" Em vào đây có chuyện gì không?".
Lệ Mỹ cười quyến rũ nói.
" Em chỉ muốn mang cà phê vào cho anh thôi ".
Vu Quân mặt không biến sắc nói.
" Cứ để trên bàn đi ".
Lệ Mỹ mang ly cà phê đến để trên bàn, rồi đi vòng ra phía sao ghế ôm lấy cổ Vu Quân nói với giọng đầy sự quyến rũ
" Anh có mệt không?".
Vu Quân đưa tay gỡ tay Lệ Mỹ ra lạnh lùng nói.
" Em mau đi ngủ sớm đi ".
Lệ Mỹ bị hắn lạnh lùng bắt đầu giở trò giận hờn.
" Anh bảo em về đây sống với anh, xong anh lại lạnh nhạt với em, tại em không muốn nói thôi, anh có biết là em đau lòng lắm không hả ".
Vu Quân mệt mỏi bỏ tập tài liệu xuống quay sang nhìn Lệ Mỹ nói.
" Anh xin lỗi vì đã không quan tâm em nhiều hơn nhưng anh có rất nhiều việc phải làm, em thích gì cứ nói với anh sẽ cho người đi mua cho
em"
Lệ Mỹ đi đến cầm ly cà phê lên.
"em không cần gì hết chỉ cần anh uống hết ly cà phê này là em vui rồi, vì nó là tự tay em pha bằng tất cả tình yêu thương dành cho anh"
Vu Quân cầm ly cà phê lên uống một ngụm rồi nói.
" Cám ơn em đã pha cho anh ".
Lệ Mỹ nhìn hắn cười dịu dàng lên tiếng đề nghị.
" em có thể ngồi đây xem anh làm việc một chút có được không? ".
Vu Quân không nghĩ gì nhiều gật đầu đồng ý
" Tùy em vậy ".
Cô ta ngồi trên sofa cố ý rơi dây áo xuống để lộ ra bờ vai trắng mịn, hờ hững ngồi trên ghế lấy một quyển tạp chí ra xem.
Cơ thể Vu Quân lúc này bắt đầu phản ứng khó chịu dữ dội nóng ran khắp người, hắn bỏ sấp tài liệu xuống đưa tay cởi đi hai chiếc cúc áo để lộ bờ ngucrắn chắc đầy mê hoặc, ngồi một hồi hắn thấy mình không thể nào tập trung được nữa trong lòng dâng lên một sự h4m muốn tột độ, Vu Quân đứng lên đi về phía bàn để nước rót ra một ly nước uống cạn một hơi, Lệ Mỹ thấy hắn bắt đầu phản ứng cười hách miệng kế hoạch của cô ta đã dễ dàng lừa được Vu Quân một cách dễ dàng.
Lệ Mỹ bắt đầu tiến về phía Vu Quân đưa tay cố tình va chạm vào người hắn, khiến cho Vu Quân vô cùng thoải mái, cô ta đưa tay sờ vào nguchắn vẻ mặt lo lắng hỏi thâm.
" Anh không sao chứ?"
Vu Quân uống thêm một ly nước nữa gương mặt hoài nghi hỏi Lệ Mỹ.
" Em không bỏ thứ gì vào cà phê chứ?"
Lệ Mỹ tỏ vẻ đáng thương vô tội nói.
" Ý anh là sao em không hiểu?"
Vu Quân lạnh lùng trầm giọng nói.
" Được rồi về phòng đi, từ nay đừng làm như vậy nữa ".
Dường như hắn đã biết được cô ta bỏ thuốc vào ly cà phê, bao nhiêu năm trên thương trường không có thủ đoạn nào mà hắn chưa từng trải qua, dù biết ý đồ của Lệ Mỹ nhưng hắn vẫn uống hết ly cà phê.
Lệ Mỹ nước mắt lưng tròng nói.
" Em chỉ muốn được ở bên cạnh cũng không được sao, anh thật sự đã hết yêu em rồi ".
Vu Quân hít một hơi rồi nói.
" Mau về phòng đi ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện sau ".
Lệ Mỹ tức tối bỏ về phòng.
Vu Quân ngồi trong phòng bắt đầu thở hổn hển, tự lưng vào ghế lấy ra một điếu thuốc để hút, nhưng cơ thể càng ngày càng nóng khiến hắn không thể nào chịu nổi, hắn đứng lên định đi vào phòng tắm, tắm rửa cho vơi đi cơn nóng, nhưng bước chân lại đi thẳng đến phòng Gia Kì.
- -----oOo------