sao?
Sao lại có cảm giác, tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của Biển sâu vậy?
Mắt to ở trên bầu trời, rốt cuộc đã nhìn thấy gì, mới có thể viết ra loại sách cổ tích đó?
Mục Tư Thần đang nghi hoặc, thì cảm nhận được một lực lượng khổng lồ kéo mình chìm xuống đáy biển, càng chìm càng sâu, cho đến khi chạm vào đáy đáy biển.
Những tảng đá ngầm lạnh lẽo khiến Mục Tư Thần tỉnh táo, cậu đột ngột mở mắt và ngồi dậy nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn nằm dưới đáy biển, bên cạnh là hố sâu hàng trăm mét do khối lập phương khổng lồ để lại.
Cậu đã trở lại.
Mọi thứ vừa rồi, giống như một giấc mơ vậy.
Nhưng Mục Tư Thần biết, đó là sự thật.
Tần Trụ dẫn cậu đi chứng kiến kết cục của cuộc chiến giữa Biển sâu và con bướm.
Dòng nước chảy xiết vén áo của anh, lúc này Mục Tư Thần mới phát hiện ra áo sơ mi của mình đã hoàn toàn mở ra, và trên ngực anh được vẽ vô số bàn tay khổng lồ, như thể đang ôm lấy cậu vậy.
Đây là một phần của đồ đằng bảo hộ của Tần Trụ!
Mục Tư Thần cởi áo khoác quay lại nhìn, trên lưng cậu, vẽ một nửa còn lại của đồ đằng bảo hộ.
Nó kéo dài từ cổ đến thắt lưng, trên người cậu lại có một đồ đằng lớn như vậy.
Đồ đằng của Tần Trụ vốn là vô số bàn tay ôm lấy mặt đất, hình dạng tổng thể là hình tròn.
Nhưng do đồ đằng này quá lớn, cơ thể của Mục Tư Thần lại không có diện tích lớn như vậy, nên bàn tay và bản đồ lớn đã tách rời.
Mặt đất ở lưng cậu, hình bàn tay ở phía trước, ngược lại có cảm giác những bàn tay này không đi bảo vệ mặt đất, mà lại ôm lấy Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần lắc đầu, lắc rơi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nghiêm túc nghiên cứu cách sử dụng đồ đằng.
"Đây là..." Mục Tư Thần chạm vào tay trên đồ đằng, lập tức hiểu được cách sử dụng.
Đây là cái giá mà Tần Trụ phải trả cho những ký ức đẹp đẽ đó.
Khi cậu rời khỏi không gian giấc mơ trở về thị trấn Hy Vọng, cậu có thể sử dụng sức mạnh của đồ đằng này và quyền kiểm soát đối với thị trấn Mộng Điệp để chuyển cả thị trấn Mộng Điệp vào lãnh vực của thị trấn Hy Vọng.
Điều này đã giải quyết một mối bận tâm của cậu.
Mục Tư Thần mặc quần áo, nhẹ nhàng nổi lên mặt nước.
Lúc này nghe thấy tiếng hệ thống.
[Người chơi đã ngủ say dưới đáy biển 60 tiếng, hơn hai ngày rồi, nếu không ra ngoài, "Trăng non" sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.]
[Chờ thêm 10 tiếng nữa, người chơi ra ngoài sẽ thấy Kỷ Tiện An và một đống xác chết.]
"Lâu vậy sao?" Mục Tư Thần giật mình hoảng sợ.
Rõ ràng cậu cảm thấy chỉ là một khoảnh khắc.
[Điều này rất bình thường, "Bàn tay che trời" đã tăng tốc cảm giác thời gian trên người cậu, nếu không người chơi sẽ không thể chờ đợi kết cục của cuộc chiến giữa Biển sâu và Đấng dệt mộng mà sẽ cạn kiệt năng lượng.]
Mục Tư Thần lên bờ lật điện thoại ra, nhìn thấy ngày tháng trên đó, quả nhiên đã qua 60 tiếng rồi.
Thảo nào hai vị kia đánh xong nhanh như vậy, hóa ra thời gian của cậu bị đẩy nhanh.
Đây chính là sức mạnh của Tần Trụ sao, thời gian...
"Giá trị tin cậy của tôi được bao nhiêu rồi?" Mục Tư Thần hỏi một cách không mấy hy vọng.
[42%.]
"42%! Mới có ba ngày, sao lại tăng nhiều như vậy?" Mục Tư Thần lại hoảng hốt nói.
