• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia Kì đã ngủ rất lâu do thuốc hạ sốt, đến trưa đôi mắt nặng trĩu từ từ mở ra, cô nhìn lên trần nhà rồi quay sang nhìn xung quanh, thấy một bên tay bị kim đâm vào sưng tái cô, do ống truyền nước biển, cô đau đớn sờ lên cánh tay, miệng lúc này đã khô ran đôi môi nứt nẻ vì thiếu nước, Gia Kì cố gắng ngồi dậy đưa tay với lấy bình nước, nhưng lại vô tình làm ngã bình nước xuống sàn tạo nên một âm thanh chói tai của tiếng đổ vỡ.

Bỗng bên ngoài có người đi vào, đó là Vu Quân hắn ta thấy bình nước bị vỡ nước chảy ra đầy sàn, gương mặt không chút biểu cảm tiến về phía Gia Kì, cô sợ hãi lùi về phía sau, nhìn hắn bằng đôi mắt kinh ghét, ngọn lửa tình yêu trong cô bây giờ đã dần dần lụi tàn.

Vu Quân lên tiếng hỏi

" Em khát nước à?".

Gia Kì không thèm trả lời hắn một câu nào cô tiếp tục nằm xuống giường quay lưng về phía hắn, Vu Quân đứng đó nhìn bóng lưng nhỏ bé, hắn biết là cô rất hận hắn vì những gì hắn đã gây ra cho cô, nhưng hắn chỉ muốn Gia Kì thuộc về một mình hắn thay vì dùng tình yêu sự dịu dàng của mình để giữ cô bên mình, nhưng hắn đã chọn cách làm tổn thương cô, khiến cho cô trở nên căm ghét hắn, hay vì hắn không biết cách để yêu một người nào đó.

Vu Quân đứng một hồi rồi đi ra ngoài gọi người vào dọn đóng đổ vỡ, rồi cho người mang nước lên cho Gia Kì uống khiên hắn rời khỏi phòng cô mới quay lại cầm lấy ly nước uống một mạch hết cả ly.

Bà quản gia từ ngoài đi vào, trên tay bưng một khây thức ăn đưa đến cho Gia Kì, nhưng miệng cô vô cùng đắt chát không muốn ăn gì nên kêu bà quản gia đem ra.

Đã mấy ngày trôi qua cơ thể Gia Kì cũng dần bình phục, nhưng tận sâu đáy tim là một vết thương đang rỉ máu, cô luôn bị hắn giam cầm ở trong phòng không thể đi đâu được, những chuyện xấu hổ mà cô phải gánh chịu cũng khiến cô không còn tin vào đàn ông, bây giờ cô đã trở nên trầm tính hơn, không còn thích nói chuyện với ai nữa đặt biệt là hắn cô không nói với hắn một lời nào kể từ ngày đó.

Chuyện của Gia Kì đã kinh động đến gia tộc nhà họ Bạch, bà Hạnh Nghi đã đi đến để xác nhận đó có phải là sự thật hay không, hay lại là mưu đồ xấu xa của Lệ Mỹ.

Lệ Mỹ đã đi ra ngoài, nên không đụng độ với bà Hạnh Nghi, Vu Quân cũng đi làm không còn ai cản trở bà, đến nơi bà tiến thẳng lên phòng Gia Kì, nhưng hai tên vệ sĩ đứng canh ở cửa không cho bà vào.

" Xin lỗi bà chủ tôi chỉ làm theo lời của thiếu gia, không ai được phép vào phòng của thiếu phu nhân ".

Bà Hạnh Nghi tức giận nhìn hai tên vệ sĩ nói.

" Các người dám cản đường tôi có tin tôi đuổi việc các người không, tôi chỉ đến thăm con dâu mình thôi mà ".

Hai tên vệ sĩ có vẻ e dè trước bà nhưng sự tức giận của Vu Quân còn đáng sợ hơn, bọn họ vẫn không di chuyển.

Bà Hạnh Nghi bị chọc tức đến đỉnh điểm.

" Các người được lắm tôi sẽ về nói với lão gia đưa các người ra ngoài vùng biên giới làm việc, hai năm mới về nhà một lần cho các người biết tay, tôi nói thì sẽ làm đừng có trách ".

Hai tên vệ sĩ sợ hãi lùi sang hai bên, bà mở cửa đi vào thấy Gia Kì đang ngồi thẩn thờ, bà Hạnh Nghi tiếng về phía cô lo lắng hỏi.

" Con không sao chứ, ta thấy con gầy đi rất nhiều còn xanh xao nữa ".

Gia Kì thấy bà quay sang gương mặt nhạt nhòa gượng cười nhẹ chào hỏi.

" Con chào mẹ, con không sao "

Bà Hạnh Nghi bước đến trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi nói.

" Ta thật sự xin lỗi đã để con phải chịu nhiều uất ức ".

Gia Kì nhìn bà cười chua sót nói.

" Con cũng muốn xin lỗi mẹ, thật sự bây giờ con không thể nào chịu đựng được nữa, con không thể tiếp tục giữ lời hứa với mẹ, xin mẹ hãy để con ly hôn có được không, con không muốn sống ở đây thêm một giây một phút nào nữa "

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK