" Thiếu phu nhân lâu lắm rồi tôi mới được gặp lại cô ".
Gia Kì cũng mỉm cười nhẹ chào bà lại.
" Bà vẫn khoẻ chứ?".
Bà quản gia Dung gật đầu cười nhẹ rồi nhìn sang Tiểu Ân rồi nói với Gia Kì.
" Đây là tiểu thiếu gia ".
Vu Quân bế Tiểu Ân quay sang nói với tất cả người hầu trong nhà.
" Đây là con của tôi và Gia Kì sao này các người hãy chăm sóc cho thằng bé thật tốt có biết chưa hả ".
Mọi người điều đồng thanh đáp trả.
" Vâng thưa thiếu gia ".
Hắn bế Tiểu Ân lên căn phòng mà hắn đã chuẩn bị từ khi biết Gia Kì đã xin cho hắn một đứa con trai, căn phòng được thiết kế theo phong cách của bé trai có rất nhiều đồ chơi và trang trí rất bắt mắt Tiểu Ân vừa thấy đôi mắt đã sáng long lanh nhìn những món đồ chơi xung quanh phòng Vu Quân hôn lên má con trai rồi hỏi.
" Con có thích không?"
Tiểu Ân gật đầu vui mừng ríu rít.
" Có ạ "
Gia Kì nhìn hắn đầy khó chịu đi đến nói với Tiểu Ân.
" Sang đây mẹ bế chỉ ở lại chơi một lát rồi chúng ta về ".
Tiểu Ân không những không nghe lời còn quay mặt sang chỗ khác ôm cổ baba nói.
" Con không muốn về ".
Gia Kì thật sự tức giận mà không nói nên lời với thằng bé con phản bội này.
" Con "
Vu Quân lên tiếng nói.
" Anh đâu có nói là chỉ ở lại một chút rồi về, lúc nảy anh đã nói là muốn hai mẹ con về đây sống với anh luôn mà, em vẫn chưa hiểu vấn đề hay đang giả vờ vậy "
Gia Kì thật sự không nói nên lời cô không còn cách nào khác nếu cô cố gắng đi khỏi đây thì tính mạng của Lâm Nghiêm sẽ gặp nguy hiểm còn nếu ở lại không biết kết cục của cô sẽ như thế nào, có tiếp diễn lại giống như năm năm trước hay không.
" Được rồi tôi sẽ ngủ cùng Tiểu Ân thằng bé không quen ngủ một mình nên anh đừng nghĩ đến những chuyện khác, để thằng bé xuống tôi dắt nó đi rửa mặt ".
Vu Quân để Tiểu Ân đứng xuống sàn thằng bé liền chạy đến đóng đồ chơi để trước mắt nở nụ cười đầy hồn nhiên đúng là trẻ con dễ dàng dụ dỗ bằng những món đồ chơi, Gia Kì đi đến dắt tay Tiểu Ân nói.
" Sao hôm nay con hư quá vậy không nghe lời mẹ chút nào có muốn bị phạt không hả ".
Tiểu Ân giật cánh tay búp măng của mình lại chạy đến ôm chân Vu Quân nói.
" Con chỉ thích mình baba thôi mẹ thật là hung dữ ".
Gia Kì tức giận đi đến kéo tay thằng bé lại.
" Con hư quá rồi mẹ phải phạt con mới được ".
Tiểu Ân sợ hãi mếu máo khóc Vu Quân thấy xót xa bế thằng bé lên nói với Gia Kì.
" Em nhẹ nhàng với con một chút được không ".
Gia Kì tức giận quay sang mắng luôn cả hắn.
" Con của tôi sinh ra tôi có quyền dạy dỗ anh đừng có mà xen vào ".
Vu Quân thấy cô phẩn nộ với mình liền nói.
" Con tôi cái gì chứ nó cũng là con của anh từ nay đừng tạo khoảng cách như vậy Tiểu Ân sẽ hiểu lầm đấy chúng ta là đều ba mẹ của nó em đừng để nó bị ảnh hưởng bởi những lời nói của mình ".
Gia Kì thật sự không thể nào nói nổi nữa cô đi đến bế Tiểu Ân đi vào phòng tắm để rửa mặt, Vu Quân ở ngoài này nhận được một cuộc điện thoại của Vu hạo nên lập tức rời đi.
Sau khi vệ sinh cho Tiểu Ân xong Gia Kì đi đến vali lấy quần áo thay ra cho thằng bé thoải mái hơn cô hôn lên má đôi má bánh bao của Tiểu Ân rồi nói.
" Có giận mẹ không?"
Tiểu Ân ôm lấy cổ cô nói.
" Con không có giận mẹ, mẹ là mẹ của con con yêu mẹ nhất trên đời ".
Gia Kì mỉm cười khi nghe những lời nói mát lòng mát dạ của Tiểu Ân cô hôn lên trán con một cái rồi nói.
" Được rồi lần sao không được vậy nữa con lấy đồ chơi chơi đi mẹ cho phép đó ".
Thằng bé hí hửng chạy đến chỗ để đồ chơi ngồi xuống chơi rất ngoan ngoãn còn Gia Kì thì đi xuống nhà lúc nảy cô nghe Vu Quân nói chuyện điện thoại chắc có việc gì đó gấp lắm hắn mới đi liền như vậy. cô đi xung quanh ngôi nhà mọi thứ vẫn không thay đổi gì nhiều đập vào đôi mắt cô là căn phòng của Lệ Mỹ bao nhiêu kí ức đau khổ của cô lại ù về Gia Kì quay người đi xuống cầu thang cô muốn hỏi bà quản gia một số chuyện.
" Bà Dung đến đây tôi có một số chuyện muốn hỏi bà ".
Bà quản gia Dung liền lập tức đi đến.
" Vâng thưa thiếu phu nhân cô có gì muốn hỏi ".
" Cô ta còn ở đây chứ?".
" Ý cô là cô Lệ Mỹ đúng không, không giấu gì thiếu phu nhân cô Lệ Mỹ đã gây ra một chuyện mà không thể tha thứ được, cô ta đã xô phu nhân ngã từ trên cầu thang xuống khiến cho phu nhân nằm hôn mê, mấy ngày này thiếu gia thường đến bệnh viện để chăm sóc cho phu nhân, còn cô Lệ Mỹ thì lại bỏ trốn biệt tâm thiếu gia đang cho người tìm kiếm khắp nơi về để trị tội cô ta".
Gia Kì cảm thấy hơn bất ngờ qua lời kể của bà quản gia ngay từ đầu cô đã thấy được một sự thâm độc của Lệ Mỹ nhưng không ai chịu tin cô bây giờ phải lãnh hậu quả nặng như vậy.
" Mẹ chồng tôi đang nằm trong bệnh viện sao?"
Gia Kì cảm thấy lo lắng cho bà vì bà luôn đứng về phía cô yêu thương cô như con ruột hôm nay bà xảy ra chuyện lớn, bổn phận của cô phải đến chăm sóc cho bà.
Gia Kì không hỏi gì thêm cô đi lên phòng cô dặn dò bà quản gia cho người nấu bữa tối để cho Tiểu Ân ăn rồi cô sẽ dẫn thằng bé đến thăm bà nội.
- -----oOo------