[Thị trấn Hy Vọng đóng góp 15%, về mặt xây dựng cơ sở hạ tầng, Lâm Vệ và những người khác rõ ràng giỏi hơn Người chơi.]
"Vậy thị trấn Mộng Điệp đóng góp 27%? Lợi hại như vậy sao?" Mục Tư Thần vui mừng nói.
[Dân số thị trấn Mộng Điệp vượt xa thị trấn Hy Vọng, con bướm đối với người dân ít nhất là đã nương tay, hiện tại dân số thị trấn gần năm vạn, gấp đôi thị trấn Hy Vọng, chỉ cần họ tin tưởng người chơi, giá trị tin cậy đương nhiên tăng trưởng nhanh hơn.]
[Người chơi chưa cung cấp bất kỳ sự trợ giúp nào cho người dân thị trấn Mộng Điệp, đáng lẽ không tăng nhiều như vậy.]
[Nhưng ai có thể ngờ rằng, những người từ cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng đi ra, giống như nguồn lây nhiễm, lan truyền những câu chuyện về người chơi khắp thị trấn Mộng Điệp.]
Mục Tư Thần vội vàng mở "Chân thực chi đồng" nhìn thoáng qua.
Hóa ra Kỷ Tiện An dẫn theo những người khối lập phương không trọn vẹn rời khỏi cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, không có sức mạnh sau cánh cổng, những người khối lập phương này lập tức khôi phục lại hình dạng linh hồn bình thường, chỉ là cảm xúc hơi thiếu hụt, nhưng ngoại hình thì hoàn chỉnh.
Bây giờ họ hoàn toàn tin vào lời Mục Tư Thần nói "sau này có thể từ từ khôi phục".
Họ vừa giành chiến thắng, huy động toàn bộ tinh thần chiến thắng cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, đang là lúc phấn khích nhất.
Đặc biệt là những người đã được khai sáng "ích kỷ" và "nổi loạn" trong bản ngã.
Họ nghe Kỷ Tiện An nói, chỉ cần người dân thị trấn Mộng Điệp đủ tin cậy Mục Tư Thần, Mục Tư Thần có thể dẫn mọi người trở về cơ thể ban đầu, có được cơ thể và đồ đằng bản ngã, cảm xúc của mọi người có thể phục hồi nhanh hơn.
Nguồn động lực để những người khối lập phương phản kháng lại cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng chính là khao khát sự trọn vẹn, nghe lời Kỷ Tiện An, họ lập tức tích cực tham gia vào công cuộc tuyên truyền.
Họ như những con châu chấu lang thang khắp thị trấn Mộng Điệp, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của những người khác trong thị trấn Mộng Điệp. Nhờ vào sức mạnh của đám đông, tư tưởng họ truyền bá đi nhanh như vũ bão, trên đường phố hô vang khẩu hiệu "Tin tưởng Mục Tư Thần", "Tôi muốn trở về cơ thể", "Tôi không muốn mơ nữa".
Sức mạnh của đám đông thật đáng sợ.
Lúc đầu chỉ có gần một nghìn người, sau đó dần dần có nhiều người theo họ hô khẩu hiệu.
Sau đó, hoàn toàn không cần ba Thân cận của Hy Vọng can thiệp, mấy vạn cư dân thị trấn Mộng Điệp tụ tập lại hô vang.
Dưới hiệu ứng tập thể đáng sợ như vậy, cho dù chỉ có một nửa số người tin tưởng Mục Tư Thần, đóng góp một chút Giá trị tin cậy, thì con số đó cũng vô cùng đáng sợ.
Mục Tư Thần: "..."
Cậu nhanh chóng xem qua một số cảnh quan trọng với tốc độ gấp mười lần, lập tức đổ mồ hôi đầm đìa, áp lực rất lớn.
Đến bước này, nếu cậu không thể tiêu diệt Thẩm Tễ Nguyệt, mở phong toả thị trấn Mộng Điệp, e rằng sẽ bị cắn trả mất.
"Thật là... hoàn toàn không ngờ tới sự phát triển này." Mục Tư Thần nói.
[Hệ thống cũng không tính toán được tất cả, xem ra Người chơi thực sự đã tạo ra kỳ tích.]
Chỉ là "kỳ tích" này có chút đáng sợ, Mục Tư Thần phải nhanh chóng trấn an họ.
Nếu không những người này tiếp tục hô hào, ô nhiễm do tập thể gây ra sẽ ảnh hưởng ngược lại tinh thần của Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần vội vàng đẩy cánh cổng Hoàng hôn hửng sáng, đi ra ngoài.
Mới ra khỏi cửa, đã thấy một đám đông người, mọi người tụ tập trước cửa chờ cậu đi ra, thỉnh thoảng còn hô vài câu khẩu hiệu.
Thấy cậu, Hạ Phi "Úi" một cái lao tới như tên bắn, quẩng mắt của Hạ Phi thâm đen, bọng mắt rất lớn, nhìn qua có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
"Anh, ông là anh ruột của tôi. Cuối cùng ông cũng ra rồi, những người này nhìn đáng sợ quá, tôi không nói nổi họ, phiền ông quản lý một chút đi, tôi thật sự sợ họ lát nữa kích động lao ra xé xác Tà thần mất. Ai cho họ gan dạ như vậy, sao ai cũng như sắp xiên thủng trời như vậy chứ?" Hạ Phi trông như sắp nổ tung đầu.
Mục Tư Thần nhớ lại, hình như cậu đã dán giấy dán bản ngã lên không ít "Cuồng vọng" rồi.
Vài người khối lập phương ở hàng đầu nhận ra Mục Tư Thần, lập tức cùng mọi người hô to: "Mục Tư Thần, Mục Tư Thần, Mục Tư Thần!"
Sóng âm của mấy vạn người, suýt nữa đã lật tung Mục Tư Thần.
Cậu vội vàng truyền một câu qua đồ đằng bản ngã của lĩnh vực cho mọi người: "Trật tự."
Mọi người nghe thấy "thần dụ", lập tức im lặng, nhìn về phía Mục Tư Thần.
Cuối cùng cũng không còn la hét nữa, nhưng với vô số ánh mắt như vậy cũng khiến Mục Tư Thần cảm thấy áp lực.
[Người chơi không cần lo lắng, cơ thể của những người này bị con bướm bao bọc thành kén ngâm trong thời gian dài, đã yếu ớt không chịu nổi. Đừng nhìn họ bây giờ tinh thần phấn chấn chỉ tay năm ngón, chờ trở về cơ thể, cảm giác yếu đuối ập đến, tất cả sẽ ngoan ngoãn thôi.]
Mục Tư Thần thở phào nhẹ nhõm, nói với mọi người: "Tôi sẽ đi kết nối hiện thực và giấc mơ, mọi người hãy bình tĩnh chờ đợi."
Mọi người mới chịu kiềm chế chờ đợi.
Mục Tư Thần vội vàng điều khiển không gian giấc mơ chuyển dời vị trí, đến chung cư Sám hối.
Vị trí cụ thể của Giấc mơ tập thể ở một chiều không gian khác, ngoài Mục Tư Thần ra, không ai có thể tìm thấy.
Mục Tư Thần thông qua cảm ứng với đồ đằng bản ngã trong Giấc mơ tập thể, đầu nghĩ một cái đã bước vào Giấc mơ tập thể.
Lúc này trong giấc mơ vẫn là núi thịt biển máu, bầu trời là một màu đỏ máu, không có mặt trời và mặt trăng vẫn phát sáng.
Do "Trăng non" có khả năng "gần ngay trước mắt mà không bị phát hiện", Mục Tư Thần không dùng mắt thường tìm kiếm, mà dựa vào việc nắm giữ không gian giấc mơ để định vị tung tích của "Trăng non".
Bây giờ không gian giấc mơ giống như đôi bàn tay của cậu vậy, nếu trên tay xuất hiện một vật thể lạ, cậu có thể nắm được ngay lập tức.
Mục Tư Thần vốn tưởng rằng Thẩm Tễ Nguyệt sẽ mang theo "Trăng non" ẩn nấp bên cạnh cậu để chờ cơ hội tấn công, bởi vì đây là cơ hội duy nhất của Thẩm Tễ Nguyệt.
Lợi dụng lúc cậu không phòng bị điều khiển tinh thần của cậu, khiến Mục Tư Thần mở một khe hở trong không gian giấc mơ, sau đó rời đi, điều này mới phù hợp với phong cách của Thẩm Tễ Nguyệt.
Tất nhiên, cho dù Ngài làm như vậy cũng sẽ không thành công, bởi vì Mục Tư Thần đã sớm phòng bị chiêu này.
Điều không ngờ tới là, Thẩm Tễ Nguyệt không ẩn náu bên cạnh hắn, mà ung dung nằm trên Biển máu, trôi tự do theo gợn sóng.
Mục Tư Thần biến một khối thịt trôi nổi thành Mây trắng, cưỡi mây đến trên không trung của Thẩm Tễ Nguyệt.
"Tôi tưởng anh sẽ trốn đi." Mục Tư Thần nói.
Hai tay Thẩm Tễ Nguyệt gối đầu sau gáy, ung dung như đang nằm trên giường nói: "Trốn đi có ích gì? Nếu cậu có thể trở về Giấc mơ tập thể, tức là cậu đã chuẩn bị đầy đủ, những thủ đoạn nhỏ nhặt này đối với cậu là vô dụng."
Đối với Mục Tư Thần, Thẩm Tễ Nguyệt chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi, thậm chí còn thỉnh thoảng giả vờ đáng thương, người bình thường mà sơ ý sẽ bị hắn lừa gạt.
May mắn là Mục Tư Thần và Thẩm Tễ Nguyệt đã đánh với nhau nhiều lần, đã học cách tự động dịch những lời khen ngợi này trong đầu thành những lời lẽ tục tĩu như "thằng chó nhà mày" để chống lại sự mê hoặc của Thẩm Tễ Nguyệt.
Không phải là Mục Tư Thần có khuynh hướng tự ngược, chỉ là đối mặt với Thẩm Tễ Nguyệt, tốt nhất đừng tin lời Ngài.
"Vậy thì cũng đừng nằm trên biển, trông như xác chết nổi ấy." Mục Tư Thần nói.
Thẩm Tễ Nguyệt từ trên mặt biển đứng dậy, nhẹ nhàng nổi lên, bay đến đám mây trắng của Mục Tư Thần, tao nhã ngồi trên mây, vô cùng tự luyến nói: "Còn không phải muốn cho cậu xem thử cảnh đẹp Vầng trăng mọc ở biển khơi¹ đó sao?"
Hải thượng sinh minh nguyệt: Trăng sáng mọc trên biển, một câu thơ trong bài Vọng nguyệt hoài viễn của Trương Cửu Linh
Mục Tư Thần: ".."
Cậu lười nói nhảm với Thẩm Tễ Nguyệt, lấy ra "Cuốc chữ thập đập trăng băm mầm chẻ biển", nhắm thẳng vào Thẩm Tễ Nguyệt nói: "Nói nhảm ít thôi."
Mục Tư Thần đang định công kích Thẩm Tễ Nguyệt, đột nhiên cùng cuốc chữ thập cùng dừng lại.
Cậu cảm giác được, "trăng non" không ở trên người Thẩm Tễ Nguyệt, mà là đang ngủ say dưới đáy biển.
Thẩm Tễ Nguyệt không dùng "Trăng non" để gia tăng tâm trạng tiêu cực của người dân thị trấn Mộng Điệp.
Thực tế, khi những người khối lập phương kích động tâm trạng của thị trấn, nếu Thẩm Tễ Nguyệt muốn ngăn cản, chỉ cần tăng cường cảm giác "chán nản" và "tuyệt vọng" của mọi người, cho dù đồ đằng bản ngã có thể phòng thủ đến một mức độ nào đó, sẽ không khiến người dân thị trấn quá bi quan, nhưng họ chắc chắn không thể tích lũy được nhiều giá trị tin cậy như vậy.
Nhưng không ngờ, Thẩm Tễ Nguyệt không những không ngăn cản điều này xảy ra, Ngài thậm chí còn không tăng cường "chuỗi nhân quả" trên người Hạ Phi và những người khác.
Sáu mươi tiếng đồng hồ này, Ngài không làm gì cả, chỉ nằm yên trên mặt biển, nhìn bầu trời đỏ máu, không biết đang nghĩ gì.
Điều này khiến Mục Tư Thần có chút nghi ngờ.
Đối với âm mưu của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần luôn có thể đoán được phần nào, nhưng lúc này lại cảm thấy Ngài khó nắm bắt.
"Anh đang toan tính cái gì vậy?" Mục Tư Thần nhíu mày nói.
Cậu lo lắng Thẩm Tễ Nguyệt lợi dụng ba ngày này để bố trí bẫy, mặc dù cuốc chữ thập đã kích động đến mức run rẩy như động kinh, Mục Tư Thần vẫn cố gắng kéo cuốc chữ thập lại, không cho nó xông lên, tránh bị mắc bẫy của Thẩm Tễ Nguyệt.
"Không có ý đồ gì xấu, chỉ là tạm thời muốn tha cho cậu." Thẩm Tễ Nguyệt bình tĩnh nói.
"Anh mà tốt bụng như vậy sao?"
Thẩm Tễ Nguyệt cười nhạt: "Cậu chưa từng nghe nói, ánh trăng luôn thay đổi thất thường sao? Giây trước tôi có thể còn yêu cậu say đắm, giây sau tôi sẽ biến cậu thành pho tượng dưới ánh trăng, mãi mãi đắm mình trong ánh sáng của tôi."
Mục Tư Thần: "..."
Nếu không phải lo lắng có bẫy, chắc chắn cậu sẽ cuốc cho một phát.
Nhưng hiện tại Thẩm Tễ Nguyệt và "Trăng non" đã tách biệt, cậu lo lắng tấn công Thẩm Tễ Nguyệt sẽ bị "Trăng non" tấn công bất ngờ, tấn công "Trăng non" sẽ bị Thẩm Tễ Nguyệt tấn công bất ngờ.
Đối phó với quái vật cấp Thần này phải thật cẩn thận.
"Đừng lộ ra vẻ mặt khó coi như vậy, trông không đẹp trai chút nào, tôi thích người đẹp, cứ như vậy tôi sẽ không thích cậu nữa đâu." Thẩm Tễ Nguyệt nói.
"Vậy thì tôi cảm ơn anh quá, xin anh tuyệt đối đừng thích." Mục Tư Thần lạnh lùng nói.
"Ai, cậu quả thật là ngang bướng, tôi có chút buồn lòng rồi đấy," Thẩm Tễ Nguyệt chống cằm nói, "Tôi vẫn nhớ lúc mới gặp cậu, hoàn toàn tin tưởng tôi, quan tâm tôi, còn nguyện ý hy sinh vì tôi. Thật thú vị, một người yếu đuối như vậy, tôi chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền nát, vậy mà lại muốn dùng mạng sống để bảo vệ tôi, quả thực là quá khứ đáng để hồi tưởng vào đêm khuya."
Đừng nói là cuốc chữ thập, ngay cả Mục Tư Thần cũng có chút không nhịn được.
Cậu buông tay xuống, xòe tay ra, âm thầm điều khiển nước biển trong Biển máu, cố gắng để sóng biển nâng "Trăng non" lên.
"Đừng vội, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu, tôi sẽ dâng tặng "Trăng non" cho cậu, phân thân này cũng tùy cậu xử trí, chỉ là cho tôi một chút thời gian, chúng ta trò chuyện một chút." Thẩm Tễ Nguyệt vỗ vỗ bên cạnh Mây trắng, một đám mây biến thành ghế, dường như đang mời Mục Tư Thần ngồi xuống.
"Anh phát điên gì vậy?" Trước mặt Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần vốn luôn bình tĩnh, lần đầu tiên cảm thấy bị hoảng sợ.
"Cậu thông minh như vậy, lẽ ra phải đoán được nguyên nhân tôi thay đổi mới đúng." Thẩm Tễ Nguyệt nhìn hắn nói.
Mục Tư Thần suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra một danh hiệu, do dự nói: ""Định số"?"
Cậu suy nghĩ lung tung, cảm thấy thái độ của Thẩm Tễ Nguyệt thay đổi lớn, chỉ có thể là do "Định số".
Dù sao trước khi "Định số" xuất hiện, Mục Tư Thần và Thẩm Tễ Nguyệt đều không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ của họ tại chung cư Sám hối là một sự sắp đặt.
"Đáp đúng một nửa, còn một nửa nữa." Thẩm Tễ Nguyệt thở dài, vẻ mặt có chút u sầu.
Mục Tư Thần nói: "Nếu anh tiếp tục úp úp mở mở, tôi sẽ thu hồi "Trăng non", dùng không gian giấc mơ nghiền nát anh."
"Đừng đừng đừng, sợ cậurồi." Thẩm Tễ Nguyệt làm động tác cầu xin tha thứ: "Tôi như vậy còn không phải là vì lo lắng lời nói của tôi kích thích cậu đó sao."
"Tim tôi rất khỏe." Mục Tư Thần nói.
"Phải không?" Thẩm Tễ Nguyệt nhạt nhạt nói, "Vậy tôi sẽ không thảo luận với cậu về cái "Định số" ngạo mạn tự đại kia nữa, chuyện liên quan đến Ngài, tôi chỉ cho cậu một gợi ý, Lục Ích Dân."
Người này không phải là chuyên gia lão làng mà hệ thống kéo vào trò chơi ba ngày trước sao? 77 tuổi vẫn còn chiến đấu ở tuyến đầu, lại còn bị vận chuyển đến thế giới khác để tham gia vào công cuộc xây dựng mảnh đất hoang tàn.
"Bảo ông ta đừng chỉ tập trung vào vụ án tập thể ở đường sắt đô thị XX, hãy chú ý nhiều hơn đến những người sống sót trong vụ sập cầu Khóa Giới. Trở về thế giới thực của cậu điều tra kỹ vụ việc này, cậu sẽ có được thu hoạch bất ngờ." Thẩm Tễ Nguyệt nhắc nhở.
"Ý của anh là, chuyện này có liên quan đến "Định số"?" Mục Tư Thần nói.
[Đừng thảo luận chuyện này với Ngài nữa, muốn biết thì lúc về tra lại. Dù sao cậu cũng đã lên đến cấp 50 rồi, hiểu sơ lược một chút cũng không đến nỗi phát điên.]
Hệ thống đột nhiên lên tiếng, ngăn cản Mục Tư Thần suy nghĩ.
Mục Tư Thần vẫn khá tin tưởng Hệ thống, cậu lập tức chuyển chủ đề: "Nếu anh không muốn nói thì thôi, còn một chuyện nữa thì sao?"
"Chuyện khác à..." Thẩm Tễ Nguyệt cười cười, ""Thần bảo hộ" của cậu không nói cho cậu biết sao?"
Thần bảo hộ? Mục Tư Thần vô thức cựa cựa lưng, nhớ lại tấm đồ đằng kia, theo bản năng liên hệ "Thần bảo hộ" với Tần Trụ.
Tần Trụ chỉ nói với cậu kết quả của cuộc chiến giữa Biển sâu và Con bướm.
"Chính là Biển sâu đấy" Nhắc đến Biển sâu, nụ cười của Thẩm Tễ Nguyệt không còn thân thiện như vậy nữa, mà mang theo một chút lạnh lẽo, "Chúng tôi đều bị Ngài lừa rồi."
[Tác giả có lời muốn nói]
Hàng ngày cầu một làn sóng dịch dinh dưỡng, tôi yêu những độc giả thân yêu của tôi!
-
Tần Trụ: Sức mạnh đã cho Mục Tư Thần, hy vọng em ấy có thể sử dụng thật tốt.
Bạch tuộc nhỏ: He he ha ha đổi đồ đằng, đổi xong rồi có thể ôm Thần Thần.
Mục Tư Thần:... Cái hình đồ đằng của Tần Trụ trên người cứ có cảm giác là lạ.
Bình luận trên Tấn Giang:
- Đạ mấu lại sờ ngực rồi hehe
→ Cả bạch tuộc nhỏ cũng đã sờ nhiều lần rồi nè
- Nói thật rất muốn xem câu chuyện của Mắt to, ngài đã viết câu chuyện cho rất nhiều người, còn câu chuyện của ngài thì sao
→ Chỉ cần một câu chuyện chi tiết hơn, chẳng hạn như tên của ngài, ban đầu ngài là ai, ngài đã trở thành như thế nào... không biết sau này có được viết tới không
→ Hình như thư viện của câu chuyện về mắt to đó có đấy
→ Trước đó có tiết lộ một chút đó, muốn bảo vệ cư dân thị trấn nhỏ, canh chừng để họ không rời khỏi thị trấn, bên ngoài rất nguy hiểm. Nhưng người quá đông ngài hoàn toàn không thể nhìn hết tất cả, vì vậy hy vọng mắt của mình có thể càng ngày càng lớn hơn, càng nhiều hơn, cuối cùng chỉ còn lại mắt treo trên trời, nhìn những cư dân của thị trấn để chắc chắn họ không được ra ngoài.
- Lão Tần còn biết dẫn vợ đi hóng chuyện
- Hình xăm ôm hoàn toàn từ phía sau... thật là xốn xang cõi lòng
- Vầng trăng mọc ở biển khơi... sẽ không phải là CP chứ...
- Áo sơ mi mở tung, từ cổ đến lưng là dấu ấn của công, trước ngực là vô số dấu tay...
→ Bạn quả là người biết tưởng tượng
- Ấn tượng ban đầu của tôi về mặt trăng: hiền hòa yếu đuối → xảo quyệt → thuần thục diễn kịch trở mặt
Bây giờ: (bên ngoài) Cái thằng cha này, có thể ngậm miệng lại không
(nội tâm) Trời ơi, cười chết tôi, đúng là người biết tạo niềm vui nhỉ